Chớp mắt xa đội đã đi được năm ngày, bọn họ đã tiếp cận với biên giới Thiên Thủy. Do đi cả ngày lẫn đêm nên đến đây nhanh hơn dự tính hai ngày.
Mấy ngày nay xa đội không hề chạm trán địch nhân. Những địch nhân tầm thường, biết được có Vương Tuyệt Chi bảo tiêu đều không dám mạo phạm, những địch nhân lợi hại thì lại bày binh bố trận ở Thiên Thủy, tình nguyện “ôm cây đợi thỏ”.
Tuy nhiên cho dù thế nào đi nữa, khi đến Thiên Thủy, sớm muộn cũng phải xảy ra một trường ác chiến. Cho nên tối qua mọi người đã được nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay, từ Vương Tuyệt Chi, Phục Phi Điểu, Tuyệt Vô Diễm trở xuống đều phấn chấn tinh thần, sẵn sàng chờ đón trận chiến sắp diễn ra.
Dọc đường đi ngày hôm nay, đã bắt đầu xuất hiện rải rác những di chứng còn sót lại của các trận chiến khốc liệt. Đây đó là những đoạn binh khí, cờ quạt bị gãy nát, có khi lại là những bộ hài cốt đã khô hết da thịt, cũng có những nơi lại là thi thể trương phình lên, phát ra xú khí khủng khiếp. Quỷ mới quỷ cũ hỗn tạp, tạo thành một bầu không khí đầy tang tóc, táng đởm kinh tâm.
Xa đội vốn luôn đi theo tiểu lộ, nơi này đương nhiên vẫn không phải là chiến trường chính. Tuy nhiên tại những nơi hẻo lánh này cũng đã xảy ra đụng độ giữa các bên tham chiến. Từ đó có thể hiểu được tình hình chiến sự tại Thiên Thủy thấm đẫm máu tanh và khốc liệt đến mức nào.
Mùi tử khí, chết chóc lan tỏa khắp nơi, rất nhiều xa phu đã phải bịt mũi, nhưng Vương Tuyệt Chi thì thản nhiên như không, tiến nhanh về phía trước.
Hắn hô lớn:
- Mọi người cẩn thận, chúng ta rất có thể đụng độ địch nhân tại con đường này. Nếu không trải qua đại chiến, vượt qua thử thách thì không thể nào đến đích được. Các huynh đệ, mau rút ra cung tiễn, đao kiếm của các ngươi, chuẩn bị tác chiến!
Phục Phi Điểu ngạc nhiên hỏi:
- Vương công tử, sao công tử có thể biết được nhất định sẽ đụng độ địch nhân tại tiểu lộ này?
Vương Tuyệt Chi lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào bản đồ, giải thích:
- Chúng ta đang ở con đường này. Đi thêm hai canh giờ nữa sẽ đến một vùng bình nguyên rộng lớn gọi là Lạc Diệp Bình. Vượt qua nơi đó sẽ đến thành Thiên Thủy. Không cần phải nói thì ngươi cũng biết mười vạn đại quân của Chi Hùng, Khổng Trường, lại thêm cao thủ của Sát Hồ thế gia, Tiên Ti tộc, Để quốc Lý Hùng, Giang Tả Tư Mã đang ở Lạc Diệp Bình, tầng tầng lớp lớp vây lấy Khương nhân trong thành.
Phục Phi Điểu gật đầu:
- Chúng ta muốn tiến vào thành Thiên Thủy thì nhất định phải xông qua Lạc Diệp Bình. Trước khi xuất phát, Kim tiên sinh đã nói qua như vậy.
Vương Tuyệt Chi lại nói:
- Địch nhân tại Lạc Diệp Bình mặc dù đông đảo nhưng khi chúng ta tiến vào được Lạc Diệp Bình, tất sẽ được Khương Nhân đảng xua quân tiếp ứng. Trận chiến này quan hệ đến sinh tử tồn vong của bọn họ, không có đường lui. Khương Nhân đảng tất sẽ liều mạng tử chiến, địch nhân tuy nhân mã đông hơn, vị tất cũng đã có thể thắng được.
Phục Phi Điểu hoàn toàn đồng ý:
- Cho nên địch nhân muốn chặn đứng chúng ta, tất nhiên sẽ làm điều này trên con đường này.
Vương Tuyệt Chi tán dương:
- Không sai chút nào.
Lúc này Anh Tuyệt bay nhanh đến, xoay vòng tròn trên không trung, kêu lên ba tiếng. Tuyệt Vô Diễm vội nói:
- Đã đến. Phía trước chúng ta có rất nhiều người!
