Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử

Chương 18: Chương 7.3




Quan Hân Vân lại cười, thiệt là, sao hắn thích cười như vậy? Lại còn cười đến quỷ dị, đúng là quái nhân mà.

“Nàng còn chưa nói cho ta biết.”

Cuối cùng hắn phải đem đề tài kéo về, nhắc Quan Hỏa Nhi nhớ tới mục đích mới nãy nàng nổi giận đùng đùng chạy vào thư phòng hắn. Quan Hỏa Nhi hoàn toàn không biết, thật ra đây là thủ đoạn Quan Hân Vân bức nàng nói ra thân thế mà thôi, bởi vậy nàng mới ngây ngốc đâm đầu vào lưới.

Chỉ giỏi đổ thừa. . . Bình thường Quan Hỏa Nhi rất bình tĩnh nhưng khi đối mặt Quan Hân Vân lại giống như núi lửa phun trào vậy!

Nàng "làm tổ" trong lòng Quan Hân Vân, mềm mại dựa vào khiến Quan Hân Vân thiếu chút nữa không kìm lòng được mà hôn cô. Bời vì cô gái nhỏ này rất ít khi được dịu dàng nhu thuận như thế này, cho nên hắn mới có chút tâm viên ý mã.[1]

[1]tâm viên ý mã: viên-vượn, tim thì nhảy như vượn, suy nghĩ nhanh như ngựa.

Trong đầu Quan Hỏa Nhi vô cùng lộn xộn. Nhưng mà, nàng vẫn quyết định nói cho hắn biết, này vẫn tốt hơn so với hắn tự mình phát giác, rằng nàng thật ra là một người đáng sợ, rời xa nàng mới là tốt nhất.

Hướng chi, nếu nàng muốn ở trong dòng xoáy cổ đại này chung sống gắn bó với Quan Hân Vân cả đời, thì cái bí mật này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.

Mà bây giờ nàng nói cho hắn biết, so với sau này bị phát hiện ra thì tốt hơn.

Ít nhất, nàng còn có thể hoàn hảo rời đi, thương tổn cũng có thể giảm đến mức thấp nhất.

Quan Hỏa Nhi quyết định xong, mới chậm rãi mở miệng: "Ta. . . . . lúc trước ta đã nói cho chàng nghe rồi đúng không? Ta là người đến từ tương lai. . . . ."

Sau đó, nàng kể cho Quan Hân Vân nghe về những ngày tháng trước kia của nàng, nói về thân thế cũa nàng, chính là vật thí nghiệm "Chủng người mới". Kể về nàng, số 63, số 77 thoát khỏi sở nghiên cứu trở về cổ đại, thậm chí cả chuyện nàng suýt nữa bị cường bạo cũng đều kể tường tận.

Trong lúc nghe, sắc mặt Quan Hân Vân ngoại trừ càng lúc càng tái nhợt, thì trong lòng cũng sinh ra vài câu hỏi. Cái gì là TV? Cái gì là siêu năng lực?

Khi hắn nghe đến đoạn Quan Hỏa Nhi từng bị một nhân viên nghiên cứu say rượu thiếu chút nữa cường bạo, thì cánh tay hắn vô thức mà siết chặt nàng lại, bờ môi mỏng tức giận mím chặt.

Quan Hỏa Nhi tin tưởng, nếu bây giờ có một gã nhân viên nghiên cứu ở đây, chắc chắn hắn ta sẽ bị Quan Hân Vân giết chết ngay tại chỗ.

Hơn nữa, vòng tay của hắn thật sự ấm áp nha~ đây là lần đầu tiên nàng nhắc đến chuyện này mà người không run lên.

Chuyện này vẫn là bóng ma tâm lý của nàng, nhưng nàng nghĩ sau này sẽ không thế nữa, hi. . . . . bởi vì nàng có Quan Hân Vân là thuốc chữa bệnh rất hay a!

Mặt khác, nhìn bộ dạng hắn bây giờ dường như không có chán ghét hoặc sợ hãi nàng, cuối cùng cũng khiến nàng buông xuống tâm vốn đang treo cao. Có lẽ nàng đã tìm được hạnh phúc của chính mình. Thứ hạnh phúc mà nàng nghĩ sẽ không có khả năng xuất hiện, bây giờ đang vờn quanh người nàng đấy.

Sau khi Quan Hỏa Nhi nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, đem má hồng áp vào ngực Quan Hân Vân, lắng nghe nhịp tim của hắn. . . một tiếng. . . một tiếng. . . nàng đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cho đến khi lồng ngực hắn truyền đến âm thanh, nàng mới hơi hơi ngẩng đầu lên.

