Ngũ Hành Thiên

Chương 23: Lưng trần giáp sắt




Thanh âm Đoan Mộc Hoàng Hôn gào thét bị gió thổi bay đi tán loạn, Ngải Huy chẳng nghe thấy tý nào. Chuyện mới vừa rồi ở trong tàn lưu lại ký ức hắn đại khái cũng chỉ còn lại có câu nhắc nhở bản thân không phải trong Man Hoang nữa.

Bên ngoài Huyền Kim Tháp, khí cụ đặc chế rải rác khắp nơi, Ngải Huy cầm lên từng món một ướm vào người. Đây là những món hắn may "Áo giáp", tất cả đều chế tạo bằng sắt thép, do không có thời gian, bên ngoài chỉ có thể đơn sơ mà thôi. Không có tí tẹo hoa văn, mũ giáp tựa như một cái thùng nước úp ngược, ở bộ vị mắt lưu lại ra hai cái khe hẹp. Trên thân hắn còn thô hơn nữa, bộ ngực là một khối sắt thô quá đỗi, may mà khớp xương cực kỳ khéo léo, cho thấy rằng bản lĩnh thợ rèn không tệ.

Chỗ kì lạ nhất của món "Áo giáp" là phần lưng, toàn bộ lưng không hộ giáp, cái này là Ngải Huy chuyên môn thiết kế giáp sắt lưng trần để tu luyện ở Huyền Kim Tháp.

Y phục xong xuôi, Ngải Huy thử hoạt động một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Do Ngải Huy dặn dò thợ rèn nhất định phải rắn chắc kiên cố nên giáp sắt được làm đặc biệt rắn chắc, trọng lượng toàn bộ giáp sắt lưng trần đại khái khoảng hai trăm cân. Tuy Ngải Huy tại Man Hoang chuyên gồng gánh vật nặng, nhưng vì bê bộ này giáp sắt kéo tới Huyền Kim Tháp, hắn mệt đến ngất ngư.

Cũng may thân thể Ngải Huy trường kỳ làm việc nặng nên khá cường tráng. Nhưng khi mặc cả bộ giáp sắt vẫn cảm thụ thân thể hoạt động có bị ảnh hưởng.

Cột chắc xiềng xích, ăn mặc chỉnh tề Ngải Huy, lần nữa tiến nhập Huyền Kim Tháp.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Giáp sắt trên người Ngải Huy va chạm với vách tường, nặng nề và cồng kềnh nên mỗi lần va chạm tia lửa văng khắp nơi, tiếng vọng vào đầu manh hơn hẳn các lần trước, đầu óc bị chấn động ong ong.

Một lát sau, Ngải Huy từ từ thích ứng thanh âm điếc tai nhức óc, bắt đầu thể hội ưu điểm lưng trần giáp sắt.

Kim phong trong Kim Nguyên lực vô pháp xuyên qua giáp sắt, cảm giác kim đâm đau đớn đều hội tụ cả trên lưng. Ngải Huy mừng rỡ, lưng trần giáp sắt tốn không ít đầu óc, hắn bám theo cách làm xích sắt bình yên vô sự. Kim phong đã không phá được xích sắt, vậy nó nhất định không phá được giáp sắt.

Sự thực chứng minh ý nghĩ của hắn đúng, không có gì cổ vũ Ngải Huy hơn điều này.

Cảm giác phần lưng nhói lên đạt đến hắn cực hạn, Ngải Huy liền tóm lấy xích sắt bò ra ngoài. Bò ra được ra ngoài hắn chẳng cởi giáp sắt, vẫn cứ như bình thường luyện tập Ngư Củng Bối với tường ngoài.

Loảng xoảng!

Lần thứ nhất Ngải Huy đã cảm thấy không giống lắm, phía sau lưng của hắn hầu như đã bị tơi tả. Hắn nghỉ ngơi năm phút mới thong thả lại sức, khuôn mặt không khỏi gượng gạo cười, Tơ bạc Kim Nguyên đánh cho tan tác đạt hiệu quả cực tốt, tốt hơn trước nhiều. Nhưng vì có thêm giáp sắt nữa nên lực đạo Ngư Củng Bối phải lớn hơn rất nhiều, dẫn đến bắp thịt phần lưng bị một vài vết thương nhẹ.

lực đạo Ngư Củng Bối mặc dù lớn, phần lớn là đỡ giáp sắt. Độ chính xác giảm xuống rất nhiều. Bởi vì trọng lượng giáp sắt dẫn đến việc Ngải Huy phát lực xuất hiện sai lầm, cương mãnh có thừa, nhưng lực lượng không đủ tập trung, tương đối tản mạn.

Cảm giác mình thong thả lại sức, Ngải Huy trầm tư một hồi, chuẩn bị tư thế, một lần nữa một lần nữa ra chiêu Ngư Củng Bối .

Loảng xoảng!

Lần này Ngải Huy trực tiếp bị bắn bay ra ngoài, oanh một tiếng, đập lên bụi bặm mù trời.

Khói bụi tán hết, Ngải Huy lồm cồm bò dậy, phi phi nhổ ra, trong lòng nảy sinh ý ác độc, sải bước vào Huyền Kim Tháp.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Một cái da sắt không biết mỏi mệt uể oải đánh vào tháp sắt.

