Ngũ Hành Thiên

Chương 218: Diễn tấu hoa lệ




Dịch giả: Tiểu Băng

Điền Khoan chen lẫn trong Huyết thú, nghênh ngang đi vào Tùng Gian thành, nghe thấy tiếng chém giết xa xa, nhìn khói đen cuồn cuộn bốc lên, y nhếch mép cười đắc ý.

Từ lúc nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Úc Minh Thu, y càng thêm cẩn thận. Nếu không bị thương, dù đánh không lại, thì khả năng bỏ chạy cũng vẫn phải có. Huống chi bây giờ đang trọng thương, nếu gặp phải cường giả cấp bậc như Úc Minh Thu, tình cảnh sẽ càng thêm nguy hiểm.

Y cần thời gian.

Đây cũng là lý do vì sao y lựa chọn lẫn vào trong thành thị, Huyết văn thú hiện giờ còn chưa đủ để đối phó cường giả như Úc Minh Thu.

Nhưng tình trạng trước mắt chỉ là tạm thời. Theo thời gian trôi qua, Huyết văn thú không ngừng lột xác, sẽ càng ngày càng cường đại, Cảm Ứng tràng sẽ trở nên càng ngày càng nguy hiểm. Những cường giả như Úc Minh Thu, thực lực trong ngắn hạn sẽ không thể tăng lên nhanh bằng huyết thú.

Điền Khoan cảm thấy Huyết văn thú quả thực là thứ tốt, vừa giúp được y tu luyện lại còn đối phó được Nguyên tu.

Khắp nơi trong tầm mắt y đều là phế tích, cực kỳ hỗn độn.

Chính tay tạo ra hỗn loạn làm y có một cảm giác khó tả, chỉ một kích nho nhỏ đã hủy diệt một tòa thành, cảm giác thực là mê người!

Y thấy mình chẳng khác gì thần linh đang nhìn xuống chúng sinh, cảm giác nắm giữ vận mệnh người ta thực là sướng quá!

Đây mới là bản chất của sức mạnh!

Đôi mắt Điền Khoan rực lên cuồng nhiệt, nhưng y nhanh chóng giấu chúng đi, y thầm cảnh cáo mình, còn chưa đến lúc đắc ý vênh váo.

Y tỉ mỉ kiểm tra toàn thân, bảo đảm tất cả Huyết văn trên người đều bị che khuất. Huyết văn trên người Huyết tu bình thường sẽ không lộ ra, nhưng một khi thúc đẩy Huyết Linh lực, Huyết văn sẽ hiện lên.

Đối với Huyết tu và Huyết văn thú, Huyết văn là một thứ rất đau đầu. Huyết văn là nguồn gốc thực lực của bọn y, nhưng cũng là nhược điểm của bọn y.

Huyết tu thực lực càng mạnh, số lượng Huyết văn sẽ càng nhỏ, Huyết văn thú cũng vậy.

Nghe nói khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, Huyết văn sẽ hoàn toàn biến mất. Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, đối với một loại sức mạnh mới hình thành chưa bao lâu, cái gọi là cảnh giới cao nhất chỉ là lý luận, không có giá trị tham khảo bao nhiêu.

Điền Khoan cố gắng làm cho mình nhìn không khác gì những Nguyên tu khác.

Bỗng nhiên, y nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt, bèn lặng lẽ tới gần phía đó. Sau khi vào thành, dọc đường không hề nhìn thấy dấu hiệu kháng cự, nghĩ cũng phải thôi, ai mà chống nổi thú triều kinh khủng như thế?

Âm thanh kịch chiến phía trước cho thấy kháng cự cực kỳ kịch liệt. Điền Khoan nghĩ tới tình huống đặc thù Huyết văn thú xung quanh lột xác tương đối chậm, con mắt sáng ngời, có phải là...

Động tác của y rất nhẹ nhàng, như một u linh.

Không giống những người khác tu luyện Dịch Thú quyết, y chỉ luôn tin tưởng sức mạnh của bản thân. Tất cả tinh lực và tài nguyên giành được từ cạnh tranh đều được đầu tư vào bản thân, lực khống chế thân thể, y rất xuất sắc.

Thỉnh thoảng y điều chỉnh tư thế, thân ảnh trở nên cực kỳ mờ nhạt, gần như hòa hẳn vào xung quanh. Môn 【 Ảnh thân 】này y lấy từ【 huyết ảnh phân thân quyết 】có từ thời đại tu chân. Huyết Linh lực là một loại linh lực, nhưng là một loại linh lực đặc thù, rất nhiều pháp quyết không dùng được, phải đi tìm tòi từ trong pháp quyết của Huyết luyện môn trước đây.

Huyết Linh lực đã có đủ điều kiện cơ bản để thôi động pháp quyết, nhưng muốn khôi phục pháp quyết thời đại tu chân, y vẫn chưa đủ khả năng. Chướng ngại lớn nhất là kinh mạch, học thuyết kinh mạch đã sớm thành hoang phế. Người tu chân từ nhỏ đã rèn luyện kinh mạch, điều này Huyết tu không làm được. Kinh mạch không được rèn luyện không ngừng thì không cách nào thực hiện được những pháp quyết phức tạp như người tu chân.

