Dịch giả: Tiểu Băng
Cầm Lãnh Ngọc Tiểu Nhận cảm giác thực sự là tuyệt hảo, Ngải Huy rất là hưởng thụ.
Long Chuy Kiếm dùng từ hồi ở Tùng Gian Thành, tới giờ khó mà dùng được nữa. Đấu với thảo tặc xong, thân kiếm đã bị nứt. Ngân Chiết Mai lại làm bại lộ thân phận Sở Triều Dương, hắn đang rất rầu về vấn đề kiếm.
Trên đời, chuyện sung sướng nhất, chính là đang buồn ngủ lại gặp được chiếu manh.
Ngải Huy cảm kích nhìn Lục phong, ta nhất định sẽ phát huy uy lực của Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, cho đám thủ hạ của ngươi một bài học!
Hoắc Đốn và Tiểu Sâm đi vào diễn võ trường, nét mặt giận dữ, dáng vẻ nghiêm túc. Hai người đều là người bò ra từ trong đống người chết, rất biết cách kềm chế cảm xúc bản thân khi chiến đấu.
Hai người như ngầm thỏa thuận với nhau, đứng một trước một sau. Hoắc Đốn cầm một cây đằng thương to, đứng ở phía trước. Tiểu Sâm đứng sau mấy bước, giữa mười ngón tay là đủ loại cây cỏ khác nhau, vào thế chờ đợi.
Quả nhiên không phải là kẻ yếu ớt!
Ngải Huy thầm tán thưởng, mặt tỉnh bơ rót nguyên lực vào Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, khẽ vẩy vẩy thử mấy cái.
Trải qua bồi luyện với Thanh Phong, Kiếm thuật của Ngải Huy tiến bộ nhanh chóng. Hắn chiến đấu càng nhiều, gặp phải kẻ địch càng mạnh, thì càng có lợi cho hắn trưởng thành.
Hắn lựa chọn một chọi hai, hơn nửa là vì nguyên nhân này.
Nguyên nhân thứ hai, là hắn mơ hồ cảm giác được Lục phong có vẻ đè ép với sư tỉ, hắn cực không thích cảm giác như vậy, mặc kệ đấy có phải là bản tính trời sinh của Lục phong hay không, hay vì có quyền mà như thế. Hắn sợ sau này Lục Phong giở trò với sư tỉ.
Sư tỷ mất rất nhiều tâm huyết mở phường thêu, không hề muốn chuyển đi chỗ khác, nhà của cô lại cũng ở Phỉ Thúy Sâm, hắn lại sắp phải đi Man Hoang, nơi ấy đầy nguy hiểm, không yên lòng dẫn sư tỷ theo.
Sau này sư tỷ sẽ ở lại Thiển Thảo Thành một thời gian rất dài. Tuy nói sư tỷ có đại ca Lục Thần bảo hộ, trên lý thuyết không ai dám xằng bậy, nhưng Ngải Huy vẫn quyết định làm cho đám Lục Phong phải sợ mà biết điều một chút.
Hắn nhìn thấy được dã tâm và sự tàn khốc không chừa thủ đoạn trong mắt Lục phong.
Phải để cho Lục phong biết hắn cũng không phải là người hiền lành. Hắn mà nổi giận, thì phải trả giá.
Ngải Huy trầm tĩnh, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận chậm rãi giương lên.
Tuy đây là lần đầu tiên dùng thanh kiếm này, nhưng hắn chẳng thấy trở ngại chút nào, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận như đã trở thành một phần của thân thể hắn.
Quả không hổ là tác phẩm đắc ý của binh khí đại sư, cái tên Ngụy Hoành này Ngải Huy sẽ nhớ kỹ.
Lãnh Ngọc Tiểu Nhận run run dâng trào chiến ý, Ngải Huy ngẩng đầu, không chút hoa chiêu, cánh tay khẽ rung, mấy ánh kiếm như mũi tên rời cung, bay tới.
Lãnh Ngọc Tiểu Nhận cấp bậc cao hơn Long Chuy Kiếm, ánh kiếm kích phát ra không giống nhau, ánh kiếm rung động nhiều hơn, làm lực phá hoại của nó tăng lên rất nhiều.
Hoắc Đốn thấy ánh kiếm, chân dẫm xuống, phóng về phía Ngải Huy, như không hề thấy ánh kiếm đang phóng tới chỗ mình.
Vì một hạt cỏ đã bay tới chắn trước người hắn, nổ bung ra, hóa thành một đám bọt khí màu xám bằng rổ trúc.
Bọt khí màu xám ngăn trở ánh kiếm, cả hai cùng bị dập tắt.
