Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 3: Người đáng yêu tất có chỗ béo




Khi Viên Hạ về đến nhà đã qua 12 giờ, vội vàng tắm rửa xong nằm trên giường, thế mà lại không quá buồn ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, liền chợt nghĩ đến Tống Thần Đông.

Gió đêm tháng mười khô ráo mà thoải mái, gió như vậy mà vẫn không thổi tan cảm xúc vướng mắc trong lòng cậu.

Viên Hạ nghĩ đến cảnh tượng Tống Thần Đông mới vừa rồi đưa cậu trở về. Tống Thần Đông chỉ mặc một cái áo sơmi màu xanh đen, cởi hai nút áo đầu tiên, lộ ra một chút đường cong cơ ngực săn chắc. Trăng sáng sao thưa, bọn họ vừa mới kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên, tạm biệt nhau ở cửa nhà.

Đêm khuya, ánh trăng, gió đêm, như là mở màn của tất cả các câu chuyện tình yêu.

“Vậy em… lên nhà nhé?” Viên Hạ cúi đầu, lấy mũi giày day day hòn đá nhỏ trên mặt đất.

Tống Thần Đông không nói gì.

Im lặng giống như là đáp án hùng hồn nhất. Viên Hạ bỗng nhiên cảm thấy rất mất mát, cậu nghĩ, Tống Thần Đông chắc là không vừa ý cậu rồi.

Cậu vốn dĩ định nói anh có muốn lên nhà ngồi chút không, lại cảm thấy chiêu đó lỗi thời rồi, đành phải lẩm bẩm: “Vậy… Tạm biệt anh.” Dứt lời liền xoay người định đi. echkidieu2029.wordpress.com

Có lẽ cũng cứ như thế thôi, ngày mai lại bảo Hà Tự giới thiệu diễn viên múa cho anh ấy vậy.

Tâm tình của cậu như là quả bong bóng bị chọc thủng, lặng thinh xì hơi xẹp lép.

“Viên Hạ.” Tống Thần Đông mở miệng gọi cậu lại.

Viên Hạ quay đầu lại, lông mày giương cao tỏ vẻ vô tội, ánh mắt ướt át, như là mới bị ức hiếp. Tống Thần Đông nhìn Viên Hạ, qua vài giây, bỗng nhiên giang hai cánh tay, hơi nghiêng đầu, nói: “Anh có thể ôm em một cái không?”

Viên Hạ sửng sốt một giây, cũng chỉ có một giây, rồi liền phi vào trong lồng ngực Tống Thần Đông.

Cái ôm này vừa miễn cưỡng vừa lịch sự, cũng chỉ duy trì vài giây, không vượt qua phép tắc xã giao cơ bản.

Lúc Viên Hạ định buông cánh tay ra, Tống Thần Đông dán bên tai Viên Hạ nhẹ nhàng nói: “Em vẫn chưa nói cho anh số điện thoại của em đấy…”

Mắt Viên Hạ liền sáng rỡ, Tống Thần Đông mở khóa vân tay điện thoại của mình, đưa cho Viên Hạ. Viên Hạ bấm số của mình vào, không chút do dự gọi sang máy mình. vẫn còn đọc truyenfull hả mấy con lòn hèn hạ

Nhạc chuông chú mèo máy vang lên.

“Em chỉ xem thử có nhập sai hay không thôi.” Ánh mắt Viên Hạ cứ lơ lửng, đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Tống Thần Đông cười xoa đầu cậu, nói: “Được rồi, ngủ sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon.”

Ngủ sớm là không thể nào, Viên Hạ mất ngủ tới bốn giờ, trời cũng gần sáng. Hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nhìn đồng hồ, mười giờ hơn rồi.

Hôm nay Viên Hạ không cần đến nhà hàng, cũng chỉ có nhiệm vụ là phát sóng trực tiếp, định “nướng” thêm một lát, nhưng trong lòng rối bời, giống như một chú nai con phát cuồng lên, cậu liền rời giường.

Nghe thấy tiếng động, Cục Bông lúc la lúc lắc bước vào như ông lớn, khinh thường liếc cậu một cái, rồi lại kiêu ngạo đi ra.

