Ngư Dược Nông Môn

Chương 12: Chợ [tam]






Edit: Hắc Phượng Hoàng



Hai người đi đường nói nói cười cười, mới vừa đi đến ngã tư nghe được một thanh âm quen thuộc ở sau lưng kêu lên, “Ai nha, vừa khéo đụng tới hai nha đầu các cháu, sớm biết thế này sáng sớm đã cùng nhau đến đây!”



Không phải Ngô Đại nương thì là ai?



Nhưng lão phụ nhân bên cạnh là người nào? Đỗ Tiểu Ngư không biết, chỉ nhìn chằm chằm bà ta, phụ nhân này hơi béo một chút, vóc dáng không cao cũng không thấp, mặt hơi dài, làm cho cái cổ ở trên suýt không nhìn thấy, mà làn da trên mặt gồ ghề, ngũ quan trừ bộ dạng cái mũi có vẻ thẳng bên ngoài, cái khác không thính là đoan chính.



“Chào Ngô Đại nương ạ.”



Đỗ Hoàng Hoa xoay người chào bà, cũng không nhận thức người nọ, xuất phát từ lễ phép gọi một tiếng Đại Nương.



Ngô Đại nương ở bên đó cười, “Chu Đại Nương này cháu không biết à? Bà là mẹ Lưu phu tử đấy, về sau nhìn rõ nhé.”



Mẹ Lưu phu tử, Đỗ Tiểu Ngư lại nhìn bà ta, không phải là người bức Lưu phu tử tìm vợ kia sao!



Bên kia Đỗ Hoàng Hoa đã cung kính một lần nữa gọi Chu Đại Nương, Đỗ Tiểu Ngư tự nhiên cũng không ngoại lệ, tục ngữ nói nói ngọt người không trách, chung quy Nhị ca là học tập chỗ Lưu phu tử, luôn gặp Chu Đại Nương, lễ phép với bà ta một chút không có chỗ xấu gì, chỉ là nàng không nghĩ tới là, Chu Đại Nương này biểu hiện trên mặt mười phần quái dị.



Bà ta cứ nhìn chằm chằm Đỗ Hoàng Hoa xem, xem xong phía trước còn vòng ra đằng sau!



Ngô Đại Nương cũng phát hiện cười nói, “Nha đầu kia bộ dạng đẹp mặt, không ít người cầu hôn đâu, mẹ nó không nhìn trúng ai.”



Chu thị gật đầu, “Không tệ không tệ, thật không tệ.”




Bà ta ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, hỏi Đỗ Hoàng Hoa, “Sinh tháng mấy vậy?”



Đỗ Hoàng Hoa bị bà nhìn ngượng ngùng, lui lại sau mấy bước mới đáp, “Tháng sáu.”



“Tháng sáu tốt!”



Chu thị lại hưng phấn kêu một tiếng, sau đó kéo đến người Đỗ Văn Uyên, “Con ta cũng thường nói đệ đệ nhà ngươi tốt lắm, đầu thông minh, lại là người có thể viết chữ làm thơ, nếu vẫn ở chỗ con ta học bài, tương lai khảo cái cử nhân không là vấn đề,” Nói xong tròng mắt chuyển vòng, quay đầu nhìn Ngô Đại Nương, “Hôm nay gặp được các nàng cũng là duyên phận, ta nhớ rõ sớm vài năm coi như đi qua Đỗ gia một hồi, không nghĩ tới nha đầu kia đã lớn như vậy.”



“Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh!”



Ngô Đại Nương nói, “Ngươi sau này lại đi nhà mẹ đẻ, gần đây mới trở về, không nhận ra Hoàng Hoa cũng là bình thường.”



Chu thị là vì con mình không chịu cưới vợ bị tức trở về nhà mẹ đẻ, hiện tại mắt thấy đã qua vài năm lại chạy về bức Lưu phu tử, bà nghe xong cười không ngừng, “Là để ý chuyện này.”