Hắn nói: "Nàng có thể biểu diễn siêu năng lực một lần cho ta xem không?" Hình như hắn nhìn ra được tận sâu đáy lòng nàng đang run rẩy sợ hãi, hắn muốn chứng minh hắn không sợ nàng, cái đóa hoa lửa nhỏ này, vì vậy hắn mới mở miệng yêu cầu.

Quan Hỏa Nhi cười ngọt ngào với hắn: “Nhìn rõ nhé.”

Nàng mở lòng bàn tay ngọc ngà ra, nắm lại thật chặt, rồi lại chậm rãi mở ra, cho đến khi lòng bàn tay nàng hoàn toàn mở ra thì trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh từ từ chuyển sang màu đỏ.

Lúc này Quan Hân Vân cười nói: “A, vậy ta biết, sau này chúng tar a ngoài cắm trại nổi lửa, đều phải dựa vào nàng rồi. . . Hỏa Nhi.”

Tất nhiên, lời nói đùa của hắn ngay lập tức bị hứng mấy đấm kháng nghị của Quan Hỏa Nhi.

Ngoài thư phòng, một vài hạ nhân đang làm việc nghe thấy tiếng cười đùa cợt nhả trong phòng, liền nghển cổ liếc mắt nhìn.

Ha ha! Chuyện vui của nông trường cũng sắp đến rồi!

*

Vu Chiêu Đường cưỡi khoái mã, từ trấn nhỏ gần đó chạy về nông trường.

Không ngờ, khi chạy đến rừng cây bên ngoài trấn thì bị mấy hắc y nhân thi triển khinh công chặn đường, muốn hắn xuống ngựa, một hắc y nhân cầm đao chỉ vào hắn nói: “Vị thiếu hiệp kia, chủ nhân chúng ta cho mời ngươi đến gặp mặt, sẽ có lợi cho ngươi.”

Vu Chiêu Đường thấy đối phương nhiều người, đành gật đầu đồng ý, tính toán có cơ hội thì thoát đi: “Được rồi! Các ngươi dẫn đường đi.”

Tên hắc y nhân kia thấy hắn đồng ý, liền lấy ra một miếng vải đen, đưa cho tên bên cạnh hắn.

“Xin lỗi, xin thiếu hiệp bịt kín mắt lại, để chúng ta dẫn đường.”

Trong mắt Vu Chiêu Đường lóe lên tia lửa, liền để cho bọn họ bịt mắt lại.

Vu Chiêu Đường cưỡi ngựa của bọn họ, đi tới một căn nhà gỗ rách nát.

“Chủ nhân gọi ngươi vào.” Đến nơi, hắc y nhân vào thông báo sau đó gọi Vu Chiêu Đường tiến vào căn nhà gỗ. Đầu tiên bước vào đã hửi được một cỗ mùi thịt khét, sau khi thích ứng được với bóng tối, hắn mơ hồ nhìn thấy một người ngôi trên xe lăn gỗ.

Có chút đè nén, người ngồi trên xe lăn mở miệng: “Vu Chiêu Đường, đã lâu không gặp.”

Vu Chiêu Đường nghe giọng nói, sửng sốt một chút rồi bình tĩnh lại. “Trang chủ?”

Tuy giọng nói trầm thấp và khàn khàn, nhưng Vu Chiêu Đường vẫn nhận ra được, chủ nhân của giọng nói này đúng là Trang chủ Quan gia trang - Quan Phú Dân.

Vu Chiêu Đường vẫn tưởng hắn ta đang còn ở Quan gia trang dưỡng thương, không dự đoán được hắn ta lại xuất hiện ở đây, lại còn đi tìm hắn.

"Khà khà, thật không ngờ ngươi vẫn nhớ rõ giọng nói của ta a, nếu vậy ta đây cũng không cần thiết phải che giấu nữa."

Quan Phú Dân đẩy xe lăn ra, ngay lập tức cả người hắn lộ ra dưới nguồn sáng duy nhất trong phòng, khiến Vu Chiêu Đường trợn to mắt, hít vào một hơi.

Hắn. . . . . trời ạ! Đêm hôm đó hắn không những bị ngọn lửa quái dị đốt cho chân tàn phế, mà ngay cả gương mặt trắng nõn cũng bị đốt cháy đen, chằng chịt vết sẹo.

Này, nếu không phải bây giờ là ban ngày, hơn nữa Vu Chiêu Đường hắn là một đại nam nhân gan lớn, chắc chắn hắn sẽ bị dọa.

Xem ra, Quan Phú Dân thật sự rất hận Quan Hỏa Nhi.

Ổn định lại sự kinh ngạc khi mới gặp Quan Phú Dân, Vu Chiêu Đường bình tĩnh hỏi: "Ngài tới tìm ta có chuyện gì?"

