Ngũ Hành Thiên

Chương 270: Ba năm sau




Dịch giả: Tiểu Băng

Ba năm sau.

Ngân Vụ Hải, Ninh Thành.

Ninh Thành là một thành mới lập cỡ trung nằm ở hạ du sông ngân vụ.

90% thành thị của Ngân Vụ Hải đều nằm dọc hai bên bờ sông sông ngân vụ, quy mô thành thị phân bổ theo hình bậc thang. Ở thượng du của sông có bốn mươi hai tòa thành, gần một nửa là thành cỡ lớn. Ở tận đầu sông chính là trung tâm của Ngân Vụ Hải, sừng sững tòa thành lớn nhất Ngân Vụ Hải, Ngân Thành.

Đến khúc trung du, số lượng thành lớn giảm mạnh, thay vào đó là thành loại nhỏ.

Đến cuối sông, hầu như chỉ còn thị trấn nhỏ.

Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái, đến hạ du, Kim Nguyên chi lực trong sông đã còn rất mỏng manh, bị vô số thành cỡ lớn và cỡ vừa ở thượng du và trung du chia cắt, chỉ còn dư lại ít canh tàn thịt nguội. Những nguyên tu có thực lực có kiến thức, đương nhiên chẳng ai muốn ở lại những nơi này.

Dù sao bây giờ nước trong sông ngân vụ càng ngày càng ít, nhiều năm liên tục chiến tranh, việc thu thập tàn kiện Pháp bảo cũng trở nên ngày càng khó khăn. Không có nhiều tàn kiện Pháp bảo cung cấp duy trì, lượng Kim Nguyên chi lực được sinh ra liên tục giảm mạnh. Cứ xem khoảng thời gian Ngân Vụ Hải mở cửa ngăn sông là biết. Trước thời Huyết Tai, ngày đầu tháng và mười lăm mỗi tháng, Ngân Vụ Hải đều mở cửa ngăn sông, dòng kim nguyên mãnh liệt mang theo hải bảo cuồn cuộn tràn xuống, chảy tới tận Thải Vân Hương.

Nhưng bây giờ, Ngân Vụ Hải chỉ còn mở cửa ngăn sông mỗi tháng một lần, dòng Kim Nguyên cũng không nhiều và mạnh bằng trước đây.

Ninh Thành hưng thịnh, đã hai năm yên ổn.

Trước đây, Ninh Thành nổi tiếng nhờ đặc sản Hắc Bối Vân Mẫu. Hắc Bối Vân Mẫu là do nước sông ngân vụ dung hợp với vân mẫu của Ninh Thành tạo thành, có màu đen, tỏa ánh sáng lộng lẫy, nên được gọi là Hắc Bối Vân Mẫu, là một loại vật liệu dùng được cho cả hệ kim lẫn thủy.

Ninh Thành có thể trở thành thành cỡ trung duy nhất ở hạ du là nhờ đặc điểm địa lý ưu việt, chính là biên cảnh của Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương.

Ba năm chiến tranh, Ninh Thành không những không suy sụp, mà càng thêm phồn hoa, từ một thành loại nhỏ nhảy một cái trở thành thành cỡ trung, tất cả đều nhờ vào vị trí địa lý.

So với Ngân Vụ Hải, Thải Vân Hương bị ảnh hưởng nhỏ hơn nhiều.

Ngân Vụ Hải cần phải có rất nhiều tàn kiện Pháp bảo để tạo nên Kim Nguyên chi lực, nhưng vân tuyền của Thải Vân Hương lại chẳng cần ai bỏ nguyên liệu vào cho nó.

Ngũ Hành Thiên chỉ còn lại Ngân Vụ Hải với Thải Vân Hương, hai bên quan hệ càng thêm tốt, mậu dịch tăng mạnh hơn trước.

Hỏa Liệu Nguyên với Hoàng Sa Giác rơi vào tay Thần chi huyết, trở thành quan hệ tử địch với nhau.

Lúc đầu, khi Phỉ Thúy Sâm tự lập môn hộ, Ngũ Hành Thiên phản ứng rất kịch liệt. Nhưng vì có Tông Sư Đại Cương tọa trấn, có Đoan Mộc gia hỗ trợ sau lưng, hai đại Chiến bộ Thảo Sát và Chân Mộc hoàn hảo, trong khi Ngũ Hành Thiên vướng phải chiến tranh, không làm gì được Phỉ Thúy Sâm.

Lãnh đạo của Ngũ Hành Thiên cũng biết, nếu để hai mặt thụ địch, bọn họ chỉ có đường chết, nên không tỏ vẻ khó chịu với Phỉ Thúy Sâm nữa.

Tình hình Thần chi huyết cũng tương tự, nếu không muốn hai mặt thụ địch, họ cũng phải giao hảo với Phỉ Thúy Sâm.

Có người nói Thần chi huyết với Ngũ Hành Thiên gần đây đều phái sứ đoàn tới kết giao với Phỉ Thúy Sâm, dù không được Phỉ Thúy Sâm hỗ trợ, thì cũng không lo bị họ chọc sau lưng.