Tiểu lộ này vốn do Kim Quý Tử cẩn thận, an bài sẵn lộ trình. Có Anh Tuyệt và Hoàng Phủ Nhất Tuyệt đồng hành sẽ không lo bị địch nhân mai phục, cho dù có bị tập kích thì cũng có thể dựa vào sự hiểm yếu của đường nhỏ mà tẩu tán. Nếu đi trên bình nguyên rộng lớn, một khi nhân mã địch nhân quá đông, tất sẽ sẽ không thể chạy được. Giả sử trên bình nguyên, chỉ cần một vạn, hai vạn người kéo đến chém giết thì mười Vương Tuyệt Chi cũng không thể thoát được! Nhưng tại tiểu lộ này thì một mình Vương Tuyệt Chi có thể “nhất phu đương quan” (1), địch nhân càng nhiều, sẽ càng khó tiến lên.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên mỉm cười nói:
- Để ta đoán xem trận đầu tiên này sẽ phải đánh với ai!
Tâm trạng hắn rất thoải mái. Nếu sợ hãi thì hắn đơn giản sẽ không đến đây!
Đám người đang đến nhân số không hề ít, tạo thành một mảng đen kịt, e phải đến trên trăm tên võ sĩ. Ai nấy đều tóc vàng mắt xanh, da trắng râu nhiều, chính là Tiên Ti nhân. Trang phục đến đầu khôi của bọn họ đều làm bằng da thuộc, tay nắm chặt cung tên, binh khí. Chân mang dày cao cổ bằng da màu đen, cưỡi tráng mã tây Vực, miệng liên tục hò hét, giục ngựa tiến đến.
Vương Tuyệt Chi làm sao có thể để cho bọn chúng đến gần? Thân hình như một mũi tên buông khỏi dây cung ngăn cản lộ binh mã tiến đến, quát:
- Bổn tướng không giết kẻ vô danh tiểu tốt, nhân mã của ai đang đến, mau xưng tên.
Kỳ thật hắn vừa nhìn trận thế đã biết được lai lịch đối phương, nhưng vẫn cố ý hỏi để tiêu khiển một chút.
Dáng vóc của Tiên Ti nhân luôn cao lớn hơn Hán nhân. Nhưng thủ lĩnh của đám Tiên Ti nhân này lại không cao quá năm thước, bề ngang cũng đã gần bốn thước rưỡi, thân hình tráng kiện thô ráp. Cũng may hắn ngồi trên lưng tráng mã nên không phát hiện ra vóc người quá lùn của hắn. Vương Tuyệt Chi phải ngửa đầu lên để nói chuyện với hắn.
Tên thủ lĩnh nói:
- Tiên Ti tộc Vũ Văn Đoạn Quốc nghe danh Lang Gia Cuồng Nhân Vương công tử võ công cái thế, xin được lĩnh giáo.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Ngươi chính là con trai của Vũ Văn Mạc Khuê?
Vũ Văn Đoạn Quốc đắc ý trả lời:
- Không sai. Trong các bộ tộc của Tiên Ti thì tộc Vũ Văn là mạnh mẽ thiện chiến nhất. Ta chính là con trai của tù trưởng Mạc Khuê, cũng là đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc Vũ Văn. Hôm nay ngươi được chết dưới tay ta cũng không hề oan uổng chút nào.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Ngươi muốn đơn đả độc đấu hay loạn đả?
Vũ Văn Đoạn Quốc cao giọng nói:
- Dũng sĩ Tiên Ti tộc không ỷ nhiều hiếp yếu. Ta sẽ đơn đả độc đấu với ngươi, cho ngươi có thể chết tâm phục khẩu phục!
Tiên Ti luôn coi trọng vũ dũng, thực lực là quan trọng nhất. Vũ Văn Đoạn Quốc tuy mang danh Vũ Văn đệ nhất dũng sĩ nhưng cũng chỉ là “đệ nhất” trong nội bộ một tộc mà thôi. Tuy nhiên nếu hắn có thể đánh bại đại kỳ nhân Lang Gia Cuồng Nhân Vương Tuyệt Chi thì danh khí từ đây về sau sẽ chấn động thiên hạ, trở thành đệ nhất dũng sĩ của Tiên Ti nhân. Tộc nhân nhất định sẽ quy phục dưới chân hắn, hắn có thể tiếp nhận chức vị tù trưởng, thống nhất tứ tộc Tiên Ti. Khi đó mưu đồ đại sự, tiến quân vào Trung Nguyên của hắn sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều!
Vương Tuyệt Chi cầm vạt áo bào trắng của mình, xé ra một mảnh vải, buộc lên đầu, tựa như dải lụa trắng trong tang phục mà người Thục đã tưởng nhớ đến Gia Cát Vũ Hầu vậy. Sau đó tiếp nhận bội đao từ một gã xa phu, rạch nhẹ một đường lên ngực, máu tươi úa ra nhiễm hồng cả bạch bào.
