Ngũ Hành Thiên

Chương 461: Đại sư chiến (bốn)




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai

Bốn vách tường của tĩnh thất nổ tung.

Sóng khí và bụi bặm như cái chùy sắt quét qua những người ở bên ngoài. Kẻ bị trúng nặng nhất chính là Đại Vương, vì nó ở gần vách tường nhất.

Khi nó ý thức được thì sóng khí đã tới bên người.

Không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, nó đã bị đánh trúng, văng mạnh ra ngoài.

Những người khác cũng không khá hơn chút nào, ai cũng ngã dúi dụi choáng váng.

Đại Vương bò dậy, nó có dung hợp đại sư chi đạo của Thu Thủy, thực lực vượt xa những người khác. Đại Vương và Thu Thủy tâm thần tương thông, bà ta lập tức ra lệnh cho Đại Vương.

"Bắt lấy Cung Bội Dao!"

Đại Vương lập tức nhào tới chỗ Cung Bội Dao. Động tác của nó rất linh hoạt.

Những người khác đều đang bị choáng váng, không ai ngăn cản Đại Vương.

Thu Thủy vui mừng.

Nhưng ngay lúc này, một ánh kiếm lóe lên ngay trước mặt Đại Vương. Khí tức mang tính chất huỷ diệt, khiến Đại Vương theo bản năng phải dừng lại.

Đại Vương cực mẫn cảm với khí tức, vì nó có đủ cả ngũ hành, nên nguyên lực nằm trong ngũ hành đều không thể gây ảnh hưởng gì cho nó.

Nhưng khí tức do ánh kiếm kia tỏa ra làm nó cảm thấy nguy hiểm.

Nó còn chưa kịp làm gì, thì nó đã bị khí tức kia khóa chặt, khiến Thu Thủy biến sắc.

Thu Thủy hãi hùng, đây là khí tức gì?

Đầu óc bà ta suy nghĩ cực nhanh, không lẽ là Ngải Huy.

Ngải Huy đột phá đại sư?

Bà ta thầm hô không ổn, không thể đúng lúc như vậy chứ...

Trên mặt đất chiến đấu rất kịch liệt, và đang trong thế cân bằng kì diệu. Hỏa Sơn Tôn Giả và Đậu tiên sinh ngang nhau, trong thời gian ngắn khó phân ra thắng bại. Dương Tiếu Đông và Tửu Quỹ liên thủ thế mà lại không áp chế được Sư Tuyết Mạn. Nếu thêm Ngải Huy lên làm đại sư, ưu thế của họ sẽ mất.

Nhưng bà ta không có thời gian suy nghĩ tới chuyện này.

Vì Đại Vương lại tiếp tục bị công kích!

Thu Thủy biến sắc, dưới đó xảy ra chuyện gì?

Cung Bội Dao ngồi dậy, ngơ ngác nhìn vào tĩnh thất.

Một bóng người đứng trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, tay cầm một thanh trường kiếm quần đầy lôi điện rực sáng chói mắt. Ánh sáng lôi đình rọi sáng không khí đang rung động quanh người hắn, khiến bóng dáng của hắn trở nên mơ hồ không rõ.

Gương mặt chìm trong bóng tối đó hình như xoay qua nhìn cô.

Đèn treo tường đều đã bị phá hủy, mọi thứ chìm trong tăm tối, thứ duy nhất chiếu sáng chính là thanh trường kiếm quấn đầy ánh chớp kia, và ánh sáng huỳnh quang từ cơ thể sặc sỡ của Đại Vương.

Cung Bội Dao nhìn không rõ, nói ra cũng kỳ quái, rõ ràng kiếm đang ở trên tay Ngải Huy, nhưng ngoài thanh kiếm và bàn tay cầm kiếm, thì những cơ quan khác trên người hắn đều chìm trong bóng tối.

Cung Bội Dao quên cả việc thốt lên, cô đã hoàn toàn bị khí thế của Ngải Huy làm cho kinh sợ.

