Không gian trong hòn giả sơn nhỏ hẹp chật chội, Vụ Nguyệt bị Tạ Vụ Hành mạnh mẽ bao bọc lấy, không khí bên trong vốn đã ít, lại thêm mỗi lần nàng mở miệng muốn hít khí đều bị hắn nuốt hết, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Khoang miệng mềm mại bị lưỡi hắn càn quét, lưỡi nàng tê dại vô cùng, Vụ Nguyệt không chịu đựng nổi có ý đồ muốn lui lại trốn đi.
Tạ Vụ Hành nhìn ra ý định của nàng, chẳng những không dịu dàng hơn mà ngược lại càng thêm độc ác, hắn không muốn nghe nàng nói, không cần biết là thật hay giả hắn đều không muốn nghe.
Hiện tại, tiểu công chúa còn muốn trốn tránh.
Tạ Vụ Hành trực tiếp giữ lấy gáy nàng, năm ngón tay khép lại, tiểu công chúa hít thở không thông chỉ có thể ngẩng đầu lên tuỳ ý hắn hôn.
"Công chúa tức giận nên chỉ nói dỗi đúng không?" Tạ Vụ Hành ép âm thanh đến mức trầm thấp, môi lưỡi dây dưa trằn trọc.
Không biết là vì thiếu dưỡng khí hay bị Tạ Vụ Hành làm cho nóng người đảo loạn suy nghĩ, Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đuôi mắt thấm nước, ánh mắt cũng chậm rãi tan ra.
"Hửm?" Không nghe được câu trả lời, Tạ Vụ Hành giống như bắt đầu lo lắng, một chữ ngắn gọn nhưng lộ ra run rẩy mơ hồ.
Vụ Nguyệt không thốt nên lời, miễn cưỡng tràn ra được chút âm thanh từ yết hầu, tiếng nói vỡ vụn không thành câu, tay nhỏ mềm nhụn siết chặt vạt áo hắn.
Nàng gian nan, khe khẽ gật đầu.
Ngọn lửa nôn nóng bất an bùng lên trong thân thể bất giác được trấn an.
Cuối cùng thì Vụ Nguyệt cũng có cơ hội hít thở, nhưng cổ nàng vẫn bị hắn giữ chặt, nên chỉ có thể hé cánh môi, miệng nhỏ hút khí.
Tạ Vụ Hành đứng thẳng người nhìn nàng, đôi mắt ướt dầm dề của Vụ Nguyệt mê man thất thần, cánh môi bị ma sát đỏ bừng lên, giờ phút này cái gáy yếu ớt của nàng còn nằm trong tay hắn, cổ áo mở rộng, nghiễm nhiên bộ dáng nàng lúc này giống như đoá kiều hoa đang chờ hắn đến hái.
Vụ Nguyệt mượn ánh sáng le lói từ ngoài chiếu vào để nhìn rõ mặt Tạ Vụ Hành, hắn cách nàng rất gần, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt lấy nàng, ánh mắt hắn triền miên đến mức khiến Vụ Nguyệt cảm giác như mình sắp ngã.
Vụ Nguyệt không dám nghĩ tiếp, bây giờ là lúc nói chính sự.
Nàng gian nan điều chỉnh hô hấp, dùng giọng nói run rẩy nói: "Thật ra ta cũng đoán được một chút, nên mới cố ý nói như vậy."
"Công chúa thật thông minh." Tạ Vụ Hành nhớ lại những lời tiểu công chúa hung hăng mắng mình vừa nãy, "Vậy nếu như ta thật sự là kẻ chết bằm đối xử với Công chúa không tốt, Công chúa sẽ thấy như thế nào?"
Kỳ thật Tạ Vụ Hành muốn hỏi là, tiểu công chúa có phải sẽ giống như hắn, sợ mất hắn.