Hắn chậm rãi nói:
- Thượng thiên có đức hiếu sanh, ta trước nay luôn hạn chế việc giết người. Nhưng vì đại cục hôm nay, không thể tránh khỏi đại khai sát giới. Vì vậy, từ bây giờ thần cản sẽ giết thần, phật cản giết phật, đừng trách Vương Tuyệt Chi ta hạ thủ bất dung tình.
Thanh âm tuy trầm thấp nhưng lại vang xa khắp nơi. Mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ngoại trừ một số người không hiểu Hán ngữ, ai nấy đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Lời này nếu do kẻ khác thốt ra thì chắc chắn sẽ bị chê cười, nhưng lời này lại do chính miệng Lang Gia Cuồng Nhân nói ra, còn ai có thể không khiếp sợ!
Vũ Văn Đoạn Quốc lạnh lùng nói:
- Đừng nhiều lời, tiếp chiêu!
Vũ Văn Đoạn Quốc sử dụng một thanh Lang Nha bổng màu đen rất dài, so với thân thể của hắn còn dài hơn hai thước, một khi xung phong hãm trận thì có uy lực rất lớn. Giờ phút này hắn cũng không xuống ngựa, Lang Nha bổng trực tiếp từ trên bổ xuống như Thái Sơn áp đỉnh, phát ra thanh âm như gió gào sấm giật.
Sau lưng Vũ Văn Đoạn Quốc toàn là hảo thủ Tiên Ti tộc, nhìn thấy đòn tấn công uy mãnh của hắn đều nhất loạt trở thành nửa vui mừng, nửa căng thẳng. Nửa năm nay không thấy Vũ Văn Đoạn Quốc giao chiến cùng người khác, không ngờ võ công của hắn lại tiến bộ vượt bậc như vậy! Một cú quật xuống của Lang Nha bổng tuyệt đối mang theo sức mạnh của thiên quân, tên tiểu tử kia dáng vẻ như văn nhân yếu ớt, cho dù bản lĩnh cao cường đến mấy cũng không thể nào ngăn cản được một kích như lôi đình giáng xuống này.
Một số người lại nghĩ:
- Tộc trưởng tuổi tác đã cao, ta vẫn hằng mong lão quy thiên. Khi đó sẽ tranh đoạt chức vị tộc trưởng. Ai ngờ võ công Vũ Văn Đoạn Quốc lại tinh tiến đến mức này! Xem ra chiếc ghế tộc trưởng đã không còn hy vọng dành cho ta. – Nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy buồn bực vô cớ
Vương Tuyệt Chi bỗng dưng hét lớn một tiếng như sét đánh giữa trời, toàn thân chúng nhân đều nhất loạt chấn động.
Tiếng hét của hắn như hữu hình hữu chất, chân khí hiện diện khắp nơi. Lang Nha bổng của Vũ Văn Đoạn Quốc cũng bị thanh âm này làm khựng lại một chút.
Vương Tuyệt Chi chỉ chờ đợi khoảnh khắc này! Một quyền đấm thẳng ra, Lang Nha bổng được luyện chế từ thép mới bị phá vỡ làm đôi, quyền thế không ngừng, toàn thân Vương Tuyệt Chi nhảy vọt lên mãnh liệt đấm thẳng vào ngực Vũ Văn Đoạn Quốc!
Thân thể Vũ Văn Đoạn Quốc bay bổng ra ngoài hơn mười trượng, rơi thẳng vào đám thuộc hạ phía sau. Bì giáp trước ngực đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, ngực lõm xuống một đoạn rất lớn, máu tươi từ miệng, mũi phun ra không ngớt, hơi thở mong manh như tơ. Một cái mạng có mười phần thì đã rơi rớt hết bảy, tám phần.
Vương Tuyệt Chi một quyền trước đoạn thiết bổng, sau đánh đệ nhất dũng sĩ Vũ Văn tộc trọng thương, uy thế một quyền thực quá khủng khiếp.
Đám nhân mã Tiên Ti nhất thời kinh hãi khôn xiết. Ngay cả đám xa phu thuộc hạ phía sau Vương Tuyệt Chi cũng đồng thanh hoan hô như sấm dậy. Bọn họ mặc dù đã sớm đoán Vũ Văn Đoạn Quốc không phải là đối thủ của Vương Tuyệt Chi nhưng cũng không thể nghĩ ra được Vương Tuyệt Chi có thể thắng một cách chóng vánh và đẹp mắt như vậy!
Vương Tuyệt Chi có dụng ý riêng của hắn. Hắn biết rõ địch nhân rất đông, cho nên hét một tiếng, dùng khí thế lôi đình vạn quân tước đi nhuệ khí địch nhân. Kế tiếp lại tung ra nhất chiêu tất sát. Một chiêu thoạt nhìn đơn giản, song hắn đã phải sử dụng toàn lực, kết hợp cả xảo thủ và mười thành công lực mới có thể thành công như vậy.
