Ngũ Hành Thiên

Chương 613: Tương kế tựu kế




Dịch & biên: Đậu bắp

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời vừa lên, không khí trên phòng tuyến liền bắt đầu xao động.

Thắng lợi ngày hôm qua khiến cho đám pháo thủ, thủ hạ của Bàn Tử tăng thêm được vài phần tin tưởng. Thần tình cả đám nhìn qua có vẻ thong dong, trấn định hơn trước. Nhưng khoảng cách để trở thành một danh lão binh của bọn hắn thì còn rất dài. Mọi người ai cũng đều thập phần khẩn trương và nghiêm túc.

Người thì đi kiểm tra Hỏa Trì xem có cần bổ sung Tuyết Dung Nham hay không. Người thì đi lau chùi, kiểm tra kết cấu Tháp Pháo, cho dù là một hạt bụi cũng không để đọng lại.

Đám tiểu đội trưởng thì không ngừng oang oang thông báo, giải thích những hạng mục công việc cần chú ý khi chiến đấu.

Bàn Tử đứng trên cao, mắt nhìn về doanh địa ở đối diện, mặt trầm như nước.

Khuôn mặt tròn vo giống như một vị bồ tát hòa ái, vui vẻ, nhưng con mắt giống như hai hạt đậu xanh của hắn thì không ngừng chớp động, ánh lên sự nguy hiểm. Thi thoảng, ánh mắt của đám pháo thủ sẽ liếc về hướng Bàn Tử. Từ trong ánh mắt đó có thể thấy được lòng tin mà bọn hắn dành cho Bàn Tử, dù rằng song phương tiếp xúc thời gian chưa dài.

Tổ Diễm đứng ở bên cạnh Bàn Tử, đột nhiên cảm thấy cái tên béo tròn đôn hậu này, dường như nhiều hơn một tia khí chất khó nói thành lời.

Không thể phủ nhận, chiến tranh đố với con người ta, có sự rèn luyện thật kinh người.

Tới Tổ Diễm cũng có loại ảo giác rằng bản thân hắn dường như đã trải qua tới mấy đời trong đoạn thời gian chiến tranh ngắn ngủi này.

Hôm qua, mọi người đã cùng thương lượng tốt sách lược. Việc này giúp trong lòng Tổ Diễm cũng thêm chút yên ổn.

Ý tưởng dị thường to gan của Bàn Tử bất ngờ được Sư Tuyết Mạn ủng hộ. Sau đó, mọi người cùng thảo luận thật kỹ, đưa ra các khả năng có thể xảy ra và phương thức ứng phó tương ứng. Có được sự hợp mưu hợp sức của tất cả mọi người, giúp cho phương án đề ra càng hoàn thiện. Lòng tin của mọi người theo đó mà tăng cao không ít.

Chỉ có điều, chiến đấu thực tế chưa bao giờ là điều mà một đám đông ngồi đóng cửa phòng, thảo luận miệng là có thể giải quyết được tất cả. Kể cả khi ngươi chuẩn bị đầy đủ cỡ nào đi nữa, cũng không cách nào bảo đảm được thắng lợi cả.

Trên chiến trường, tùy thời đều có thể xuất hiện tình huống đột phát.

Bàn Tử bỗng nhiên quát lên: "Tất cả chuẩn bị, địch nhân bắt đầu tiến công."

Quả nhiên, Bàn tử vừa dứt lời, cả đàn cả lũ Huyết Tu cùng Huyết thú, từ đại doanh đối diện bay lên đầy trời.

Màn sáng bao phủ ba tòa Trấn Thần Phong sáng bừng lên, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trận địa Tháp Pháo đột nhiên trìm vào tĩnh lặng trong khoảng khắc, bầu không khí áp lực dị thường. Ai vào vị trí nấy, ngậm miệng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước.

Một đàn Khoan Bối Bức Ngư đông nghịt, từ xa giống như một đám mây đen, ùn ùn bay tới bên này.