Hiện tại ánh mắt này của Tạ Vụ Hành mới thật sự là điều Vụ Nguyệt quen thuộc, nhớ lại vừa rồi ở rừng mai hắn lạnh lùng với mình, trong lòng Vụ Nguyệt vẫn thấy khó chịu, sau đó là chua xót.
"Nếu là thật, ta liền nghe lời biểu tỷ, thật sự coi ngươi chết rồi." Vụ Nguyệt rầu rĩ nói, đôi mắt đỏ hồng tủi thân nói: "Không bao giờ gặp lại ngươi nữa."
Đồng tử Tạ Vụ Hành ngưng kết lại, năm ngón tay đặt trên cổ Vụ Nguyệt khẽ động, lát sau như kiềm chế mà buông ra.
Vụ Nguyệt cho rằng hắn muốn thả nàng ra.
Hoàn toàn không phải.
Tạ Vụ Hành dùng cánh môi nóng bỏng của mình thay tay, tiếp tục giam cầm nàng, quấn quýt si mê từng tấc da thịt non mịn nơi cổ Vụ Nguyệt, so với hôn còn khiến tiểu công chúa khó hô hấp hơn.
"Công chúa sẽ không có cơ hội." Tạ Vụ Hành chôn đầu ở cần cổ phập phồng của Vụ Nguyệt, tưởng như hắn dịu dàng hôn nhưng sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm kia là cảm giác không thoả mãn cường hãn.
Kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn rõ ràng, hắn chỉ là một trong những người tiểu công chúa để tâm, thậm chí nếu một ngày nào đó hắn lạnh lùng với nàng, nàng sẽ thấy đau lòng nhưng sau đó sẽ tiêu tan, nhưng nếu đổi lại là hắn...
Trong mắt Tạ Vụ Hành là mê đắm cố chấp và điên cuồng, dù sống hay chết, hắn đều sẽ không để tiểu công chúa có cơ hội rời đi, dù có chết, cũng phải chết cùng một chỗ, chôn cùng một huyệt.
Vì sao, vì sao tiểu công chúa không thể giống như hắn, vì sao không thể hiểu hắn.
Suy nghĩ cực đoan nhất thời không thể lý giải, Tạ Vụ Hành giống như một con thú bị chính dục vọng của mình trói buộc, có lẽ chỉ khi nuốt vào bụng mới không còn phải lo lắng về sau nữa.
Hắn in từng dấu lên cổ nàng, lửa nóng lan toàn thân, phàm hắn chạm tới chỗ nào Vụ Nguyệt đều cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn một chút.
Đôi mắt nàng sũng nước, hàng lông mi dài không nhịn được khép chặt lại, nàng giống như bị hút hết nước trong cơ thể, càng ngày càng thấy khát.
Bên tai là từng tiếng hít thở nặng nề của Tạ Vụ Hành kêu gào muốn ăn nàng, Vụ Nguyệt hoảng loạn, nàng quá khát, bất chấp cảm giác hoảng sợ, đầu óc mê man, nâng tay ôm lấy cổ Tạ Vụ Hành, siết chặt, như đem chính mình phó thác cho hắn.
Động tác thể hiện sự tin cậy của nàng lập tức phá bỏ xiềng xích của hắn, Tạ Vụ Hành tỉnh táo lại, hắn từ từ nhắm nghiền hai mắt nặng nề hít thở, tiểu công chúa đã là của ngươi, còn sợ hãi gì nữa chứ.
Tạ Vụ Hành, ngươi quá tham lam,
Dù sao cũng sẽ không để nàng có cơ hội rời đi, đến chết cũng không tách ra, Tạ Vụ Hành cố gắng trấn an chính mình.
Có lẽ... đến khi thi thể hoá thành xương, thì thật sự đã có thể hoà vào làm một.
Suy nghĩ quỷ dị làm cho người ta sợ hãi nhưng lại khiến hắn hưng phấn vô cùng.
Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng có một ngày, hai người dung hợp làm một, chỉ thuộc về nhau.
