Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 39: Năm tháng dịu dàng




Khi Viên Hạ xông ra khỏi cửa thì chẳng nghĩ cái gì cả, hành động của cậu gần như là một loại bản năng.

Trực giác nói cho cậu biết, có chỗ nào đó đã sai rồi, một vài hình ảnh kỳ lạ lướt qua trí não cậu, Tống Thần Đông và Ngải Mặc cười cười nói nói, “hành động bí mật” của bọn họ, còn có món quà khi chia tay của Tống Thần Đông, cậu luôn cố gắng quên đi, mãi vẫn không có can đảm lấy ra xem, giống như không dám thừa nhận bọn họ đã chia tay rồi…

Những phân cảnh rời rạc này dồn dập kích thích trái tim cậu, đè ép đến nỗi cậu không thở được, cậu không còn sức phán đoán rốt cuộc mình đã bỏ lỡ những gì.

Đèn đường giống như sao băng bay qua cửa sổ, bóng cây được kéo ra rất dài rất dài, ngồi ở ghế sau xe taxi, Viên Hạ siết chặt điện thoại, nhưng dù thế nào cũng không có can đảm nhấn số Tống Thần Đông, môi cậu mím chặt thành một đường chỉ, đầu óc hỗn loạn.

Cậu nhấn cho điện thoại sáng lên, màn hình khóa vẫn là ảnh chụp chung của cậu và Tống Thần Đông, đó là một tấm ảnh cậu tải từ trên mạng xuống, lúc đó đang chơi trò chơi, Tống Thần Đông cõng cậu, hai người đều cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, rất thân mật.

Cậu nhìn chằm chằm nó một lúc, trong lòng nhói đau, hoang mang khóa màn hình lại, nhìn ra cửa sổ như đang trốn tránh.

Xe dừng trước chung cư nhà Ngụy Nghiêu, Viên Hạ phi nhanh xuống xe chạy vào, tay ấn nút thang máy cũng run cầm cập, nhưng đợi đến khi vào nhà lục hành lý, cậu lại đột nhiên không dám động đậy.

Cậu ngồi chồm hổm bên vali, tim nhảy thình thịch, có chút thấp thỏm, cũng có chút chờ mong.

Cậu kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn của mình, run rẩy mở khóa kéo ở ngăn bên, thò tay và mò trái mò phải. Sau đó, đầu ngón tay cậu chạm vào một vật cứng lạnh băng, là một cái hộp. Đầu óc cậu chợt có một suy nghĩ lướt qua, “ầm” một tiếng, mạch máu giống như đều sôi trào lên, cả người như bị tạm thời ngừng hoạt động, cậu cứng đờ người.

Ánh trăng mang theo cảnh đêm len lỏi tiến vào, trải một lớp ánh sáng bạc lên mặt sàn. Viên Hạ kiệt sức bình tâm lại, cầm lấy chiếc hộp.

“Meo ——?” Cục Bông lúc lắc đi tới, tò mò nhìn Viên Hạ, nhấc cái móng vuốt nhỏ xù bông đẩy đẩy cậu.

Viên Hạ tỉnh táo lại, cầm chiếc hộp ra. Cậu mở hộp thật cẩn thận, vành mắt lập tức đỏ au.

Bên trong là hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, dưới ánh trăng, chúng tỏa ra thứ ánh sáng kì diệu. Viên Hạ cố kiềm chế bàn tay đang run rẩy của mình, lấy hai lần mới cầm được chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, run run đeo lên ngón áp út của mình, vừa y.

Nhẫn là một chiếc khoen bạc thô sơ, không có chi tiết nào thừa thãi, cậu gỡ nó ra, nhìn vào bên trong nhẫn, bên trong khắc ba chữ “Tống Thần Đông”.

Cậu cầm cái còn lại ra, bên trong khắc “Viên Hạ”.

Cậu mệt nhoài ngả ra sau, nằm lên sàn.