Phỉ Thúy Sâm vững như bàn thạch.

Sản vật của Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác, được đưa tới Phỉ Thúy Sâm, lại từ Phỉ Thúy Sâm chở vào Thải Vân Hương, cuối cùng tiến vào Ngân Vụ Hải. Đường dây buôn bán ba bên này vô cùng bận rộn.

Đường mua bán này đi qua con đường Ninh Thành, thế nên Ninh Thành trở nên hưng vượng.

Nhiều thương hội tới đây mở chi nhánh và nhà kho, những đội mua bán qua lại không ngớt.

Hải Ninh thương hội chính là một thương hội cứng ở Ninh Thành.

Giữa trưa không có ai tới làm ăn, Tô Thanh Dạ buồn ngủ.

Đám nhân viên cũng tụ lại chuyện phiếm: "Thanh Dạ, nghe nói Long Hưng đạo tràng tới đây mở chi nhánh đạo tràng, ngày mai khai trương, có biểu diễn đó, có muốn đi xem không?"

Tô Thanh Dạ chớp mắt: "Long Hưng đạo tràng? Là Long Hưng đạo tràng của Ngân thành?"

"Ngoài nó ra, còn có Long Hưng nào nữa!"

"Không đi." Tô Thanh Dạ lắc đầu: "Ngày mai ta muốn tới đạo tràng luyện kiếm."

"Thanh Dạ ngươi không định đổi đạo tràng hả? Thực lực của Long Hưng đạo tràng ghê gớm lắm đó!" Người kia giật dây.

"Không đổi." Tô Thanh Dạ lầm bầm.

Người kia nhún vai: "Ờ, vậy ta đi một mình."

Tô Thanh Dạ môi hồng răng trắng, là một thiếu niên xinh đẹp, tính tình thiện lương, dễ nói chuyện, đối với người dưới không hà khắc, mọi người khá là yêu thích hắn, nói chuyện cư xử với hắn khá là tùy tiện.

Tô Thanh Dạ bị người quấy nhiễu, cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Bằng tuổi hắn, vốn nên ở Cảm Ứng Tràng học hành, nhưng ba năm trước xảy ra Huyết tai, Cảm Ứng Tràng trở thành khu vực chính dính nạn, người may mắn sống sót đi ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước đây, con nít ở độ tuổi nhi đồng đều phải đi Cảm Ứng Tràng học tập, bây giờ Cảm Ứng Tràng không còn, mọi người không có chỗ để đi học nữa.

Hỏa Liệu Nguyên với Hoàng Sa Giác rơi vào tay Thần chi huyết, Phỉ Thúy Sâm tự lập môn hộ, mười ba lộ quân đều bị tổn thất nặng nề, đang phải xây dựng lại. Nhiều năm liên tục chiến tranh, các đại nhân vật, ai còn có thời gian đi quan tâm đến việc xây trường dựng lớp?

Cảm Ứng Tràng biến mất, dẫn đến đạo tràng hưng khởi. Đại đa số gia đình không có gia thế không có tài nguyên cũng chẳng có danh sư, đạo tràng trở thành lựa chọn duy nhất của họ.

Tuy không thể so với Cảm Ứng Tràng trước đây, nhưng cũng học được rất nhiều việc. Hơn nữa đạo tràng truyền thụ đều là kỹ xảo thực dụng, thiên về thực chiến, cực kỳ thích hợp với thời cuộc trước mắt.

Ninh Thành hưng khởi, hấp dẫn rất nhiều Nguyên tu tới đây xây đạo tràng, hiện giờ Ninh Thành có tới mấy trăm đạo tràng to nhỏ, mỗi tháng còn có thêm một mớ mới sinh ra.

Ninh Thành ở trong mắt nhiều người là thị trường đầy tiềm năng.

Tô Thanh Dạ lúc đầu không đi đạo tràng, chỉ ở thương hội làm việc. Hải Ninh thương hội không phải thương hội lớn, không có nhiều quy củ, cha mẹ hắn cảm thấy không đủ sức đi đánh nhau, thì kế thừa chuyện làm ăn của gia đình cũng là chuyện tốt.

Nhưng không ngờ chiến tranh kéo dài, đến mức không ai nhìn thấy kết thúc.

Ngũ Hành Thiên và Thần chi huyết chiến tranh, từ biên giới Hoàng Sa Giác với Ngân Vụ Hải, kéo dài tới Cựu Thổ. Cựu Thổ có số lượng nhân khẩu khổng lồ, số lượng tàn kiện pháp bảo ngập mặt, nên cả hai phe đều nhất định phải tranh cướp tài nguyên, hỗn chiến kịch liệt.

Bên trong Ngũ Hành Thiên hiện rất lộn xộn, dân thường với thế gia ngày càng mâu thuẫn sâu. Các Chiến bộ cần người, có lời đồn bộ thủ nhất định phải xuất thân từ thế gia, làm cho dân thường rất bất mãn, Phỉ Thúy Sâm nhân cơ hội lôi kéo được rất nhiều người xuất sắc trong số dân thường.