Cảm giác ám muội sôi trào bên trong hòn giả sơn càng ngày càng đậm, bên ngoài có tiếng nói chuyện của cung nữ khiến Vụ Nguyệt bừng tỉnh.
Nàng cuống quýt mở mắt ra, tại sao nàng lại cùng Tạ Vụ Hành trốn ở bên ngoài làm chuyện hoang đường như thế này, hai người vốn dĩ phải nói chuyện mới đúng.
Vụ Nguyệt vội vàng buông tay đang choàng qua cổ hắn xuống, bàn tay khẽ đẩy vai hắn, trong miệng nhỏ giọng run: "Có người tới!"
Nếu bị người khác phát hiện... khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, cả người đều thấy choáng váng.
Tạ Vụ Hành chuyên chú hôn nàng, lời ít ý nhiều nhấn từng chữ: "Có Thuận Ý trông chừng bên ngoài rồi."
"Như vậy cũng không được..." Vụ Nguyệt còn chưa nói xong lưỡi nàng đã bị hắn cuốn lấy... cảm giác tê rần kích thích gián đoạn ở yếu hầu.
"Ra khỏi hòn giả sơn này... nô tài sẽ không thể tuỳ ý đi tìm Công chúa nữa." Tạ Vụ Hành thong thả nhấn nhả từng chữ giữa môi răng, vừa nói vừa nhấm nháp da thịt trắng nõn bên tai tiểu công chúa.
Tiếng thì thầm không nặng không nhẹ như cành liễu quất qua khiến cả người Vụ Nguyệt không nhịn được run lên, mà bên ngoài tiếng nói của cung nữ càng ngày càng gần khiến nàng lo lắng đổ mồ hôi, trái tim đập mạnh như muốn trồi lên tận cổ.
Nàng nhất thời không biết phải làm sao mới tốt, trong mắt tràn đầy bất lực.
"Công chúa vừa nãy chạy vội như vậy, chẳng lẽ không phải vì nhớ nô tài sao?" Môi lưỡi nóng bỏng của hắn dán lên tai nàng, đồng thời ngậm lấy vành tai, thanh âm trở nên áp bách.
"Thành thật trả lời."
Vụ Nguyệt chịu không nổi nức nở một tiếng nhưng lại sợ bị người ta phát hiện, cắn chặt môi lã chã chực khóc.
Tạ Vụ Hành nâng đầu lên, tựa trán vào trán nàng, đôi mắt nàng phiếm hồng, "Nô tài luyến tiếc cứ như vậy thả Công chúa đi."
Nhiều ngày như vậy, có quỷ mới biết hắn nhịn khó chịu đến mức nào.
Hắn khẽ cọ chóp mũi Vụ Nguyệt, nhẹ giọng dỗ dành: "Công chúa chỉ cần không lên tiếng, ngậm chặt miệng, người khác sẽ không phát hiện ra."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành ngày càng tối, ẩn ý không rõ thúc giục: "Còn không mau che miệng lại."
Vụ Nguyệt ngoan ngoãn nâng tay lên bịt miệng.
Thật là ngoan, Tạ Vụ Hành bật cười khe khẽ.
Tiểu công chúa còn chưa ý thức được chuyện gì, nàng đã thấy làn váy mình bay lên trước mặt, ánh mắt nhất thời bị che khuất, một chân bị Tạ Vụ Hành dùng tay nắm lấy, đẩy lên trên, nhưng trong chớp mắt làn váy thuê những bông hoa nhỏ li ti lại rơi xuống.
"Đi Linh Thanh điện thì đi đường này không phải gần hơn sao."
"Cũng được, đi Li Thanh điện trước rồi đến Tố Hợp cung cũng không sao."
Bên ngoài hòn giả sơn hai cung nữ vừa đi vừa nói chuyện, bất giác hạ giọng: "Ta vừa nãy nghe Xuân Nhị nha đầu nói, nàng ấy ở Mai Lâm nhìn thấy Ngũ công chúa cãi nhau với Chưởng ấn, xem chừng là không thể hoà hợp."
