Ngư Dược Nông Môn

Chương 80: Chữa thương






Edit: Hắc Phượng Hoàng



Thì ra trưởng thôn cũng tới, Khâu thị cũng ở đây, Đỗ Tiểu Ngư quay đầu nhìn khắp nơi, rốt cục cũng thấy Khâu quả phụ, bà ta ở ngưỡng cửa viện, trước mặt mọi người, chỉ có điều cực kỳ chật vật nằm trên đất, tiếng khóc như ngâm xướng kia là từ trong miệng bà ta truyền ra.



“Đại tỷ, ngươi kiên nhẫn một chút, một lát nữa đại phu sẽ tới.” Khưu Trưởng Vinh an ủi bà ta, lại trừng Lâm Tung, “Ngươi bây giờ làm ra chuyện như vậy, nói một chút coi phải làm sao, Đại tỷ của ta không chừng tàn phế, ngươi hại cả đời tỷ ấy.”



Lâm Tung mặc bộ quần áo ngắn buông qua thân màu lục, ánh mắt yên tĩnh, như còn có chút khinh thường, nghe vậy thản nhiên nói: “Tiền thuốc ta không thiếu ngươi…ngươi nếu không phục, cứ việc đi nha môn.”



Khưu Trưởng Vinh tức đến xanh mét cả mặt mày, chưa từng thấy liều thế này, đánh người không xấu hổ chút nào, hắn nhìn về phía trưởng thôn, “Trưởng thôn à, ông phải làm chủ cho tỷ ta, không thể để cho hắn đánh uổng như thế được. Đại tỷ của ta không phải con hổ, tốt bụng đưa cơm cho hắn ăn, lại bị hắn đối đãi thế này, thật là không bằng súc sinh”



Nghe đến đó, Đỗ Tiểu Ngư đã hiểu, thì ra Khâu quả phụ lại tiếp tục ra chiêu thức đưa thức ăn quyến rũ người, chỉ có điều Lâm Tung không còn kiên nhẫn nữa.



Trưởng thôn rất khó xử, đi chung quanh vài bước, trầm ngâm nói: “Lâm tráng sĩ, ngươi thật sự ra tay với cô ta? Người là bị ngươi ném ra hả?”



“Đúng vậy.” Lâm Tung thẳng thắn, “Không hỏi mà vào là trộm, sớm đã nói là không hoan nghênh nàng, ai ngờ hết lần này đến lần khác xông vào võ quán, nào có đạo lý người nghe không hiểu tiếng người?”



Lời vừa nói ra, mọi người náo động, lập tức có người nói: “Khâu quả phụ là tự làm tự chịu, nam nhân đã chết không nhịn được đến quyến rũ lâm tráng sĩ, quả thực hạ tiện”



Nhưng rất nhanh lại có người phản bác, “Rõ ràng là Lâm Tung ỷ vào danh nghĩa anh hùng đả hổ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trách được ai? Hôm nay là Khâu quả phụ, sau này không chừng chính là ngươi đấy, thôn chúng ta không thể chứa chấp hắn”



“Chỉ có ngươi miệng đầy phân, không có lâm tráng sĩ, chúng ta không lên núi được, ngươi thử đánh con hổ xem?”




“Đúng vậy, lâm tráng sĩ hiệp nghĩa chi phong ai có thể so sánh được? Rõ ràng là Khâu quả phụ lẳng lơ.”



“Phải dìm lồng heo vì tội làm hư hỏng thanh danh anh hùng đả hổ của chúng ta, phi, trong thôn này sao không đi trêu chọc người nam nhân nào mà lại đi trêu chọc Lâm anh hùng”.



Các nam nhân bị các nàng nói không chịu nổi, cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên, người người đứng ra phản bác.



“Cút về thêu hoa của các ngươi đi, từng cái nữ nhân đến xem náo nhiệt gì?”



“Thật là một ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói hả, hắn tính là anh hùng đả hổ gì chứ, người ngu ngốc đánh nữ nhân thì đúng hơn.”



Quả thực khác phái hấp dẫn nhau, đồng tính tương xích, Đỗ Tiểu Ngư nghe được vui vẻ.



