Ngũ Hành Thiên

Chương 386: Đưa tới cửa




Dịch giả: Tiểu Băng

Triệu Bách An hoảng hốt chạy loạn, trong đầu trống rỗng.

Hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy đội buôn của mình, trong thời gian cực ngắn bị dọn dẹp sạch sẽ. Không sai, chính là dọn sạch, đám hộ vệ tốn bao nhiêu là tiền thuê về lại trở thành một đống rác, bị người ta quét một cái là sạch sành sanh.

Mà đối phương lại chỉ có một người.

Lòng Triệu Bách An lạnh ngắt.

Hắn đã bỏ tất cả vốn liếng, mượn rất nhiều tiền, lùng khắp Phỉ Thúy Sâm mới kiếm ra một đội buôn như thế, chỉ chở mộc nguyên vật liệu, nếu hắn may mắn tới được Man Hoang, sẽ kiếm lời ít nhất mấy chục lần.

Nếu lần này hắn thất bại, chủ nợ sẽ lấy đi tất cả những gì hắn có, kể cả cái mạng nhỏ của hắn.

Hắn không muốn chết.

Hắn đã thử đàm phán với kẻ cướp kia, xin đối phương cho hắn một con đường sống. Nhưng đối phương làm lơ, hộ vệ bỏ chạy sạch, bây giờ giữ được mạng mới là quan trọng.

Đối phương xốc áo khoác lên, rõ ràng là một con thảo ngẫu khôi lỗi, nó mở ra xe mây, trút hết mộc nguyên liệu vào trong miệng. Cơ thể bằng cỏ và củ sen của nó không to, nhưng cứ như cái động không đáy.

Từng xe mộc nguyên vật liệu, đều trút hết vào trong miệng nó.

Triệu Bách An tuyệt vọng, hắn chửi ầm lên.

Thảo ngẫu khôi lỗi bị hắn chửi thì sửng sốt, một lát sau mới tỉnh ra, giận tím mặt, nhào về phía Triệu Bách An.

Triệu Bách An quay người bỏ chạy.

Triệu Bách An chợt phát hiện phía trước có người, vội vàng bay về phía người đó.

Hắn gào khan: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Thanh Phong nhìn thấy phía trước có người, nhưng hắn không hề có ý dừng lại, hắn đang rất giận dữ.

Nhiệm vụ lần này hắn làm thất bại, Lăng Phủ sụp đổ, thượng cổ di bảo không biết tung tích, Tiêu Thục Nhân tự sát, bản thân hắn bị thương nặng, u minh hạt sen tổn thất nặng nề.

Thanh Phong từng làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ chật vật như vậy. Với một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn, thất bại này chẳng khác gì một cái bạt tai tát thẳng vào mặt hắn.

Trong lòng hắn đang kìm hắn rất nhiều giận dữ.

Nếu là bị Côn Luân Chân Nhân bức, hắn cũng không giận tới như vậy, thua trong tay một đại sư kiếm thuật, thua cũng không có gì.

Nhưng đó lại là Sở Triều Dương, mà Sở Triều Dương là ai?

Một tên vô danh tiểu tốt!

Hắn bị một tên vô danh tiểu tốt chém một kiếm mà bị thương!

Không chỉ thân thể của hắn bị thương nặng, mà tâm thần cũng bị tổn thương, mấy ngày nay đêm nào cũng gặp ác mộng. Tâm thần không yên là tối kị của nguyên tu, chữa trị rất khó.

Thanh Phong là thảo ngẫu khôi lỗi, thân thể dùng thảo ngẫu cải tạo, dù sao đó cũng không phải là thân thể của chính mình, luôn có xung đột với cái đầu của hắn. Tính tình cổ quái của hắn đều bắt nguồn từ những lần xung đột đó.

Bình thường, Thanh Phong hôm nào cũng phải uống thuốc, để kềm những phản ứng rối loạn.

Thuốc là do chủ nhân đưa cho, chủ nhân nói, hắn bây giờ chưa tự giải quyết được những phản ứng rối loạn.

Thanh Phong tâm thần bị thương, những phản ứng rối loạn đang bị kềm xuống lập tức trồi lên, cơ thể của hắn thường bị mất kiểm soát, vận hành không trơn tru, hoặc tay chân rã ra thành từng bụi cỏ, vân vân đủ kiểu, nếu không con kiến trước mặt này còn sống được tới giờ!

Nuốt chửng nửa đoàn xe mộc nguyên vật liệu, Thanh Phong mới thấy nguyên khí của chính mình khôi phục được một ít. Tuy không sánh được với vũng bùn của chủ nhân, nhưng mộc nguyên lực vẫn hiệu quả với cơ thể hắn.

Ở đây đã rất xa Ngân Thành, nên Thanh Phong không cần phải kiêng dè.

Ngân Thành thực sự là nơi đáng sợ, cứ như cái nhà rỗng ruột, lúc nào cũng sụp xuống được, nhưng khi chui vào rồi, mới biết nguy cơ khắp nơi, cạm bẫy ở đâu cũng có.

Nhìn thấy phía trước có người, Thanh Phong không hề để ý, vẫn tiếp tục đuổi giết.

Đáng tiếc ăn thịt người không thể chữa trị nguyên khí, Thanh Phong có tiếc nuối liếm môi.

Mộc nguyên vật liệu khó tìm, nhưng nguyên tu thì đâu đâu cũng có.