Hoắc Đốn đã biết trước điều này, nên thế phóng đi không hề giảm.
Mọi ánh kiếm của Ngải Huy đều bị Tiểu Sâm bắn ra thảo tử đỡ sạch.
Hoắc Đốn mỗi khi xông về phía trước một bước, là khí thế lại dâng lên một đoạn, Nguyên lực dao động mạnh hơn một chút. Khi hắn cách Ngải Huy càng ngày càng gần, khí thế của hắn cũng nhảy lên tới trình độ kinh người, cả người như bọc trong lửa, đằng thương cuốn lên Nguyên lực mãnh liệt, ầm ầm đâm tới Ngải Huy.
Ngải Huy sáng mắt lên, mắt hắn sáng rực như ánh sao.
Thương pháp hay!
Khí thế một thương này có thể nói là mạnh nhất trong số bao nhiêu chiêu số hắn từng gặp. Khuyết điểm súc thế chậm cũng đã được đồng bạn bù đắp.
Ngải Huy không hề có ý lùi.
Thương pháp hay, càng làm chiến ý của hắn rừng rực, hắn bước lên một bước, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận vẩy nhẹ như nước chảy mây trôi. Kiếm chiêu của hắn không nhanh, mỗi một cái biến hóa đều dị cực rõ ràng, mỗi một kiếm đều bay ra một đạo ánh kiếm bất quy tắc, như những mảnh sứ nhỏ.
Nhưng cái sự không nhanh đó chỉ là ảo giác, chỉ trong nháy mắt, mười ba đạo toái kiếm đã bay ra, tạo thành một tấm lưới, đón lấy một thương mạnh mẽ của Hoắc Đốn.
Đạo kiếm mang cuối cùng khi nhập vào tấm lưới kiếm, cả màn kiếm chấn động, Nguyên lực của cả diễn võ trường đều như ngừng lại.
【 Toái Từ kiếm 】!
Chiêu công kích mạnh nhất của Ngải Huy.
Lấy cường chạm mạnh, Ngải Huy không hề dùng kĩ xảo.
Toái Từ kiếm va chạm với thương của đối phương, một điểm sáng chói mắt bùng lên. Quang điểm chỉ to bằng mũi kim, nhưng làm tầm mắt của mọi người đều trắng xóa, không còn nhìn thấy gì cả.
Mọi âm thanh như bị nuốt chửng.
Dù có cổ thụ phòng ngự ngăn cách, bên ngoài diễn võ trường, mọi người vẫn phải biến sắc. Khủng bố thế này, đây là Kiếm thuật gì?
Hơn mười giây sau, tầm mắt của bọn họ mới khôi phục như thường.
Họ nhìn thấy bóng người của Ngải như quỷ mị, không ngừng biến hóa vị trí ở trong diễn võ trường, ánh kiếm màu xanh sẫm thỉnh thoảng thoáng hiện, ngăn trở tầng tầng lớp lớp thảo tử của Tiểu Sâm.
Nhìn kỹ mới thấy, Ngải Huy đang nhắm mắt!
Ngải Huy biết Tiểu Sâm sẽ đánh lén lúc hắn đấu với một thương kia, vì đó chính là thời cơ đánh lén tuyệt hảo nhất.
Toái Từ kiếm làm Nguyên lực tiêu hao rất lớn, làm cơ thể hắn trở nên suy yếu, nên trước khi va chạm hắn đã nhắm mắt lại.
Tiểu Sâm quả nhiên đánh lén, nhưng Ngải Huy đã sớm chuẩn bị sẵn.
Thảo tử của đối phương tuy rằng biến hóa quỷ dị, nhưng lực phá hoại của chúng là có hạn, làm phụ trợ thì cực hữu hiệu, nhưng làm chủ công thì uy lực quá yếu.
Nó cho Ngải Huy cơ hội thở lấy hơi, Nguyên lực từ từ khôi phục.
Ngải Huy đã có biện pháp đối phó thảo tử hữu hiệu, thảo tử thay đổi thất thường, hắn chỉ cần không cho thảo tử gần người. Trường kiếm trên không chỉ dùng một chiêu đâm tới đơn giản nhất mà thôi.
Ngải Huy như một Nguyên tu cung thuật, ánh kiếm như mũi tên rời cung, chuẩn xác bắn trúng thảo tử giữa không trung. Thảo tử đều bị nổ tung giữa đường, không tới được gần hắn. Để đề phòng loại thảo tử có khói độc, Ngải Huy sử dụng kiếm mang nổ tung, tạo nên luồng gió thổi về hướng đối phương.
