Dịch giả: Đậu bắp
Mạc Ngũ có chút lo lắng, theo kế hoạch ban đầu, hiện tại đáng ra Hạ Hầu huynh đệ đã trở về. Thế nhưng tới tận bây giờ mà vẫn chưa nhận được tin tức gì của bọn chúng.
Mạc Ngũ là tâm phúc được An Sửu Sử rất tín nhiệm, gã được giao nhiệm vụ tiếp ứng cho Hạ Hầu huynh đệ. Nhiệm vụ lần này vô cùng trọng yếu, vì vậy mà khi thành chủ đại nhân giao việc này cho hắn, làm gã cảm thấy vinh dự khi được đại nhân coi trọng. Hắn tự nhủ phải dồn hết tâm lực để hoàn thành nhiệm vụ, phải khiến đại nhân thêm coi trọng gã. Ở dưới trướng đại nhân không thiếu những kẻ luôn nhăm nhe, rình mò vị trí này của hắn, hắn cần phải giữ vững được thái độ cầu tiến, quyết tâm của mình.
Thành công hay thất bại?
Bất kể ra sao, đều phải có tin tức truyền về a.
Không có ai trở về, đối với gã là tình huống mà gã lo sợ nhất.
Chẳng lẽ hai tên khốn ấy đắc thủ xong liền nổi lên tà tâm? Hay bọn chúng là nội gian của thế lực khác? Hoặc là chúng đang bày mưu hòng tìm cách tăng giá?
Có thể nào là Hạ Hầu huynh đệ cùng thế lực khác phát sinh xung đột tới lưỡng bại câu thương?
Gã có tính tới khả năng Hạ Hầu huynh đệ bị thương, nhưng gã cảm thấy khả năng hai người bọn chúng đồng thời bị giết là không lớn. Dù gì đi nữa, mỗi người trong bọn chúng cũng có thực sự không tệ trong cấp Đại Sư, chưa kể tới bọn chúng còn là song sinh huynh đệ. Dựa vào tâm ý tương thông, thực lực hai người khi phối hợp lập tức phóng đại nhiều lần. Muốn tiêu diệt đồng thời cả hai, cần tối thiểu ba đến bốn vị đại sư phối hợp, lại cần phải trả một giá lớn mới làm nổi.
Mạc Ngũ không tin thời điểm này, có thế lực nào có thể đưa ra cái giá lớn như vậy.
Kể cả là Thiên Tâm thành cũng không được, hiện tại uy hiếp từ Đại Cương lúc nào cũng như cây đao treo lơ lửng trên đầu cả đám, bọn họ làm gì còn tâm lực đi đối phó việc khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, gã chỉ có thể cho là Hạ Hầu huynh đệ đã nổi lên dị tâm, điều này làm trong tâm gã như có lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Đợi thêm một ngày mà không thấy Hạ Hầu huynh đệ xuất hiện khiến Mạc Ngũ triệt để mất hết nhẫn nại, hắn quyết định tự mình đi tìm hiểu.
Trên đường hắn gặp không ít người đi đường thần sắc vội vội vàng vàng. Khi nhận biết lẫn nhau, tất cả đều ăn ý mà cúi đầu xuống. Trên mặt Mạc Ngũ bất động thanh sắc nhưng trong lòng gã kinh hãi đến cực điểm. “Mùi vị” của những kẻ này thật sự quá quen thuộc, bởi vì chính hắn cũng là như vậy.
Chẳng lẽ những kẻ này cũng giống mình…
Suy đoán này làm cho Mạc Ngũ run lên, hắn không dám suy nghĩ gì thêm mà tiếp tục vùi đầu đi đường.
Sau hai ngày đường, rốt cuộc gã tới được Nịnh Mông Doanh Địa. Trước đây, vì đã giả trang làm thương nhân tới đây vài lần nên gã dị thường quen thuộc nơi này.
Nhìn Nịnh Mông Doanh Địa trống rỗng, khắp nơi là dấu vết tàn phá, không một bóng người, thần tình gã không có chút biến hóa tựa như đã biết trước. Khi cùng đám Hạ Hầu huynh đệ thương thảo kế hoạch, hắn liền đề nghị không nên lưu lại người sống. Bởi vì nhiệm vụ lần này có quá nhiều kiêng kị, một khi để người ngoài biết được, tuyệt đối sẽ là một hồi đại phong ba đối với đại nhân, chỉ có diệt khẩu sạch sẽ mới giảm bớt được nguy cơ rò rỉ tin tức.
Đang đi tới, hắn bỗng thấy một đạo thân ảnh ngược chiều, là một kẻ lúc trước mà hắn gặp phải trên đường.
Trên mặt gã tràn đấy hoảng sợ, thần sắc bối rối tới cực điểm hướng phía bên ngoài doanh địa cấp tốc lao đi.