Đầu tiên hắn dùng “Thạch Trung Hữu Lôi Hống” chấn động kình khí của Vũ Văn Đoạn Quốc, thừa dịp nội lực trên Lang Nha bổng gián đoạn, trong sát na ngắn ngủi này xuất quyền chấn gãy bổng, tiếp theo lại thi triển Dịch Bộ Dịch Xu như quỷ mị tiến đến. Vũ Văn Đoạn Quốc vẫn đang cầm nửa đoạn bổng gãy trong tay, ý niệm trong đầu còn chưa phát sinh đã trúng quyền bay đi.
Một chiêu này có thể nói “tuyệt cực” nhưng cũng là “hiểm cực”. Tiếng thét phát ra kình khí hữu hình, không thể sánh với kình khí phát ra từ quyền chưởng, tu vi của Vũ Văn Đoạn Quốc cũng không tầm thường, “Thạch Trung Hữu Lôi Hống” tối đa chỉ có thể làm hắn gián đoạn nội lực trong thời gian cực ngắn. Cơ hội này Vương Tuyệt Chi phải nắm thật chắc để xuất quyền đoạn bổng. Nếu thời gian chỉ cần sai sót nửa phần thì nội kình của Vũ Văn Đoạn Quốc sẽ liền mạch như cũ. Khi đó thân thể Vương Tuyệt Chi tất sẽ bị Lang Nha bổng biến thành nhục tương. Cho nên gọi nhất chiêu này “hiểm cực” là vậy.
Vương Tuyệt Chi một quyền đắc thủ, tại giữa không trung lộn một vòng, xoay người đáp xuống đất.
Lúc này chiến mã của Vũ Văn Đoạn Quốc cũng khụy xuống đất, bốn chân gãy nát, huyết nhục phun trào.
Đám Tiên Ti nhân càng thêm kinh hãi thập bội: Nghĩ không ra nội kình của Vương Tuyệt Chi lại thần kỳ như vậy. Một quyền ngoài việc đả thương người, còn có thể giết luôn chiến mã. Võ công này rốt cuộc là như thế nào?
Kỳ thật Vương Tuyệt Chi cũng không sử dụng cái gì mà nội công thần kỳ cả, bất quá sau khi đánh trúng Vũ Văn Đoạn Quốc, hắn đã dùng chưởng “khẽ sờ” lên đầu ngựa một cái. Nhưng cú “sờ” này quá nhanh, không một ai kịp nhìn thấy, lại tưởng rằng một quyền của hắn bao hàm cả tầng nội lực thứ hai – “Cách Sơn Đả Ngưu”.
Vương Tuyệt Chi nhìn đám Tiên Ti nhân quát lớn:
- Ta niệm tình Vũ Văn Mạc Khuê chỉ có một đứa con trai. Quyền vừa rồi chỉ sử dụng năm thành công lực, tránh cho tộc trưởng Vũ Văn tuyệt hậu từ đây. Nếu các ngươi không biết tự lượng sức, tiếp tục cản trở ta. Ta sẽ tuyệt bất lưu tình, gặp người giết người, gặp quỷ sát qủy, khi đó đừng trách ta không báo trước!
Tiên Ti nhân thấy hắn uy phong lẫm liệt, bạch y vấy máu càng tăng thêm vài phần khí thế bức nhân, sợ đến nỗi kinh tâm đảm liệt, còn ai có dũng khí tiến lên khiêu chiến với hắn?
Mắt lại thấy Vương Tuyệt Chi từng bước từng bước tiến tới, bọn họ bèn từng bước từng bước lui về sau. Hậu đội của Tiên Ti nhân đã bắt đầu quay đầu trốn chạy.
Vương Tuyệt Chi càng bước càng nhanh, nhìn thấy Tiên Ti nhân cuống cuồng tháo chạy, trong bụng cười như điên. Bất quá vẫn làm ra vẻ mặt hung hăng như hung thần ác sát, càng chạy càng nhanh, càng dữ tợn.
Đám người Phục Phi Điểu từ xa nhìn thấy Vương Tuyệt Chi lui địch, nội tâm đều mừng rỡ hoan hỷ, thầm nghĩ:
- Vương công tử quả nhiên thần công cử thế vô song, nhấc tay một cái đã có thể đuổi đi Vũ Văn tộc nhân. Nếu địch nhân tiếp theo cũng được thuận lợi như thế, bình an đến được Thiên Thủy thì thật tốt quá.
Nhưng việc trong thiên hạ có mấy khi được như ý muốn?
Vừa thoát khỏi nanh sói đã lại rơi vào miệng hùm. Tiên Ti nhân vừa rút chạy đã xuất hiện hơn mười nhân ảnh như thiểm điện phóng tới, cũng không hề e ngại Tiên Ti nhân chiếm hết bề ngang con đường, thản nhiên phi thân dẫm trên đầu người Tiên Ti mà tiến đến.