Cậu sững sờ nhìn ánh trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, chợt nghĩ, anh Thần Đông đã có tâm trạng như thế nào khi đưa hai chiếc nhẫn này cho cậu? Tống Thần Đông có phải vẫn luôn đợi cậu cho anh một đáp án, giống như cậu đang hy vọng anh đến tìm mình, có phải không?

Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cầu hôn lại biến thành chia tay rồi? Viên Hạ hồi tưởng lại ngày cuối cùng ở Argentina, chỉ nhớ những giọt nước mắt hoảng loạn không thể kiềm chế, những suy nghĩ hợp lý lúc đó đều bị sự đau lòng như mũi dao nhọn rạch cho thay đổi hoàn toàn.

Viên Hạ lau nước mắt, gọi điện thoại cho Tiền Đa Đa.

“Alo? Vợ sếp có chuyện gì thế?” Điện thoại vừa có người nghe máy, Tiền Đa Đa liền nói.

Viên Hạ giật mình, mờ mịt nói: “Em… em là Viên Hạ.”

Tiền Đa Đa nói: “Ừm ừm, anh biết mà. Sao thế?”

“…” Viên Hạ đã không có thời gian suy nghĩ xem vợ sếp là cái gì nữa, lo sợ hỏi, “Em muốn hỏi anh một chút, là lúc ở Argentina, ngày cuối cùng em không đến, anh Thần Đông… anh ấy đã định làm cái gì vậy?”

Bên Tiền Đa Đa không có động tĩnh gì, Viên Hạ rất hồi hộp, nói: “Không sao đâu, nếu không tiện nói ——”

“Aaaaaa cuối cùng cậu cũng chịu hỏi anh rồi! Anh nhịn vất vả lắm luôn rồi đó! Đây là cậu hỏi đó, không phải anh chủ động nói đâu nha!” Tiền Đa Đa ở đầu bên kia gào thét, “Sếp vẫn chưa cho anh nói cậu biết, tức muốn xỉu! Rõ ràng đã định cầu hôn rồi, địa điểm cũng đã chuẩn bị xong rồi, cái gì cũng chuẩn bị xong hết rồi, nhọc nhằn mấy ngày trời, lại nói với anh là không muốn làm nữa, dẹp trước đi. Có phải bị điên không hả!”

Tiền Đa Đa tiếp tục lớn giọng: “Quay về còn đòi chuyển nhà, nói là anh ấy muốn tách ra một thời gian, rõ ràng đang yên đang lành tự dưng muốn chia tay, đàn ông U40 anh thật sự không hiểu nổi… Thôi thì thế đi, chia thì chia, kết quả mấy ngày nay anh ấy lại làm khó anh nữa, lại chuyển về nhà! Công việc cũng không chịu làm, hai ba ngày là chơi trò chuyển nhà, anh thua luôn á…”

Viên Hạ không biết nên nói từ đâu: “Hmm… thật ra là em…”

Mong muốn được dốc bầu tâm sự của Tiền Đa Đa đã bạo phát rồi, không thèm nghe Viên Hạ nói gì: “Ngày nào cũng ru rú trong nhà nấu ăn, còn bảo anh mua cho anh ấy cái gì mà khuôn làm bánh ngọt, lại còn chơi trò này nữa chứ… Vợ sếp à, sếp ngày nào cũng rất buồn lòng, chỉ thiếu lấy nước mắt rửa mặt thôi, cậu khuyên nhủ anh ấy đi, anh ấy đã bắt đầu làm kẻ nát rượu rồi, cậu đi dỗ dành anh ấy đi, lúc trước hai người tốt lắm mà.”

