Ngũ Hành Thiên

Chương 652: Tin tức mới




Dịch: coc2coc

Sâu trong dãy núi Mậu Lâm, hai bóng người lướt rất nhanh dưới tán cây như hai con chim lớn. Gương mặt họ tràn đầy vẻ lo lắng, hành động cũng cực kỳ cẩn thận, dù chạy nhanh nhưng hoàn toàn không gây ra tiếng động gì.

Vương Nhị Đản cõng Vạn Thần Úy đang hôn mê bất tỉnh trên lưng, còn Đặng Vinh thì cõng Diệp Bạch Y. Từ mặt đến cổ của hai người đều có từng làn hơi trắng bốc lên, mồ hôi sau lưng cũng đã khô lại thành lớp muối li ti óng ánh. Môi họ đã khô nứt, yết hầu thì như bị lửa nung khô cháy, thể lực cũng bị bào mòn cạn, nhưng hai người vẫn nghiến răng chạy thật nhanh về phía trước.

Trong đầu họ chỉ còn một ý niệm duy nhất.

Từng giây từng phút bây giờ đều cực kỳ quý giá, đều thấm đẫm máu tươi của bạn bè.

Để tạo cơ hội cho mấy người họ chạy trốn, tất cả huynh đệ của họ đã tự mình lấy thân làm mồi nhử, chỉ còn lại Vương Nhị Đản với Đặng Vinh. Đối mặt với đám máy chém cực kỳ đáng sợ của Thiên Diệp bộ, khả năng sống sót của bọn họ là cực kỳ nhỏ.

Không còn cảnh lệ nóng tràn mi, chiến đấu đến lúc này, mọi người đã nhanh chóng quên đi sinh tử.

Người chết đã yên nghỉ, người sống phải ghi sâu cừu hận.

Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, Vương Nhị Đản hơi giật mình, ánh mắt vốn đờ đẫn vì quá mệt mỏi lại sáng lên.

- Đại nhân!

Hắn vội vàng dừng lại, nhưng thân thể không còn tự chủ được nữa, hai chân lảo đảo lúc tiếp đất, suýt nữa ngã lăn ra. Cũng may là hắn nhanh tay nhanh mắt, tay trái chống xuống đất, tạm coi như hạ cánh an toàn.

Đặng Vinh phản ứng hơi chậm, nhảy tiếp mấy trượng mới dừng lại được, suýt nữa đập mặt vào một cây đại thụ. Trong lúc nguy cấp, hắn lấy Diệp Bạch Y ra chắn trước người. Phanh, cả người Diệp Bạch Y như cái đệm thịt kim cương bất hoại, đập một phát thật mạnh vào cành cây, làm mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Đặng Vinh mới nhân cơ hội giảm tốc, đứng vững lại. Hắn vội vàng mang Diệp Bạch Y quay lại, vui mừng mà hỏi gấp:

- Đại nhân tỉnh chưa?

Vương Nhị Đản cực kỳ cẩn thận đặt Vạn Thần Úy xuống bãi cỏ.

Sắc mặt Vạn Thần Úy tái nhợt như tờ giấy, không còn huyết sắc, mí mắt hơi rung rung rồi từ từ mở ra.

Không biết vì sao, Vương Nhị Đản khóc òa lên:

- Đại nhân, người đã tỉnh rồi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!

Hốc mắt Đặng Vinh cũng đỏ lên.

Vạn Thần Úy nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, ánh mắt vốn vô hồn lại sáng lên một chút. Môi hắn hơi rung lên, vẻ muốn cười. Nhưng động tác cực kỳ nhỏ bé này lại làm động vết thương ở ngực. Một cơn đau đớn kịch liệt bộc phát, Vạn Thần Úy thấy hai mắt tối đen, suýt nữa thì ngất đi.

Một lúc lâu sau hắn mới gắng gượng dậy, hắn biết rõ thời gian của mình không còn nhiều:

- Sau khi ta chết...

Môi Vương Nhị Đản run rẩy, hắn nghiến chặt răng để không phát ra tiếng khóc, hắn biết rõ nhất định đại nhân có chuyện trọng yếu cần dặn dò, nhưng nước mắt hắn lại trào ra như nước vỡ bờ, không thể nào ngăn được.

