Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thẩm thị bưng nước trà tới, Đỗ Tiểu Ngư lập tức ngửi thấy một mùi thơm cực nhẹ nhàng khoan khoái, thò đầu xem, trà trước mặt Tần thị chanh hồng sáng sủa, lá trà hồng lục giao nhau, rất đẹp, trong lòng biết thứ này nhất định là trà ngon, tiếc thay nàng không được thưởng thức, Thẩm thị nhìn nàng là tiểu hài tử, chỉ đưa đến một chén nước đường hoa quế.
Ngô đại nương uống một hớp khen nói: “Đời này lần đầu được uống trà thơm như vậy đấy?”
Thẩm thị càng đắc ý, “Ta không hiểu thứ đồ bỏ đại hồng bào này, không ngờ người nào uống cũng khen, xem ra xác thực là đồ tốt rồi, lúc trước ta không pha để uống giải khát, thật là hoang phí”. Lại giơ tay sờ một cây trâm bên phía trái đầu, “Ngô đại tỷ, ánh mắt ngươi tốt, nhìn cây trâm này của ta như thế nào? Lúc ở Trân Bảo Các trên huyện, bị tiểu nhị dỗ một phen, đầu óc choáng váng liền mua, không biết có phải bị gạt không?.”
Đầu trâm vàng khảm nạm lam bảo thạch, hiện hình hồ điệp, thủ công cẩn thận, chắc không phải hàng giá rẻ, lại nói Trân Bảo Các vốn là tiệm trang sức lớn nhất huyện Phi Tiên, há lại sẽ trắng trợn bán hàng giả, đơn giản là khoe khoang thôi, Ngô đại nương thuận theo ý bà ta, khen ngợi một hồi, lại tiếp tục nói chuyện lúc trước: “Vừa nãy nghe ngươi nói không cho Châu nhi ở trong thôn, chẳng lẽ đã tìm được nhân gia tốt rồi phải không?”
Thẩm thị cúi đầu cười yếu ớt, “Nào có nhanh như vậy, chuyện đại sự cả đời của Châu Nhi không thể qua loa.”
Tần thị ánh mắt vòng vo nói: “Trong thôn xác thực không có gì hay, thấy con trai của Ngô đại tỷ đã sớm chuyển lên huyện, ta cũng có ý tìm vị trí trong huyện, Ngô đại tỷ, ngươi tìm cơ hội để con trai của ngươi nhìn thử xem có chỗ thích hợp không.”
Ngô đại nương hơi nhíu lông mày, Tần thị này thật là cố chấp, trên mặt đương nhiên không lộ ra, vẫn cười nói: “Ngươi bây giờ vừa mở tiệm tạp hóa vừa mở hàng thịt, quả thực không giống với lúc trước.”
Thẩm thị nghe, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, có tiền nữa cũng vẫn là thương nhân, cho dù chuyển đi lên huyện thì có thể thế nào? Còn tới chỗ này khoe khoang cơ đấy.
Tần thị cho rằng Ngô đại nương đang giúp nàng, đắc ý nói: “Ta suy nghĩ về sau đi lên huyện mở tiệm tạp hóa, chuẩn bị cho Thành Nhi, nó gần đây cũng đang học được vững chắc rồi, người vừa chững chạc, ta đang chờ hưởng thanh nhàn đây.”
Ngô đại nương gật đầu, “Thành nhi nhà ngươi thành thật tin cậy, là đứa con tốt.” Vừa nhìn về phía Châu nhi ngoài cửa, hỏi thăm Thẩm thị, “Bộ bích la của con gái ngươi mặc kia thật xinh đẹp, tiệm may nào làm thế? Ta muốn làm cho con dâu một bộ, chẳng qua nhan sắc không cần sáng như vậy, chung quy lớn tuổi rồi.”
