Ngũ Hành Thiên

Chương 423: Muốn đánh nhau hả? Tới đây!




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000

Bàn Tử cẩn thận từng li từng tí, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng rốt cục cũng hoàn thành hỏa Nguyên Lực Trì. Hỏa Nguyên Lực Trì có hình dạng giống một ngọn núi lửa nhỏ, chỉ cao chừng bằng thân người. Nếu nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy nó giông giống cái núi lửa hắc ngư.

Ngọn núi lửa nhỏ không ngừng phụt lên ánh lửa, nồng độ hỏa nguyên lực xung quanh nhanh chóng tăng lên, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên. Hỏa tu ai cũng khoan khoái, đám còn lại thì nhăn nhó lùi ra cho rõ xa.

Ngải Huy đang định hỏi Bàn Tử hỏa nguyên lực tăng lên bao nhiêu, thì đã thấy Bàn Tử chui vào trong góc, đói khát uống nguyên lực thang. Cái bản mặt đầy thỏa mãn kia, làm Ngải Huy buộc phải mỉm cười.

Thật là tên chết tiệt không có tiền đồ!

May mà trong đội còn hỏa tu khác.

"Nồng độ Hỏa nguyên lực tăng cao gấp ba! Trời, tu luyện ở đây thực là thoải mái!"

"Ta muốn trở thành hỏa tu đại sư!"

Cả bầu không khí có màu ửng đỏ nhàn nhạt, do sự đặc thù của hỏa nguyên lực khi nồng độ đủ đặc. Hỏa nguyên lực qua Nguyên Lực Trì đều khá là tinh khiết, cực kì thích hợp tu luyện.

Bỗng có một túm lửa từ trong hỏa Nguyên Lực Trì bắn tung ra, nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống mặt đất. Khi nó rơi xuống đất, nó không hề tắt, mà như bám rễ sinh chồi, hóa thành một đóa hoa lửa rực rỡ.

Sư Tuyết Mạn giật nảy: "Diễm Hoa?"

Cô chạy qua, ngồi xuống nhìn kỹ, kinh hỉ kêu to: "Đúng là Diễm Hoa!"

Cánh hoa mỏng như giấy, màu đỏ rực tươi tắn, hình dạng như một đám lửa, dưới đáy có những cái rễ thô ngắn màu đen, tính chất giống hệt dung nham.

Mọi người nghe thế đều rào rào chạy qua xem, ai cũng vô cùng mừng rỡ. Diễm Hoa là đặc sản của Hỏa Liệu Nguyên, từ khi Hỏa Liệu Nguyên bị Thần Chi Huyết chiếm mất, Diễm Hoa trở nên hiếm hoi.

Nhìn thấy Diễm Hoa, ai cũng đều cảm khái, thực không thể ngờ, ở đây lại được nhìn thấy Diễm Hoa.

Lại một đám lửa bay ra, lảo đảo, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, mọc rễ hóa hoa.

Mọi người nhìn không chớp mắt, đa số họ đều chưa bao giờ được nhìn thấy Diễm Hoa.

Sư Tuyết Mạn lộ vẻ tưởng nhớ: "Hồi nhỏ, tổ phụ từng có một lần dẫn ta tới Hỏa Liệu Nguyên, vừa lúc gặp cảnh núi lửa phun trào, hỏa diễm rơi bay như mưa, phủ cả chu vi trăm dặm. Hỏa vũ rơi xuống đất, mọc thành từng đoá Diễm Hoa. Lúc chúng ta tới, cả vùng bình nguyên chẳng có cái gì cả, nhưng chỉ sau một đêm, cả bình nguyên nở đầy Diễm Hoa, đẹp tới nỗi như nghẹt thở. Ai cũng nhào tới hái hoa, rất là vui. Tiếc là sau này không còn được nhìn thấy cảnh đó nữa."

Một cảm giác đau thương nhàn nhạt len vào lòng mọi người. Nghĩ tới Hỏa Liệu Nguyên bị dìm trong tay giặc, trong lòng ai cũng khổ sở, sự hưng phấn và vui sướng cũng giảm đi nhiều.

Ngải Huy lên tiếng đánh vỡ bầu không khí thương cảm: "Cẩn thận một chút, đừng đụng tới chúng. Không ngờ ở đây lại có Diễm Hoa, thực là tài vật bất ngờ. Trong vòng mười trượng quanh Nguyên Lực Trì phải được bảo vệ nha. Diễm Hoa quý giá lắm. Chúng ta lại có thêm một nguồn thu a! Bảo địa, đây mới thực sự là bảo địa!"

Cảm giác đau thương lập tức bị phá hỏng.

Sư Tuyết Mạn trừng mắt: "Sao cả ngày ngươi chỉ biết nghĩ tới tiền vậy hả?"

Ngải Huy mặt vô tội: "Chứ không nghĩ tới cái gì? Không tiền làm sao mà sống? Mọi người muốn hít gió để sống à? Tiền tài mới là chính nghĩa nha!"

Sư Tuyết Mạn cười gằn: "Tiền tài mới là chính nghĩa, vậy kẻ nợ tiền phải tính sao?"

