Thật ra chuyện nàng muốn hỏi là vì sao Quan Hân Vân biết nàng đã bình an trở về, lại không đến thăm nàng?
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, bất kỳ ai cũng không dám nói cho nàng biết
tình hình hiện tại, Thủy Vân Nhu cũng chỉ nói: "Hỏa Nhi, bình an trở về
thì tốt, bình an trở về thì tốt rồi." Lại kín miệng không đề cập tới
chuyện Quan Hân Vân, khiến quan Hỏa Nhi càng lúc càng cảm thấy kỳ quặc,
nàng đành phải hỏi về chuyện của Vu Chiêu Đường.
"Đúng rồi, Vu Chiêu Đường đâu a? Có tìm được hắn hay không?"
Lúc này, Bạch Quốc Hành mới bi thương nói cho nàng. "Đương gia phu nhân, Vu Chiêu Đường hắn. . . .đã ngừng thở từ lâu."
Lúc những người này phát hiện thấy hắn nằm trong bụi cỏ, hắn cũng không
nhúc nhích, vốn tưởng rằng ngất đi, kết quả giật mình phát hiện hắn đã
ngừng thở từ lâu.
Quan Hỏa Nhi nghe vậy, lòng liền trầm xuống. "Phải không? Thật không ngờ, là ta hại chết hắn."
"Đương gia phu nhân. . . .” Bạch Quốc Hành cũng không có dự đoán được chuyện
tình sẽ biến thành như vậy, trong lòng vì cái chết của hảo hữu mà bi
thương.
Nhưng mà cuối cùng vào lúc Quan Hỏa Nhi kể mình bị Vu
Chiêu Đường bắt đi về phía nam, sau đó tìm nơi ngủ trọ ở khách điếm, rồi xảy ra chuyện, nói ra một năm một mười, tất cả mọi người đều thở dài
một hơi.( rối qá hư hơ)
Cuối cùng, sau khi Thủy Vân Nhu cùng những người liên quan khuyên nàng nghỉ ngơi xong, liền nối đuôi nhau rời khỏi phòng.
Nhưng Quan Hỏa Nhi lại cau mày, không gặp được Quan Hân Vân bây giờ tâm tình
nàng rất khó chịu, thế là nàng phủ thêm áo khoác xuống giường, nghĩ muốn tự mình đi tìm cái tên tự cuồng đại kia mà hỏi cho ra lẽ.
Hỏi
hắn tại sao không đến thăm nàng? Không phải hắn đã từng nói yêu nàng
sao? Nàng mới không tin trí nhớ của hắn không tốt, nhanh như vậy đã quên mất nàng.
Cố gắng mặc quần áo vào, Quan Hỏa Nhi nhìn xung quanh
không thấy Tinh Tinh ở đây, bờ môi hiện lên mỉm cười, liền thoải mái đẩy cửa ra, đi tìm Quan Hân Vân tính sổ.
Ngay sau đó nàng liền một
mình đi đến thư phòng, nàng vốn muốn doạ cho hắn bất ngờ mà nhảy dựng
lên, cũng không cẩn thận nghe thấy giọng nói ưu tư từ trong phòng truyền đến.
Thế là nàng đùa dai mà áp tai vào trên cửa gỗ, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
"Diệu Sinh, đệ nói xem Hân Vân nó . . . . nhất định sẽ không có việc gì chứ?"
"Vân Nhu tỷ, võ công của Hân Vân không kém, cho dù Quan Trường Tiếu bọn hắn
bày ra Thiên La Địa Võng cũng sẽ không phải là đối thủ của nó, tỷ cũng
đừng lo lắng nữa."
"Nhưng mà nó chỉ có một mình, ta vẫn nhịn
không được mà lo lắng, hơn nữa Trường Tiếu hắn vốn đã không có thiện cảm với nó, ta thật sự rất sợ hắn sẽ. .. .”
"Sẽ không , lão phu nhân, đương gia trang chủ là người hiền có trời phù hộ, sẽ không như vậy bị “mời về trời” đâu."