Hắn sẽ không ngu ngốc tin tưởng lời nói của hắc y nhân kia, Quan Phú Dân tìm hắn mà có lợi mới là lạ!

Quan Phú Dân càng ;ộ ra khuôn mặt âm trầm, nở một nụ cười không giống cười: "Khà khà, ta chỉ có vài chuyện muốn hợp tác với ngươi."

"Hợp tác?"

Sẽ không phải là giúp hắn ta phá đổ nông trường Vân Thiên chứ? Điều này hắn không không làm được, nhất là Quan Hỏa Nhi đang ở nông trường, hắn càng làm không được.

"Đúng vậy! Khà khà khà, ta biết ngươi thích Quan Hỏa Nhi! Sao hả? Thù lao khi hợp tác với ta, chính là ngươi có thể có được Quan Hỏa Nhi."

Vu Chiêu Đường nghe vậy, lắp bắp kinh hãi. Hắn ta biết chuyện này từ khi nào? Hỏa Nhi, nàng. . . . . nàng hẳn là chưa biết? Nhưng mà nghe hắn ta nói như vậy, đúng là có sức mê hoặc rất lớn, vì thế Vu Chiêu Đường trầm tĩnh lại.

Quan Phú Dân thấy hắn trầm mặc, đương nhiên biết mình đã áp dụng đúng biện pháp, thế là hắn lại uốn ba tấc lưỡi, nói lại lần nữa: "Ta chỉ muốn ngươi giúp một việc nhỏ mà thôi, sau đó, ngươi có thể mang Quan Hỏa Nhi cao chạy xa bay, vỉnh viễn không trở về. Thế nào?"

Vu Chiêu Đường nhíu mày, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt của mình. Cái ý niệm này đã tra tấn hắn rất lâu rồi, hắn không thể không ngừng muốn chạm vào da thịt Quan Hỏa Nhi, tai hắn không thể không nghe đến giọng cười của Quan Hỏa Nhi.

Hắn hi vọng một ngày nào đó hắn có được nàng, nhưng hắn vô cùng đau lòng là, hắn không có cách nào được như ý nguyện.

Người Quan Hỏa Nhi yêu là Quan Hân Vân, hắn có thể thay thế được Quan Hân Vân không? Hắn không dám nghĩ đến.

Quan Phú Dân biết hắn đã động tâm, lại nói: "Dù sao thì Quan Hỏa Nhi sẽ không còn ở trong ngực Quan Hân Vân lâu đâu."

"Ngươi nói vậy là ý gì?"

"Qua một thời gian nữa ta sẽ triển khai một loạt hành động trả thù nông trường Vân Thiên, nếu không muốn bị liên lụy, sao không mang Quan Hỏa Nhi rời đi?"

Thấy Vu Chiêu Đường dao động, Quan Phú DÂn lại tăng thêm sức thuyết phục. "Hơn nữa, mục đích của ta chỉ là tấn công Quan Hân Vân thôi, về phần Quan Hỏa Nhi. . . . . ta sẽ buông bỏ hận thù cá nhân cho ngươi mang nàng đi, nhưng điều kiện là ngươi phải trợ giúp ta, ngươi hãy suy nghĩ kĩ."

Vu Chiêu Đường lẳng lặng nghe Quan Phú Dân nói, nội tâm dãy dụa không thôi.

Một khắc kia khi thấy Quan Hân Vân ôm Quan Hỏa Nhi từ trên nên tuyết trắng lên, hắn đã nhất kiến chung tình, yêu nàng sâu đậm. Nhưng sau đó Quan Hân Vân lại rời trang, cố ý mang thteo hắn, khiến hắn một đoạn thời gian không nhìn thấy Quan Hỏa Nhi, vì thế nàng đã chậm rãi yêu Quan Hân Vân. Nếu không, hắn có tự tin sẽ làm Quan Hỏa Nhi yêu hắn.

Nhưng mà bây giờ có cơ hội, hắn lại do dự.

Dù sao, Quan Hân Vân cũng từng cứu hắn một mạng, chính vì nguyên nhân này mà hắn không để ý đến tính tình cổ quái, ở lại bên người Quan Hân Vân.

Nhưng hắn lại không thể buông tay Quan Hỏa nhi được, rốt cuộc phải làm sao đây.

Đánh cuộc một lần, hoặc nhìn Quan Hỏa Nhi gả cho Quan Hân Vân, ân nhân của hắn. . . . . hắn thật sự nghi ngờ.

Vu Chiêu Đường cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cưới củng, hắn mới đồng ý: "Được rồi! Quan Hỏa Nhi là của ta, nhưng ngươi cũng phải chừa lại cho Quan Hân Vân một con đường sống."

Quan Phú Dân lại lộ ra nụ cười dữ tợn, gật đầu.