Viên Hạ bị nói đến nỗi áy náy đến bật khóc, vừa nghĩ đến Tống Thần Đông thương cậu như vậy, cậu lại hiểu lầm anh như thế, còn bất chấp nói chia tay, cậu rất hận bản thân mình. Nhưng mà khi chia tay Tống Thần Đông bình tĩnh như vậy, cậu vốn dĩ không biết anh lại đau lòng đến thế…

Tiền Đa Đa tiếp tục khuyên, vô cùng gấp gáp: “Anh không biết tại sao anh ấy muốn chia tay một thời gian, nhưng mà cậu đi dỗ anh ấy đi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, dỗ không được thì trực tiếp cởi đồ lên giường luôn không phải được rồi sao, vợ sếp à, cậu hiểu chứ? Sếp ngày nào cũng uống rượu, chắc bây giờ cũng đang say xỉn ở nhà rồi, cậu mau đi thăm anh ấy đi.”

Viên Hạ chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống, cậu “ừm” một tiếng.

Cuối cùng, Tiền Đa Đa nói: “Anh nghi là sếp mỗi ngày đều trốn trong nhà khóc, râu cũng không cạo, một người đẹp trai như vậy, thoắt cái đã biến thành ông chú buồn bã, con đường diễn xuất sau này ngày càng nát rồi! Hầy, đáng thương quá đi…”

Viên Hạ vừa khóc vừa nói: “Đều là em không tốt, bây giờ em đi đây, em tới đó ngay đây.”

Tiền Đa Đa dặn dò: “Anh ấy đang ở chung cư Vọng Kinh đó!”

Tiền Đa Đa cúp điện thoại của Viên Hạ xong, lập tức gọi cho Tống Thần Đông: “Sếp sếp, vợ anh sắp qua rồi đó!”

Tống Thần Đông đang ở trong bếp rắc bột cacao cho món tiramisu, tay chợt run lên, bột màu nâu đậm rơi vãi trên bàn, anh không dám tin mà hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Tiền Đa Đa nói: “Hình như cậu ấy mới biết lúc trước anh định cầu hôn, hỏi em có chuyện gì xảy ra, nên em bán thảm giúp anh, nói với cậu ấy sau khi chia tay anh lấy nước mắt rửa mặt, còn suốt ngày say xỉn, bảo cậu ấy mau chóng tới thăm anh.”

Tống Thần Đông: “Say xỉn?”

Tiền Đa Đa: “Em nghĩ anh nên đi mua tí rượu về đi, sau đó vứt chai rỗng khắp nơi, rồi nằm ra sàn, khổ nhục kế, khổ nhục kế đó anh hiểu không?”

Tống Thần Đông đăm chiêu gật đầu.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng không mở đèn, Tống Thần Đông nằm trên thảm ở phòng khách, không dám nhúc nhích, xung quanh anh vứt bảy, tám chai bia không, bia bên trong đều bị anh đổ đi hết, chỉ uống một chai cho dính chút mùi cồn.

Viên Hạ sao còn chưa tới nữa, chẳng lẽ không tới sao, Tống Thần Đông nhắm mắt nghĩ. Anh vốn định qua hai ngày nữa sẽ đến tìm Viên Hạ, đem theo tiramisu anh tự làm, nói xin lỗi với Viên Hạ. Anh biết mình lúc trước đã khiến Viên Hạ chịu nhiều uất ức, anh sẽ thay đổi, sẽ bù đắp từng chút một, nếu như trong lòng Viên Hạ còn có anh, vậy thì anh sẽ tuyệt đối không từ bỏ.

Ai mà ngờ Viên Hạ lại đến tìm anh trước.

Lần này anh nhất định sẽ không kích động nữa, cho dù Viên Hạ nói cái gì, anh cũng sẽ ôm chặt lấy cậu, nói với cậu anh yêu cậu đến mức nào, nói với cậu mình không thể rời xa cậu…

Cửa có tiếng lạch cạch mở ra.

Tuyển thủ Tống Thần Đông phát huy kỹ năng diễn xuất cao cấp của một ảnh đế, chau mày cuộn mình lại trên sàn, rên những tiếng khó chịu.

Bước chân Viên Hạ từ từ đến gần, Tống Thần Đông nhắm mắt không nhúc nhích, vểnh tai lên, nghe thấy Viên Hạ hình như ngồi xuống sàn. Anh ngửi thấy mùi sữa của xà phòng quanh quẩn trên người cậu, thơm thơm, ngọt ngọt, chỉ có thể kìm nén suy nghĩ muốn ôm hôn Viên Hạ.