Nghe người ta khen ngợi nữ nhi, Thẩm thị nhếch môi cười, “Là người khác đưa, nghe nói là mốt mới nhất huyện Tề Đông, ta không có ý muốn nhận, nhưng cứ kín đáo đưa cho ta, ta thấy đó là nương tử Nhị chưởng quỹ tiệm vàng Đại Phúc, chung quy phải nể mặt nên mới nhận, công tử nhà họ bộ dạng trong sáng anh tuấn, còn mời chúng ta đi qua chơi đấy.”
Trong lời này ẩn hàm rất nhiều ý, Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, tiệm vàng Đại Phúc chẳng phải ở huyện Phi Tiên, vậy hẳn là ở huyện Tề Đông, mà cháu trai Thẩm thị lại làm Huyện thừa Tề Đông, cái này tương đối dễ hiểu vì sao nương tử Nhị chưởng quỹ kia sẽ tặng đồ. Về phần công tử tiệm vàng, không biết có phải khoác lác hay không, nhưng hai nhà kết thân là có khả năng đấy.
Tần thị cũng là người thông minh, lúc này không thể lại không thấy rõ nữa, tay trong áo nắm chặt quả đấm, nhưng chốc lát lại nghênh hợp cười rộ lên, “Châu nhi thường đến cửa hàng nhà ta mua đồ, nhìn là người có phúc phận, quả thực không giả.”
Ngô đại nương khẽ cười liếc nhìn bà ta.
Sau đó Tần thị càng thân thiện hơn, nên khen ngợi thì khen ngợi, nên mềm thì mềm, không đề cập tới con nhà mình nữa, dỗ Thẩm thị cười đến không ngậm miệng lại được, bảo bà thường lại đây chơi.
Ba người lại ngồi một hồi, Ngô đại nương cũng đã giải quyết chuyện cần nói, sau đó cáo từ rời đi.
Ra tới cửa, Tần thị hung hăng phẩy tay áo, nói khinh bỉ: “Đạo đức gì, thật sự coi mình là người của quan gia chắc, chẳng qua có đứa cháu trai Huyện thừa thôi, không chừng ngày nào đó vi phạm pháp lệnh bị cho nghỉ”.
Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì, “Vậy sao đại thẩm mới vừa rồi còn tâng bốc bà ta?.”
“Đắc tội bà ta cũng không có chỗ tốt gì, huyện Tề Đông là nơi tốt, sau này không chừng còn tới đó làm việc.” Tần thị bình tĩnh lại, gỡ hai cây trâm trên đầu xuống thả trong tay áo, ai thán: “Mất công ăn mặc, Thẩm thị này lòng dạ cao quá, xem ra đứa con trai của ta kia không có phúc rồi, Châu Nhi là cô nương tốt”.
Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn bà ta một cái, nếu không phải có quan hệ với Huyện thừa kia, bà ta chưa hẳn đã để ý, Tần thị cũng là co được dãn được, nhân tài nói dối.
Ngô đại nương cũng nói trào phúng: “Ta thấy Thành nhi cũng bị hủy trong tay ngươi, đã mười chín rồi, lại không khảo học, người khác đã sớm cưới vợ, ngươi còn kén cá chọn canh làm gì?”
“Đứng đấy nói chuyện không đau lưng.” Tần thị giương hàm dưới lên, “Lẽ nào cô con dâu kia không phải ngươi chọn lựa kĩ càng à? Nếu có một nàng dâu tốt như của ngươi, ta sớm cưới cho Thành nhi rồi.”
Đây không phải là nói dối, nghe nói bộ dạng con dâu Ngô đại nương đứng đắn không nói, tính khí cũng tốt, vừa dịu dàng vừa cởi mở, nếu không Ngô đại nương cũng sẽ không thích như vậy, còn thương yêu nàng nữa.
Ngô đại nương câm miệng không nói, lâu sau mới nói: “Vẫn là xem vận khí thôi, con dâu của ta kia khi gặp con ta thì coi trọng nó, nếu không chưa chắc đã thành đâu.”