“Đều ngậm miệng lại cho ta”. Trưởng thôn không nghe nổi nữa, quát to một tiếng, “Nói hưu nói vượn nữa đều cút về cho ta”.



Bốn phía lúc này mới yên tĩnh lại.



Khâu quả phụ rên rỉ, thanh âm run lẩy bẩy nói: “Chân, chân đau quá, Trường Vinh à, phải làm sao đây? Mệnh của ta sao khổ như vậy, làm sao lại gặp chuyện như vậy”



Khưu Trưởng Vinh cũng gào khóc, “Trưởng thôn, ta biết ngài làm việc luôn công chính, lúc này thế nào cũng phải cho chúng ta một câu trả lời đi, không thể bởi vì hắn đánh con hổ mà bỏ qua hắn”



Đỗ Hiển lúc này cũng biết đầu đuôi sự tình, cao giọng hét: “Hai tỷ đệ Khưu Trưởng Vinh ngươi không biết xấu hổ, ngươi muốn buộc Lâm Đại Ca cưới đại tỷ ngươi phải không?.”



Khưu Trưởng Vinh thấy là Đỗ Hiển đến đây, không nhịn được nghĩ tới chuyện lần trước nói xin lỗi, không khỏi kêu khổ, nhưng lại nói: “Không biết Đỗ lão ca nói vậy là ý gì? Bây giờ Lâm Tung đánh Đại tỷ của ta, chẳng lẽ lại không thể trách hắn sao, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”



“Đại tỷ ngươi không phải tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Lâm Đại Ca sao? Nếu không lần trước ngươi cũng sẽ không tìm ta giúp đỡ tác hợp.” Đỗ Hiển ôm Đỗ Tiểu Ngư chen vào sân, nói với trưởng thôn: “Cho dù Lâm Đại Ca ném bà ta ra cũng có thể thông cảm được, lúc trước ta khuyên bảo bà ta không nên tới cửa tìm Lâm Đại Ca, không chịu nghe, hiện tại hay rồi, bị đuổi ra ngoài lại cắn người khác một cái”



Ông hiên ngang lẫm liệt, thay đổi đôn hậu ngày xưa, Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, lực lượng thần tượng quả nhiên là cường đại, cha nàng cư nhiên không sợ chút nào, có thể thốt ra lời to như trưởng thôn cơ đấy.



Trưởng thôn không tỏ rõ ý kiến, chỉ chậm rãi nói: “Nói như thế nào cũng là đánh người.”



“Đền tiền là được, luôn có cái tới trước tới sau, nếu không phải Khâu quả phụ quấy rối Lâm Đại Ca, ai sẽ đuổi bà ta đi, chẳng phải tự làm tự chịu sao?”



Khâu quả phụ nghiêng đầu qua chỗ khác hung ác trợn mắt nhìn Đỗ Hiển, lần trước chính là hắn không chịu hỗ trợ, lần này còn dám chạy tới ngăn cản? Ngay lập tức kêu khóc nói: “Trưởng thôn, đưa cơm chính là muốn gả cho hắn sao? Lâm Đại Ca là làm chuyện tốt cho thôn chúng ta, người nào không tôn kính hắn, mẹ Tiểu Xuyên còn không phải ba ngày hai bữa chạy tới nơi này sao, làm sao lại không nói nàng lẳng lơ? Ta chỉ là thăm hỏi anh hung thôn này thôi, ai ngờ gặp phải kết cục này, trưởng thôn, ngươi là quan phụ mẫu thôn chúng ta, không thể tin người khác.”



Mẹ Tiểu Xuyên chính là người bị hổ cắn chết tướng công, Lâm Tung chính là ân nhân, tâm tư xấu xa của bà ta sao có thể so sánh được? Thật biết kéo người xuống nước, Đỗ Tiểu Ngư xem thường liếc bà ta.



Đỗ Hiển không chấp nhận được bà ta nguỵ biện, “Lâm Đại Ca là loại người không phân biệt thị phi này sao? Ngươi đừng có vu hại hắn, trưởng thôn, còn thỉnh ngài suy nghĩ cho kĩ, tri huyện đại nhân cũng khen ngợi Lâm Đại Ca là người đức hạnh vẹn toàn đấy?”