Đặng Vinh quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà như rút cạn sức lực của Vạn Thần Úy, hắn dừng lại một lúc lâu mới phều phào được một câu nữa:

- Đem Diệp Bạch Y đến chỗ Ngải Huy.

Vương Nhị Đản gật đầu thật mạnh, tỏ ý đã hiểu, mặc cho nước mắt giàn giụa đầy mặt. Hắn không dám nói gì, chỉ sợ mở miệng là sẽ thành tiếng gào khóc thê lương.

Cho dù lúc này thương thế trên người cực kỳ nghiêm trọng, nhưng đầu óc Vạn Thần Úy lại tỉnh táo lạ thường. Từ khi thấy Thiên Diệp bộ, hiểu rõ kế hoạch của Đại Sư Chi Quang đã thành công, hắn biết thế cục đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Từ lúc ấy, Thiên Ngoại Thiên đã bị Diệp phu nhân nắm trong tay.

Trên giường mình há lại để kẻ khác ngủ say, vận mệnh của Tùng Gian phái cũng đã được quyết định ngay lúc ấy. Hoặc là đầu nhập dưới trướng Diệp phu nhân, hoặc tiêu hao hết khi chiến đấu với Huyết tu, hoặc là trở thành phản quân bị thảo phạt.

Kỳ thật Vạn Thần Úy không hề phản đối Diệp phu nhân thống nhất Thiên Ngoại Thiên. Hắn cũng tin rằng chỉ có thống nhất Thiên Ngoại Thiên mới có thể đối kháng với Thần Chi Huyết.

Nhưng mà...

Trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh Thiên Diệp bộ Nguyên Tu với ánh mắt vô hồn, y hệt như Nguyên Lực. Trừ vẻ ngoài giống người, bọn hắn không khác gì mấy cái Sa Ngẫu.

Hắn lại nhớ đến vài điểm bất thường, sự sợ hãi trong lòng càng dâng cao.

Thật sự là giống như tượng ấy...

Thần Úy đứng đầu Trung ương Tam bộ, là chiến bộ trọng yếu nhất Ngũ Hành Thiên, Vạn Thần Úy đã làm chủ bộ mấy chục năm, tiếp xúc với vô số bí mật. Nhớ đến những bí mật ấy, sự sợ hãi trong lòng hắn như thủy triều từ bốn phương tám hướng ập tới, không thể tránh né được. Vạn Thần Úy, vốn không biết sợ hãi là gì, lần đầu tiên run rẩy vì sợ hãi.

Bất luận thế nào, cũng không để Thiên Ngoại Thiên rơi vào tay Diệp Thị!

Hai mắt Vạn Thần Úy trợn lên, gò má tái nhợt lại hiện lên một tia hồng phớt, hắn mãnh liệt nhổm dậy, nắm lấy áo Vương Nhị Đản, hét lớn:

- Nhớ chỗ lần trước ta dẫn ngươi đến chứ? Đi, mang hắn đến chỗ bọn Ngải Huy đi!

Trên mặt Vương Nhị Đản toàn là nước mắt, lời đại nhân nói hơi khó hiểu, chỗ đại nhân đã dẫn hắn đến??

- Nhanh đi!

Vạn Thần Úy lại hét to, trợn mắt tròn xoe. Vừa dứt lời, khuôn mặt hắn ngưng kết lại như điêu khắc, ngã xuống thẳng tắp, nện ầm ầm xuống đất. Hai người Vương Nhị Đản sợ quá, bọn hắn có kêu gào thế nào cũng không còn tiếng đáp lại nữa.

Vạn Thần Úy đã đoạn tuyệt khí tức, mất hết sinh cơ.

Một đời anh hùng, chết không nhắm mắt.

Hai người khóc rống lên, nước mắt giàn giụa đầy mặt. Bỗng nhiên Đặng Vinh lau nước mắt, ánh mắt vẫn còn sưng đỏ nhưng đã khôi phục được bình tĩnh. Hắn nâng di thể Vạn Thần Úy lên, vừa buộc chặt vào lưng vừa nói:

- Những lời đại nhân vừa nói, đã nhớ kỹ chưa?

Vương Nhị Đản biết Đặng Vinh muốn làm gì, hắn liếc nhìn Đặng Vinh, thấy mặt mũi hắn vẫn còn nước mắt với bùn nhão, nhưng ánh mắt sưng đỏ đã không còn bi thương, chỉ có quyết tâm chịu chết.