Ở trên lưng Khoan Bối Bức Ngư, có một Thú Doanh chiến sĩ đang cẩn thận khống chế bọn chúng. Ở sau lưng hắn là một tên Huyết tu cao thủ đứng hiên ngang. Cứ vài đầu Khoan Bối Bức Ngư lại có cao thủ áp trận ở phía sau.

Một tên trong đó thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."

Mấy tên Huyết tu cao thủ liếc nhìn nhau, sau đó dồn dập thúc dục Huyết linh lực. Thân hình bọn chúng bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ dị. Có kẻ toàn thân mọc ra bộ lông cứng như thép, có kẻ thì lớp da được cường hóa trở nên thô giáp, cứng rắn, gai xương sắc nhọn mọc ra tua tủa. Còn có kẻ lại sinh ra chi chít lân phiến, phản chiếu ánh sáng âm u, lập lòe.

Theo sự biến đổi thân hình, uy áp của bọn chúng tỏa ra càng kinh khủng.

Thần thông Huyết tu!

Mấy tên đó, không ngờ toàn bộ đều là thần thông Huyết tu!

Ở cạnh chân bọn chúng, đều có một cái sọt, ở bên trong đựng đầy những viên cầu màu đen, lớn chừng nắm tay.

Một tên thần thông Huyết tu nhặt lên một viên cầu đen từ trong cái sọt. Y nhe răng cười dữ tợn, quát lên một tiếng, ném mạnh viên cầu đen vào bầu trời.

Một tràng thanh âm rít gào trầm thấp, giống như có một mũi cự tiễn rời nỏ, xé gió vang lên.

Lực lượng của tên thần thông Huyết tu cực kỳ kinh người. Trong chớp mắt, viên cầu màu đen đã xuất hiện phía trước phòng tuyền của Trấn Thần Phong không xa.

Ba!

Viên cầu màu đen nổ tung. Một đoàn huyết vụ đỏ tươi lập tức tràn ra, tràn ngập trong phạm vi hơn mười trượng.

Trên bầu trờ tràn ngập cương phong thổi quét qua, nhưng mà đoàn huyết vụ đỏ tươi kia không những không bị thổi tan bớt, trái lại càng thêm ngưng kết.

Những tên thần thông Huyết tu khác dồn dập động thủ, âm thanh rít gào vang lên không dứt.

Đám Huyết tu vì kiêng ki uy lực của Phong Sào Trọng Pháo, liền ở rất xa đã ném viên cầu màu đen đi.

Từng đoàn từng đoàn huyết vụ đỏ tươi lũ lượt xuất hiện ở phía trước trận địa Trấn Thần Phong. Mặc do cương phong thổi như thế nào cũng không chút tiêu tán. Theo thời gian trôi qua, chúng liền dung hợp lại thành một mảnh.

Trận Địa Tháp Pháo ở phía dưới bạo động lên. Mặc dù bọn hắn đã tiên liệu trước sẽ có tình huống khó khăn phát sinh, nhưng không nghĩ tới đám Huyết tu đó lại dùng huyết vụ nồng đậm như vậy để che lại tầm ngắm của bọn họ. Đối với pháo thủ mà nói, muốn nã pháo được thì điều kiện tiên quyết là phải tập trung được địch nhân. Với tầm mắt mơ hồ như hiện tại thì bọn hắn đều cảm thấy rất khó chịu.

Từ phía sau mảnh huyết vụ, vẫn không ngừng có viên cầu màu đen được kích xạ lao tới, sau đó nổ tung.

Huyết vụ giống như một con quái vật màu đỏ, chậm chạp nhúc nhích, không ngừng tiến về phía bọn hắn.

Tổ Diễm buông lỏng một hơi: "Quả nhiên là Xích Lam!"

Kế hoạch của Bàn Tử thật sự là vô cùng cấp tiến và mạo hiểm. Nghĩ tới thôi cũng đủ khiến Tổ Diễm cảm thấy kinh hãi. Hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Sư đại nhân lại ủng hộ kế hoạch này. Chỉ cần hơi không cẩn thận, chính là tai họa ngập đầu a! Nếu như tin tình báo của Tiểu Sơn tiền bối có sai xót, nếu như địch nhân không sử dụng Xích Lam, toàn quân bọn hắn tức thời sẽ lâm vào trong nguy hiểm.

