Ngũ Hành Thiên

Chương 509: Thăm dò, dấu chân




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7

Khu đóng quân Nịnh Mông.

Kiều Mỹ Kỳ nhìn nơi khu trú quân hoang vu trước mặt, trong mắt hiện vẻ tiếc nuối. Y đã từng tới khu Nịnh Mông này, lúc ấy tuy rằng vừa nhỏ vừa tồi tàn, nhưng sinh cơ bừng bừng. Hôm nay, nó không có một bóng người.

Chỉ có cao tầng của một vài thế lực là để mắt tới khu Nịnh Mông, nhưng họ cũng chỉ là để mắt tới tấm ván gỗ ở trung tâm doanh địa và những tế phẩm không trọn vẹn của doanh địa.

Chuyện khu Nịnh Mông bị tàn sát hoàn toàn, không có bao nhiêu người chú ý.

Trong mắt những đại nhân vật đó, khu Nịnh Mông vừa nhỏ, vừa ít người, dù có sống hay chết, cũng không quan trọng.

Bởi vì, thời này là thời loạn thế mà.

Kiều Mỹ Kỳ tự hỏi, nếu y chết, có bao nhiêu người sẽ để ý? Mắt y lạnh đi, trong thời loạn thế, chẳng có gì quan trọng bằng mạng sống, sự thương xót là thứ ít đáng giá nhất.

Y ở đây để chờ Ngải Huy.

Địa điểm giao hàng của hai bên vẫn là khu Nịnh Mông.

Muốn lấy được sự tin tưởng của Ngải Huy không phải là chuyện dễ, tuy hai bên hợp tác vui vẻ, nhưng rõ ràng Ngải Huy vẫn còn đề phòng.

Kiều Mỹ Kỳ không khỏi thầm tán thưởng, tuy tuổi Ngải Huy không lớn nhưng làm việc lại lão luyện thành thục. Thực khó tin được tên nhóc lợi hại này trước đây lại là cu li.

Còn đang cảm khái, thấy Ngải Huy tới, hắn giật mình: "Ngươi bị thương nặng tới vậy sao? Ta có nghe nói ngươi bị thương, nhưng không nghĩ bị nặng như vậy!"

Cả người Ngải Huy quấn băng, chỉ lộ ra đôi mắt, trông rất yếu ớt. Trước đây, hơi thở của hắn mạnh mẽ như một con hoang thú cường đại, vừa dài vừa sâu, rất là ghê gớm.

Còn Ngải Huy bây giờ, hơi thở vừa ngắn vừa yếu.

Bị thương kiểu gì mà lại tới mức này?

Đây không phải là cảnh giới Đại sư...

Kiều Mỹ Kỳ giật thót, cố rặn nụ cười: "Tinh thần nhìn không tệ nha."

Đôi mắt Ngải Huy tĩnh lặng, như có một sức mạnh kì dị, thu hút ánh mắt của người khác.

Kiều Mỹ Kỳ tuy đã cố gắng che giấu, nhưng sự thay đổi trên nét mặt vẫn không thoát được ánh mắt của Ngải Huy, Ngải Huy chẳng hề tức giận, thản nhiên nói: "Ừ, chỉ qua một đêm đã trở về như trước kia."

Kiều Mỹ Kỳ nhanh chóng trở lại bình thường, cười: "Tục ngữ nói không sai, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa béo, ngươi đã bị thương tới mức này, mà vẫn còn làm ra được chuyện lớn như vậy."

Y nhìn mộc bài, chép miệng.

Danh tiếng của cái mộc bài này, đối với cao tầng tất cả thế lực lớn còn vang dội hơn danh tiếng của y rất nhiều. Chữ viết trên mộc bài rất to, dứt khoát, không dữ dằn, nhưng không hề cho giấu sự cảnh cáo và đe dọa.

Phong cách thực giống hệt tính tình Ngải Huy.

Ngải Huy lắc đầu, giọng vẫn bình thản: "Họ bị liên lụy, là lỗi của chúng ta. Ta cũng chỉ làm được như vậy mà thôi."

Kiều Mỹ Kỳ nửa thật nửa giả: "Lần này ngươi thực đã rất dọa người, năm Đại sư đó. Ta nghe mà còn hết hồn, tưởng tin đồn qua miệng nhiều người trở thành nghe nhầm đồn bậy, không ngờ lại là sự thật. Lần này ta tới, có rất nhiều người tới nhờ ta nghe ngóng giúp tin tức của ngươi."

Ngải Huy cười khẽ: "Ta thì có tin tức gì!"

Ngải Huy chuyển đề tài: "Đồ mang tới đủ chưa?"

Kiều Mỹ Kỳ nghiêm túc trở lại: "Hơn phân nửa đều mua được, có mấy loại khá khó mua, phải mất một thời gian nữa. Trên này là danh sách những thứ không mua được, ngươi xem đi. Ta sẽ tiếp tục nghĩ cách."

Ngải Huy cầm tờ giấy, cúi xuống nhìn.