"Không thể nào, Chưởng ấn không phải đối xử với Ngũ công chúa rất chân thành sao?"
"Đó là trước đây thôi, hiện tại Chưởng ấn có địa vị gì chứ... Ai ui... không nói... không nói nữa..."
Bên ngoài hòn giả sơn, thanh âm của hai cung nữ càng ngày càng xa. Còn bên trong, Vụ Nguyệt đã đỏ hồng hai mắt, thất thần nhìn về phía nơi nào đó, lưng nàng gầy yếu vô lực dựa vào núi đá, cả người run rẩy sắp ngã.
Bàn tay nhỏ nhắn che miệng không dám thả lỏng dù chỉ là một khắc, dùng lực đến mức các ngón tay căng đến mức trắng bệch.
Trái tim vì khẩn trương mà đập mạnh đến mức muốn nổ ung hoà cùng cảm giác kích thích không ngừng dâng lên khiến Vụ Nguyệt không có lúc nào là không nghĩ mình sắp chết.
Nàng nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng, nước mắt không nhịn được tràn ra, cổ họng gian nan nuốt từng ngụm, nếu ai đi vào cũng chỉ nhìn thấy một mình nàng ở bên trong, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, tà váy rộng lớn như bị đội lên, mơ hồ có thể thấy hình dáng một bóng lưng ẩn bên dưới, mà một chân của nàng đang khoác trên tấm lưng này. Nếu nghe kĩ có thể thấy tiếng nuốt nước ẩm ướt truyền từ bên trong ra.
Thân thể Vụ Nguyệt mềm nhũn không ngừng tụt xuống nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt eo kéo lại, muốn ngã cũng không được.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Trời vào đông càng ngày càng lạnh, số lần Vụ Nguyệt rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu cũng ngày càng ít, Tâm Đàn vào phòng thì thấy nàng cầm sách, thân thể lười biết tựa vào ghế nhỏ nhìn qua.
"Công chúa." Tâm Đàn khơi than trong lò sưởi xong đi đến bên cạnh Vụ Nguyệt cười nói: "Cung nữ trong cung Sở quý phi đến truyền lời, nói Quý phi nương nương thiết yến, mời Công chúa qua dự."
Vụ Nguyệt buông sách xuống, "Thiết yến?"
Tâm Đàn gật đầu, "Nói là tiệc ngắm mai."
Nghe Tâm Đàn nói đến chuyện ngắm mai, đôi mắt to tròn của Vụ Nguyệt khẽ loé lên sự hoảng sợ thoáng qua, trong đầu vang lên tiếng Tạ Vụ Hành lúc hắn chui ra từ dưới váy nàng, tên đó vừa liếm cánh môi ướt át vừa nói: "Nô tài cũng thưởng mai."
Vụ Nguyệt cắn môi, ngón chân cuộn tròn trong chăn, ngực như có ngọn lửa nóng đốt lên, nhịn không được thầm mắng hắn trong lòng.
Quả thực là cái tai hoạ mà!
Vụ Nguyệt dọn sạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xong thì gọi Tâm Đàn giúp nàng thay y phục.
Lúc đến bữa tiệc, Vụ Nguyệt phát hiện ngoại trừ mấy phi tần công chúa còn có không ít mệnh phụ quý nữ cũng ở đây.
Hành lễ với Sở quý phi xong, Vụ Nguyệt liền ngồi xuống một bên, mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng nàng cũng đáp lại một hai câu, cũng không quá nhàm chán.
Ngồi một lát, có một tên thái giám cúi người đi vào thông truyền, "Quý phi nương nương, Hoàng thượng đến ạ."
Sở quý phi lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt: "Còn không mau mời."