Tống Thần Đông căng thẳng gần chết, mà Viên Hạ mãi cũng không thấy động tĩnh gì, anh nhanh nhẹn trở mình, mắt hé ra một đường chỉ, tìm thấy mục tiêu, đặt tay mình lên tay Viên Hạ.

Viên Hạ giật cả mình nhưng không rút tay ra. Tống Thần Đông hài lòng cong khóe miệng, anh nói như nói mớ: “Viên Viên, anh rất nhớ em…”

Viên Hạ rất chua xót, trở tay lại nắm lấy tay Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông “hừm” một tiếng, lại nhắm mắt khẽ nói: “Anh rất yêu em… lại khiến em đau lòng như thế, có phải anh vô dụng lắm không…”

Giọng điệu của anh quá dịu dàng, ở trong mơ cũng dịu dàng như vậy, mắt Viên Hạ lại lấp lánh nước, cậu nhịn không được mà nghẹn ngào: “Không phải đâu… là em không tốt, là tự em thích gây sự, là tự em ghen tuông, tự em không có cảm giác an toàn, đều là lỗi của em.”

“Em ghen tị anh và Ngải Mặc quá thân thiết, nhưng mà em không biết… em không biết…” Viên Hạ nói một câu mà cũng đứt quãng, cậu hắng giọng, cậu sụt sịt mũi nói, “Em không biết anh thích em như vậy, em không biết anh muốn làm em bất ngờ… Anh ưu tú như thế tốt như thế, cả thế giới đều thích anh… Em chỉ là không tin…”

“Không tin anh sẽ thích em…” Giọng Viên Hạ ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dường như không còn nghe thấy nữa.

Tống Thần Đông không biết nên làm gì, chẳng phải là do anh làm chưa đủ tốt nên Viên Hạ mới không tin sao? Anh còn muốn nghe Viên Hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào, tiếp tục giả say, nói lung tung: “Bảo bối, anh xin lỗi… em tha thứ cho anh…”

Viên Hạ nghe anh nói thế, khóc càng dữ hơn, mặt cậu đầy nước mắt, nói: “Anh nói xin lỗi gì chứ, là em làm chưa tốt mà.”

“Em luôn buồn bã một mình, không chịu nói gì với anh, em rất ngốc, không biết yêu đương như thế nào, em sợ em nói nhiều, anh sẽ chê em phiền, rồi không thích em nữa.”

“Ban đầu là em lừa anh, em còn nói chia tay trước, em thật sự không muốn chia tay đâu, em chỉ là… chỉ là không biết nên làm như thế nào.”

“Em xin lỗi, anh phạt em đi, anh sẽ tha thứ cho em chứ?” Viên Hạ áp tay lên ngực Tống Thần Đông, cảm nhận nhịp tim của anh, “Anh Thần Đông, anh còn cần em không?”

Viên Hạ quyến luyến nhìn gương mặt anh tuấn của Tống Thần Đông, nhỏ giọng nói: “Em rất muốn hôn anh, em hôn trộm một cái nhé.” Cậu từ từ cúi đầu xuống, chậm rãi đến gần.

“Ưm ——!” Viên Hạ kinh ngạc mở to mắt.

Tống Thần Đông đột nhiên trở mình đè Viên Hạ xuống thảm, bá đạo hôn lấy cậu, môi lưỡi còn mùi bia nhàn nhạt. Viên Hạ chỉ cảm thấy choáng váng, giống như bản thân mình cũng say rồi. Tống Thần Đông ghì lấy cổ tay cậu, cúi đầu xuống, ngậm cắn môi cậu. Môi lưỡi anh rất nóng, giống như mang theo một ngọn lửa, Viên Hạ bị hôn đến nỗi cả người mềm nhũn, giơ tay lên, cố gắng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của Tống Thần Đông.