Kiều Mỹ Kỳ nhìn Ngải Huy chằm chằm, muốn tìm một thông tin gì đó từ mặt hắn, nhưng mặt hắn quấn đầy băng, chả nhìn ra được gì cả, mắt hắn thì quá thanh tĩnh, không hề có chút gợn sóng.

Danh sách Ngải Huy đưa hắn liệt kê rất nhiều tài liệu, Kiều Mỹ Kỳ đã tìm người tới phân tích danh sách, nhưng không mò ra được những tài liệu đó dùng để làm gì.

Xem xong, Ngải Huy gật đầu, cất danh sách đi: "Mấy món đó, rất mong thành chủ để ý giúp."

Kiều Mỹ Kỳ vội nói: "Là việc ta nên làm."

Ngải Huy nói tiếp: "Tuyết Dung Nham đã chuẩn bị xong, lần này số lượng khá lớn. Ta cần thêm danh sách đồ này nữa, lần này tương đối gấp."

Kiều Mỹ Kỳ nhận danh sách, nhìn, thấy cơ bản đều là dược liệu, thì hiểu ngay: "Không vấn đề gì, ta sẽ làm với tốc độ nhanh nhất."

Xem ra lần này Ngải Huy bị thương không nhẹ a.

Ngải Huy gật đầu: "Đa tạ thành chủ."

Kiều Mỹ Kỳ cười: "Quen biết lâu rồi, nên phải thế chứ! Tới lúc nào đó, cho ta tới Tùng Gian Cốc mở mang kiến thức có được không?"

Ngải Huy tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Không biết vì sao, Kiều Mỹ Kỳ nhìn thấy ánh mắt Ngải Huy thì tỉnh táo lại, cười ha ha: "Ta nói đùa thôi, đều là liều mạng mà, mà kiếm được tiền quá ít."

Ngải Huy cười: "Thành chủ mà nói ít tiền, mọi người đều là nghèo kiết xác."

Chút căng thẳng trong bầu không khí nhờ thế mà biến mất.

Kiều Mỹ Kỳ cũng hiểu, nói về mặt làm ăn, buôn bán với Ngải Huy, y đã kiếm được đầy bồn đầy bát, y luôn muốn duy trì mãi mối làm ăn này, nhưng những chuyện khác, y không thể nhúng vào.

Nhiều người y không chọc vào nổi, Ngải Huy cũng vậy.

Năm Đại sư còn bị Ngải Huy chặt, y tính là cái gì?

Nghĩ vậy, trong lòng Kiều Mỹ Kỳ thoải mái hẳn.

Kiều Mỹ Kỳ không dây dưa thời gian, kiểm kê hàng hóa xong, y cáo từ Ngải Huy, rời đi ngay.

Nhìn thương đội đi xa, Cố Hiên nói: "Lão đại, người này có vấn đề."

Ngải Huy gật đầu, hắn đương nhiên nhìn ra hôm nay Kiều Mỹ Kỳ có chỗ khác lạ, nhưng không nói gì, chỉ nói đầy ẩn ý: "Thành chủ là người thông minh."

Cố Hiên thấy kỳ quái: "Lão đại, sao lần này lão đại lại tự tới? Thương tích của lão đại..."

Ngải Huy cười: "Không cho họ thấy ta bị thương nặng, làm sao họ yên tâm được? Sao cho chúng ta thêm thời gian được?"

Cố Hiên trầm ngâm.

***

Trên đường đi, Tổ Diễm không ngừng quan sát Trọng Vân Chi Thương.

Gia tộc bị diệt, Tổ Diễm phải đóng băng cầu sinh, không còn là thiếu gia tùy hứng kiêu ngạo ăn chơi, hắn đã trở nên thành thục hơn trước rất nhiều. Hắn còn sống được, còn có thể tấn chức Đại sư, ấy là nhờ hắn có một sư phụ tốt.

Hắn không biết làm gì để báo ơn sư phụ, hắn cũng biết, cơ bản sư phụ không cần hắn phải đền ơn.

Sư phụ đã chọn cho hắn con đường này, hắn nhất định sẽ đi theo nó đến cùng.

Nếu nhìn chung, Trọng Vân Chi Thương yếu hơn nhiều so với những chiến bộ tinh nhuệ mà hắn biết. Trình độ bình quân của đội viên không cao, kinh nghiệm chưa đủ, đại khái là nhược điểm lớn nhất.

Nhưng mà, ưu điểm thì cũng rất nhiều.

Cảnh giới của đội viên tuy chỉ bình thường, nhưng đều có khả năng chịu khổ, không hề oán hận. Nhất là đội ngũ hỏa tu, tuy không ngừng đau khổ và mệt mỏi, nhưng chưa hề có ai phàn nàn lấy một lời.

Cơ sở nòng cốt vô cùng vững chắc, lại có thực lực, đảm bảo cho sức chiến đấu của chiến bộ. Một khi chiến đấu gặp phải khốn cảnh, những thứ này sẽ khởi động, giúp họ vững vàng.