Mười mấy gã cao thủ này đều mặc trang phục hoa lệ của Hán nhân, Vương Tuyệt Chi vừa thấy bọn chúng tức thì sắc mặt đại biến.
Ai có khả năng làm cho Vương Tuyệt Chi biến sắc như vậy? Cho dù là Thạch Lặc, Hiên Viên Long cũng không thể làm được. Vương Tuyệt Chi biến sắc như vậy, tất đã ước đoán bản thân mình không thể đối phó với đám cao thủ này!
Một lão nhân râu năm chỏm dài, dáng vẻ văn nhân nho nhã nhìn hắn nói:
- Cháu ngoan Tuyệt Chi, xa cách đã nhiều năm, thập nãi nãi và mẫu thân ngươi rất lo lắng về hành tung của ngươi. Lúc nào ngươi nên về nhà một chuyến, gặp hai bà, cho hai bà vui vẻ, cho hai bà an tâm.
Hơn mười người này hiển nhiên đều là cao thủ đến từ Giang Tả. Trong đó có mười một người là người của Lang gia Vương gia, đều là tộc thúc, tộc bá, tộc huynh, tộc đệ của Vương Tuyệt Chi. Mấy người còn lại cũng là bạn thời niên thiếu của hắn.
Mọi người đều biết tính tình Vương Tuyệt Chi cương ngạnh như đá nhưng tâm địa lại mềm nhũn như đậu hũ. Muốn hắn động thủ cùng thân nhân thì còn có thể nhưng muốn hắn giết mọi người thì vạn vạn lần hắn sẽ không làm. Song tình thế hiện nay vô cùng hung hiểm, nếu hắn không hạ sát thủ mà muốn mang theo xe lương thoát khỏi nơi này thì cho dù đổi lại là Thạch Lặc hay Hiên Viên Long cũng vô pháp khả thi!
Vương Tuyệt Chi mỉm cười nói:
- Thập lục bá, thỉnh bá bá nói với nãi nãi và mẫu thân Tuyệt Chi. Nếu Tuyệt Chi còn mạng rời khỏi Thiên Thủy thì nhất định sẽ quay lại Lang gia gặp mặt nhị lão nhân gia.
Lão nhân râu dài năm chỏm chính là tộc bá của Vương Tuyệt Chi. Trong các cao thủ Vương gia đến đây thì lão có thân phận cao nhất.
Thân sinh tổ phụ của Vương Tuyệt Chi trong tộc đứng hàng thứ mười một, thập nãi nãi mà họ nhắc đến chính là thân sinh tổ mẫu của hắn. Tại Vương gia bây giờ, đồng lứa với thập nãi nãi không còn ai cả cho nên ngay cả Vương Đôn, Vương Đạo đối với bà cũng thập phần cung kính.
Vương Cảnh vuốt râu nói:
- Con đường phía trước rất nguy hiểm, Tuyệt Chi chất nhi, ngươi mau quay đầu lại, trở về Giang Tả, an ủi vỗ về nỗi thương nhớ con cháu của lão nhân gia bao năm nay. Hơn nữa thất ca, thập nhất ca cũng đã đồng ý nếu ngươi chịu quay lại Giang Tả sẽ thỉnh hoàng thượng phong cho ngươi làm Đại tướng quân. Cơ hội như vậy chỉ có một lần, còn không chịu nắm lấy! – Ánh mắt hiện rõ vẻ chờ mong, ngữ khí cũng cực kỳ tha thiết.
Vương Tuyệt Chi lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Tâm ý của thập lục bá, Tuyệt Chi xin tâm lĩnh. Nhưng nếu điệt nhi là một người tham giàu sang, vinh hoa phú quý thì năm đó điệt nhi đã không rời khỏi Vương gia. Chờ sau khi điệt nhi vận lương đến Thiên Thủy, giao cho Mê Tiểu Kiếm, điệt nhi sẽ lập tức đến Kiến Khang gặp nãi nãi và mẫu thân.
Vương Cảnh thở dài nói:
- Ngươi vẫn cố chấp như khi còn nhỏ, một khi đã quyết định chuyện gì thì ngay cả cha mẹ cũng không thể lay động ngươi được.
Vương Tuyệt Chi nhìn tộc bá, thản nhiên nói:
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù là một ngàn năm, vạn năm cũng không thể thay đổi được.
Vương Cảnh đột nhiên lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi là người Hán, cho dù một vạn năm cũng không thay đổi được!
Vương Tuyệt Chi lạnh nhạt đáp:
- Cho đến bây giờ điệt nhi cũng chưa bao giờ quên mình là Hán nhân.
Vương Cảnh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi biết ngươi là Hán nhân, tại sao giúp người Hồ đối phó với Hán nhân chúng ta? Há chẳng phải khi sư diệt tổ sao?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Mê Tiểu Kiếm là người Hồ, nhưng tấn công Mê Tiểu Kiếm là quân đội của Thạch Lặc – cũng là người Hồ. Các người thân là Hán nhân nhưng lại giúp người Hồ đánh người Hồ, điệt nhi giúp Mê Tiểu Kiếm cũng chỉ tương đồng như vậy, không thể nói là giúp người Hồ đối phó Hán nhân được.