Lúc Viên Hạ đánh răng vẫn còn nghĩ đến buổi hẹn tối qua. Thật ra thì cậu không hiểu lắm sự khác biệt giữa ghép đôi và qua lại thông thường, nhưng mà Tống Thần Đông vậy mà lại lưu số điện thoại của cậu, chắc đây là tín hiệu có thể tiếp tục quan sát. Viên Hạ nhìn gương bắt đầu cười ngốc nghếch, càng nhìn càng thấy ngoại hình mình cũng không tệ, mặt non đến mức có thể vắt ra nước, cũng có thể gọi là tiểu thịt tươi rồi.

Tuy rằng tiểu thịt tươi có “tươi” hơn nữa mà đứng chung với Tống Thần Đông cũng thấy không đủ, nhưng mà người từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió ưu điểm lớn nhất chính là chỉ cần một hai đồng cũng có thể mua được một tấn tự tin, Viên Hạ cảm thấy bản thân có thể thử xem thế nào.

“Hôm nay Tiểu Viên muốn làm đồ ngọt! Nhưng mà không đảm bảo có thể thành công, dù sao thì đồ ngọt ít chất béo ít carbonhydrat mình cũng chưa làm bao giờ.” Viên Hạ le lưỡi với camera, nắm tay lại giơ cao lên cổ vũ cho bản thân. Ếch Kì Diệu ko có wattpad

“Bạn ‘Tôi là mẹ của Viên Viên”… Ý, sao lại còn chiếm tiện nghi của mình thế này?” Trước khi chính thức bắt đầu, Viên Hạ đọc một lượt bình luận, “Bạn hỏi mình đồ ngọt kiểu này cũng ngon được sao, thật ra mình cũng không biết nữa…”

“Tại sao muốn làm cái này á? À… Mình quen một người bạn… mình rất thích, thói quen ăn uống của người đó rất lành mạnh, trước giờ chưa từng ăn đồ ngọt.”

“Bạn gì hả? Mình không muốn nói cho các bạn biết đâu!” Viên Hạ thẹn thùng lấy tay che màn hình, khi xuất hiện lại thì cười một cách xấu hổ, “Dù sao thì, mỗi lần mình ăn đồ ngọt đều cảm thấy rất hạnh phúc, mình cũng muốn cho người đó cảm nhận được hương vị hạnh phúc ngọt ngào ấy.”

Tống Thần Đông nói anh có chướng ngại về việc ăn uống, thật ra Viên Hạ cũng không hiểu đó là cái gì. Viên Hạ vừa cầm máy đánh trứng, vừa hồi tưởng lại cảnh tượng hẹn hò tối qua. đọc sstruyen nữa đi mấy con lòn ngu học

“Tên khoa học gọi là chứng rối loạn ăn uống lành mạnh, chính là một loại eating disorder.” Tống Thần Đông đứng ở sau gian bếp, cúi đầu chăm chú nhìn Viên Hạ ướp ức gà, thuận tiện giải thích, “Cũng không đến mức như chứng kén ăn, chỉ là ăn đồ có hàm lượng dầu, muối, và carbonhydrat cao, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.” Trong bếp hơi bí, Tống Thần Đông nhấc tay cởi ra hai nút áo, rồi nói tiếp: “Là kiểu khó chịu muốn lập tức chạy bộ mười cây số để bù đắp lại vậy.”

Là một người trước giờ chưa từng chạy mười cây số, Viên Hạ quay đầu nhìn Tống Thần Đông, trong mắt chứa đầy vẻ mê man. Cậu nói: “Thảo nào dáng người anh tốt như vậy… nhưng mà đây là một loại bệnh sao?”

Tống Thần Đông nói: “Trước đây anh cũng cảm thấy ăn uống lành mạnh có gì không tốt đâu, làm nghề này phải có yêu cầu nhất định đối với cơ thể, chỉ là khi sang đây, bác sĩ tâm lý nói đây là một loại bệnh.”