Tần thị nghe vậy trừng mắt, nhấc tay lên không nói ra lời.
Nhi tử Ngô đại nương xác thực tốt hơn Bàng Thành, bất kể là dung mạo hay là năng lực, đều không cùng đẳng cấp, Đỗ Tiểu Ngư chỉ sợ hai người cãi nhau, vội kéo Tần thị nói: “Đại thẩm à, người vừa rồi nói muốn đi vào huyện mở cửa hàng, có phải thật không ạ?”
“Đương nhiên là thật, chẳng qua phải đợi một thời gian nữa.” Trong lòng Tần thị vẫn không vui, cứng rắn nói: “Con ta mặc dù năng lực kém, nhưng nó còn người mẹ này”.
So nhi tử không sánh bằng, hiện tại lấy mẹ hợp lại.
May là Ngô đại nương không so đo với bà ta, biết bà ta một khi nổi cáu khó nói lắm, ngay lập tức lộ ra mặt cười, “Phải, phải, phải, chỉ ngươi lợi hại nhất, ta và Triệu muội tử đương nhiên không sánh bằng ngươi, Thành nhi có người mẹ như ngươi quả thật có phúc.”
Lúc này mới xả hết giận, nói cười với Đỗ Tiểu Ngư đi về phía trước.
Trải qua qua một đoạn thời gian bình tĩnh, trong ngọn núi rốt cục lại náo nhiệt lên, mới đầu có người lớn mật đi vào đốn củi kiếm trái cây, thấy bọn họ an toàn, người càng ngày càng nhiều vào núi, rất nhanh đã khôi phục cảnh tượng của ngày xưa.
Dù sao thì con hổ cũng là hiếm thấy, mà sau khi bị Lâm Tung đánh chết trong nha môn cũng phái người chung quanh lục soát, không thấy có tung tích của con hổ khác, đây là nguyên nhân thúc đẩy thôn dân yên tâm.
Đỗ Tiểu Ngư đương nhiên thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, chỉ có điều mỗi lần đều mang Tiểu Lang đi cùng, nó thính lực vô cùng tốt, vừa có gió thổi cỏ lay đã cảnh giác, làm tác dụng nhắc nhở.
Ngày hôm đó nàng lại đào được đầy một sọt thảo dược về nhà, đang định lấy ra rửa phơi, thấy trong sân có một người đứng, đang nói chuyện với Triệu thị, nhìn thấy nàng, Triệu thị nói: “Tiểu Ngư, mau tới đây, tìm con này.”
Đỗ Tiểu Ngư nhìn kỹ, đây không phải là Khưu Trưởng Vinh sao?
“Ngươi tìm ta?” Nàng kỳ quái nói: “Tìm ta làm gì?”
Khưu Trưởng Vinh sắc mặt xấu hổ, lại ẩn giấu vẻ phẫn hận, qua lại xoa xoa tay nói, “Tiểu Ngư cô nương, lúc này ta tới là có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ.”
Đỗ Tiểu Ngư càng kỳ quái hơn, nàng chán ghét người này, bởi vì chuyện dưa hấu bị đập khả năng là hắn sai rất lớn, chỉ không ngờ có một ngày sẽ tìm đến nhà bọn họ, “Ngươi có chuyện muốn ta hỗ trợ? Chuyện gì?”
Triệu thị đứng ở cửa nghe, bà cũng rất khó hiểu, Khưu Trưởng Vinh là hảo thủ làm ruộng trong thôn, có lý do gì phải tới tìm một tiểu nha đầu, còn là vẻ mặt thế này, cứ như có bao nhiêu lời không nói ra được, rốt cuộc là sao?
Khưu Trưởng Vinh đi tới vài bước, rốt cục lắp bắp nói: “Lần trước, lần trước chuyện dưa hấu kia, là ta làm, Tiểu Ngư cô nương, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha thứ ta đi, ta sau này không dám sai người đi đập dưa hấu nhà ngươi nữa, ta nhờ người chuyển qua cho các ngươi, như thế nào?”