Nghe thấy hai chữ "Nợ tiền", Ngải Huy tự nhiên chột dạ, chợt nhớ tới 80 triệu. Hắn biết 80 triệu vẫn còn sống, thỉnh thoảng vẫn còn có liên hệ với hắn, nhưng cũng khá lâu rồi không thấy lại nữa. Nói cũng kì, hắn hỏi 80 triệu đang ở đâu, nhưng 80 triệu không trả lời.

Nhưng Ngải Huy vẫn tỉnh bơ, chỉ có mỗi việc này là sắp thành tâm bệnh của hắn.

Khỉ gió!

Chờ có tiền nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi, nếu không cứ bị bám theo hoài!

Sư Tuyết Mạn hừ một tiếng: "Chính nghĩa có thể đưa muộn, nhưng nhất định không được quịt nghe chưa!"

Ngải Huy bị nói toạc móng heo, thẹn quá hóa giận: "Muốn đánh nhau hả?"

Sư Tuyết Mạn cười gằn, lấy dây buộc tóc, thong dong cột tóc lên: "Ngon thì tới đây."

Ngải Huy sờ sờ chỗ ngực mơ hồ vẫn còn đau, nhất thời có chút chột dạ, bà nương này khỏe thật.

Hắn lập tức đổi vẻ mặt sang vẻ khinh bỉ xem thường: "Ấu trĩ!"

Nói xong quay ngoắt đi, rống lên với đám người đang đứng xem kịch: "Đứng cả ở đây làm gì? Còn không đi xem những Nguyên Lực Trì khác đi?"

Ai đó quái dị kêu lên: "A Huy, là đàn ông sao lại bỏ chạy thế?"

Có kẻ ồn ào: "A Huy là hán tử thiết huyết mà, đại tỷ gọi ngươi ra đánh nhau kìa."

Lập tức có kẻ gợi ý: "A Huy cho hỏi, định đánh ở đâu?"

" Trên giường..."

Sát khí ngang trời kéo tới, Sư Tuyết Mạn thò tay lên Vân Nhiễm Thiên.

Mọi người hú lên cười ha ha, tản đi mất biệt. Bọn họ đều đã lăn lộn trong Chiến Bộ ba năm, đâu còn là đám học sinh thuần khiết ngày xưa.

Sư Tuyết Mạn xách thương, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt đằng đằng sát khí kia ai nhìn vào cũng nhận ra là ngoài mạnh trong yếu.

Ngải Huy vẫn còn ngơ ngẩn, trong đầu còn đang suy nghĩ cái chữ ‘trên giường’ kia.

Đánh nhau thì liên quan gì với trên giường? Cái chỗ ấy diện tích bé tẹo...

Hắn theo bản năng quay sang nhìn Thiết Nữu, rất là sửng sốt. Ngải Huy chưa nhìn thấy Thiết Nữu như vậy bao giờ, trong mắt hắn, lúc nào Thiết Nữu cũng là một chiến sĩ sắt thép, với sức chiến đấu khủng bố, đầu óc tỉnh táo, dũng cảm không sợ, là một chiến hữu tuyệt đối đáng tin cậy.

Nhưng Sư Tuyết Mạn bây giờ lại có dáng vẻ đầy nữ tính kỳ lạ, làm hắn nhìn không chớp mắt, nhìn tới ngây người.

Sư Tuyết Mạn nhìn thấy ánh mắt Ngải Huy nhìn mình, thì mặt càng thêm đỏ.

Cô thô bạo lên tiếng: "Nhìn cái gì? Muốn đánh nhau à?"

Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã nhận ra có chỗ không đúng, ước gì đất có khe nứt để mình chui vào.

Ngải Huy phục hồi tinh thần lại, bật thốt: "Vừa rồi ngươi trông rất đẹp."

Hắn vừa nói xong, cũng giật thót người, chết rồi, chỉ càng làm Thiết Nữu tức giận hơn!

Hắn vỗ lên đầu: "Ai nha, quên mất một chuyện!"

Nói rồi vội vàng xoay ngoắt người, chạy trối chết.

Phía sau sát khí dâng cao ngút trời, Ngải Huy kinh hồn bạt vía, chạy trốn càng nhanh hơn. Thiết Nữu sắt thép như thế, mình còn dám khen cô ấy đẹp, thế chả phải thấy mình sống lâu quá hay sao? Sao lại sỉ nhục một chiến sĩ chân chính như thế chứ!

Ngải Huy sợ hãi sờ sờ người, may quá, trên người không lủng lỗ nào cả.

Sao mình lại thấy Thiết Nữu đẹp được nhỉ, trời ơi, mắt mình bị cái gì rồi!

Trước giờ mắt mình vẫn bình thường mà, sao bây giờ tự nhiên vặn vẹo ra như thế? Hắn cố nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào đã làm ảnh hưởng tới mình, nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định chắc chắn là cái tên Hoàng Hôn nhìn như đàn bà kia chứ không ai khác.

Không sai, nhất định là như vậy!

Ngải Huy vô cùng tin tưởng vào suy luận của bản thân.