“Bởi vì thịt đỏ và chất béo có hàm lượng axit quá cao, đã mấy năm rồi anh chưa ăn thịt bò, lẩu, đồ nướng, gạo đánh bóng, thậm chí là sữa chua thêm đường, thứ muốn ăn rất nhiều, nhưng chúng lại khiến anh cảm thấy khổ sở…”

Viên Hạ khiếp sợ, cậu vừa bật bếp cái “tách”, cẩn thận hỏi: “Vậy em chiên có thể bỏ dầu… không?”

“Một chút thôi, dùng dầu hạt cải được không?” Môi mỏng của Tống Thần Đông hơi mím lại, mặt ngập tràn áy náy, “Yêu cầu của anh nhiều quá… Thật sự rất xin lỗi em.”

Viên Hạ đổ một chút dầu hạt cải vào chảo, loại dầu này so với những loại khác thì tốt cho tim mạch hơn, quả thật là cần được phổ biến rộng rãi.

Cậu cảm nhận được cảm xúc mất mát của Tống Thần Đông, giây phút đó, cậu hiểu rằng Tống Thần Đông thật sự đang bị chướng ngại này làm khổ.

Những người đang tuyên truyền lối ăn uống lành mạnh, những người có cơ bụng hoàn hảo ngày hôm nay, không biết trong số đó có bao nhiêu người vì dáng người thon gọn mà lún sâu vào vũng bùn bệnh tật?

Lúc trước ở lớp học dinh dưỡng, giáo viên từng nói, rất nhiều phụ nữ vì theo đuổi dáng người như các cô Victoria’s Secret mà vận động quá sức, ăn uống thiếu chất, dẫn đến một loạt bệnh tâm lý và mất cân bằng hormone, chu kỳ kinh hỗn loạn, thậm chí tình trạng mất kinh cũng xảy ra rất nhiều. Mà trên thực tế, “dáng người khỏe mạnh” lại không hề khỏe mạnh, lượng mỡ trong cơ thể quá thấp rất là nguy hiểm. Chỉ là cậu không ngờ đàn ông cũng sẽ có nỗi khổ như vậy.

Cậu còn nhớ khi Tống Thần Đông làm đại diện phát ngôn cho quần lót của CK, mặc dù cậu nhìn poster chảy cả dãi, nhưng vừa nghĩ tới dáng người như vậy phải trả giá như thế nào, cậu lại thấy khó chịu.

Ức gà làm không khéo sẽ bị khô, Viên Hạ vừa nhìn chảo, vừa lựa lời an ủi Tống Thần Đông, cuối cùng nghĩ ra được một câu: “Thật ra… người đáng yêu tất có chỗ béo.” Cậu ngước mặt lên nhìn Tống Thần Đông, cười lanh trí, “Dựa theo mức độ anh được người ta yêu thích, dù có béo lên mấy chục cân nữa cũng không thành vấn đề.”

“Người đáng yêu tất có chỗ béo?” Tống Thần Đông nhắc lại lần nữa, cũng bật cười, vốn dĩ anh đang đứng thẳng, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi nghiêm nghị, bỗng nhiên anh nghiêng về phía trước, tỉ mỉ nhìn mặt Viên Hạ.

Viên Hạ bị anh dọa suýt nữa cho tay vào chảo, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao, sao thế?”

Tống Thần Đông không trả lời ngay, mà giơ tay trái lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo mặt Viên Hạ. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang chọc ghẹo một chú bướm trắng trên ruộng hoa.

“Vậy em còn phải béo lên chút nữa.”

Livestream tiến hành rất thuận lợi, chuyện này không thể nghi ngờ.

Nhưng thử thách của Viên Hạ lại thất bại thảm hại.

Cậu đột nhiên linh cảm nó không thể thành công, tuy rằng đã dùng chất tạo ngọt APM thay cho đường, dùng lòng trắng trứng thay cho sữa bột, nhưng vẫn rất khó nắm được tỉ lệ.

Nhưng quần chúng nhân dân lại không quan tâm đồ ngọt này ra làm sao, bọn họ càng quan tâm đến người kia là ai hơn.

Viên Hạ ứng phó không nổi với hiện trường đại hình bức cung như thế này, mặt đỏ tía tai kết thúc buổi trực tiếp.