Con kiến gào lên cứu mạng, trốn ra sau lưng tên qua đường. Thanh Phong khinh bỉ. Nếu nghĩ tùy tiện túm ai cũng có thể trở thành địch nhân của hắn, thì đó là một suy nghĩ ngây thơ!

Thanh Phong cười gằn, giọng nói không rõ lắm: "Thiên Đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới!"

Thanh Phong xòe một bàn tay, sợi cỏ dài ra, như năm cái roi quất về phía Ngải Huy.

Vết thương trên người hắn là do Sở Triều Dương ban tặng, điều này làm hắn cực hận kiếm tu, thấy Ngải Huy lại cầm kiếm, nên nổi lên sát ý.

Ngải Huy nhìn, biết Thanh Phong chưa hồi phục thương, trong lòng thầm mừng.

Hắn bắt chước kiểu nói của Thanh Phong, quát to: "Thiên Đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới!"

Long Chuy Kiếm đâm tới.

Thanh Phong bị Ngải Huy bắt chước câu y chang, thì giận tím mặt.

Hai bên giao thủ tốc độ cực nhanh, năm sợi cỏ của Thanh Phong tạo thành lưới kín mít, gió thổi không lọt, nhưng tốc độ ra tay của đối phương chẳng kém hắn chút nào.

Tiếng va chạm vang lên dày đặc như mưa rơi lên lá chuối.

Những gợn sóng nguyên lực không ngừng hiện ra, tản rộng, rồi tan nát.

Thanh Phong nhận ra có điều không đúng, kiếm thuật của đối phương rất mạnh!

Hắn không hiểu nổi sao thoáng cái tự nhiên lòi ra nhiều nguyên tu kiếm thuật lợi hại thế? Hai bên nhìn qua thế lực ngang nhau, nhưng Thanh Phong đã có ý muốn rút, dù sao hắn cũng chưa khỏi hẳn, trong lòng còn bóng ma với những kiếm tu lợi hại.

Gặp phải kẻ cứng tay, liền muốn chạy trốn.

Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, kiếm của đối phương mơ hồ truyền tới một luồng sức hút quỷ dị, những sợi cỏ của mình bị hút vào, không dứt ra được.

Đây là… kiếm thuật gì?

Hắn kinh hãi.

Ngải Huy lại rất thoải mái. Tốc độ sợi cỏ của Thanh Phong rất nhanh, lại vô cùng linh hoạt.

Đùng đùng đùng!

Thanh Phong càng đánh càng thấy không ổn, xòe cánh tay còn lại ra đánh luôn, mười sợi cỏ cùng tấn công làm Ngải Huy xám mặt, trúng mấy phát roi.

Thanh Phong vui mừng khôn xiết, mười sợi cỏ nhanh như chớp giật, liên tục đâm vào Ngải Huy.

Ngải Huy trái ngăn phải chặn, vô cùng vất vả.

Thấy mình thắng lợi, Thanh Phong sĩ khí đại chấn.

Mười sợi cỏ tăng tốc, chỉ còn là hư ảnh.

Đùng đùng đùng!

Âm thanh vang lên vang dội, tia va chạm càng chói mắt, như muốn bao trùm cả người Ngải Huy.

Một giây, hai giây. . . Năm giây. . . Mười giây. . .

Thanh Phong ngạc nhiên, lần nào đối phương cũng lảo đảo, nhưng mà … không ngã!

Đáng chết! Sao lại như vậy?

Thanh Phong bồn chồn, nguyên lực của hắn đang tiêu hao rất nhanh.

Nếu cạn nguyên lực, vậy mình có muốn bỏ chạy cũng không chạy được nữa.

Thanh Phong tăng tần suất công kích, đối phương lại bị áp chế, nhưng lần này, Thanh Phong không ham chiến, đột nhiên bứt ra quay đầu bỏ chạy.

Hô, hô, hô. . .

Ngải Huy cả người ướt đẫm mồ hôi, nếu không phải dạo này kiếm thuật tăng tiến, thì tiêu mất rồi.

Nhưng cũng nhờ lần này, nhờ áp lực mạnh mẽ, tốc độ xuất kiếm của Ngải Huy đã tăng mạnh, tư thế cũng hợp lý, góc độ xuất kiếm cũng tốt hơn.

Ngải Huy thở hổn hển, hai mắt nhìn theo Thanh Phong bỏ trốn như đang nhìn bảo vật vô giá.

Muốn chạy?

Ngải Huy cười gằn, vật đáng tiền, chưa bao giờ chạy thoát được khỏi tay hắn!

Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ mạnh, hắn vọt theo.

Long Chuy Kiếm đâm vào khoảng trống, xuyên qua lớp bình phong không khí, giúp Ngải Huy tăng tốc!

Thanh Phong đang chạy nghe phía sau có tiếng nổ vang, quay đầu nhìn lại, nhất thời hết hồn.

Triệu Bách An miệng há hốc, thảo ngẫu khôi lỗi hồi nãy còn hùng hổ truy sát hắn, giờ lại chạy trối chết.

Hắn nhìn thấy vị kiếm thuật nguyên tu đuổi theo với tốc độ rất nhanh, dùng một phương thức hoàn toàn vi phạm lẽ thường để gia tốc, lại gia tốc, lại lại gia tốc. Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang rung trời, không khí quanh thân đối phương đột nhiên nổ tung, tạo thành một vòng sóng khí.

Thân ảnh ở giữa vòng sóng khí đột nhiên biến mất.