Nước mắt Vương Nhị Đản không nhịn được, lại chảy xuống.

Tại Thần Úy bộ, hắn là kẻ nhỏ nhất, mọi người đều chăm sóc hắn rất cẩn thận. Trong lòng hắn, chủ bộ đại nhân giống như phụ thân hắn, những chiến hữu đều là huynh trưởng của hắn.

Làm sao... Làm sao giờ chỉ còn lại một mình hắn...

Đặng Vinh nhìn gương mặt ngây ngô đang khóc bù lu bù loa của Vương Nhị Đản, trong lòng thở dài, vẫn còn trẻ con quá.

Hắn cứng giọng động viên:

- Đừng để chúng ta chết vô ích nhé, Đản Đản.

Dứt lời, hắn cõng di thể Vạn Thần Úy bay đi theo một hướng khác. Bất kể là Xà Dư hay Thiên Diệp bộ, hắn đều không chịu nổi một chiêu. Hắn chỉ hy vọng mình có thể kéo dài thời gian thêm một lát, ừ, một lát đã là tốt lắm rồi.

Ở chiến bộ khi trước, Vương Nhị Đản ghét nhất bị người khác gọi là Đản Đản. Mỗi khi có ai gọi thế, hắn đều thẹn quá hóa giận, lao vào đánh lộn với kẻ đó. Nhưng mà lúc này, vì sao hắn không hề tức giận, vì sao nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn?

Mặc kệ nước mắt trên mặt, cũng không biết sức lực từ đâu đến, hắn bế Diệp Bạch Y đang nằm dưới đất lên, dốc sức liều mạng chạy theo một hướng khác.

Đặng đại ca nói đúng, không thể để mọi người chết vô ích.

- Là Thần Huyết, nhất định là Thần Huyết!

Thanh âm Mã Sĩ Cát trở thành the thé vì kích động, hắn mở to hai mắt, nhìn qua huyễn ảnh, miệng thì thào:

- Quá đồ sộ, thực sự là quá đồ sộ rồi. Nhìn mấy cái kiếm đang cắm trên mặt đất kia, chúng đang hấp thu huyết nhục của Huyết tu. Chính là chứng cớ đây chứ đâu! Dưới tình huống cực đoan, một vài Huyết tu cấp cao có thể hút Huyết tu cấp thấp để bổ sung cho mình, tuy rằng không có nhiều ví dụ, nhưng cũng đủ để xác nhận rõ vấn đề đó.

Diệp phu nhân rất bình tĩnh, không hề tỏ vẻ bất ngờ, hỏi hắn:

- Thần Huyết này từ đâu đến?

Ma Sĩ Cát cũng hồi phục tinh thần, lắc đầu:

- Việc đó rất khó đoán, rất nhiều khả năng có thể xảy ra.

Diệp phu nhân hỏi tiếp:

- Vì sao hắn không trở thành Huyết tu?

Mã Sĩ Cát nghe thấy vấn đề này thì như được gãi đúng chỗ ngứa, hai mặt sáng lên, hưng phấn nói:

- Tuy rằng còn nhiều chi tiết chưa rõ ràng, nhưng thuộc hạ có thể đoán ra được đại khái. Thực sự là một phương pháp xử lý cực kỳ thông minh.

Hắn không thừa nước đục thả câu mà nói liền một hơi:

- Mục Thủ Hội đã nghiên cứu máu huyết của Huyết tu từ rất lâu, và cũng đạt được nhiều thành quả. Suối nguồn lực lượng của Huyết tu chính là máu của bọn họ. Càng là Huyết tu đẳng cấp cao, máu bọn họ càng ẩn chứa lực lượng cường đại. Nhưng đối với Nguyên tu mà nói, máu của Huyết tu chính là chất độc, máu của Huyết tu càng cao giai thì độc tính càng mạnh. Lực lượng ẩn chứa trong Thần Huyết cực kỳ to lớn, với Huyết tu còn có thể làm cơ thể nổ tung, với Nguyên tu thì không khác gì chất độc cực mạnh, độc hơn bất kỳ loại độc nào khác. Có vẻ như Ngải Huy hiểu rất rõ về Thần Huyết, biết rõ độc tính của Thần Huyết. Hắn sử dụng một cách vô cùng xảo diệu. Hắn đem lực lượng hắn không hấp thu được trong Thần Huyết dẫn vào trong kiếm. Kiếm bình thường tất nhiên cũng không thể hấp thụ nhiều năng lượng như vậy, hắn bèn chia năng lượng vào nhiều thanh kiếm, vì vậy chúng ta mới thấy vô sô kiếm quang. Đáng sợ hơn, những thanh kiếm đã hấp thu huyết nhục của Huyết tu xong thì không còn là binh khí bình thường nữa.