“Đức hạnh gồm nhiều mặt, ta thấy là người háo sắc thì đúng hơn.” Khâu thị vốn không nói lời nào, nhưng trông thấy cha con Đỗ Hiển thì không bình tĩnh nữa, lập tức đứng cùng một chiến tuyến với Khưu Trưởng Vinh, “Không phải con trai ngươi cũng là học trò của hắn sao, hiện tại trợn tròn mắt nói dối? Nếu là như vậy, sao không lần thứ nhất không đuổi người ra ngoài, cần gì phải chịu đến hôm nay? Ngươi dám nói hắn không phải muốn chiếm chút lợi lộc không?”




“Nói hưu nói vượn”. Đỗ Hiển cả giận nói.



Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm Khâu quả phụ này đòi chiếm tiện nghi ư? Khâu thị vì bỏ đá xuống giếng thật là lời gì cũng nói được ra.



“Thôn trưởng đại nhân, ngài mau phân xử cho nô gia đi, bọn họ không thể che giấu lương tâm ức hiếp người thế này” Khâu quả phụ lại quát cao một tiếng, hai tay vỗ mặt gào khóc kêu oan.



Mọi người đều lần lượt nhìn trưởng thôn.



“Như vậy đi.” Trưởng thôn châm chước một phen, làm quyết định sau cùng, “Trước chờ đại phu xem qua lại nói, hàng xóm láng giềng thường có va chạm, không tránh được đẩy đẩy đánh đánh, nếu không có đáng lo thì thôi, hòa hòa thuận thuận mới tốt.”



Thấy thái độ này, Khâu quả phụ lộ ra vẻ thất vọng, sao chịu dừng tay như vậy, hung hăng lôi kéo tay Khưu Trưởng Vinh, trong miệng lại đang rầm rì, lộ ra rất thống khổ.



“Chao ôi, tỷ ta không ổn rồi, trưởng thôn, ngươi phải cho câu nói, nếu là ta tỷ sau này lưu lại mầm bệnh, chẳng phải Lâm Tung nên phụ trách? Cái này không thể chối từ được?”



“Đúng vậy, đây chính là trì hoãn cả đời người ta đấy, biểu cữu mau nói một câu đi.” Khâu thị hung tợn trừng Đỗ Hiển, Lâm Tung này giao hảo với Đỗ gia, không cho chạm Đỗ gia, lẽ nào tên thô kệch này không thể chạm?



Trưởng thôn nhíu mày lại, Lâm Tung được huyện chủ thưởng thức không đắc tội được, nhưng hai tỷ đệ Khưu Trưởng Vinh này cứ cắn hắn không thả, thêm một cái biểu chất nữ một lòng muốn báo thù Đỗ gia, quả nhiên là phiền não.



“Đại phu đến đây.” Lúc này có người hô.



“Đến đây, mau xem cho bà ta.” Trưởng thôn vội nói, nếu thương tổn không có gây trở ngại gì, vậy thì chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.



Đại phu thi lễ rồi xem cho Khâu quả phụ, kết quả đụng vào chân, Khâu quả phụ liền oa oa kêu to, giống như lấy mạng bà ta.



“Làm sao vậy?” Trưởng thôn hỏi: “Có nặng hay không?”



“Đúng là bị thương, gân cốt bị vặn phải từ từ khôi phục, có nặng hay không khó mà nói.”



“A,Ttrường Vinh, ta thấy chân này sợ là không tốt lên được rồi, có phải què rồi không?” Khâu quả phụ lại kêu khóc, “Mệnh của ta sao khổ như vậy chứ.”



Trưởng thôn càng buồn bực, Khâu thị thấy thế thừa cơ nói: “Biểu cữu, hiện tại thế nhưng sự thật đủ cả, Lâm Tung này đánh người không bò nổi, nếu không trừng phạt, các thôn dân sẽ không phục tùng.”