Mấy phi tần khác cũng vội vàng chỉnh trang xiêm ý, ai cũng khẩn trương nhìn về phía cửa.
Nguyên Võ đế từ cửa đi vào, Vụ Nguyệt cùng mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Sở quý phi đón người ngồi lên vị trí trên cùng, âm thanh ôn nhu như nước chảy, "Không phải Hoàng thượng đã nói không rảnh sao ạ?"
Dung mạo vốn xinh đẹp đoan trang bày ra biểu cảm giận dỗi, quyến rũ yêu kiều như có như không.
Nguyên Võ đế cười: "Không muốn trẫm đến?"
"Thần thiếp nào dám." Sở quý phi dịu dàng đáp lại, đợi Nguyên Võ đế ngồi xong thì cũng ngồi xuống bên cạnh ông.
Hoàng thượng đến, không thể nghi ngời người vui vẻ nhất là những phi tần kia, ngươi một câu ta một lời ý đồ đều là muốn Hoàng thượng liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Nguyên Võ đế cũng đáp lại nhưng tổng thể không tỏ ra mấy hứng thú.
Dụ Tần cũng coi như may mắn, nói mấy câu đều được Hoàng thượng đáp lại, lúc nàng ta cố ý hỏi Sở quý phi: "Nương nương, mấy ngày nữa Hoàng thượng đi hành cung, danh sách bồi giá đã có chưa?"
Theo như nàng ta biết, Quý phi đã gạch tên nàng ta trong danh sách.
Sở quý phi quét mắt nhìn một cái, mặt không đổi sắc cười: "Mới nghĩ qua, còn phải đợi Hoàng thượng xem qua."
Nguyên Võ đế nghe vậy thì nói: "Vậy mang đến đây, trẫm nhìn một cái."
"Dạ" Trong lòng Sở quý phi không tình nguyện nhưng trên mặt chỉ có thể cười, sai cung nữ đi lấy danh sách.
Cung nữ nhanh chóng mang giấy đến, Sở quý phi tiếp nhận đưa cho Nguyên Võ đế, "Mời Hoàng thượng xem qua."
Dụ Tần âm thầm vui vẻ, nghĩ bụng Hoàng thượng nhất định sẽ thêm tên bản thân, không ngờ Nguyên Võ đế xem qua xong chỉ hỏi: "Sao nữ nhi ngoan của trẫm lại không có tên?"
Vụ Nguyệt đang yên lặng uống trà thì thấy ánh mắt Nguyên Võ đế dừng trên người mình, nàng buông chén trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn lại.
Sở quý phi thấy Nguyên Võ đế không nhắc tới Dụ tần lập tức cười rộ lên, chỉ chỉ vào tờ danh sách, nói: "Thần thiếp vốn cũng đã ghi nhưng Ngũ công chúa sợ lạnh nên không muốn đi."
Nguyên Võ đế a một tiếng, cười nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Sợ lạnh mới càng phải đi, suối nước nóng ở hành cung đối với thân thể rất có lợi, đặc biệt là trời đông giá rét như này, phải chịu khó đi ngâm mình mới tốt."
Vụ Nguyệt không đi là vì không muốn để Vân Hề Nhu ở lại Chiếu Nguyệt lâu nên mới muốn cự tuyệt.
Nhưng bây giờ Hoàng thượng đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: "Nhi thần nghe Phụ hoàng."
Nguyên Võ đế vừa lòng gật đầu, mặt mày đều lộ rõ sự yêu thích đối với Vụ Nguyệt.
Còn Dụ Tần mãi cho đến khi Nguyên Võ đế rời đi cũng không nghe thấy tên mình được nhắc tới, nàng ta không cam lòng siết chặt khăn tay, móng tay suýt nữa đã bấm rách thịt.
Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, Vụ Nguyệt cũng trở về Chiếu Nguyệt lâu.
Vòng qua ngự hoa viên nàng lại nhìn thấy Nguyên Võ đế đang thưởng trà trong đình, không phải ông đã trở về Dưỡng Tâm điện rồi sao.