"Uhm, hơn nữa Vân nhi phát hiện Hỏa Nhi đã trở về, tự nhiên nó cũng sẽ không ham chiến, rất nhanh sẽ trở về thôi."
"Nhưng mà nó vốn không biết là Hỏa Nhi đã trở lại! Nếu nó bị sa vào âm mưu của Trường Tiếu, vậy chẳng phải là tánh mạng nó sẽ khó mà. . . .tuy Trường
Tiếu là phụ thân nó, nhưng mà hắn chưa bao giờ xem Hân Vân là con của
hắn a!"
Sau khi Thủy Vân Nhu nói xong lời này trong phòng liền im lặng, mà Quan Hỏa Nhi ngoài cửa nghe xong sợ mềm người.
Nàng thật không ngờ,nguyên nhân Quan Hân Vân không thể đến gặp nàng lại là như vậy!
"Nếu không, bảo Quốc Hành đi một chuyến, lúc trước đồng ýđể cho nó đi một mình, thật là quá xằng bậy rồi."
Nhiều người nghe xong lời này, hối hận không sớm ngăn cản Quan Hân Vân đến nơi hẹn Quan Trường Tiếu.
"Đúng vậy, lão phu nhân, bây giờ ta sẽ đi ngay."
Nhưng là Bạch Quốc Hành mới nói một nửa, ngoài cửa quan Hỏa Nhi rốt cuộc nhịn không được đẩy cửa vào.
"Ta cũng phải đi!"
***
Bọn người Quan Trường Tiếu thuê một lượng lớn sát thủ có võ công cao cường, ẩn nấp ở địa điểm giao tiền, chờ đợi Quan Hân Vân mang tiền đến.
"Phú Dân, con nói Quan Hân Vân thật sự sẽ đến sao?"
Đến tìm cái chết.
Trên gương mặt bị cháy đen của Quan Phú Dân hiện lên một nụ cười tàn
nhẫn ."Sẽ, hắn vẫn chưa biết hỏa yêu nữ kia đã bị Vu Chiêu Đường bắt
đi, cho nên hắn nhất định sẽ đến ."
Chỉ tiếc, hắc y nhân đêm qua
hắn phái đi bắt Quan Hỏa Nhi và Vu Chiêu Đường trở về không thành công,
ngược lại bọn hắn còn bị sợ tới mức tè ra quần mà chạy về.
Nếu
không thì, hắn thật đúng là muốn nhìn một chút, giết chết Quan Hỏa Nhi ở trước mặt Quan Hân Vân, hoặc là ở trước mặt Quan Hỏa Nhi giết chết Quan Hân Vân, trên mặt bọn hắn sẽ có biểu tình gì? Ha! Ha!
Quan Trường Tiếu nghe Quan Phú Dân phân tích, lại không tự giác mà thấy nhẹ lòng.
Bởi vì sau khi Quan Phú Dân bị lửa làm thương tổn, lại có được lòng dạ tàn
nhẫn giống như hắn, tựa như chuyện lần này muốn giết Quan Hân Vân đoạt
lại sản nghiệp nông trại, cũng chính là chủ ý của Quan Phú Dân, cho nên
hắn càng lúc càng kiêu ngạo.
A! A! Cha nào con nấy thôi! Mà Quan
Hân Vân bất quá chỉ là cái huyết thống hư hỏng, tạp chủng ngoài ý muốn,
đương nhiên kém xa Phú Dân của hắn a!
Đoàn người bọn hắn cứ chờ ở trên sườn đất như vậy, không lâu sau, phía trước liền xuất hiện một nhóm người cưỡi ngựa chạy đến.
"Bẩm, Quan Hân Vân dẫn theo hai người tuỳ tùng vận chuyển hoàng kim, từ con đường nhỏ phía đông đến đây."
Nói xong, Quan Trường Tiếu, Quan Phú Dân cùng với bọn sát thủ tất cả đều
reo hò lên. Dù thế nào, có hà bao tiến vào màn trướng, cả trong mơ cũng
sẽ cười trộm suốt đêm!