Đỗ Tiểu Ngư suýt nữa cho rằng nghe lầm, người này chẳng lẽ là đến xin lỗi?
Bên kia Triệu thị kinh ngạc, đi tới hai bước nói: “Dưa dấu gì, ngươi làm cái gì”
“Đại tỷ, ta, ta . . .” Khưu Trưởng Vinh bây giờ hối hận, ước gì có cái hố cho mình chôn, đương yên đương lành chọc nhà bọn họ làm gì, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ đến đại tỷ nhà mình mất hồn khi nhìn Lâm Tung, Đỗ Hiển lại không nể mặt cự tuyệt ngay, sau này thấy bọn họ bán dưa hấu áp trên đầu mình, hắn thở dài tuyệt vọng, “Là ta không nên sai người đập phá đám dưa kia, là ta làm sai, đại tỷ mau khuyên nhủ Tiểu Ngư cô nương, xin hãy tha thứ lần này, là ta bị ma mê quỷ ám”.
Triệu thị trợn to mắt, “Ngươi đập phá dưa?” Bà hồ nghi nhìn Đỗ Tiểu Ngư, “Con và cha con lần trước . . .”
“Là sợ mẹ tức giận cho nên không nhắc tới.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Chỉ đập phá một nửa, những trái khác bán được.”
“Haiz, các ngươi”, Triệu thị xoa đầu Đỗ Tiểu Ngư, chẳng trách ngày ấy trở về thấy nó mặt ủ mày chau, về sau lại vui vẻ, thì ra là giả bộ, đứa nhỏ này, lại quay đầu hung hăng nhìn Khưu Trưởng Vinh, “Tiểu Ngư nhà chúng ta không biết khổ cực bao nhiêu mới trồng ra được đám dưa ấy, tại sao ngươi lại sai người đập thế? Bây giờ chỉ đến nói vài câu là coi như không có việc gì hả? Đừng nói Tiểu Ngư, ta cũng không muốn thấy ngươi, mau cút khỏi nhà chúng ta đi”.
Khưu Trưởng Vinh cuống lên, lắc lắc tay nói: “Đại tỷ à, ngươi đừng tưới dầu lên lửa, ta là thật tâm đến nói xin lỗi mà”.
“Cút, ngươi cút cho ta”. Triệu thị quơ lấy một cây gậy ở cửa đến đánh hắn, “Ngươi đầu óc đen tối, chỉ là bán dưa thôi, ai chọc ngươi, ngươi lại độc ác đi đập dưa của người ta”.
Khưu Trưởng Vinh chạy loạn khắp sân, vừa nói cầu xin: “Tiểu Ngư cô nương, ta bồi tiền dưa cho ngươi”.
Đỗ Hiển lúc này trở lại, thấy quang cảnh nhà mình vội nói: “Chuyện gì thế này, mẹ nó?”
“Chính là người này đập phá dưa”. Triệu thị quát lên: “Còn dám tới cửa”
“Cái gì, thì ra là ngươi”. Đỗ Hiển giận dữ, cầm lấy một xẻng sắt góc tường cũng đánh tới, “Cùng là một thôn, ngươi lại làm ra loại chuyện không có lương tâm này.”
Đáng thương Khưu Trưởng Vinh bị hai người giáp công, không biết bị đánh tới bao nhiêu lần, lảo đảo rốt cục lùi tới cửa, một bàn tay vịn cổng còn không chịu đi, kêu rên nói: “Ôi trời, đánh chết người rồi, ta thật là đến nói xin lỗi mà”.
Nhìn dáng vẻ hắn chật vật, Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được cười ha hả, nhưng đồng thời cũng vô cùng tò mò, người như thế sao lại chủ động tới nhận sai chứ? Thật là tò mò quá.