Cha hắn Vương Diễn một đời là nhà biện luận có tiếng, tài biện luận vô song. Vương Tuyệt Chi từ nhỏ đã thường đứng bên nghe cha bàn chuyện trên bàn, loại cãi lý như “ ngựa trắng chưa chắc là ngựa, đá cứng chưa chắc đã là đá” (2) hắn cũng đã rất tinh thông, Vương Cảnh như thế nào có thể đấu khẩu với hắn?
Vương Cảnh gằn giọng nói:
- Ngươi vẫn chấp mê bất hối, nhất định muốn động thủ với chúng ta?
Vương Tuyệt Chi mỉm cười ranh mãnh, nói:
- Thập lục bá, đắc tội. - Chỉ phong xuất ra, lập tức điểm trúng huyệt đạo của Vương Cảnh.
Vương Cảnh tuy bối phận cao nhưng võ công lại không phải cực cao, đang thuyết phục Vương Tuyệt Chi. Lại nghĩ trong bụng, thằng cháu ngoan nhất định không dám động đến mình. Đại ý khinh thường, bị hắn xuất kỳ bất ý khống chế huyệt đạo.
Vương Tuyệt Chi đánh lén đắc thủ, ném Vương Cảnh ra sau lưng, kêu lên:
- Phục Phi Điểu, mau bắt lấy “lá chắn” hộ mạng này!
Vương gia đệ tử nhất thời đều nhảy lên hòng cứu lấy Vương Cảnh trên không trung.
Vương Tuyệt Chi huy động song chưởng, dựng thẳng lên không. Nội lực như bài sơn đảo hải tuôn ra, hình thành một bức tường vô hình. Vương gia đệ tử xông vào đều bị đẩy bật ra, mặc cho dùng quyền chưởng, binh khí cũng không thể nào vượt qua được bức tường khí này.
Khinh công Phục Phi Điểu vốn thành tựu hơn người. Chưa cần đến Vương Tuyệt Chi xuất chưởng tương trợ đã dễ dàng bắt lấy được Vương Cảnh.
Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nhìn mọi người nói:
- Ta sẽ không giết thập lục bá, nhưng nếu tự tay các người giết chết thập lục bá thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.
Phục Phi Điểu hiểu được ý Vương Tuyệt Chi. Hắn bắt được Vương Cảnh liền lập tức tập trung tinh thần, ánh mắt lấp lánh không hề chớp mắt quan sát cục diện. Chỉ cần Vương gia đệ tử phát động công kích liền lập tức đem “lá chắn” này ra sử dụng.
Một gã thiếu niên Vương gia kêu lên:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi đối phó với tộc bá như vậy, còn có thể coi là con người sao?
Vương Tuyệt Chi thản nhiên đáp:
- Rất nhiều người cũng đã nói như vậy. Tuy nhiên ta không để ý đến lễ nghĩa, liêm sỉ. Đương nhiên cũng không tính là người. Nếu không thì ta làm gì có được danh hiệu là Lang Gia Cuồng Nhân.
Hắn thầm đánh giá tình thế:
- Người trong tộc đã có “nhân thuẫn” thập lục bá ngăn trở, nhất thời không làm gì được hắn. Tuy nhiên đối phương đông người, nếu không tiên phát chế nhân, mãnh hạ sát thủ thì quyết không thể đi được!
Nghĩ vậy liền hét lên một tiếng, song chưởng tập trung nội lực đang định tiến đến, nhất chiêu “Chấn Kinh Bách Lý” xuất ra, giết chết năm, bảy người. Đột nhiên trước mắt đã phóng tới một đạo bạch quang!
Bạch quang mang theo khí thế rất mãnh liệt, “Chấn Kinh Bách Lý” mang theo chín thành công lực chưa kịp phát ra, Vương Tuyệt Chi đã phải vội vàng lăn một vòng dưới đất, khó khăn lắm mới tránh được công kích của bạch quang.
Bạch quang xuất phát từ một thanh kiếm. Người cầm kiếm chừng năm mươi tuổi, dung mạo nho nhã tiêu sái nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ vũ dũng bức người. Đám Vương gia đệ tử thấy người đó đều cung kính, khom mình nói:
- Tướng quân.
Ba năm trước Vương Tuyệt Chi đã gặp qua người này, thầm nghĩ trong bụng:
- Thì ra là hắn, người này thật khó giải quyết đây!
Người cầm kiếm lên tiếng:
- Vương công tử, từ khi tạm biệt đến nay, ngươi dường như đã biến mất vô dạng?