Thời điểm đoàn huyết vụ đầu tiên nổ tung, hắn đã cẩn thận quan sát và nhận ra được những điểm đặc thù của Xích Lam.

Bàn Tử liếm liếm bờ môi, bình thản nói: "Xem ra ngày hôm qua bị đánh đau khiến bọn chúng rất cẩn thận a."

Nhìn đám huyết vụ không ngừng được tăng cường, Tổ Diễm tràn đầy đồng cảm.

Theo sự áp sát dần của huyết vụ, bắt đầu tiến vào tầm bắn của Tháp Pháo. Đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Bàn Tử cũng nheo lại.

Hắn bỗng nhiên nói: "Cho bọn họ bắn mấy phát nghi binh đi."

Tổ Diễm liền sửng sốt: "Không phải thêm chút nữa rồi mệnh lệnh mọi người đồng loạt nã pháo sao?"

Bàn Tử cười âm hiểm: "Diễn trò thì phải làm tới cùng, không oanh mấy pháo chào mừng thì bọn hắn không yên lòng được."

Tổ Diễm ngẩn ra, không sai! Nếu như mặc kệ cho huyết vụ tiếp tục áp sát mà không có chút phản ứng, vậy thì hiển nhiên là có quỷ rồi. Địch nhân sẽ càng nghi kị, dĩ nhiên không dám dồn bộ quân tiến lên.

Vừa nghĩ, hắn vừa tranh thủ phân phó truyền lệnh xuống.

Theo một tràng Tháp Pháo khai hỏa vang lên, Bàn Tử có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ áp sát của huyết vụ liền được đẩy nhanh.

Ở cách đó không xa, đám người Sư Tuyết Mạn cũng kịp thời nhận ra, đều thầm nghĩ nguy hiểm thật.

Bọn họ vốn dĩ chỉ quen thuộc đường đường chính chính chiến đấu, những loại âm mưu quỷ kế này đều là một lối không thông, hoàn toàn bỏ sót mất điểm sơ hở này.

Ngay phía trước Sư Tuyết Mạn có chừng hơn ba trăm người, tất cả đều là Thủy tu. Trọng Vân Chi Thương lấy Hỏa tu làm chủ lực, số lượng Thủy tu không nhiều lắm,hơn nữa phần lớn đóng vai trò phụ trợ chứ không phải đơn vị chiến đấu. Khi đó, danh vọng của Tùng Gian Cốc có hạn, đối với Thủy tu và Kim tu không có lực hấp dẫn quá lớn. Bởi vậy, thực lực của những Thủy tu tuyển nhận được đều vô cùng bình thường.

Chỉ có điều, bởi vì cường độ huấn luyện hằng ngày của Trọng Vân Chi Thương rất cao, rất dễ sinh ra chấn thương. Vì thế Sư Tuyết Mạn liền biến tất cả Thủy tu thành trị liệu sư, trợ giúp các chiến sĩ khôi phục. Tuy rằng không được nghiêm chỉnh, bài bản như Y sư, nhưng tại phương diện khôi phục thể lực thì rất có hiệu quả.

Cả đám Thủy tu, ai nấy mặt mày khẩn trương. Bọn họ nhìn thấy Sư đại nhân vững vàng, trấn định bên cạnh thì cũng dần dần ổn định lại.

Sư Tuyết Mạn là linh hồn của Trọng Vân Chi Thương. Chỉ cần sự có mặt của nàng, vô luận tình cảnh nguy nan cỡ nào, mọi người đều sẽ trở nên an tâm vô cùng.

Sư Tuyết Mạn đang ngưng thần lắng nghe.

Tầm mắt hoàn toàn bị che khuất bởi huyết vụ, chỉ có thông qua thanh âm mới giúp phán đoán được vị trí đại thể của địch nhân.

