Quan Trường Tiếu bắt đầu hành động trả thù.
Hắn điều tra được vị trí nông trường của Quan Hân Vân. Ban đầu vốn muốn đả
kích buôn bán của hắn, nhưng không ngờ, kế hoạch còn chưa thực hiện, sản nghiệp của Quan gia trang lại lung lay sắp đổ.
Bởi vì Quan
Hân Vân đột ngột rời trang, hơn nữa Quan Trường Tiếu áp dụng chính sách
nịnh hót cùng áp bức, có kết quả như thế cũng là điều tất nhiên.
Nhưng kiêu ngạo như Quan Trường Tiếu sẽ không thừa nhận thất bại đó là do
hắn, ngược lại còn đem trách nhiệm đổ lên đầu Quan Hân Vân, cho rằng hắn giở trò quỷ phía sau, Quan Trường Tiếu càng thêm khó chịu.
Trên cơ bản Quan Hân Vân không muốn đối địch với bọn họ, cũng không ra tay
can thiệp vào việc buôn bán của họ. Bởi vì mặc dù bọn họ không thừa nhận thân phận của hắn, hắn vẫn là một phần tử trong Quan gia trang, dù Quan Trường Tiếu không cho rằng như thế.
"Thằng con bất hiếu chết tiệt kia, thế nhưng dám đả kích sản nghiệp ta cực khổ lập nên, đáng
chết! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó."
Hắn nắm chặt
tay, một bộ dáng muốn đi giết người . Hắn đã sớm cho hạ nhân lui xuống, ở lại trong thư phòng chỉ còn hắn và Quan Phú Dân cá tính càng lúc càng
âm trầm.
"Phụ thân." Hắn đẩy xe lăn gỗ lại đây. "Không bằng chúng ta phản kích đi, đem nông trường Vân Thiên của nó đánh sụp."
Nếu muốn nói hai cha con bọn họ có niềm vui chung là gì, thì đó chính là
nhìn thấy sinh ý và khuôn mặt tuấn tú khí phách của Quan Hân Vân, bị bọn họ đánh cho tơi bời khói lửa.
Quan Trường Tiếu trầm ngâm, mở miệng nói: "Phú Dân, con ngược lại đã cho cha một chủ ý tốt, trước tiên chúng ta bắt Quan Hỏa Nhi tới, sau đó đòi hắn một khoản tiền, bổ sung
vào những khoản thời gian này chúng ta thiếu hụt."
Nghe hắn ta nói như vậy, Quan Phú Dân cũng cười, cười đến vô cùng đáng sợ.
"Vâng, chủ ý này của phụ thân rất tốt, hơn nữa con chợt nhớ đến một người có thể giúp chúng ta."
"Ai vậy?" Hắn không nhớ rõ có phái gian tế bên cạnh Quan Hân Vân, bởi vì
những người hắn phái đi qua một đoạn thời gian đều phị trả về.
Mắt Quan Phú Dân phát ra ánh sáng lạnh khiến người ta run sợ. "Đến lúc đó phụ thân sẽ biết."
Quan Trường Tiếu giật mình tại chỗ, nhìn đứa con trai đang cười to không ngừng của mình, đột nhiên cảm thấy nó thật xa lạ.
***
Quan Hỏa Nhi mặc một bộ y phục màu hồng phấn xinh đẹp, mặt mang nét cười đang cùng Tinh Tinh đi trên hành lang thật dài.
Bọn hạ nhân gặp thoáng qua nàng đều quay đầu mỉm cuồi, chào hỏi với nàng: "Đương gia phu nhân."
Làm cho Quan Hỏa Nhi vừa mừng vừa sợ lại vừa tức, biết tám phần là do cái
tên Quan Hân Vân kia giở trò quỷ, vì thế nàng quyết định đi tìm hắn tính toán sổ sách một phen. Lúc quẹo qua một đoạn hành lang, các nàng gặp
phải tiểu nha đầu Anh Anh nha hoàn bên cạnh Thủy Vân Nhu.
"Anh Anh, ngươi bưng cái gì vậy?" Quan Hỏa Nhi gật đầu chào Anh Anh đồng thời hỏi nàng ấy.
"Bẩm Đương gia phu nhân, đây là thuốc bổ của lão phu nhân."
Quan Hỏa Nhi đỏ mặt, nhưng cũng lười giải thích và thay đổi cách xưng hô của nàng ấy: "Là thuốc bổ cho nương? Để ta đi cho."
Thấy Quan Hỏa Nhi sẽ tiếp nhận bát thuốc kia, tiểu nha đầu Anh Anh gấp gáp
nói: "Không phải, Đương gia phu nhân, đây là bát thuốc nguội, cho nên
Anh Anh mang xuống phòng bếp hâm nóng."