Vương Tuyệt Chi đứng dậy, phủi phủi đất cát bám trên người, cười khổ nói:
- Tổ tướng quân, ngươi xem toàn thân ta vừa đầy đất cát, vừa có máu tươi, vừa rồi chút nữa đã bị một kiếm của ngươi chém chết. Ngươi nói ta là hữu dạng hay vô dạng?
Người vừa đến chính là một trong Thiên hạ tam đại kiếm khách – Tổ Địch!
Tổ Địch tự Sĩ Nhã, là người Phạm Dương. Thuở niên thiếu chỉ lêu lổng phóng túng, không học văn cũng không tập võ. Đến năm mười lăm tuổi thì gặp phải một chuyện đại thương tâm, cơ hồ phát cuồng. Sau đó chẳng biết học từ đâu kiếm pháp tuyệt thế, nhất kiếm tung hoành ngang dọc từ đó.
Những người từng được xem qua kiếm pháp của hắn, đều nhận ra kiếm pháp của hắn và kiếm pháp của Tạ gia có ba phần tương đồng với nhau. Do đó giang hồ phao đồn rằng Tạ Bá chính là sư phụ của hắn. Hỏi Tổ Địch thì hắn chỉ mỉm cười mà không trả lời.
Năm Vĩnh Gia, đầu tiên là chư vương nội đấu, sau đó lại đến quần hồ nổi loạn, huyết tẩy Trung Nguyên. Tổ Địch dẫn theo theo mấy trăm người nhà, mang theo dược vật, lương thực, vượt sông tránh nạn. Trên đường đi trải qua vô số nguy hiểm, song hắn đều dùng trí kế hoặc võ công hóa giải, đem quyến thuộc lánh nạn tại Hoài Tứ.
Bộ hạ thân cận của Tổ Địch khi đó đều có thân thủ kinh nhân, gọi là Bạo Kiệt võ sĩ. Tổ Địch dựa vào lực lượng của mình, nói với vị Thượng thư khi đó còn chưa xưng đế - Tư Mã Duệ - rằng:
- Thời thế loạn lạc, cũng không phải do chúa thượng hoang dâm vô đạo dẫn đến quan binh oán hận tạo phản mà bởi vì trong tông thất hoàng gia luôn xảy ra chuyện tranh quyền đoạt vị, khiến cho nguời Hồ thừa cơ làm loạn, chiếm đánh Trung Nguyên. Bây giờ lê dân phương Bắc đều bị người Hồ tàn sát, trong lòng đều hận người Hồ thấu xương. Đại vương nếu có thể phát ra mệnh lệnh, tin tưởng trao cho thần thống lĩnh binh lính, anh hùng hào kiệt một khi biết được, nhất định sẽ đầu nhập quân ta. Nhân dân phương Bắc cũng sẽ rất vui mừng, như vậy vết nhơ mất nước có thể sẽ có cơ hội rửa sạch. Mưu đồ bá nghiệp của đại vương cũng sẽ thành.
Tư Mã Duệ nghe xong vẫn bán tín bán nghi, chỉ cấp cho hắn một ngàn binh lính yếu nhược già lão, không có khải giáp, ngay cả binh khí cũng không được cung cấp.
Tổ Địch mang theo một trăm bộ hạ thân tín, một lần nữa vượt sông, khi ra giữa dòng Trường Giang đã dùng gươm chỉ xuống nước mà thề:
- Tổ Địch ta nếu không bình định được Trung Nguyên thì sẽ không quay lại Giang Đông nữa! – Ngữ khí tráng liệt, bộ hạ không ai không rơi lệ.
Hắn vượt sông, đồn trú tại Giang Âm, tự luyện thành binh khí, lại dựa vào kiếm pháp tuyệt thế của mình thu phục được các bang phái ở đây. Tuy nhiên không lâu sau lại xảy ra việc Bồng Pha bang chủ Trần Xuyên đầu hàng Thạch Lặc.
Tổ Địch xua quân đánh Trần Xuyên, Thạch Hổ lãnh năm vạn binh đến cứu. Đại chiến một trận tại Dự Châu, Thạch Hổ vô địch, lần đầu tiên bị chuốc lấy thất bại, mang theo Trần Xuyên tháo chạy về đại bản doanh của mình.
Trận chiến này, Tổ Địch lấy ít thắng nhiều, danh chấn thiên hạ!
Từ đó Tổ Địch tại Giang Khẩu kình chống với Thạch Lặc, đã giằng co rất nhiều năm. Nếu không có lộ “tiểu” quân này kháng cự với Thạch gia quân bách chiến bách thắng thì Giang Tả đã sớm bị thất thủ từ lâu.