Tiếng gió vù vù ngày càng vang dội, địch nhân đã tiến tới rất gần.

Sư Tuyết Mạn đang chuẩn bị hạ lệnh, đột nhiên nàng dừng lại, một cảm giác không đúng nẩy lên. Linh quang chợt lóe, nàng nhận ra không có thanh âm gào rú của Khoan Bối Bức Ngư!

Ngày hôm qua, nàng nhớ rất rõ tình cảnh khi đám Khoan Bối Bức Ngư được chuốc thuốc. Chúng sẽ trở nên dị thường điên cuồng, không chịu khống chế mà gào thét liên hồi!

Từ trong huyết vụ truyền ra, vậy mà hoàn toàn không có thanh âm của Khoan Bối Bức Ngư.

Sư Tuyết Mạn lòng như băng tuyết. Nàng tỉnh táo, cứng rắn dằn xuống.

Ở sau huyết vụ, một gã thần thông Huyết tu trên lưng có cặp huyết sí hơi mỏng đình chỉ rung động. Gã cười nói: "Ta đã nói rồi mà, làm sao cứ phải vẽ vời cho thêm chuyện ra."

Gã kích phát thần thông chính là Thượng Cổ Huyết Thiền, tinh thông huyễn âm.

Một gã thần thông Huyết tu khác lắc đầu nói: "Cẩn thận một chút cũng không thừa đâu."

Hắn nhạy bén định vị được vị trí của một tòa Tháp Pháo vừa phụt ra ánh lửa, lập tức xoay người lại làm ra thủ thế tiến công.

Huyết vụ nồng đậm như vậy lại không chút ảnh hưởng tới tầm mắt của Huyết tu. Bọn chúng ở trong huyết vụ này chính như cá gặp nước.

Ở trên lưng Khoan Bối Bức Ngư, đám Thú Doanh chiến sĩ dồn dập cho bọn chúng ăn vào dược vật. Thân hình Khoan Bối Bức Ngư bắt đầu bành trướng, trở nên dị thường điên cuồng, âm thanh gào thét vang lên không dứt.

Ở phía trước, âm thanh Tháp Pháo vang lên ầm ầm càng khiến không gian trở nên đinh tai nhức óc. Từng đạo hỏa trụ lần lượt chui tọt vào trong huyết vụ.

Khoan Bối Bức Ngư cuồng bạo, nhấc lên từng cơn huyết lãng ngập trời. Chúng chia nhỏ đội hình, theo các phương hướng bất đồng mà lao tới trận địa của đối phương.

Khi Sư Tuyết Mạn nghe được âm thanh hi..i..iii của Khoan Bối Bức Ngư gào thét, trong con ngươi lạnh băng, thoáng hiện một đạo hàn quang. Nàng đột ngột hô lớn: "Chuẩn bị!"

Thủy tu ở xung quanh vừa nhận được lệnh, bọn hắn dồn dập thao tác, ở trên tay lôi ra đủ loại khí cụ. Có Thủy nguyên châu, có giương cung cài vào Thủy tiễn, có khi lại là một vài đám mây nhỏ.

Đây là bọn hắn mất cả đêm qua, từ trong đống tài liệu chồng chất như núi tìm ra được.

Sư Tuyết Mạn chờ thêm hai nhịp thở, quả quyết hạ lệnh: "Công kích!"

Tất cả Thủy tu không hẹn mà cùng giương vũ khí đã chuẩn bị, hướng huyết vụ ném đi!

Thủy nguyên châu ở trên không nổ tung, Thủy nguyên lực nồng đậm tràn ngập phun ra. Từng mũi Thủy tiễn vừa rời cung, liền hóa thành thủy lưu, kích xạ tới đám huyết vụ. Mỗi đám mây nhỏ bằng lòng bàn tay, khi bay tới không trung bèn bắt đầu bành trướng, tí tách đổ xuống một trận mưa nhỏ.