Mạc Ngũ nhíu mày, không lẽ thủ đoạn của Hạ Hầu huynh đệ quá mức máu tanh? Hai người bọn chúng tính cách tàn bạo, sát khí lấn tâm, một khi đã xuất thủ thường là không khống chế nổi.
Gã vừa đi vừa nghĩ có nên hay không đem đám thi cốt tập trung lại vùi lấp đi.
Khi hắn tới trong doanh địa, sự sửng sốt đột nhiên xâm chiếm gã.
Trên mặt đất trống không, một tấm ván gỗ cao cắm thẳng xuống, một hàng chữ đỏ tươi nổi bật trong không gian.
“Đồ Nguyên tu Đại Sư mười hai tên, tế Nịnh Mông Doanh Địa chư quân trên trời có linh!”
Đại tự viết bằng máu một cách tùy ý mà toát ra vẻ lăng lệ, ác liệt như kiếm khiến ai ai vừa thấy cùng phải giật mình.
Trước tấm ván gỗ, là tế phẩm chồng chất lên nhau. Nhìn kỹ là một số bộ y phục rách nát, tàn chi, đoạn binh đủ loại.
Mạc Ngũ như bị vất xuống hầm băng vạn năm, cảm giác lạnh toát từ cột sống lan ra toàn thân.
Gã nuốt trở lại nước bọt nghẹn ở cổ, cúi người nhìn chồng tế phẩm. Đập vào mắt gã là một miếng vải rách trông khác lạ, phía trên có thêu một đầu sói, 【 Hắc Vụ Lang 】 Thành Ninh Phong.
Một thanh đoạn đao chỉ còn lại nửa chuôi đao xuyên qua khối thủy tinh có góc cạnh vô cùng tinh tế.
Mạc Ngũ hoảng sợ, vì hắn nhận ra cây đao này.
Đây là…bảo đao của 【 Thiên Ảnh Đao 】 Nhạc Trọng Dương!
Tin tức của từng vị Đại Sư ngay từ khi thành danh, đều được gã nhớ rõ như lòng bàn tay, hắn dám khẳng định mình tuyệt đối không nhìn nhầm.
Nhạc Trọng Dương, là Đại Sư.
Tiếp tục tìm kiếm, Mạc Ngũ bỗng ngây người, trong mắt gã là hai khối tàn phá lệnh bài, là tín vật của Hạ Hầu huynh đệ.
Mạc Ngũ run rẩy cầm lấy lệnh bài, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo quay người ly khai.
Đến cùng…đã có bao nhiêu Đại Sư chết ở chỗ này?
Là kẻ nào làm?
Tin tức từ Nịnh Mông Doanh Địa giống như một cơn bão siêu cấp, nhanh chóng truyền tới từng ngóc nghách của Thiên Ngoại Thiên.
Mạc Ngũ có thể xác nhận được ba gã Đại Sư đã mất mạng, nhưng sau khi điều tra tiếp, mới biết được cả thảy là năm vị Đại Sư ngã xuống. Bảy tên còn lại đều giống 【 Hắc Vụ Lang 】 Thành Ninh Phong, là cao thủ Chuẩn Đại Sư.
Có thể đoán được là chấn động do tin tức lại mang lại là lớn tới mức nào.
Tất cả các phương đều suy đoán khả năng lớn nhất chính là do Nhạc Bất Lãnh đột ngột giết ngược trở lại. Vì ngoài Nhạc Bất Lãnh ra, không còn một cao thủ nào đủ bản lĩnh toàn diệt một đội ngũ gồm năm vị Đại sư và bảy vị Chuẩn Đại Sư cả.
Chính xác là không còn một người sống.
Ai cũng rõ ràng, nếu một vị Đại Sư toàn lực trốn chạy, trừ phi là thực lực chênh lệch quá nhiều, nếu không để giết chết vị Đại Sư đó là rất khó. Huống chi, trong đám Đại Sư đã ngã xuống còn có 【 Thiên Ảnh Đao 】 Nhạc Trọng Dương. Phân thân chi đạo của gã ở trên phương diện trốn chết có ưu thế cực lớn.
Nhưng gã cũng không thoát được án tử.
Đánh giá của các phương đối với Tùng Gian Cốc càng thêm sâu xa, khó dò.
Đại lượng mật thám được phái đi tìm hiểu nhưng kết quả thu được quá ít ỏi.
An Sửu Sửu ngưng trọng hỏi: “đã phân tích được gì chưa?”
Mạc Ngũ mang được về một cái manh mối, chính là hai tấm lệnh bài, ở trên mặt lưu lại dấu vết bị nóng chảy.