Trong thời hỗn loạn, hoàn cảnh sinh tồn của các thương hội cũng rất ác liệt. Đường xá trở nên không còn an toàn, lúc nào cũng có những kẻ bí quá hóa liều, trị an xấu hẳn đi.

Bết bát hơn chính là, rất khó chiêu mộ được hộ vệ.

Chiến tranh ở tiền tuyến giết người với tốc độ kinh người, những ai hơi có chút thực lực, đều bị điều động đi tới tiền tuyến. Mười ba lộ quân nắm giữ tất cả tài nguyên, tạo nên sự mê hoặc cực lớn với những người trẻ tuổi có dã tâm.

Đó trở thành con đường thăng tiến nhanh nhất, Huyết tai là cơ hội để người ta bộc lộ tài năng, trở thành lực lượng trung kiên của Ngũ Hành Thiên.

Chiến tranh nhuộm đầy máu tươi, cũng là sân khấu cho những người dã tâm lớn.

Những nguyên tu hơi có chút thực lực đều không muốn ở lại nơi nhỏ bé như Ninh Thành. Những thương hội có cánh chim che chở không cần lo lắng những vấn đề này. Nhưng Hải Ninh thương hội không được như vậy, cái gì cũng phải tự mình giải quyết vấn đề.

Ở thời loạn lạc, không có sức mạnh, thì tài sản của mình sẽ trở thành mục tiêu của người khác.

Ninh Thành xảy ra một chuyện làm cả thành khiếp sợ.

Bảo hồng thương hội tuyển mộ một nhóm hộ vệ, không ngờ đó lại là một đám đạo phỉ ngụy trang mà thành. Bảo hồng thương hội bị cướp sạch, toàn tộc trên dưới hơn ba trăm người, không còn một người sống.

Ngày hôm sau, phụ thân Tô Thanh Dạ liền tìm cho hắn một đạo tràng để đi học.

Bồi dưỡng con cháu mình, mới là an toàn nhất.

Đạo tràng Tô Thanh Dạ theo học có cái tên rất lạ, lần đầu tiên nhìn thấy, hắn nghĩ Phu tử nhất định là một người vô cùng cổ quái.

Đạo tràng được thành lập ở Ninh Thành ba năm trước, lúc ấy Huyết tai bạo phát chưa lâu, ở Ninh Thành có rất nhiều đạo tràng còn mở sớm hơn.

Đạo tràng này khá nhỏ, chỉ có một Phu tử và một Sa Ngẫu.

Phu tử rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, hình như bị thương do Huyết tai, nên mới tới Ninh Thành mở đạo trường, lúc đó Ninh Thành vẫn còn chưa hưng thịnh.

Trong đạo tràng còn có một cái xưởng, Tô Thanh Dạ cảm thấy Phu tử thích cái xưởng đó còn hơn đạo tràng.

Hay là xưởng mới là chủ nghiệp của Phu tử, đạo tràng chỉ là nghề phụ?

Tô Thanh Dạ không còn tâm trạng coi cửa hàng, sau khi nói một tiếng, thì rời khỏi cửa hàng. Ông chủ nhỏ đi, người làm đương nhiên không dám có ý kiến gì.

Đi ra đường, Tô Thanh Dạ gọi Sa Ngẫu của mình, Sa Ngẫu biến thành một con sa báo, Tô Thanh Dạ ngồi lên.

Năm đó phụ thân Tô Thanh Dạ chính là nhìn thấy Phu tử mang theo một con Sa Ngẫu, mới tưởng rằng Phu tử là Thổ tu, mới nộp không ít học phí để hắn được vào Kiếm Tu đạo tràng. Không ngờ Phu tử lại là Kim tu, phụ thân Tô Thanh Dạ rất ảo não, nhưng học phí đã giao, phụ thân liền để Tô Thanh Dạ học một thời gian thử xem.

Không ngờ học một lèo tới ngày hôm nay.

Sa báo kỳ thực không thích hợp kỵ hành, vì nó rất dễ điên, nhưng Tô Thanh Dạ lại cảm thấy cưỡi báo thì rất soái.

Trên đường dòng người rộn ràng, Ninh Thành phồn hoa, không hề có dấu tích chiến tranh, cứ như thế ngoại đào nguyên. Trừ trên trời có Nguyên tu võ trang đầy đủ bay qua, mới làm người ta không tự chủ nghĩ tới chiến tranh mà thôi.

Tô Thanh Dạ đã từng tò mò hỏi Phu tử, chiến tranh là ra sao? Kết quả bị Phu tử phạt sáu trăm vòng chạy trong cát, đến cuối cùng hai chân hắn mất luôn tri giác, gần như bò trở về.

Từ lần đó, hắn không dám hỏi nhiều nữa, nhưng trong lòng càng thêm hiếu kỳ, Phu tử rõ ràng chỉ chừng hai mươi thôi a.

Rẽ trái lượn phải, đi tới một nơi yên tĩnh, một đạo tràng cải tạo từ nhà kho bỏ hoang xuất hiện trước mặt hắn.

Trên cổng chính có treo một tấm bảng, trên viết bốn chữ.

Kiếm Tu đạo tràng.