"hắc hắc hắc! Hân Vân thật là thằng con
bất hiếu có cam đảm, nghe lời đem đến nhiều hoàng kim như vậy đến hiếu kính cho lão tử ta. Hắc hắc hắc. . . Uh`m, chờ một chút chúng ta liền
từ bi để cho hắn lựa chọn một kiểu chết mà hắn thích đi ! ha ha ha!"
Quan Trường Tiếu và những người khác quả thực là cười không thể khép miệng.
Hoàng kim! Hoàng kim nha! Một chút hoàng kim này, chẳng những có thể cứu vớt
sản nghiệp lung lay sắp đổ của Quan gia, mà dùng đến nửa đời sau cũng
không thành vấn đề.
Quan Hân Vân vì một hỏa yêu nữ mà tiêu tốn
nhiều tiền bạc như vậy, ở trong mắt bọn người Quan Trường Tiếu hắn thật
là một kẻ đại ngốc, có tiền bạc, muốn bao nhiêu nữ nhân mà không được
chứ?
Quan Trường Tiếu càng lúc càng cảm thấy được, lúc trước hắn không để cho Quan Hân Vân chân chính tiếp quản quan gia trang là một
quyết định chính xác. Tuy việc buôn bán trên tay hắn quả thật rất tốt,
nhưng mà vì loại nữ nhân không quan trọng mà tiêu tốn nhiều tiền bạc như vậy, từ điểm đó thấy được, Quan Phú Dân liền mạnh hơn hắn rất nhiều
lần.
Bởi vì, chuyện nó quyết định tuyệt đối sẽ không có sai lầm .
Đội ngũ nhỏ gồm ba người của Quan Hân Vân chậm rãi từ phương xa rảo bước
tiến đến, Quan Trường Tiếu sau khi cười rất cao hứng, liền nói với những người phía sau: “Sau khi chuyện này kết thúc chúng ta làm một buổi liên hoan đi!”
"A...!" Bọn sát thủ sau lưng hắn cũng cao hứng nhấc tay hoan hô.
Hắc! Hắc! khó có được lúc tiếp nhận nhiệm vụ tốt như vậy, bởi vậy trong lòng hưng phấn là điều khó tránh khỏi.
***
Quan Hân Vân vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai hạ nhân đi theo hắn lần lượt khiêng từng cái thùng đến, chờ bọn hắn đi xa an toàn, mới mở miệng cười nói
với Quan Trường Tiếu: "Hỏa Nhi đâu?"
Bây giờ trong đầu hắn quan trọng nhất, chỉ có an nguy của Quan Hỏa Nhi.
Hắn chỉ hi vọng nàng không xảy ra chuyện gì, nếu không thì, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình .
"Quan Hỏa Nhi nàng rất tốt, trước tiên ngươi hãy giao hoàng kim qua đây, chúng ta sẽ để Quan Hỏa Nhi lại."
Hoàng kim! Hoàng kim! Hoàng kim! Bây giờ cả đầu Quan Trường Tiếu, nghĩ đến toàn bộ là việc này
Nghe vậy, cặp mắt đen của Quan Hân Vân lóe lên tia nguy hiểm.
Hỏa Nhi nàng ấy. . . hẳn là không có ở nơi này đi?
Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: "Ta không nhìn thấy Hỏa Nhi, các ngươi cũng đừng hòng chạm vào những rương hoàng kim này."
Quan Trường Tiếu bĩu môi cười nói: "Phải không? Cho dù ngươi gặp được Quan Hỏa Nhi thì như thế nào?"
Quan Hân Vân lạnh lùng nhìn hắn, nhìn không chuyển mắt, khiến lão thấy bất
an , thế là lão nghiêng người, nói nhỏ với Quan Phú Dân:" Phú Dân, thế nào? Muốn chiếu theo kế hoạch mà làm sao?"
Sao lão lại cảm
thấy khí thế của Quan Hân Vân hôm nay, có chút khác biệt so với bộ dáng
tà khí thường ngày của hắn, khiến lão cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Phải làm như kế hoạch, lão đầu Quan Trường Tiếu lại cứ như đá xui xẻo vào cửa, khiến Quan Phú Dân có chút phiền não.