Nhưng thôi, chỉ cần dùng được một phần của pháp quyết, uy lực cũng đủ làm y thỏa mãn rồi.

Điền Khoan tới gần trường chiến đấu, nhìn thấy rồi, không thể không trợn tròn mắt!

Bị khiếp sợ, không chỉ có Điền Khoan.

Đám người lão Trương ngơ ngác nhìn màn điên cuồng phía dưới, không ai tin nổi thứ mình đang thấy.

"Nhanh... nhanh quá!" Một vị Nguyên tu thì thào, hắn thất thần nhìn Ngải Huy ở bên dưới.

Trong lòng ai cũng chỉ có mấy chữ này, vì ở dưới kia, động tác của Ngải Huy nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn theo kịp, trường kiếm trong tay đã chỉ còn hư ảnh, không nhìn thấy thân kiếm đâu.

Hoàn toàn khác với đạo kiếm quang chói mắt đến cực hạn đầu tiên, hiện giờ Ngải Huy chỉ còn là nhanh, và chuẩn xác!

Long Tích Hỏa, không ngừng biến ảo, hất, cắt, vỗ...

Mỗi động tác đều nhanh như thiểm điện, dứt khoát lưu loát, không chút dây dưa, chuẩn xác dị thường. Huyết văn thú xông tới đều gặp phải công kích chí mạng. Huyết văn thú chạy tới với tốc độ nhanh, dù có bị tấn công chí tử làm mất mạng, thì thân thể to lớn và tốc độ cao vẫn có khả năng tạo ra lực xung kích kinh người.

Khiến người ta được mở rộng tầm mắt chính là việc Ngải Huy hóa giải xung kích ấy như thế nào.

Long Tích Hỏa luôn xuất hiện ở vị trí then chốt nhất, sức lực vừa đúng, hoặc uốn lượn như cung, hoặc đánh thẳng, hoặc bẩy, hoặc hất, hoặc vỗ, vân vân, đủ loại động tác thiên kì bách quái, xuất hiện đan xen nhuần nhuyễn như mây bay nước chảy. Huyết văn thú cuồng xông đến thường còn chưa kịp phản ứng đã mất đi sức chống cự.

Nếu lúc này có người ở trước mặt Ngải Huy, sẽ nhìn thấy một màn kinh người. Con ngươi Ngải Huy co giãn với tần suất cực kỳ nhanh, lúc này, hắn giống như một cỗ máy giết chóc không chút tình cảm.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, chuẩn xác không chút sai sót, sự ổn định khiến người tuyệt vọng.

Chiến trường ầm ĩ, nhưng trong tai Ngải Huy chỉ có âm thanh kiếm thai điên cuồng nhảy lên mà thôi.

"Trời ơi!"

Mập mạp hai tay ôm đầu, không sao tin được.

Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, thú triều vẫn không ngừng lao tới như vĩnh viễn không có phần cuối. Nhưng uy thế không thể đỡ, khí thế có thể phá hủy tất cả kia sau đó lại bị một người làm cho hoàn toàn biến mất.

Mặt đất xung quanh Ngải Huy, đỏ rực màu máu, chảy xuôi thành sông. Mùi thơm ngọt nồng nặc đặc thù của Huyết độc tràn ngập trong không khí, bắt đầu có phần sặc mũi. Nhưng máu chỉ chảy đến trước mặt Ngải Huy thì như bị trở lực vô hình, trong phạm vi một thước dưới chân hắn, không hề có lấy một giọt máu.

Đầu óc Sư Tuyết Mạn trống rỗng, nàng kinh ngạc nhìn Ngải Huy.

Lần đầu tiên nàng biết thì ra kiếm thuật cũng có thể đáng sợ như thế, thân kiếm tiêu thất, kiếm ảnh mơ hồ, kiếm mang đẹp mắt, còn có sự chuẩn xác không phải con người kia khiến người sợ hãi, đúng vậy, lúc này, Ngải Huy làm nàng sợ hãi.

Bóng lưng lãnh khốc đang điên cuồng thu gặt sinh mạng, không chút dao động, máu thịt tung tóe, những tiếng rống giận dữ tợn không hề ảnh hưởng tới hắn chút nào, dù là tiết tấu hay độ chính xác.

Trong đầu nàng hiện lên vẻ tiểu nhân đắc chí khi Ngải Huy giành ăn mì với mập mạp, bộ mặt xun xoe lấy lòng khi nợ tám nghìn vạn, sắc mặt vô lương khi Ngải Huy nghĩ cách đâm chọc Đoan Mộc Hoàng Hôn... nó hoàn toàn tương phản mãnh liệt với dáng vẻ lạnh băng giết chóc như cỗ máy đang nhìn thấy hiện giờ, nhưng, bây giờ, thực là lợi hại...

