Húp thuốc xong liền cảm thấy dễ chịu, dễ chịu xong thấy bụng réo ọc ọc.
Nghèo đến bụng sôi sục.
Bốn vạn đồng là số tài sản cuối cùng của Ngải Huy, thế mà giờ đã chui vào bụng hắn cả. Việc này cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch tu luyện của hắn sẽ bị gián đoạn, cũng có nghĩa là mấy ngày tới hắn còn không có cả tiền cơm, xem ra hắn đã sắp chết đói rồi.
"Lâu Lan, có biết cách nào để kiếm tiền không?" Ngải Huy âu sầu nói.
"Kiếm tiền?" Lâu Lan sửng sốt một lát, đây là lần đầu tiên nó bị hỏi vấn đề như vậy nên không khỏi hỏi lại: "Ngải Huy hết tiền rồi ư?"
"Đúng thế, đã tiêu hết sạch tiền rồi." Ngải Huy vừa nghĩ ngợi vừa đáp: "Cũng may là lần trước kiếm được từ trận mù chiến năm vạn đồng, nếu không đã chết đói từ lâu rồi."
"Mù chiến?" Đôi mắt Lâu Lan sáng lên: "Ngải Huy rất am hiểu mù chiến ư? Vậy hãy đi mù chiến đi."
"Mù chiến có phải ngày nào cũng có đâu chứ?" Ngải Huy lắc đầu giải thích, đồng thời cũng có chút chột dạ.
Hắn nghĩ lại về tình huống hôm đó, cảm giác nơi đầu ngón tay vẫn còn rõ ràng như mới. Trong lòng Ngải Huy thầm cảm thán, xem ra bản năng chiến đấu quá mạnh mẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, những chi tiết của trận chiến hôm đó hắn vẫn nhớ rất rõ ràng trong khi chuyện khó xử như vậy hắn vốn chẳng muốn nhớ tới chút nào cả.
"Có." Lâu Lan giơ ra một ngón tay, đôi mắt sáng lên.
Ngải Huy nghe vậy cảm thấy có phần ngoài ý muốn, lẽ nào Sự Thị đạo trường lại lập mù chiến nữa ư? Điều này cũng có khả năng, theo suy nghĩ của hắn thì mù chiến quả thực có phong cách riêng nên đương nhiên đạo trường sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Thế nhưng sự kỳ quặc khó giải thích trong lòng hắn là do nguyên nhân gì vậy? Có điều vừa nghĩ tới việc mình sắp chết đói tới nơi thì Ngải Huy lập tức cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, cái gì mà kỳ quái khó xử đều tan thành mây khói, hắn lập tức nói: "Ở đâu? Đi!"
Không ai có thể chặn được tiền của mình, thần ngăn diệt thần, phật cản giết phật, con gái ngăn cản. . . Ha ha, cô bé ngươi nên tự cầu phúc đi, đừng để gặp lại ta. Trong đôi mắt của Ngải Huy chợt lóe lên một tia sáng lạnh, tâm chí của hắn như sắt thép, hoa đẹp cũng phá.
Nếu như gặp lại, coi như cô không may!
Nghĩ vậy, Ngải Huy lập tức ngẩng đầu, đằng đằng sát khí bước ra ngoài, giống như một chiến sĩ anh dũng lao ra chiến trường.
Sư Tuyết Mạn nhìn cảnh vật bên dưới của thành Tùng Gian, có chút xuất thần. Trước kia, cái thành nhỏ này nàng còn không nhớ nổi tên, chỉ biết rằng mình đã đi qua đây nhiều lần, chỉ cần khi được nghỉ nàng sẽ lại tới đây. Ngay chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời nàng, thất bại thê thảm nhất của nàng cũng là tại nơi này.
Cuộc đời này, nàng sẽ không quên!
Đúng vậy, cuộc đời này, nàng sẽ không quên, nàng nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ. Nghĩ tới đây, nàng lại nghĩ không biết kế hoạch mù chiến của mình tiến hành tới đâu rồi. Nàng rất hy vọng vào kế hoạch này, tuy rằng cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, thực lực của mình còn chưa đủ để chắc chắn đánh bại được kẻ địch đáng sợ kia. Thế nhưng nàng vẫn mong tìm được manh mối để biết tên vô liêm sỉ kia là ai.
Có lẽ hôm nay sẽ có tin tốt.
Nàng ôm một chút mong đợi, nghe nói đạo trường đã thiết kế rất nhiều quy tắc mù chiến mới. Đối phương lại am hiểu mù chiến như thế nên khi trông thấy những cách thi đấu như vậy thì sao có thể không động tâm? Nàng cảm thấy nếu là mình thì sẽ không chút do dự mà đăng ký ngay.
Chỉ cần bị ta tóm được manh mối, nhất định ngươi sẽ phải chết!
Gương mặt lạnh lùng của Sư Tuyết Mạn tràn ngập sát ý.
Đóa hỏa phù vân từ tự hạ xuống sân, Vĩnh Chính thúc thúc của nàng chờ đã lâu. Nàng vội nhảy xuống nói: "Khổ cực cho thúc rồi, kế hoạch mù chiến của chúng ta có tiến triển gì không vậy?"
Nói xong, chỉ thấy gương mặt của Vĩnh Chính có chút cổ quái. Thấy vậy, Sư Tuyết Mạn lập tức biết có vấn đề liền hỏi thẳng: "Chuyện gì?"