Nói về đội ngũ cao thủ, Trọng Vân Chi Thương không yếu chút nào. Sư Tuyết Mạn vốn đã cực kỳ cường hãn, lại còn tăng thêm Dương Tiếu Đông, Tổ Diễm hắn, ba đại sư tọa trấn. Đám Khương Duy, Tang Chỉ Quân, Tiền Đại đều là chuẩn Đại sư.

Ngoài ra, còn có Đại sư thổ tu Vương Tiểu Sơn giúp chiến thuật của Trọng Vân Chi Thương càng thêm sâu sắc, phong phú.

Người đáng khen ngợi nhất chính là Sư Tuyết Mạn.

Từng là nữ thần của Cảm Ứng Tràng, giờ cô đã phát triển tới một mức độ vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Sư Tuyết Mạn bình tĩnh tỉnh táo, nói và làm đều nhanh nhẹn, nghiễm nhiên có phong độ của một đại tướng, cả chiến bộ trên dưới đều tôn kính và kính yêu cô.

"Xa ngoài kia, chính là khu vực ước định."

Tang Chỉ Quân lên tiếng, làm mọi người chú ý.

Hai ngày trước, họ gặp được trinh sát của Binh Nhân Bộ, nhận được kế hoạch của Thiết Binh Nhân. Qua thảo luận và cân nhắc, Sư Tuyết Mạn đồng ý kế hoạch tác chiến của Thiết Binh Nhân.

Họ đi cả ngày lẫn đêm đến khu vực đã hẹn. Theo kế hoạch của Thiết Binh Nhân, họ sẽ mai phục ở đây, cùng hai bộ Binh Nhân, Thiên Phong vây kẻ địch lại.

Phía trước toàn là dãy núi trập trùng, trông thê lương và tịch liêu. Con người chỉ mới rời khỏi Ngân Vụ Hải có mấy năm, mà thiên nhiên đã không chờ được tràn tới, cỏ dại và cây cối đã mọc đầy ở những nơi đã từng là thành thị.

Cả con đường đến đây, hoang vu vắng lặng, làm mọi người đều cảm thấy nặng nề. Ai trong số họ cũng từng sinh sống ở trong Ngũ Hành Thiên, trong những thành thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, Đằng Xa như mây, vẫn chưa ai quên được những hình ảnh đó.

Khương Duy bỗng chỉ vào một sơn cốc phía trước: "Nhìn chỗ đó kìa!"

Mọi người nhìn theo hướng tay Khương Duy, thấy có một dấu bàn chân cực to, dài tới mấy dặm, nằm bên trong dãy núi, tạo thành một sơn cốc trũng.

Ai nấy nghiêm mặt.

Tổ Diễm thì thào: "Quang huy của dấu chân..."

Lúc An Mộc Đạt vẫn lạc, hắn vẫn chưa tỉnh lại, không được tận mắt nhìn thấy. Giờ nhìn thấy dấu chân khổng lồ bên trong dãy núi không khỏi thất thần.

Sư Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn dấu chân cực lớn trong sơn cốc, mắt đỏ lên.

Lão sư rút đi nguyên lực của Ngân Vụ Hải khiến Ngân Vụ Hải càng thêm rách nát, những người cựu thổ từng đi vào Ngân Vụ Hải cũng không còn hứng thú gì với Ngân Vụ Hải nữa.

Nghe nói người cựu thổ đã từng dựng một cây cầu lớn trên sông dung nham, làm đường cho người cựu thổ như thủy triều dũng mãnh tràn vào. Nhưng bây giờ, khi nguyên lực Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương tàn lụi, họ lại lũ lượt quay trở về cựu thổ.

Không có nguyên lực, Ngân Vụ Hải và Thải Vân hương không còn gì hấp dẫn đối với người cựu thổ.

Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có hoang thú từ Man Hoang lạc vào Ngân Vụ Hải, Thải Vân Hương gây nên thương vong cho người cựu thổ, cũng trở thành một trong những nguyên nhân khiến người cựu thổ trở về.

Cựu thổ không có nguyên lực, nhưng cũng không có dã thú nguy hiểm.

Ngân Vụ Hải hoàn toàn tàn tạ, di tích của những thành thị năm đó, qua mấy năm nữa liệu có còn không?

Chợt nhớ lão sư đã từng nói, để Lê Vân Đình lại cho mình, khi trận chiến này chấm dứt, phải tới đó một chuyến mới được.

Nhưng mà trước lúc đó...

Sư Tuyết Mạn siết chặt Vân Nhiễm Thiên, nhìn dấu chân giữa gò núi, ánh mắt kiên định.

Trận chiến đấu đầu tiên sẽ diễn ra ngay dưới dấu chân của lão sư, có lẽ đây là vận mệnh. Lão sư trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ chăm chú nhìn theo cô.

Vậy, hãy dùng một trận thắng lợi để tế lão sư đi.

Cô quay sang nhìn Vương Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn, chuyện còn lại nhờ ngươi."

Vương Tiểu Sơn gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức."

Vương Tiểu Sơn hôm nay không còn là anh chàng nghịch bùn đất, cả người lấm lem, xấu xí, trên gương mặt hắn bây giờ, đã có một thần thái khó tả và sự tự tin.