Sau đó lại nhìn Đỗ Hoàng Hoa, thường thường lôi kéo nàng hỏi vài câu, tỷ như ngày thường làm cái gì hoặc là những việc nhà nông của nhà linh tinh.



Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh có chút không thoải mái, không biết sao nhìn Chu thị này hành động thật không vừa mắt, đại khái chán ghét một người không cần lý do, nàng xen mồm nói, “Ngô Đại Nương, trời sắp đen rồi, mẹ chắc đang sốt ruột chờ, cháu và tỷ tỷ phải về đây!”



Sắc trời quả thật không còn sớm, Ngô Đại Nương nói, “Là nên đi rồi, nếu không đi về muộn mất.”



Mấy người vội vã đi hướng cửa trấn, lúc ở trên xe trâu Chu thị miệng không chịu yên, Đỗ Tiểu Ngư càng nhìn bà ta càng thấy không vừa mắt.



Lúc về nhà đã là chạng vạng, Triệu thị thấy Đỗ Hoàng Hoa từ cái sọt lấy ra khối thịt liền nhìn Đỗ Tiểu Ngư, Đỗ Hoàng Hoa cười nói, “Hôm nay bán gối đầu hoa được vài đồng tiền, thuận tiện mua chút thịt về, Nhị đệ cũng cần bổ bổ thân thể, cả ngày đọc sách cũng mệt mỏi.”



Triệu thị nở nụ cười, “Nói phải, giữ lại một nửa ngày mai hầm ăn, buổi tối làm vài miếng, vừa vặn cha con hái được ít ớt xanh về.”



Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh nói, “Còn có thịt mỡ đấy, người ta cho, rút mỡ ra cho vào mỳ sợi khẳng định ăn ngon.”



“Con mèo tham ăn này.”



Triệu thị gõ gõ đầu nàng, “Ta đi làm cái này, sáng ngày mai cho vào mì cho con.”



Đỗ Hoàng Hoa lại lấy giấy bút và mấy thứ khác ra, Đỗ Tiểu Ngư biết Đỗ Văn Uyên ở trong phòng đọc sách liền ôm lấy giấy bút chạy bên đó, “Con đi đưa cho Nhị ca.”



“Cẩn thận một chút, đừng ngã.”



Đỗ Hoàng Hoa thấy nàng cấp rống rống chiếu cố dặn dò một câu.



Đỗ Tiểu Ngư ôm giấy bút dừng lại nói, “Hay là tỷ đưa đi qua?”



“A,” Đỗ Hoàng Hoa sửng sốt, dừng một chút rồi vẫy tay với nàng, “Không được, muội đi nhanh đi.”



Nói xong cúi đầu tiếp tục sửa sang lại đồ đạc trong cái sọt trúc.



Thấy Đỗ Tiểu Ngư đến đây, Đỗ Văn Uyên buông sách, “Đã trở lại?”




“Đúng vậy.”



Đỗ Tiểu Ngư chạy chậm tới trước bàn học, thả những thứ trong tay xuống, “Xem, đều là Đại tỷ mua cho huynh, thực đắt đấy!”



Nàng le lưỡi, “Còn đắt hơn cả thịt, xem Đại tỷ thật tốt với huynh, bản thân không bỏ được mua một chút này nọ, muội nhìn hình như tỷ ấy cũng rất thích cây trâm kia.”



Chiếc bút cán đầu trâu màu đỏ tím trên mặt bàn tỏa ra ánh sáng nhạt nhạt, ánh mắt Đỗ Văn Uyên dừng trên đó nửa ngày không dời.



“Xem, còn có giấy này, thật xinh đẹp a, Nhị ca viết chữ lên trên khẳng định càng đẹp mắt đấy!”



Nàng mở một tờ giấy trong đó ra, giấy kia trắng như tuyết lại trơn nhẵn cho dù so với đời sau giấy Tuyên Thành đến cũng không kém cỏi bao nhiêu.