Sư Tuyết Mạn hít sâu một hơi, Vân Nhiễm Thiên ở trong tay hơi lỏng ra, nàng xoay tròn báng thương. Thương ảnh rít gào, bầu trời vừa mới rồi còn quang đãng, đột nhiên toát ra vô số mây đen.

Vân Nhiễm Thiên ngang nhiên đâm ra!

Mây đen đầy trời cuộn trào, cuồng phong rít gào giận dữ, sấm chớp ùng oàng, một cơn mưa to như trút đổ xuống.

Vô vàn hạt mưa nặng nề, lộp bộp nện lên màn huyết vụ.

Huyết vụ vừa rồi còn nồng đậm tới cực điểm, vừa gặp nước mưa liền như băng tuyết gặp nước sôi, chỉ trong nháy mắt liền tan biết mất.

Khoan Bối Bức Ngư đang từ bốn phương tám hướng ập tới, tức thì bại lộ hết thảy trong tầm mắt của Nguyên tu.

Huyết vụ biến mất quá đột ngột khiến cho đám Thú Doanh chiến sĩ đang điều khiển Khoan Bối Bức Ngư cũng khựng lại, sửng sốt không biết làm sao.

Ngay lúc đó, từ trên Trấn Thần Phong đột nhiên phun ra hàng trăm hỏa trụ. Một loạt tiếng pháo nổ vang không ngừng khiến màng tai của bọn chúng chấn động mạnh, đầu óc quay cuồng.

Lập tức có bảy, tám đầu Khoan Bối Bức Ngư bị bắn trúng, cả thân thể khổng lồ oằn lại, dồn dập rơi xuống.

Song phương vừa đối mặt, Huyết tu liền gặp trọng thương!

Địch nhân đã sớm có chuẩn bị!

Sau phút chốc thất thần, đám Thú Doanh chiến sĩ rất nhanh phản ứng lại. Lúc này bọn chúng ngoại trừ tiến lên liều chết, là không còn bất cứ con đường nào khác. Lui về cũng là chết!

Tiếng nổ của Địa Hỏa Tháp Pháo vang vọng bầu trờ. Bàn Tử suất lĩnh đám pháo thủ mở hết hỏa lực, toàn bộ trận địa Tháp Pháo ngập trong hơi nước mù mịt, nóng bỏng.

Không ngừng có từng đầu Khoan Bối Bức Ngư bị trúng pháo kích, gào thét tuyệt vọng rơi rụng. Cả đám pháo thủ, dồn hết sức từ thời bú mẹ ra mà ngắm, mà bắn, thành quả chiến đấu hiển nhiên nổi bật, nhưng cũng không ngăn hết được số lượng địch nhân đông đúc. Có vài đầu Khoan Bối Bức Ngư vượt qua được khoảng cách song phương, tới trước trận địa.

Đám tướng lĩnh Huyết tu vừa gặp giáo huấn, rất nhanh đưa ra đối sách thích hợp. Chúng chia Khoan Bối Bức Ngư thành các tiểu đội nhỏ lẹ, đội hình rời rạc áp tới. Việc này khiến uy lực của Tháp Pháo giảm mạnh.

Chỉ có điều, tình huống trên sớm đã được Sư Tuyết Mạn và mọi người bàn bạc đưa ra đối sách. Màn hào quang của ba tòa Trấn Thần Phong sáng lên tận cùng, chuẩn bị làm ra trùng kích mạnh nhất.

Số lượng còn dư lại của Khoan Bối Bức ngư không còn nhiều lắm, bọn hắn có đủ khả năng để chống lại.

Nhưng vào lúc này, đồng tử Sư Tuyết Mạn co rụt lại.

Đám Huyết tu ở trên lưng Khoan Bối Bức Ngư đều đeo ở sau lưng thêm một cái sọt nữa.

Nàng nhớ rõ, ngày hôm qua Thú Doanh chiến sĩ không hề đeo theo cái sọt này!

Một gã Thú Doanh chiến sĩ nhe răng cười dữ tợn, chưởng lực mãnh liệt đập vỡ cái sọt.