Gã cung kính trả lời: “Theo đánh giá ban đầu, Hạ Hầu huynh đệ là mất mạng dưới một loại kiếm thuật có nhiệt độ cực lớn. Ở trên lệnh bài còn lưu lại khí tức của kiếm vô cùng nồng đậm. Từ đây có thể thấy là kiếm chiêu có uy lực vô cùng kinh người, khiến người trúng chiêu triệt để hóa thành tro bụi. Nguyên do lệnh bài còn sót lại là do chất liệu đặc thù, không bị tiêu hủy hoàn toàn”
An Sửu Sửu kinh ngạc: “Kiếm thuật?!!”
Mặc dù thời gian mấy năm này, kiếm thuật nhờ có sự xuất hiện của kiếm thuật đại sư Côn Luân Thiên Phong mà có dấu hiệu hưng thịnh trở lại. Nhưng loại kiếm thuật khủng bố như thế này lại mới xuất hiện lần đầu.
Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một bị kiếm thuật Đại Sư khác?
Hắn trầm ngâm nói tiếp: “Ngải Huy chẳng phải cũng am hiểu kiếm thuật sao? Nghe nói là bị bị thương?”
Mạc Ngũ vội vàng trả lời: “Đại nhân hẳn còn nhớ rõ sự tình Ngải Huy đại chiến với Thảo tặc? Lần này hắn là bị Thảo tặc mai phục trả thù mà trúng phải Minh Linh Quả.”
An Sửu Sửu biến sắc: “Minh Linh Quả?”
“Thuộc hạ mua chuộc được vài hộ vệ thương đội của Lục phủ, chúng đã xác nhận tin tức này”. Mạc Ngũ nói tiếp: “Vì để chống lại độc tính của Minh Linh Quả, Ngải Huy đã phi thân vào trong lôi vân, mượn dùng Lôi Đình chi lực áp chế độc tính. Tuy rằng độc tính tạm ngưng phát tác, nhưng bản thân hắn cũng thụ trọng thương, biến thành phế nhân. Hơn nữa khí tức mà kiếm chiêu lưu lại trên lệnh bài không có Lôi Đình khí tức. Bởi vậy, khẳng định vị kiếm thuật đại sư này không phải là Ngải Huy”.
An Sửu Sửu gật đầu nói: “Vậy đó là một kẻ hoàn toàn khác.”
“Đại nhân sáng suốt, chúng ta ai cũng biết Ngải Huy am hiểu kiếm thuật, lại là vị Lôi Đình đại sư đầu tiên, nhưng không ai biết gì về sư thừa của hắn. Thuộc hạ hoài nghi vị cường giả thần bí này, có hay không chính là lão sư kiếm thuật của Ngải Huy?!!”
An Sửu Sửu nhẹ gật đầu: “Vậy ngươi an bài xuống, tạm ngưng hoạt động đối phó Tùng Gian Cốc, để ý thu thập thêm tin tức đã.”
"Vâng!"
Sau khi Mạc Ngũ đã lui ra, sắc mặt An Sửu Sửu liền trở lên vô cùng khó coi.
Cái chết của Hạ Hầu huynh đệ, khiến hắn đau lòng không ngớt. Một lần tổn thất hai vị Đại Sư, cái giá này có thể nói là vô cùng thảm trọng.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Tự trong tâm, hắn không hề muốn động thủ với Tùng Gian Cốc. Mà trái lại, hắn thật sự bội phục đám người Ngải Huy. Nhưng áp lực duy trì Tân Quang thành, vượt xa tưởng tượng người ngoài có thể nghĩ tới. Căn bản của Tân Quang thành nông cạn, tài lực ngày càng thiếu thốn, hắn không thể không truy cầu con đường phát tài này.
Nếu không phải tình thế lửa sém lông mày, hắn cũng không tình nguyện tham gia vào tràng âm mưu hòng chiếm đoạt Tuyết Dung Nham này.
Tân Quang thành hiện tại không riêng gì tài chính, mà nhiều phương diện khác cũng lộ rõ sự yếu thế. Thiên Tâm thành có chỗ dựa là ba bộ trung ương, nắm trong tay kế hoạch Đại Sư chi quang, có binh lực của hai bộ Thiên Phong, Binh Nhân, có Trấn Thần Phong. So với Tân Quang thành, dù là phương diện nào cũng đều mạnh hơn hẳn. Hơn nữa, theo thời gian, chênh lệch giữa song phương sẽ ngày càng bị kéo xa hơn.
An Sửu Sửu lo lắng nhất là Diệp phu nhân. Nàng là một nữ nhân cực kỳ có dã tâm. Hiện tại, chẳng qua là nàng còn vướng bận việc tẩy trừ nội bộ, chờ tới khi nàng rảnh tay, cục diện sẽ trở lên vô cùng ác liệt. Mà nếu lần này, Diệp phu nhân thật sự chống đỡ được Đại Cương, uy thế của nàng tất nhiên sẽ tăng vọt. Tới lúc đó, chỉ cần nàng chìa ra một điểm ngon ngọt, toàn bộ Tân Dân phái có khả năng sẽ ầm ầm sụp đổ.