Thấy Nguyên Võ đế đã nhìn thấy mình, Vụ Nguyệt dừng lại thỉnh an: "Phụ hoàng."
Nguyên Võ đế từ trong đình đi ra.
"Sao Phụ hoàng lại ở đây vậy ạ?" Vụ Nguyệt hỏi.
Ánh mắt Nguyên Võ đế như một phủ một lớp bụi nhìn Vụ Nguyệt, tuy rằng khí độ của hắn đã không còn được như trước, nhưng người sống ở địa vị cao như hắn thì vẫn khiến người khác nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nguyên Võ đế nhìn Vụ Nguyệt trong chốc lát, cười nói: "Trẫm đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy phía trước là Chiếu Nguyệt lâu liền nhớ tới mẫu phi con."
Vụ Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, nàng không phân biệt được Hoàng thượng có thật sự thích mẫu phi không, nhưng hắn xác thực đã nhắc tới chuyện này rất nhiều lời, trong lời nói đều là nhớ mẫu phi nàng.
Nhưng nàng nghĩ, mẫu phi chắc chắn không thích ông.
Nguyên Võ đế đi về phía nàng, "Đi thôi, trẫm cùng con đi ngắm cây Lưu Tô."
Vụ Nguyệt gật đầu, cùng Nguyên Võ đế đi về phía Chiếu Nguyệt lâu.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Lan ma ma biết Nguyên Võ đế đến vội vàng đi ra đón, "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng."
Nguyên Võ đế phất tay, "Lui ra đi, không cần hầu hạ."
Lan ma ma không yên lòng nhìn về phía Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt cười ý bảo Lan ma ma không sao, "Phụ hoàng cùng con đi xem Lưu Tô."
"A..." Lan ma ma thoáng yên lòng, "Mời Hoàng thượng."
Vụ Nguyệt đi theo sau lưng Nguyên Võ đế, ánh mắt thì nhìn về phía thiên điện của Vân Hề Nhu, sau đó nàng thu hồi ánh mắt nhỏ giọng nói với Lan ma ma, "Đừng để cho Vân nương nương biết."
Vụ Nguyệt lo lắng Vân Hề Nhu gặp Hoàng thượng sẽ bị kích thích, bệnh lại nặng hơn.
Lan ma ma gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đi đến sân sau, cây Lưu Tô rất lớn đứng lẳng lặng ở trong viện, bởi vì là ngày đông, trên cành không thấy hoa lá.
Nguyên Võ đế chắp tay sau lưng đứng dưới tàn cây, thở dài hỏi Vụ Nguyệt: "Nói cho trẫm nghe, ngày tháng trước đây sinh hoạt ở Trường Hàn cung như thế nào?"
Vụ Nguyệt còn tưởng rằng hắn hỏi mẫu phi, lại nghĩ mẫu phi nhất định khong muốn để ông biết, vì thế lắc đầu nói: "Mẫu phi mất sớm, nhi thần không nhớ rõ."
Nguyên Võ đế quay đầu, nhìn Vụ Nguyệt: "Trẫm hỏi con."
Không đợi Vụ Nguyệt mở miệng, hắn lại ẩn ý sâu xa cảm thán: "Con với mẫu phi, đúng là càng ngày càng giống nhau."
Trong lòng Vụ Nguyệt có chút không chắc chắn: "Phụ hoàng vẫn nhớ bộ dáng của Mẫu phi ạ?"
Nguyên Võ đế nheo mắt như đang cố lục tìm kí ức, thật lâu sau, tựa hồ là nghĩ không ra, lại dời mắt quan sát gương mặt Vụ Nguyệt.
Ánh mắt đục ngầu có một chút ánh sáng, trong trí nhớ Ninh Nhược Nhị quả thật như vậy, kiều diễm ướt át, đẹp đến vô thực...