Hỏa Nguyên Lực Trì là cái Nguyên Lực Trì cuối cùng, cũng là cái quan trọng nhất. Trong kết cấu ngũ nguyên sinh chi hoàn, hỏa nguyên lực là cội nguồn động lực, hỏa nguyên lực sinh sôi không ngừng truyền năng lượng vào, mới giúp Ngũ hành tuần hoàn sinh sôi liên tục. [Mời bạn hữu tham gia dịch cùng diễn đàn. Truyện sẽ ngừng bất cứ lúc nào nếu không có được bạn dịch mới. Dịch không khó. Chúng tôi sẽ giúp bạn. Cần bạn đã yêu là hành động]

Nồng độ Hỏa nguyên lực không ngừng tăng lên, khiến không khí xung quanh đều có màu ửng đỏ như một tầng lụa mỏng.

Khi nồng độ hỏa nguyên lực tăng lên tới đỉnh điểm, không thể tăng lên thêm được nữa, hỏa nguyên lực dư thừa bèn tràn qua thổ Nguyên Lực Trì. Nồng độ Thổ nguyên lực bắt đầu không ngừng tăng lên, lưu sa dâng trào càng ngày càng nhiều, gò cát dần biến thành cồn cát.

Nồng độ thổ nguyên lực không ngừng tăng cao, không khí trở nên khô hẳn đi, cồn cát dần to ra. Thổ nguyên lực tăng lên tới cực hạn, Sa Hà bắt đầu chuyển động.

Chúng nó chảy về phía động kim phong.

Động kim phong ở dưới hạ lưu của cồn cát, cát trong sa hà chảy xuống tụ lại ở cửa động, không vào được nữa vì gió không ngừng thổi ra, khiến ở ngoài cửa động tạo thành một cái vòng tròn cát.

Sức gió thổi ra dần trở nên mạnh hơn.

Ngải Huy rất rành kim phong, chỉ cần nghe tiếng nó rít cũng biết nó mạnh yếu ra sao.

Gió thổi ngày càng lớn.

Tiếng rít trở thành sắc nhọn, sau đó chuyển sang trầm thấp chấn động, chấn cho lòng người cũng phải run lên, màu sắc của gió cũng thay đổi

Trong gió lộ ra màu của kim loại, rất là sáng, thỉnh thoảng còn xuất hiện những tia sáng bạc trong cơn gió.

Nhưng gió thổi ra có to cỡ nào, mười hai cây dù bạc trên trời vẫn sừng sững bất động. Kim phong mạnh mẽ đập vào dù bạc, bị phân giải thành từng luồng gió nhẹ.

Toàn thân Ngải Huy sảng khoái nhẹ nhàng, bên cạnh hắn xuất hiện những tia sáng bạc vờn quanh, chính là kim lực.

Hắn chưa từng ở chỗ nào có kim nguyên lực đậm đặc như vậy, nên trong lòng cực có cảm giác thành tựu, những khổ cực đã qua coi như cũng không uổng phí.

Hắn cố kềm chế mình không kích động, chừng nào tất cả các Nguyên Lực Trì đều vận hành tốt, thì hắn mới yên tâm được.

Nhận ra nồng độ kim nguyên lực đã tăng lên tới cực hạn, Ngải Huy bèn bay tới bên hồ.

Sư Tuyết Mạn đã đứng canh bên hồ, nét mặt rất bình thường, không còn chút khác thường nào. Ngải Huy trộm liếc một cái, cảm thấy Thiết Nữu hẳn là sẽ không đột nhiên nhảy lên đâm mình một thương đâu, mới yên lòng.

Sư Tuyết Mạn như không nhìn thấy Ngải Huy, chẳng buồn nhìn hắn.

Kim nguyên lực tràn vào nước, dòng nước vẫn chảy đều đặn, không tăng kích thước, nhưng màu sắc của nó lại thay đổi, hồ nước trở nên trong suốt óng ánh hơn hẳn, khác nào ngọc thạch.

Đám mây trên hồ cũng đổi màu, trắng tinh khôi.

Mưa bụi nhỏ li ti hơn, thủy nguyên lực trở nên sống động, như đang hít thở.

Ngải Huy ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm vào đám mây.

Sư Tuyết Mạn nhắm mắt, xòe tay ra, cảm nhận thủy nguyên lực đầy sức sống.

Ven hồ mưa bụi mông lung, có hai bóng người đứng sóng vai.

Mọi người đều né ra xa, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Thở ra một hơi thật dài, Ngải Huy thu hồi ánh mắt, đám mây phát triển bình thường, hắn cũng yên tâm. Khóe mắt không nhịn được liếc qua nhìn Thiết Nữu.

Nhìn một hồi, hắn giật thót, thực muốn tát mình một cái, hồi nãy ngớ ngẩn còn chưa đủ sao!

Ngải Huy chột dạ rón rén đi vòng qua sau lưng Thiết Nữu, định đi ra rừng trúc.

Trên đôi mắt vẫn nhắm, không ai nhận ra hàng mi Thiết Nữu khe khẽ động đậy.