Đỗ Văn Uyên nghiêng đầu, đối diện muội muội đáng yêu tươi cười ánh vào mi mắt, nàng cố ý chạy tới nói những lời này phải không? Ngày ấy Đỗ Hoàng Hoa phát hỏa với hắn Đỗ Tiểu Ngư cũng có mặt, rồi sau đó trong khoảng thời gian này hắn và Đỗ Hoàng Hoa không nói qua mấy câu, tuy rằng bọn họ ngày thường không nói nhiều, nhưng Đỗ Tiểu Ngư vẫn chú ý tới.



Muội muội thông minh này!



Đỗ Văn Uyên lấy tay véo mặt nàng, “Ta không tức giận, Đại tỷ thương ta ta cũng biết.”



Thì ra là cũng biết à, Đỗ Tiểu Ngư mặt nhăn mày nhíu, vậy sao hai người có đôi khi còn như người ngoài vậy?



“Vừa vặn đến đây, lần trước dạy muội phân biệt thảo dược còn nhớ không?”



Đỗ Văn Uyên mở ra một quyển sách, bên trong vẽ thật nhiều dược thảo, hắn che khuất chữ phía dưới làm cho Đỗ Tiểu Ngư phân biệt.



“Mạch môn, thạch xương bồ, cỏ ích mẫu……”



Đỗ Tiểu Ngư một hơi đáp lại, nàng thực tìm công phu, dù sao biết nhiều một chút là một chút.



Thấy nàng trả lời đúng hết, Đỗ Văn Uyên thật cao hứng, lại dạy thêm phần mặt sau, còn nói tác dụng thảo dược và đơn giản tổ hợp, tỷ như mạch môn, sinh, sơn chi trúc diệp là trị sốt cao đột ngột, chính hắn không biết là, Đỗ Tiểu Ngư lại kinh ngạc. Nghe khẩu khí hắn hình như là đã học nhiều năm tri thức thảo dược, cơ bản đều có thể nói, chẳng lẽ là hắn thật sự học?



“Đúng rồi, hôm nay đi trấn trên gặp được một người tên là Chương Trác Dư, nói cũng học bài ở chỗ Lưu phu tử đấy.”



Nàng nói lên một chuyện.



“Hắn nói là đi nhà Đại cữu hắn, gặp gỡ mấy người, thực khéo.”



Đỗ Văn Uyên cười rộ lên, Chương Trác Dư nhỏ hơn hắn hai tuổi, là sau này mới đên chỗ Lưu phu tử học bài, hai người nói chuyện thực hợp ý, nhiều sách của hắn chính là trao đổi với Chương Trác Dư xem. Đại cữu Chương Trác Dư là kẻ có tiền trấn Phi Tiên, trong nhà có rất nhiều sách, Chương Trác Dư thường thường đi mượn về xem, Đỗ Văn Uyên được thơm lây.



Đỗ Tiểu Ngư thấy hai người như là bạn tốt cũng thật cao hứng, nói Đỗ Văn Uyên có cơ hội thì dẫn hắn trở về chơi đùa, sau lại còn nói gặp được mẹ Lưu phu tử Chu thị.



Đỗ Tiểu Ngư thực bát quái, nói ra chuyện lần trước đi thám thính được Chu thị bức bách Lưu phu tử cưới vợ, sau đó hỏi Lưu phu tử trông thế nào, lại hỏi nữ nhi của hắn mấy tuổi, Đỗ Văn Uyên ở tiểu viện nhà bọn họ học bài khẳng định thường xuyên nhìn thấy. Sau lại nói ra Lưu phu tử năm nay hai mươi chín tuổi, có nữ nhi mười một tuổi, tính cách thực điêu ngoa, đệ tử tư thục đều sợ nàng.



“Vậy có bắt nạt huynh không?”



Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì.



Đỗ Văn Uyên liếc nhìn nàng một cái tỏ vẻ lười trả lời.




Buổi tối nay đồ ăn thực phong phú, đậu tằm xào, nấu bí đỏ, ớt xanh thịt phiến, rau xanh xào mỡ, còn có canh mầm đậu, Đỗ Tiểu Ngư ăn thật sự sung sướng.