“Em gả cho anh.” môi Tống Thần Đông tách ra khỏi môi Viên Hạ, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu, “Gả cho anh đi.”

Viên Hạ thở hổn hển, nhất thời còn hoang mang, không biết mình có phải đang nằm mơ không.

Tống Thần Đông không thèm đợi câu trả lời của Viên Hạ, liền nhấc một chân đặt giữa hai chân cậu, tay mò vào áo thun của cậu, không ngừng vuốt ve xương sống của cậu. Viên Hạ có thể cảm nhận được vết chai ở lòng bàn tay anh, eo mềm nhũn, đùi không kiềm chế được mà run rẩy, ưm ưm rên rỉ như một con thú nhỏ bị thương.

Tống Thần Đông càng hôn thêm kích động, tay vuốt ve thân người Viên Hạ, động tác của anh vô cùng bá đạo, ôm Viên Hạ không dễ kháng cự, Viên Hạ có chút không thở nổi, cảm giác hạnh phúc đã lâu khiến tim cậu chua xót, ánh mắt trong veo ầng ậng nước.

“Nhóc con, sao lại khóc nhè nữa rồi?” Tống Thần Đông hôn dọc theo gò má cậu,  khẽ chạm vào hàng lông mi ẩm ướt của Viên Hạ, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, thở hổn hển nói.

Mắt Viên Hạ lấp lánh nhìn anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào. Cậu luôn ngốc nghếch như vậy, không am hiểu biểu đạt tâm sự của mình sau khi yêu một người, lại càng thêm hoang mang không biết làm sao.

Tống Thần Đông nói: “Đừng khóc nữa, em khóc là tim anh cũng muốn nát tan.”

Viên Hạ mở to mắt, mím chặt môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Bộ dạng này quả thật khiến người ta đau lòng, Tống Thần Đông cười dịu dàng, khẽ hôn lên khóe mắt cậu, thấp giọng nói: “Anh rất nhớ em, nhớ đến phát điên luôn rồi. Anh vốn dĩ định sẽ tới tìm em ngay, ai ngờ em lại dũng cảm hơn anh, lại bị em giành trước rồi. Anh xin lỗi, cục cưng à, em có thất vọng về anh không?”

Viên Hạ nén nước mắt, nhanh chóng lắc đầu. Tống Thần Đông chống tay lên thảm, ngồi dậy, bế Viên Hạ ngồi trên chân mình, siết chặt eo Viên Hạ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào hai người, dệt nên một giấc mộng viên mãn.

Trong không gian tĩnh mịch, Tống Thần Đông nói: “Hôm đó em nói với anh, anh ở bên em anh sẽ thấy mệt, Ngải Mặc thích hợp với anh hơn, lúc đó anh quá đau lòng, không biết nên giải thích làm sao. Mấy ngày nay, anh vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, mà lại khiến em hiểu lầm thành như thế.” Tống Thần Đông ngước lên nhìn Viên Hạ, ánh mắt mang theo tình cảm ấm áp, anh nói: “Anh không biết cái gì thích hợp hay không thích hợp, cũng không muốn biết, Viên Viên, anh chỉ yêu em thôi.”

Viên Hạ vẫn nhịn không được mà rơi nước mắt, cậu muốn hỏi anh thích em ở điểm nào chứ?

Em không hiểu chuyện, hay mít ướt, rốt cuộc có chỗ nào đáng để anh yêu?

Tống Thần Đông giống như có thể nhìn thấu tâm tư Viên Hạ, dịu dàng lau nước mắt cậu, nói: “Yêu em cần rất nhiều lý do sao? Anh yêu em xinh xắn đáng yêu, yêu em ngây thơ lương thiện, yêu em hoạt bát cởi mở. Anh còn thích làm tình với em, nghe tiếng rên rỉ và thở dốc của em. Anh yêu ánh mắt em nhìn anh, khoảnh khắc đó, anh cảm thấy bản thân dường như không có gì là không làm được. Sự yếu ớt và vụng về của anh, ở trong mắt em, dường như đều không tồn tại.”