Cậu vừa thu dọn phòng bếp, vừa suy nghĩ không biết Tống Thần Đông có xem buổi trực tiếp hôm nay không. Viên Hạ có chút hy vọng anh có xem, lại cảm thấy hơi thẹn thùng, không muốn để anh thấy, chuyện này cũng bình thường, dù sao thì tình cảm của thiếu niên luôn là một bài thơ mâu thuẫn, trong ngoài bất nhất.

Buổi tối Hà Tự đúng giờ đến nhà, hoàn thành nhiệm vụ ăn chùa. Hai nhà Viên Hà liền mở cuộc tranh luận kịch liệt về việc ghép đôi.

“Diễn viên múa kia tên Ngải Mặc, tên tiếng Anh là Amo, mười tuổi đã đến Mỹ học múa và thi đấu rồi.” Hà Tự nhấp một ngụm canh gà thơm phức, tấm tắc một lúc, rồi nói tiếp, “Cậu ta trông đẹp lắm…”

Viên Hạ: “…”

Hà Tự không biết ý tứ mà tiếp tục thổi phồng: “Con trai để tóc dài tao nhìn thấy nhiều rồi, nhưng không có ai đẹp được như vậy đâu… Thật đó, thần tiên hạ phàm. Ăn cơm thôi cũng thấy giống tiên, đồ ăn trên bàn chỉ động vài đũa, chắc bình thường cũng chỉ uống sương sớm.”

“Ặc… diễn viên múa đó chắc phải giữ dáng…” Viên Hạ bỏ đũa xuống, buồn bực nói, “Nam thần của tao cũng vậy, chẳng ăn gì cả. Bọn họ cũng, cũng giống nhau đấy nhỉ.”

Hà Tự gật đầu, cả lơ phất phơ nói: “Đương nhiên rồi, chứ mày nghĩ ghép đôi AI là căn cứ vào điều gì?”

Viên Hạ ngước mặt, chờ tiến sĩ Hà chỉ dạy.

Hà Tự hắng giọng, nói: “Hai người điền nguyện vọng, rồi tụi tao đi tìm một người giống họ ở bất kì phương diện nào, tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan), thói quen sinh hoạt, sở thích, chính bởi vì giống nhau, cho nên xác suất nảy sinh mâu thuẫn là rất nhỏ, đến cãi vã cũng không có cơ hội.”

“Vậy còn tình yêu thì sao?” Viên Hạ nhỏ giọng hỏi.

“Sống cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau, ủng hộ cho nhau, từ từ bồi dưỡng tình cảm trong những sinh hoạt vụn vặt.” Hà Tự xòe bàn tay ra, nhún vai tỏ vẻ có sao đâu, “Ai có thể nói hôn nhân là gì chứ? Là tình yêu hay là sớm chiều ở chung và cảm giác an toàn?”

Viên Hạ nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “Tao không biết.”

Hai người ăn một hồi, Viên Hạ vẫn chưa từ bỏ, hỏi: “Nhưng mà hai người không giống nhau thì không hợp ở bên nhau hay sao?”

Hà Tự nói: “Tao không hề nói như vậy nha. Tao chỉ có thể nói, xác suất AI Love ghép đôi thành công cao, là dựa trên nguyên tắc giống nhau, nhưng tao chưa từng phủ nhận lực cuốn hút của sự bù đắp cho nhau.”

“Vậy tao vẫn có hy vọng!” Viên Hạ lại phấn khởi.

Điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.

[Chào em, Viên Hạ, anh là Tống Thần Đông. Vừa nãy anh có thử chiên ức gà như kiểu của em, nhưng không làm sao ra được mùi vị ngon giống như vậy. Người đáng yêu tất có chỗ béo, câu nói này rất thú vị, đây là lần đầu tiên anh nghe đấy, chỉ là anh không thể gánh được hai chữ ‘đáng yêu’ đó, ngược lại là em, còn đáng yêu hơn cả đáng yêu. Nếu như em cảm thấy anh miễn cưỡng qua cửa, thì hãy giữ liên lạc nhé, với lại, em có muốn đến vườn quốc gia Joshua Tree ngắm sao không?]