Sau đó Triệu thị gọi Đỗ Văn Uyên đi qua, đưa ra hai trăm hai mươi lăm văn tiền nói là học phí ba tháng sau, bảo hắn ngày mai đi học chỗ Lưu phu tử thuận tiện giao luôn.



Buổi tối bà và Đỗ Hiển ở trong phòng tính bạc, tật cũ của Đỗ Hiển và bệnh thở hổn hển của Đỗ Tiểu Ngư hết rồi, đỉnh đầu rõ ràng dư dả lên, không phải mỗi lần kiếm được tiền là tiêu sạch sẽ, có đôi khi còn phải hỏi Ngô Đại Nương và lão Bàng vay tiền. Đỗ Hiển thỏa mãn thán một tiếng, “Cuối cùng không phải sầu bữa cơm, chúng ta phải cám ơn lão Bàng mới được!”



Triệu thị là người mắt sắc, nghe vậy trả lời, “Mỗi lần nói hắn đều qua loa tắc trách đi qua, ta xem như là có chuyện gì khó xử, có phải phương tử này có lai lịch bất chính hay không? Ta xem cho dù đi, ông cũng đừng nhắc tới, nhiều nhất về sau mời hắn tới đây ăn cơm là được.”



Cha Lão Bàng là kẻ trộm, bị nắm đi nha môn ngồi tù, sau lại chết ở đó, Đỗ Hiển sửng sốt vội lắc đầu, “Không phải đâu, không là cha hắn trộm được chứ?”



Hắn cũng hoài nghi, “Lại nói cũng phải, phương tử này thật thần kì, không chừng là bí phương tổ truyền nhà thần y nào đó! chẳng lẽ cha hắn là lấy đến lừa gạt một khoản tiền?”



“Chuyện này không thể nào chứ, chúng ta đừng bàn cái này nữa.”



Đỗ Hiển lúc này tỏ vẻ đồng ý gật đầu.



“Cha nó, hiện tại ông và Tiểu Ngư đều tốt lắm, ta cũng có thời gian ra đồng, tốt nhất lại mua vài mẫu ruộng về, ông xem xem?”



Triệu thị nói, “Ruộng nhà chúng ta vẫn là đất khai hoang, trồng lâu như vậy cũng không tốt bằng nhà người ta, chờ mấy tháng tồn chút tiền mua vài mẫu ruộng tốt, về sau đứa nhỏ nhiều chỗ dùng tiền, Văn Uyên còn khảo tú tài chúng ta cũng phải chuẩn bị.”



Đỗ Hiển trong đầu có chút buồn, năm đó bị đuổi ra Đỗ gia không được mảnh đất nào, may mắn lão Bàng và Ngô Đại Nương cầu trưởng thôn, cho bọn họ trồng đám đất khai hoang, mấy năm trước không bị thu thuế, cuối cùng vẫn còn sống.



Triệu thị thấy ông không nói lời nào, lạnh lùng nói, “Ông đừng có mà đánh chủ ý tới đám đất bên kia, chúng ta năm đó chết cũng không trở về, hiện tại thì càng không thể nào!”



“Ai nói sẽ đi về, chỉ là Văn Uyên……”



Đỗ Hiển vội giải thích, “Mẹ thực sự thích nó, bằng không mấy năm nay cũng sẽ không chủ động tìm chúng ta.”



“Phi!”



Triệu thị càng thêm bốc hỏa, “Ta đã cho ông mặt mũi đi chúc thọ rồi, họ Đỗ ông cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bà ta thích Văn Uyên thế nào, không phải là nhìn nó về sau có thể làm rạng rỡ tổ tông sao? Ta nói cho ông, nó làm rạng rỡ tổ tông thì là nhà chúng ta, không phải Đỗ gia của bà ta!”



“Được rồi, được rồi.”



Đỗ Hiển vội trấn an bà, “Về sau ta không đề cập tới mẹ nữa, bà xin bớt giận, xin bớt giận.”



Triệu thị hất tay đi xuống giường, xoay người đẩy cửa ra đi ra ngoài.