Đại Vương bị khóa chặt, nó bỏ chạy.

Gần như cùng lúc, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Ngải Huy.

Ngải Huy hơi nhúc nhích, một luồng chớp bạc mạnh gấp cả trăm lần nãy giờ rực lên khiến Cung Bội Dao hét lên một tiếng theo bản năng, trước mắt cô trắng xóa, không còn nhìn thấy gì nữa.

Ầm!

Mặt đất chấn động, có vật nặng bị đập mạnh xuống đất.

Ngải Huy vung kiếm chém liên hồi vào bóng đen sau lưng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, như hắn đã sớm biết trước vậy.

Đại Vương đang lao nhanh bỗng chậm hẳn xuống, cuối cùng hóa thành một thằng tượng đất.

Nguyên tu bình thường gặp phải chiêu thức mang tính lừa gạt như vậy rất dễ bị trúng chiêu, nhưng Ngải Huy đã gặp chiêu này rất thường xuyên khi đối luyện với Lâu Lan.

Lúc đầu Lâu Lan rất thuần khiết, nhưng theo Ngải Huy lâu ngày, chả mấy chốc học được cái xấu. Lâu Lan thông minh lắm, chiêu thức nó dùng mang tính lừa gạt rất mạnh, những khi Ngải Huy không cẩn thận đều bị lừa.

Đại Vương bị trọng thương.

Nó nằm ngửa trong một cái hố to như con cá chết, cái miệng đầy vết khâu rách ra, trên người thỉnh thoảng lại có ánh chớp, tay chân co giật.

Ngải Huy nhìn thanh kiếm quấn điện trong tay, miệng nhếch lên cười khổ. Vì hắn ở trong bóng tối, không ai nhìn thấy nụ cười này. Chuôi kiếm trong tay hắn cứ nhoi nhói như cắm đầy kim.

Hắn thấy mừng vì mình có Kiếm Thức Hô Hấp, nếu không phải chứa nhiều lôi đình như vậy, cơ thể hắn đã bị bạo thể, không thì cũng bị đánh tan thành tro bụi.

Kiếm Thức Hô Hấp, dẫn lượng lớn Lôi Đình qua Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, giảm đi rất nhiều áp lực cho cơ thể hắn.

Ngải Huy lên cấp đại sư, chỉ mới hoàn thành một nửa.

Nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy. Hắn cười khổ vì Lãnh Ngọc Tiểu Nhận đang bắt đầu có dấu hiệu bị rã ra.

Nó không chịu nổi gánh nặng này.

Nhưng Ngải Huy không còn cách nào khác, lôi đình trong người hắn vẫn còn quá nhiều.

Hắn nhìn Đại Vương, không chút khách khí đâm một kiếm vào ngực nó.

Cái gì giúp hắn tiêu hao bớt chút lôi đình là hắn đều không khách sáo.

Ánh chớp to bằng cánh tay chạy ngoằn ngoèo khắp người Đại Vương, tay chân nó co giật càng thêm dữ dội. Chỉ sau khoảng mười giây, động tác co giật dần giảm đi, rồi nó không còn nhúc nhích.

Đại Vương hóa thành một đám bùn đủ màu.

Ánh chớp vẫn chớp lóe trong đám bùn, đám bùn dần cháy đen, hóa thành tro bụi.

Đại Vương đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Ngải Huy rút kiếm, cảm giác nhoi nhói của chuôi kiếm đâm vào tay đã giảm bớt, mũi kiếm đang bị rã ra cũng dừng lại.

Hắn thở phào.

Kẻ đưa Lãnh Ngọc Tiểu Nhận cho hắn vốn không phải ý tốt, nhưng kiếm vẫn là kiếm tốt, bây giờ muốn tìm một thanh kiếm tốt hơn Lãnh Ngọc Tiểu Nhận là điều không dễ.