Màn đêm hạ xuống, ngôi sao leo lên đỉnh bầu trời, gió đêm nâng giọt mồ hôi như vãi ra một chùm ngôi sao rực rỡ. Chân trời phiếm xanh, ráng mây dần dần nhuộm, mặt trời mới mọc mang theo ánh bình minh, xuyên qua tháp hiên, rơi trên da sắt dựa tường ngủ say, giọt sương óng ánh. Liệt Nhật treo cao, mồ hôi bên trong da sắt bị thiêu đốt bốc hơi, như lửa đốt yết hầu cứ loảng xoảng loảng xoảng thanh âm trầm mặc không ngừng nghỉ.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Liên tục, khô khan, tu luyện cường độ cao, đối với thần kinh con người là khảo nghiệm cực lớn.

Thịch, Ngải Huy đặt mông ngồi phịch xuống đất, giáp sắt trên người chẳng buồn cởi, chỉ hất nón trụ rơi xuống, đồ chơi này mang lâu có chút buồn bực. Từ lúc mặc lưng trần giáp sắt vào, hắn chưa từng cởi, cho dù ăn cơm đi ngủ. Vẻ mặt của hắn có chút hoảng hốt, tu luyện tiếp cận cực hạn chính là như vậy.

Đại khái ngồi hơn hai mươi phút, khuôn mặt mới khôi phục vài phần sinh cơ, từ trong hoảng hốt hồi thần lại. Thong thả lại sức, lập tức Ngải Huy bị cơn đói bụng cồn cào đánh động. Lấy mấy bánh từ trong túi vải ra, bánh nướng vừa khô vừa cứng Ngải Huy lại hoàn toàn không thèm để ý, nhanh và gọn tiêu diệt một khối.

Khi hắn lần nữa thò tay vào túi vải, sờ soạng thấy trống không.

Hết?

Hắn sửng sốt, lộn cái túi vải, lật cả đáy lên trời, bên trong không hề có thứ gì.

Bản thân đã bao lâu? Hắn nhớ không ra, nhưng hắn biết đến lúc trở về. Hắn vừa định trở về bèn suy nghĩ một chút, tháo giáp sắt ra giấu ở một chỗ gần đó dù thứ này không đáng bao nhiêu tiền, cũng không có ai để ý. Bản thân bổ sung lương khô xong, chẳng mấy chốc sẽ trở lại, không bê giáp sắt có thể mang thêm ít lương khô.

Tháo giáp sắt ra, Ngải Huy chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ như yến, toàn thân tựa như giẫm trong đống bông, nhẹ nhàng quá đi mất.

Hào hứng nổi lên, Ngải Huy vọt một cái, hắn bị tốc độ của mình dọa cho giật mình. mắt Ngải Huy lập tức phát sáng, nguyên lai tu luyện lưng trần giáp sắt còn có chỗ tốt như vậy a.

Hắn không nói hai lời, chạy về phía Tùng Gian Thành.

Lý Duy không cao, mặc thanh sam cực kỳ mộc mạc, khác với Chu Tiểu Hi cường tráng hắn nhìn qua còn có chút nho nhã yếu ớt, khí chất khá giống với phu tử trường học. Hắn tràn đầy phấn khởi đi dạo, rất ít người biết là mười lăm năm trước, hắn đã từng học tập ở Tùng Gian Thành. Lúc không có chuyện gì làm, hắn muốn trở lại chốn cũ.

Thấy cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn liền nhớ tới thời gian tốt đẹp trước đây, rất nhiều chỗ mơ hồ liền nổi lên mặt nước.

Hắn nhàn nhã dạo bước, cảnh sắc chung quanh biến hóa, hắn cảm thấy vẫn khá quen thuộc. Hắn biết nơi này đã từng bước qua nhưng nhất thời hắn không xác định được vị trí cụ thể, suy cho cùng mười lăm năm chưa trở lại.

Đến tận khi một đỉnh tháp cao vút rơi vào tầm mắt, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là Huyền Kim Tháp!

Lý Duy lập tức hưng phấn, cước bộ bỗng nhanh hơn. trước kia Huyền Kim Tháp là chỗ hắn thường xuyên tu luyện, hắn nhớ là trước đây bản thân dường như từng viết một phần tu luyện tâm đắc Huyền Kim Tháp.

Nơi đây vẫn vắng lặng như xưa a!`

Hắn tự dưng cảm khái giống hệt với mười lăm năm trước.

Huyền Kim Tháp vẫn không phải địa điểm tu luyện hấp dẫn, năm xưa hắn chọn vì nơi này tương đối an tĩnh, chọn lựa Huyền Kim Tháp làm nơi tu luyện chủ yếu.

Mười lăm năm sau trở lại, Huyền Kim Tháp vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi. Hắn biết, chỉ cần kim phong một ngày không ngừng, Huyền Kim Tháp một ngày không ngã.

Hắn bước lên bậc thang, từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc không gì sánh được.

Hắn đi về phía trước, vuốt ve vách tháp, vô số ngày đêm như đèn kéo quân lưu chuyển trong lòng, khóe miệng mỉm cười lẫn theo một tia nhớ nhung.

Tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

Hắn bỗng nhiên thức tỉnh, chú ý tới mấy chỗ bàn tay đụng chạm, nhịn không được khẽ di một tiếng.