"À! Không có vấn đề gì, giao cho ta đi, ta có thể khiến nó nóng ngay lập tức."
Mới nói được một nửa, nàng mới phát giác bọn họ không biết nàng có siêu
năng lực, vì thế nàng cười cười, nói với nha đầu đang trợn to mắt:
"Không, ý tứ của ta là, giao cho ta làm đi, buổi chiều nay các ngươi còn có chuyện khác mà, ngươi cứ đi làm việc trước đi."
Quan Hỏa Nhi và hạ nhân nới đây rất hòa hợp, biết các nàng mỗi ngày mỗi
người đều phải làm hai loại công việc khác nhau, bởi vậy khi nhàn rỗi
đến phát hoảng, Quan Hỏa Nhi sẽ giúp các nàng ấy chia sẻ công việc. Lâu
ngày, liền tạo thành tình bằng hữu vượt quá mức chủ tớ.
Anh Anh thấy vậy mới buông tay nàng, cười nói: "Vậy được rồi, phiền toái Đương gia phu nhân vậy."
Quan Hỏa Nhi vẫy vẫy tay. "Có phiền toái gì đâu, chỉ là tiện tay thôi mà."
Sau đó lấy cái bát trên tay nàng ấy, để nàng ấy đi qua.
Không lâu sau khi Anh Anh rời đi, tiểu nha đầu Tinh Tinh cuối cùng cũng "lên
cơn". "Đương gia phu nhân, sao ngài có thể thường xuyên làm việc giúp
bọn họ, như thế này các nàng ấy sẽ bồi dưỡng thành tính lười biếng,
không tốt lắm đâu."
Nhưng Quan Hỏa Nhi lại không cho là đúng. "Phải không? Ta ở đây, đã không giúp hắn kiếm thêm tiền còn không làm
viec65gi2 giúp hắn, thật sự không chịu nổi. Huống chi đây chỉ là việc
nhỏ, sẽ không tạo thành vấn đề nghiêm trọng đi?"
Chuyện này, nàng đã khơi thông với nha đầu Tinh Tinh này rất nhiều lần rồi.
Có lẽ, người ở thời đại này rất chú trọng quan niệm giai cấp, cho nên Tinh Tinh không thể tiếp nhận cách nhìn của nàng.
"Nếu Đương gia trang chủ biết chuyện, Tinh Tinh không tránh khỏi chịu phạt a."
"Không phải ta đã nói rồi sao? Có ta ở đây, sẽ không để Quan Hân Vân đụng đến
ngươi dù chỉ là một sợi tóc gáy." Nàng chỉ cường điệu lên một chút, thế
nhưng nha đầu Tinh Tinh nghe không vào.
"Không được, chuyện này vẫn là để ta làm đi."
Quan Hỏa Nhi lắc đầu, nghiêng người ngăn cản bàn tay đang định lấy cái bát
trên tay nàng, quyết định cứ tạm thời sai nàng ấy rời đi.
"
Tinh Tinh, hay là ngươi về phòng lấy giúp ta áo choàng, chờ lát nữa ta
hâm thuốc bổ xong, sẽ ra lương đình bên bờ ao chờ ngươi cùng ra ngắm cá, được không?"
"Nhưng mà. . . . . . " Tinh Tinh vẫn không quá yên tâm.
"Nhưng mà cái gì ! Đi nhanh đi!" Quan Hỏa Nhi rất kiên trì.
"Được rồi." Tinh Tinh đành phải trở về phòng.
Lúc này Quan Hỏa Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiến về phía phòng Thủy Vân Nhu.
"Thật chịu hết nổi với nàng ấy, ta còn phải hâm nóng bát thuốc bổ này nữa."
Nàng vừa nói vừa bước vào phòng Thủy Vân Nhu, ở ngoại thính, cũng quên
mất nơi này có người hay không, liền tập trung tinh thần, đem siêu năng lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, truyền nhiệt vào cái bát.
Không lâu sau, bát thuốc trên tay nàng liền tỏa ra hơi nóng, bốc khói, nhìn
giống như vừa dùng lửa hâm lại, khiến người ta sợ hãi than thở.
Quan Hỏa Nhi mỉm cười, tính đem bát thuốc vào cho Thủy Vân Nhu lại va phải
một bức tường thịt, khiến bát thuốc trong tay nàng thiếu chút nữa rớt
xuống.
"A! Là ai rảnh quá đứng chỗ này chắn đường. . . . . ."
Nàng mới nói được một nửa, vừa ngẩng đầu nhìn người chặn đường, gương mặt vốn đỏ bừng phút chốc tái nhợt.
Người không thức thời cản đường nàng, đúng là Quan Hân Vân, mà phía sau hắn
chính là Bạch Quốc Hành, Vu Chiêu Đường và thúc thúc Thủy Diệu Sinh, bọn họ đều nhìn thấy hết sao?