Vĩnh Chính cười khổ: "Tiểu thư cứ xem đi sẽ biết."
Sư Tuyết Mạn nghe vậy cũng không nói hai lời, bước ngay ra ngoài đạo trường.
Ngải Huy đi theo Lâu Lan, kinh ngạc nói: "Lâu Lan, không ngờ cậu còn quen thuộc nơi này như vậy đấy."
Lâu Lan giải thích: "Ta cần mua đồ ăn, mua rượu, mua tài liệu, toàn bộ những thứ mà Thiệu sư cần đều là ta mua cả."
Ngải Huy luôn cảm thấy vị chủ nhân của Lâu Lan, Thiệu sư kia là người rất thần bí. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một vị thổ tu lại tạo ra một Sa ngẫu giống như Lâu Lan thế này, vậy nên không khỏi hiếu kỳ hỏi lại: "Ông ấy không ra khỏi cửa ư?"
Lâu Lan đáp: "Chân của Thiệu sư không tốt, hơn nữa ông ấy cũng không thích rời nhà. Thiệu sư cũng không muốn gặp người khác, bằng không đã mời Ngải Huy qua nhà nói chuyện chơi rồi."
Nghe vậy Ngải Huy mới hiểu ra, thảo nào Lâu Lan lại am hiểu kỹ năng sinh hoạt như vậy. Ở Cảm Ứng tràng này không có nguy hiểm, chân của Thiệu sư lại bất tiện thế nên mới cần để ý cuộc sống hàng ngày hơn.
Bỗng nhiên, bước chân Ngải Huy ngừng lại, hắn ngơ ngác nhìn phía trước.
"Chung cực mù chiến! Tiền thưởng siêu cao! Trận chiến của cao thủ, không ánh sáng, vô vị, vô sắc, vô ảnh!"
"Mặt nạ mù chiến! Năm mươi vạn tiền thưởng chờ người tới!"
"Mù chiến loạn đấu với tượng người! Không giống mù chiến, cũng không giống khiêu chiến!"
. . .
Những tấm quảng cáo đủ mọi màu sắc làm Ngải Huy hoa mắt, hắn thấy hầu như tất cả các đạo trường đều treo biển mù chiến làm hắn giật mình ngạc nhiên, đây. . . rốt cuộc là chuyện gì?
Như biết nghi hoặc của hắn, Lâu Lan giải thích: "Ta nhớ là từ khoảng hai tuần trước, Sư Thị đạo trường đã treo tiền thưởng mù chiến là một trăm vạn. Việc này làm khắp nơi oanh động, rất nhiều người tới tham gia. Sau đó các đạo trường khác cũng mau chóng bắt chước, đều thi nhau mở mù chiến. Hiện giờ mù chiến đã trở thành kiểu chiến đấu thịnh hành nhất thành Tùng Gian này. Hôm trước khi mua đồ ăn ta còn thấy có người nói rằng mù chiến không những chỉ lưu hành trong thành Tùng Gian mà ở các thành thị khác cũng bắt đầu xuất hiện. Quả là lợi hại, thế mà đã vượt khỏi thành Tùng Gian rồi đấy. . ."
Lâu Lan nói rất hăng say, giống như mình cũng vinh quang vô cùng.
Bên kia, Ngải Huy vừa hồi phục tinh thần thì chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn. Ánh mắt hắn nhìn vào những đạo trường đằng kia như một con sói đói nhìn thấy một con dê non ngon miệng, à không, là một đám.
Trận mù chiến lần trước làm hắn biết đối phương cũng không phải là người am hiểu mù chiến. Còn hắn thì ngược lại, khi mù chiến, sức chiến đấu của hắn có thể phát huy tối đa, còn thực lực những tuyển thủ khác lại bị ảnh hưởng dẫn tới giảm sút nhiều. Thế nên đây chính là chiến trường thích hợp nhất với hắn.
Ngải Huy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, giống như đang mài dao vậy. Hắn đã hạ quyết tâm rằng sẽ đánh tới toàn bộ những đạo trường này, chỉ ngoài Sư Thị đạo trường mà thôi.
Cảm ơn Sư Thị đạo trường! Nó thật tốt quá!
Hắn bình tĩnh liếc Sư Thị đạo trường một cái, chỉ thấy nơi cửa vào của nó có một đám người vây quanh một thiếu nữ. Thiếu nữ này có vẻ cũng giống hắn, khi thấy các bảng quảng cáo treo đầy đường thì ngây ra. Nhưng một lát sau, sắc mặt thiếu nữ lại tái mét, mặt lạnh lùng, tới mức ngay cả Ngải Huy đứng ở nơi xa cũng cảm nhận được lửa giận của đối phương.
Ác ác ác, biểu tình này quả là sinh động quá!
Tựa như thấy ảnh mắt có phần hả hê của Ngải Huy, cô nàng còn quay đầu lườm hắn một cái rồi mới giận dữ bước vào Sư Thị đạo trường.
Bên kia, Ngải Huy chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập hy vọng, chiến ý của hắn như muốn bùng cháy, túi tiền của hắn cũng đã đói khát từ lâu!
"Lâu Lan, chúng ta bắt đầu đi!"
Lâu Lan sửng sốt: "Bắt đầu cái gì?"
"Kiếm tiền!"
Ngải Huy mang theo chiến ý mạnh mẽ như ngưng tụ lại thành thật, bước đi mạnh mẽ về hướng đạo trường đầu tiên.