Nghe lời này, một số nam nhân liền phụ họa, “Đúng vậy, Đúng vậy, nhất định phải trừng phạt hắn, nếu không người thôn chúng ta đều bị nguy hiểm”



“Nói như vậy…” Thôn thở dài, định nói.



Một thanh âm sáng sủa trong đám người truyền tới, “Ai nói không trị hết? Không bằng cho ta xem thử?” Nhưng Đỗ Văn Uyên trở lại.



Đỗ Tiểu Ngư vui mừng gọi: “Nhị ca”. Vừa nhìn về phía phía sau hắn, “Chương Trác Dư, Vạn cô nương, các ngươi cũng đến đây à.” Chẳng qua lúc này không phải lúc tán gẫu, nàng nhẹ giọng nói: “Nhị ca muốn trị thương cho bà ấy?”



“Ừm.” Đỗ Văn Uyên chớp mắt với nàng một cái rồi đi về phía trước.




“Là ngươi?” Trưởng thôn nhìn hắn, “Ngươi khi nào biết xem bệnh?”



“Xem qua chút sách thuốc,” Đỗ Văn Uyên hành lễ với trưởng thôn, “Trưởng thôn để cho ta thử một lần được không? Vừa rồi Khưu Trưởng Vinh nói đại tỷ hắn nếu có chuyện không may muốn sư phụ ta phụ trách, ta là đệ tử của sư phụ, đương nhiên phải phân ưu giải nạn cho sư phụ, nếu như có bất kì hậu quả không tốt gì, một mình ta gánh chịu là được.”



Khưu Trưởng Vinh vẫn chưa trả lời, bên kia Đỗ Hiển kinh sợ sắc mặt trắng bệch, xông tới nói: “Nói nhăng gì đó, nếu không trị hết, chẳng lẽ con phải cưới kẻ không biết xấu hổ này?”



Khưu Trưởng Vinh cũng nói: “Tiểu tử ngươi đừng tới quấy rối, đây là chuyện của sư phụ ngươi.”



“Thế nào, lẽ nào trong lòng các ngươi có quỷ sao?”. Đỗ Văn Uyên nhìn Khâu quả phụ, khóe miệng chứa nụ cười nhạt.



Khâu quả phụ mặt dần ửng hồng, thiếu niên này sắc mặt như mỹ ngọc, dáng người thon dài, đứng ở đó giống như một cây trúc xanh, bà nhìn trái tim đều hoảng lên.



“Cho hắn thử là được.” Bà phun ra một câu, dù sao khỏi hay không đều do bà định đoạt.



Khưu Trưởng Vinh khóe miệng co giật, đại tỷ đã lên tiếng rồi, đành phải đồng ý.



Đỗ Văn Uyên đi tới bên người Khâu quả phụ, hỏi: “Đau chân nào?”



“Đùi phải.”



Hắn gật đầu, nhìn về phía đại phu kia, “Ông có mang ngân châm tới không?”



“Có.” Đại phu cũng có ý định xem kịch vui, ngân châm có thể dùng được sao, tiểu tử này chưa dứt sữa, nói khoác có thế trị được Khâu quả phụ, hắn muốn xem thử chữa thế nào, liền lục ngân châm trong hòm thuốc ra đưa tới.



“Tiểu Ngư, muội tới đây.” Đỗ Văn Uyên nhận lấy, mở hòm ra nhìn, mấy chục cây ngân châm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.



Khâu quả phụ trong giờ khắc này bỗng nhiên hơi hơi hối hận, gương mặt gần ngay trước mắt ôn hòa mỉm cười, ngón tay cầm cây kim bạc thật dài.



Đỗ Văn Uyên lại nói: “Tiểu Ngư, kéo chân của bà ấy lộ ra.”



Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi, nàng không muốn chạm vào nữ nhân này đâu, chẳng qua nếu để Đỗ Văn Uyên chạm vào nàng càng không muốn, liền đưa tay vén váy Khâu quả phụ lên.



Đỗ Văn Uyên không nói chuyện nữa, chỉ lặng im một hồi, không hề báo trước một tiếng, trực tiếp ghim cây ngân châm xuống.