Tống Thần Đông nói: “Anh còn yêu em vì em yêu anh, anh yêu cái tình cảm nồng nhiệt không giữ lại chút gì của em.”

Viên Hạ ôm lấy cổ anh, cúi đầu nhìn anh.

“Đã từng nghe câu thơ này chưa? Anh yêu em, không chỉ vì những chuyện em làm vì anh, mà còn vì những chuyện anh có thể làm vì em.” Tống Thần Đông hôn một cái lên khóe môi cậu, “Viên Viên, anh khỏi bệnh rồi, dù có chia tay, anh cũng không có suy nghĩ muốn chết. Anh muốn đối xử tốt với em, anh muốn sống thật lâu thật lâu. Em sống đến 90 tuổi, anh sẽ cố gắng gượng đến 97 tuổi, em sống đến 100 tuổi, anh sẽ chịu đựng tới 107 tuổi, dù sao thì anh cũng muốn sống thật lâu, như vậy, chúng ta sẽ có một cuộc đời thật dài, thật đẹp.”

Tống Thần Đông lại nói: “Anh không biết vì sao, cũng không cần khoa học, không cần số liệu, nơi đẹp nhất trong lòng anh, là nơi có em thắp sáng.”

Tống Thần Đông nhẹ nhàng nắm lấy tay Viên Hạ, anh nhìn vào mắt cậu, chân thành nói: “Tình cảm là thứ dựa theo trật tự trước sau, anh đã lỡ yêu em mất rồi, thì đừng để anh yêu người khác. Đừng đối xử tàn nhẫn như vậy với anh, có được không?”

Viên Hạ không biết nói văn vẻ như Tống Thần Đông, cậu chỉ sụt sịt mũi, nhẹ nhàng nói “Được”, sau đó lấy chiếc hộp nhỏ “định mệnh” từ trong túi ra, mở ra, lấy chiếc nhẫn nhỏ đeo vào tay mình, rồi lấy chiếc nhẫn lớn ra.

Cậu mượn ánh trăng xa xôi nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, hai chữ “Viên Hạ” khắc rất rõ ràng ở trên, cậu thì thào nói nhỏ: “Tống Thần Đông yêu Viên Hạ.”

“Phải, Tống Thần Đông yêu Viên Hạ.” Tống Thần Đông khẽ cười nói, sau đó, anh nắm lấy tay Viên Hạ, chân thành đeo nhẫn vào ngón áp út của mình. Anh dùng giọng như dỗ trẻ con, nói: “Vậy Viên Hạ có yêu Tống Thần Đông hay không?”

Viên Hạ liều mạng gật đầu, giọng dinh dính khàn khàn: “Viên Hạ rất yêu Tống Thần Đông, đến 90 tuổi, đến 100 tuổi. Viên Hạ không phải mặt trời, không có ánh sáng vĩnh hằng bất diệt, nhưng Viên Hạ bằng lòng làm mặt trời của Tống Thần Đông.”

“Vậy thì tốt quá…” Tống Thần Đông nói, “Một người, nhất định phải có mặt trời. Bảo bối, anh cũng sẽ làm mặt trời của em.”

Hôm nay là một đêm trăng tròn, ánh sao lấp lánh, áng mây bạc lơ lửng, lưu luyến lướt qua, trong buổi tối mát lạnh, tấu một vũ khúc xinh đẹp.

Tay trái Viên Hạ và tay trái Tống Thần Đông đan xen vào nhau, hai chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng nhạt.

Nay là một đêm trăng tròn, bọn họ thẳng thắn trao đổi sự tự ti và khờ dại của mình, cũng biết được tình yêu của đối phương.

Viên Hạ nguyện tin tưởng, bọn họ sẽ không bao giờ chia ly nữa.

Hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp.

Cùng nhau trưởng thành, rồi cùng nhau đi đến già, nhìn nằm tháng dịu dàng biết mấy.