Ngải Huy lại có được quyền chủ động, nhào tới truy sát Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm không ngờ cơ hội tuyệt với như thế, mà đối phương lại biết và chuẩn bị trước. Không có Hoắc Đốn bảo vệ, hắn vô cùng yếu ớt, không chống đỡ chính diện được với Ngải Huy, chỉ có thể không ngừng né tránh. Thân pháp của hắn vô cùng đặc biệt, cực kì trơn trượt, Ngải Huy nhiều lần tưởng đâm trúng đối phương, nhưng lại bị hắn né tránh kịp.
Tiểu Sâm nhìn thì né tránh vô cùng thành công, nhưng trong lòng không đắc ý chút mào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Trái tim của hắn nhiều lần suýt chút nữa là ngừng đập, vì ánh kiếm xẹt sát cổ hắn, chỉ cách có xíu xiu.
Đối phương như ruồi bâu lấy mật, bám dai như đỉa.
Tiểu Sâm kinh hãi khi nhận ra đối phương đang từ từ nắm bắt được quy luật né tránh của hắn. Thân pháp luôn là điều hắn tự kiêu nhất, Nguyên lực của hắn lưu chuyển khác hẳn với người thường, giúp hắn có thể chuyển hướng vi phạm lẽ thường.
Hoắc Đốn trông rất thê thảm, cả người máu me đầm đìa, đằng thương đứt mất một đoạn.
Mặt hắn mờ mịt vô thần, một chiêu 【 tụ Long 】 này hắn xưa nay chưa từng bị thua. Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám chính diện cứng chọi cứng với chiêu này của hắn, nhiều lần gặp phải Hoang thú, hoang thú đều bị chiêu 【 tụ Long 】 này của hắn giết chết.
Đó là kiếm chiêu gì?
Những ánh kiếm như những mảnh sứ vỡ mang theo sự rung động đáng sợ hiện ra trong đầu hắn.
"Lão Hoắc!"
Tiểu Sâm kinh hoảng rít lên làm hắn giật mình bừng tỉnh, Hoắc Đốn xoay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Sâm đang chật vật mà chạy.
Hoắc Đốn nổi giận gầm lên, nhấc đằng thương, đánh về hướng Ngải Huy.
Đám Lục phong thở phào, Hoắc Đốn đã tỉnh lại, chiến cuộc lại có hi vọng. Biến hóa vừa rồi quá nhanh, quá kịch liệt, tất cả mọi người đều bị xung kích tới mức đờ ra.
Chẳng ai ngờ, tỷ thí vừa bắt đầu, không hề có thăm dò, mà là va chạm cường ngạnh nhất!
Nhịp điệu chiến đấu hoàn toàn vi phạm lẽ thường, làm cả đám đều bối rối. Tới khi tỉnh táo lại, chiến cuộc đã nghiêng về một bên, Ngải Huy đang truy sát Tiểu Sâm, sắc mặt cả đám đều khó coi cực kỳ.
Ngải Huy sáng mắt lên, Hoắc Đốn vẫn còn có sức tái chiến, hắn quay người tiếp chiêu Hoắc Đốn.
【 Toái Từ kiếm 】 va chạm với 【 tụ Long 】, Ngải Huy đã chiếm ưu thế, vì kiếm chiêu của hắn là rời người bay ra, còn【 tụ Long 】của Hoắc Đốn là người thương một thể.
Hai người bị lực va chạm lực, Ngải Huy tránh ra được, còn Hoắc Đốn thì lãnh đủ. Hoắc Đốn nhìn thì máu me đầm đìa, nhưng chỉ là bị thương bên ngoài mà thôi.
Có thể dùng cơ thể mạnh mẽ chống đỡ Toái Từ kiếm, Ngải Huy phải bội phục.
Hoắc Đốn quát to, đằng thương đâm tới, một thương này không có uy thế như 【 tụ Long 】, nhưng góc độ lại xảo quyệt, như Độc Long Xuất Động.
Ngải Huy xoay tròn giữa không trung, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận chém vào đằng thương.
Không hề có tiếng va chạm, đằng thương trên tay Hoắc Đốn đột nhiên trở nên mềm mại như thừng, quấn tới Ngải Huy.
Ngải Huy phản ứng cực nhanh, lùi nhanh lại.
Ba!
Một đạo tàn ảnh quét qua mặt hắn, kình phong cắt qua mặt hắn đau đớn.
Liền vào lúc này, ba ba ba, âm thanh liên tục vang lên chung quanh hắn vang lên.
Tiểu Sâm một hơi ném ra hai mươi viên thảo tử, cùng lúc nổ quanh người Ngải Huy.
Ngải Huy rơi vào nguy hiểm.