Trước mắt, cục diện của Tân Quang thành nhìn như bình tĩnh, trên thực tế lại là nước ấm nấu ếch (Làm suy yếu từ từ).
An Sửu Sửu nhịn không được lại thở dài một tiếng, hắn tắm mình trong ánh mặt trời, mắt tìm đến Thiên Phong vạn âm tháp, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Chỉ cần Úy Trì trưởng lão đột phá tông sư, cục diện tối tăm này sẽ hoàn toàn xoay chuyển.
Thiên Tâm thành, nơi đóng quân của Thần Úy Bộ.
Diệp phu nhân dõi mắt xem Nhạc Bất Lãnh cùng Vạn Thần Úy đang luận bàn ở giữa quân doanh, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Thiên Tâm thành vì Nhạc Bất Lãnh mà chuẩn bị một nơi nghỉ chân cực độ xa hoa. Vậy nhưng hắn căn bản không thèm đoái hoài tới dù chỉ một chút, cả ngày đều vùi mình trong quân doanh của Thần Úy Bộ tìm người luận bàn.
Ba bộ trung ương phi thường thần bí. Đối với một kẻ là cuồng nhân tu luyện như hắn lại càng có sức hấp dẫn lớn lao, làm sao hắn có thể lãng phí, dù chỉ là một chút xíu thời gian trong việc truy tìm đối thủ luận bàn chứ.
Thần Úy Bộ với đông đảo cao thủ đều bị hắn khiêu chiến không từ một ai. Thực lực của ta cao, ngươi không địch lại sao? Không quan hệ gì. Ta áp chế thực lực của mình khiêu chiến ngươi.
Đối với Nhạc Bất Lãnh mà nói, khiêu chiến như vậy tựa như một trò vui vậy.
Hai người Nhạc Bất Lãnh cùng Vạn Thần Úy đương nhiên sẽ không để Thiên Tâm thành bị hủy bởi cuộc chiến của mình, vì vậy cũng không dám vận dụng Nguyên lực quá độ. Nhưng ngay cả như vậy, sự vận dụng đối với Nguyên lực của hai người vẫn khiến kẻ khác được mở rộng tầm mắt.
Kịch chiến trọn vẹn một canh giờ, Nhạc Bất Lãnh mới cảm thấy thỏa mãn mà chấm dứt.
Diệp phu nhân tiến lên hành lễ, ấm giọng nói: "Nhạc thúc thúc."
Ánh mắt Nhạc Bất Lãnh nhìn Diệp phu nhân hiện lên vẻ phức tạp. Đối với Diệp phu nhân, thái độ của hắn là hai thái cực đối lập, vừa cực kỳ tán thưởng, lại cực kỳ chán ghét.
Hắn không phải là kẻ cần che dấu tâm tình của mình, có chút không nhịn được nói: “Có việc thì nói”.
Diệp phu nhân nhẹ nhàng cười cười, không chút tức giận: “Nhạc thúc thúc có biết đại sự vừa phát sinh ở Tùng Gian Cốc?”
Nhạc Bất Lãnh ngừng lại, quay sang hỏi: “Tùng Gian Cốc?”
Diệp phu nhân nghiêm mặt nói: "Vài ngày trước, năm vị đại sư, bảy vị chuẩn đại sư, phát sinh chiến đấu cùng Tùng Gian Cốc, không một người sống."
Nhạc Bất Lãnh sửng sốt.
Diệp phu nhân nói tiếp: “Lâm nhi không ngờ Tùng Gian Cốc còn có cao thủ như thế, thật khiến người người kinh hỉ. Hiện nay, thế cục đã tới bước sinh tử tồn vong, thêm một phần lực lượng, là thêm một phần sinh cơ cho Thiên Ngoại Thiên. Nhạc thúc thúc có thể hay không mời vị tiền bối đó rời núi, cùng góp sức chống lại Đại Cương?”
Nhạc Bất Lãnh tựa hồ nghĩ đến cái gì, thần tình lập tức trở nên cổ quái.
Diệp phu nhân tuy thấy vậy, nhưng vẫn tiếp tục thành khẩn nói: “Nếu vị tiền bối này cần điều kiện gì, mong thúc hỏi giúp Lâm nhi, chỉ cần có thể làm được, dù là nhượng ra chức thành chủ, cũng không phải là việc không thể. ”
Nhạc Bất Lãnh không nhịn được nữa, ngửa đầu tùy ý cười to.