Sắc mặt Diệp phu nhân không tốt lắm:

- Ý ngươi là gì?

Ma Sĩ Cát giải thích kỹ hơn:

- Từ thời Cổ Đại đã có nhiều cách gọi khác nhau, có nơi gọi là Linh tính, cũng có cách gọi là Ma tính. Trời ạ, đúng là kỳ tích! Chế tạo Thiên binh ẩn chứa một chút linh tính khó thế nào cơ chứ, không ngờ hắn có nhiều đến như vậy

Diệp phu nhân lại hỏi:

- Ngươi vừa nói Ngải Huy hiểu rất rõ Thần Huyết?

- Nếu hắn không hiểu rõ, chắc chắn không thể nghĩ ra cách xử lý thiên tài như thế

Trong mắt Diệp phu nhân ánh lên một chút nghi ngờ, nàng nhắm mắt lại, dường như đang suy tư gì đó.

Lúc lâu sau, nàng lại mở mắt ra, hỏi:

- Nếu như Tiểu Bảo giao thủ với Ngải Huy, ai thắng?

Ma Sĩ Cát hơi do dự:

- Rất khó nói, chắc phải đợi bọn họ giao thủ mới biết được. Thuộc hạ cũng đang thắc mắc, làm sao Ngải Huy có thể khống chế nhiều thanh kiếm như vậy được?

Diệp phu nhân cười lạnh:

- Thời đại tu chân trước kia có một lưu phái là kiếm tu, bọn họ lấy tinh khí thần mà hóa thai ngự kiếm, xưng là Kiếm Thai. Chắc tên Ngải Huy đã từng tu luyện Kiếm Thai. Không ngờ trên đời vẫn còn người tu luyện Kiếm Thai nữa.

Ma Sĩ Cát bừng tỉnh, hắn hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Diệp phu nhân. Tổ tiên Diệp phu nhân chính là vị kiếm tu cuối cùng, để lại rất nhiều điển tịch về kiếm thuật, họ là gia tộc có truyền thống lâu đời.

Hắn trầm ngâm:

- Nếu là như vậy, Tiểu Bảo khó mà thắng được. Toàn bộ Thiên Diệp bộ tập hợp lại mới có thể chống lại được.

Sắc mặt Diệp phu nhân tối đen, nàng đã trải nghiệm mùi vị của quyền lực vô thượng, đột nhiên lại xuất hiện một nguy cơ uy hiếp, nàng cảm thấy vô cùng bất an.

Nàng hỏi:

- Binh đông không bằng tướng giỏi, còn có biện pháp nào khác không?

Ma Sĩ Cát hơi do dự:

- Có lẽ có thể cho Tiểu Bảo đột phá lại Đại Sư Chi Quang kỳ 2.

- Có nguy hiểm cho Tiểu Bảo không?

- Nguy hiểm thì không có, chỉ là tỉ lệ đột phá sẽ giảm xuống.

- Vậy cứ như thế mà làm.

- Vâng.

Ngày kế tiếp, tin tức mới nhất oanh động toàn bộ Thiên Ngoại Thiên.

"Tiền tuyến trên dưới một lòng, anh dũng giết địch, đạt được đại thắng chưa từng có, là chuẩn mực ở đời. Sau khi Trưởng Lão Hội thảo luận, đặc biệt ban bố nghị quyết: Tướng sĩ vô luận cấp bậc, thăng chức một cấp, khen thưởng theo lệnh … Kiếm tu Ngải Huy, tru sát Hách Liên Thiên Hiểu, chiến công trác tuyệt, khinh thường quần hùng, do dó tấn chức trưởng lão trong Trưởng Lão Hội, chỉ huy tất cả các bộ tại tiền tuyến, liệt tên vào danh sách hậu tuyển cho vị trí Đại trưởng lão. Trưởng Lão Hội sẽ chọn ngày thảo luận đề cử tân nhiệm Đại trưởng lão…"