Đoan Mộc Hoàng Hôn trừng to mắt, trong mắt toàn là phấn khích điên cuồng, hai ya, quá tuyệt vời! Chính là như thế này! Nhanh chóng! Chuẩn xác! Một kiếm này, hít hà, quá độc ác... Thích quá!

Thì ra ngươi mạnh tới như thế!

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình sắp điên, vừa mới từ kề cận cái chết được kéo trở về, còn được nhìn thấy kiếm thuật sắc bén điên cuồng lại chuẩn xác lãnh khốc như thế, kích thích khó tả, làm gã muốn ngửa mặt lên trời hét lớn.

Cho nên... Gã làm luôn!

"A a a a a..."

Gã ngửa mặt, giang hai tay, vươn dài cổ, nhìn lên trời, như con sói trong đêm tối ngước nhìn ánh trăng, cất tiếng hét dài!

Mỗi sợi thần kinh trên người gã đều run rẩy, kiếm thuật lãnh khốc như vậy, giết chóc lãnh khốc như vậy, kích thích đến chỗ sâu nhất thần kinh của hắn, toàn bộ sự kiềm chế đến lúc này đều bị đánh tan.

Sự điên cuồng của Đoan Mộc Hoàng Hôn đánh vỡ sự yên lặng, sự điên cuồng giống như một loại bệnh, lan tràn khắp nơi. Các học viên khác cũng điên cuồng hét hò, sự vui sướng vì sống sót sau tai nạn và sự giết chóc hoa lệ của Ngải Huy làm chấn động lòng người, tất cả sợ hãi, tuyệt vọng tích lũy trong lòng đều được bùng phát.

Họ muốn phát tiết, tha hồ phát tiết! Phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng họ, phát tiết nỗi tuyệt vọng trong lòng họ, nhưng không chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng, còn có hi vọng, nhiệt tình và ngưỡng mộ.

Dùng hết sức lực toàn thân, khàn cả giọng điên cuồng gào lên, để chào cái bóng lưng đơn bạc, lãnh khốc, mà mạnh mẽ dẫn theo họ tiến lên phía trước kia!

Ngay cả thục nữ như Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, cũng không buồn giữ hình tượng, mặt mũi kích động đỏ bừng, hét vang chói tai, tay chân vung vẩy những cử chỉ mà có lẽ bình thường cả đời hai người cũng không dám làm.

Lão Trương cũng bị Ngải Huy làm chấn động.

Ngoài chiêu đầu tiên, tất cả những chiêu sau này của Ngải Huy đều ngắn gọn, không, hẳn phải nói là không có một chút dư thừa nào, mỗi một kiếm đều như dùng thước đo.

Kinh nghiệm của lão dày dặn, nên phát hiện được nhiều điều hơn người khác. Trừ kiếm thuật cao siêu, năng lực khống chế nguyên lực của Ngải Huy càng khiến lão thêm khiếp sợ.

Để xuất kiếm chiêu nhanh và chuẩn xác đến như thế, không chỉ cần kiếm thuật, mà còn phải có khả năng khống chế nguyên lực kinh người.

Chiêu thức uy lực càng mạnh, vận chuyển nguyên lực càng phức tạp. Nguyên tu kinh nghiệm chiến đấu phong phú như lão, đều biết có nhiều lúc, không cần phải dùng chiêu thức phức tạp mà chiêu thức đơn giản cũng có thể phát ra uy lực kinh người.

Như Ngải Huy hiện giờ.

Chiêu thức của hắn bây giờ không phức tạp hoa lệ nhưng thay đổi cực nhanh. Lão Trương không biết từng có ai luyện thành kiếm thuật như vậy hay không, nhưng lão biết, nguyên lực chuyển đổi cao tốc như thế, độ khó phải cực cao... Dù sao lão cũng làm không được!

Khi nghe tiếng Đội Viện Giáp số 1 gào thét điên cuồng ở dưới, lão Trương ở trên bầu trời cũng nở nụ cười, đội viên ở cạnh lão cũng cười. Họ cũng có thời tuổi trẻ, họ hiểu tâm tình các thiếu niên lúc này.

Lão Trương huýt sáo: "Ta cảm thấy chúng ta thân là tiền bối, có nghĩa vụ nên dạy cho đám gà mờ này biết cách reo hò là như thế nào."

Mọi người cười ha ha.

"Làm đi! Tên nhóc kia đáng để chúng ta cổ vũ!"

Lão Trương vỗ vào áo giáp, đội viên khác cũng vỗ vào áo giáp của mình, đập vào hộ thuẫn của mình, gõ vào vũ khí của mình, âm thanh đều đặn nhịp nhàng.

Đám thiếu niên thì nhiệt tình hò hét, các lão già thì nhịp nhàng đánh gõ, Huyết thú lao nhanh ầm ầm như sấm kết hợp với những tiếng rống ồn ào, âm thanh kiếm thai nhảy lên kịch liệt, tạo thành một buổi diễn tấu hoa lệ khí phách.