Thạch Lặc và Tổ Địch mặc dù là tử địch nhưng rất tôn trọng, tin tưởng nhau. Thạch Lặc đã từng sai người sửa sang lại mộ phần của mẫu thân Tổ Địch. Bất quá tôn trọng đến mức Thạch Lặc hôm nay tùy ý để cho Tổ Địch tiến vào địa phận của hắn, lại tin tưởng Tổ Địch sẽ không thừa cơ làm loạn; Còn Tổ Địch có thể can đảm bước vào địa phận của Thạch Lặc mà tin rằng Thạch Lặc không thừa cơ giết hắn cũng là việc khiến cho người ta kinh tâm!
Tổ Địch ngắm thanh kiếm trong tay, nói:
- Vương Tuyệt Chi, ta luôn hân thưởng ngươi là thiếu niên anh hùng, không hề biết e sợ là gì. Ngươi cũng đừng nên bức ta phải xuất thủ giết ngươi.
Vương Tuyệt Chi ngửa mặt cuồng tiếu:
- Tổ tướng quân, ngươi biết tính tình của ta xuẩn ngốc như ngưu, không thấy quan tài không đổ lệ. Trận chiến ngày hôm nay đã không thể tránh khỏi, các ngươi lên đi!
Tổ Địch trầm ngâm giây lát, sau đó nói:
- Ta thế mạnh, ngươi thế yếu. Nếu đem toàn quân giết các ngươi thì người người sẽ không tâm phục khẩu phục. Chi bằng chúng ta đánh cược với nhau một phen.
Vương Tuyệt Chi hứng thú, vẻ mặt tếu táo vô lại hỏi:
- Đánh cược thứ gì? Chơi linh bạc? Chơi Tàng Câu? Hay chơi Đầu Hồ? – Hắn đương nhiên biết Tổ Địch sẽ không chơi những thứ này.
Tổ Địch không nhịn được bật cười, sau đó nghiêm mặt nói:
- Chúng ta còn có thể đánh cược thứ gì? Đương nhiên chỉ có dựa vào võ công mà thôi. Chỉ cần ngươi có thể thắng được thanh trường kiếm trong tay ta thì tất cả người nơi này sẽ không ngăn trở ngươi nửa bước.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Nếu ta thất bại thì sao?
Tổ Địch thản nhiên đáp:
- Nếu ngươi thất bại thì mọi chuyện sau này phát sinh, ngươi không được nhúng tay vào.
Vương Tuyệt Chi nhìn đăm đăm vào Tổ Địch, nói rõ từng chữ:
- Ngươi cam đoan mọi người ở đây sẽ không động thủ lần nữa chứ?
Tổ Địch cười nói:
- Ngươi có biết thân phận của chúng ta không?
Vương Tuyệt Chi trề môi hỏi:
- Các ngươi còn có thân phận gì nữa?
Tổ Địch thản nhiên đáp:
- Ta chính là Kiếm Bá của Sát Hồ thế gia, những người ở đây đều là bộ hạ của ta.
Vương Tuyệt Chi giật nảy mình, đây thật không phải là chuyện đùa:
- Ngươi cũng là người của Sát Hồ thế gia?
Ngay cả một đại nhân vật như Tổ Địch cũng đã gia nhập liên minh Sát Hồ thế gia. Thế lực của Sát Hồ thế gia quả thực đã vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
Tổ Địch nói:
- Ta và Sát Hồ thế gia đều có chung một mục đích là giết hết Hồ nhân. Cho nên nói tâm đầu ý hợp cũng tốt, nói lợi dụng nhau cũng tốt, hà cớ gì lại không hợp tác với bọn họ?
Vương Tuyệt Chi gật gù. Hắn phải thừa nhận Tổ Địch nói rất có lý.
Tổ Địch lại nói tiếp:
- Quy củ của Sát Hồ thế gia ngươi đã biết rõ. Người ở đây đều là bộ hạ của ta. Ta đã quyết định, bọn họ dám không tuân theo?
Vương Tuyệt Chi không đáp, đi đến bên Phục Phi Điểu, giải khai huyệt đạo cho Vương Cảnh, khom người tạ tội:
- Thập lục bá, vừa rồi cũng là bất đắc dĩ mới đắc tội, xin người không nên trách điệt nhi.
Vương Cảnh bị mất mặt như vậy, tự nhiên rất tức giận, nhưng trong tình cảnh này cũng vô pháp phát tác, đành đằng hắng, nghiêm mặt trở về trận doanh của mình.
Chú thích:
(1) Một người giữ cửa, vạn người khó qua.
(2) Công Tôn Long là một trong những nhà biện luận nổi tiếng thuở xưa. Bạch mã luận của Công Tôn Long đã nói:"Bạch mã phi mã". Tức ngựa trắng không phải là ngựa. Mới nghe tưởng sai nhưng thật sự là đúng. Vì ngựa là khái niệm chung(loại) chỉ động vật thuộc bộ móng guốc mà mỗi chân chỉ có 1 móng. Còn ngựa trắng gồm khái niệm ngựa(loại) cộng với màu trắng(tức là hạng). Rõ ràng hạng không phải là loại.