Thực lực càng mạnh, yêu cầu đối với binh khí sẽ càng cao, Nguyên lực càng thêm tinh khiết, đòi hỏi phải có binh khí cao giai hơn mới chịu nổi. Huống chi, Ngải Huy tu luyện còn là lôi đình, bản thân nó đã mang tính thương tổn mạnh mẽ cho binh khí.

Trong người Ngải Huy tràn đầy nguyên lực làm hắn luôn có cảm giác muốn nổ tung.

Động tác của hắn rất cẩn thận, sợ làm mạnh quá sẽ khiến nguyên lực trong người bị nổ, nguyên lực trong người hắn hiện giờ không phải là Nguyên lực Kiếm Hoàn an toàn, mà là hỗn tạp Kim Lôi Nguyên lực.

Nguy hiểm ở chỗ, Kim Nguyên lực trong người vẫn còn đang không ngừng sinh ra lôi đình.

Phần lớn lôi tương sinh ra từ thủ cung và địa cung, Ngải Huy biết điều này có liên quan tới 【 Lạc Trần 】, vì 【 Lạc Trần 】dùng tới cả thủ cung và Địa cung.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện này, Ngải Huy hít sâu một cái, cẩn thận bước đi.

Những người khác đều ngây người mà nhìn.

Vừa đối mặt, Đại Vương đã biến thành tro bụi.

Ngải Huy đang bước từng bước lên bậc thang.

Hắn bước rất chậm, động tác rất nghiêm túc.

Thu Thủy ở trên mặt đất khóe miệng chảy máu, ánh mắt ngơ ngác, bà ta không biết dưới kia xảy ra chuyện gì, nhưng đã hoàn toàn mất liên hệ với Đại Vương. Bà ta rất sợ hãi, Đại Vương đã bị đánh bại ngay trong chiêu đầu tiên...

Mặt bà ta trắng bệch, đầu óc trống rỗng.

Cơ thể Đại Vương dùng vật liệu rất quý để luyện chế mà thành, cả ngũ hành đều có. Nó là một nguyên nhân quan trọng giúp bà ta trở thành mục thủ thứ chín, dù Đại Vương có là bia ngắm, bị đại sư công kích, muốn phá hủy nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nó có khả năng hấp thu các loại nguyên lực. Cả cơ thể nó là một vòng tròn ngũ hành, dù bị công kích là loại nguyên lực gì, thì cũng sẽ bị sinh hoàn phân giải.

Từ trước tới giờ, Đại Vương chỉ có tình huống càng đánh càng mạnh, chưa bao giờ bị thương. Khi đánh tiểu đội, Đại Vương chính là tấm khiên thịt đứng ở hàng đầu, và cũng chưa bao giờ thất bại.

Đại Vương còn am hiểu công kích tinh thần, rất có hiệu dụng trong những thời khắc mấu chốt.

Bà ta không sao nghĩ ra được dạng công kích nào lại có thể đánh bại Đại Vương ngay từ chiêu đầu tiên. Bà ta nhìn chòng chọc vào lối dẫn xuống đất, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, bà ta muốn biết, rốt cuộc đó là cái gì!

Không gian ở lối dẫn xuống đất bỗng vặn vẹo mơ hồ.

Như có một luồng sóng nhiệt đang từ dưới đó trào lên.

Một luồng khí tức khó tả đột nhiên xuất hiện, người ở đây ai cũng cực nhạy cảm, tất cả đều dừng tay lại.

Đây là một loại khí tức họ chưa gặp phải bao giờ, trong đó có một chút quen thuộc, nhưng phần lớn lại là xa lạ.

Mọi người ăn ý đồng loạt ngừng tay, cùng nhìn vào lối đi kia.

Không khí ở lối đi càng thêm vặn vẹo, một bóng người mơ hồ xuất hiện.

Luồng khí tức tràn ra càng thêm mãnh liệt.

Đôi tròng mắt dựng đứng không tình cảm của Tửu Quỹ lần đầu tiên rung động chập chờn.

Vì sợ hãi.