“Mọi người đã nhìn thấy tin tức trên weibo chưa? Đúng rồi, hai ngày trước đi quay chương trình.” Viên Hạ dựa lên bàn bếp, đợi món bò bít tết Wellington trong chảo, thuận miệng tán gẫu với quần chúng trên livestream.
“Khi nào chiếu hả? Ừm… hình như là tháng sau, mọi người đợi mình hỏi chút nha.” Viên Hạ cầm điện thoại từ phòng bếp chạy ra ngoài, đến phòng sách tìm Tống Thần Đông.
Từ khi tình trạng của Tống Thần Đông dần dần chuyển biến tốt, anh bắt đầu ở trong phòng sách xem kịch bản, định tìm thử có bộ phim nào thích hợp hay không. Giang Uyển đưa cho anh ba kịch bản, hai trong số đó là phim gia đình đô thị hiện đại, bộ còn lại thì hơi nặng nề, nói về vấn đề buôn bán trẻ em. echkidieu2029.wordpress.com
Hai người ở chung lâu rồi, thì tự nhiên sẽ rất nhạy cảm đặc biệt với bước chân của đối phương. Viên Hạ vừa xỏ dép đi đến cửa, vẫn chưa mở cửa, Tống Thần Đông đã nghe tiếng rồi, ngẩng đầu khỏi cuốn kịch bản.
“Không làm phiền anh chứ.” Viên Hạ chớp chớp mắt.
Tống Thần Đông cười nhìn cậu: “Hoan nghênh em làm phiền.”
Viên Hạ thẹn thùng, nhếch miệng, nói: “Anh Thần Đông, em muốn hỏi một chút, chương trình đó khi nào thì phát sóng?”
Tống Thần Đông nói: “Ngày 17 tháng 3, khoảng ba tuần nữa. Sao thế? Không đợi nổi muốn xem rồi à?”
Viên Hạ lắc lắc điện thoại, nói: “Không phải, em đang livestream nè, hỏi giúp fan thôi.”
Giọng của Tống Thần Đông giống như một quả bom thả dù xuống, trên sóng trực tiếp rần rần một trận. Đủ loại quà tặng liên tục xuất hiện trên màn hình, năm màu rực rỡ, đến nỗi mà Viên Hạ còn sợ điện thoại mình tắc nghẽn luôn rồi. truyenfull mặt dày như da trâu
[Tống ảnh đế!! Anh trai bánh ngọt chính là Tống Thần Đông aaaaaa!]
[Hoan nghênh em làm phiền! Đây là tình yêu thần thánh gì vậy huhu…”
[Tôi khóc rồi, Viên Viên cừ thật, mau cho mama nhìn Tống Thần Đông một cái nào!!!]
“Không cho nhìn, anh Thần Đông phải làm việc rồi.” Viên Hạ nhìn màn hình nhoẻn miệng cười, cầm điện thoại quay về phòng bếp.
[Con trai lớn không thể giữ được rồi, chậc chậc]
[Hai người rốt cuộc có phải quen nhau nhờ xem mắt không, tui cũng muốn xem mắt với ảnh đế huhuhu.]
Viên Hạ nhìn bình luận chợt giật mình, giống như muốn che dấu sự chột dạ của mình, cậu lấy khăn lau bàn bếp vốn đã sạch sẽ, ấp úng nói: “Coi là vậy đi.”
[Mị cũng muốn đi! Xin cái tên với!]
“À… tên là AI Love, ở Mỹ, nhưng mà có thể sắp tới sẽ mở thêm ở trong nước nữa.” Viên Hạ nói.
Bữa trước Viên Hạ và Hà Tự có liên lạc, nghe nói Ngải Mặc vì lí do công việc mà đã về nước, đến Thượng Hải, mà Hà Tự ở một mình trong nhà rất khó chịu. Đúng lúc công ty có ý định phát triển ở thị trường tiêu dùng mạnh nhất thế giới là Trung Quốc, hắn liền lên kế hoạch đến Trung Quốc mở chi nhánh, cũng không biết khi nào sẽ thành công.
Mùi hương của bít tết Wellington từ từ tỏa ra, bình luận vẫn còn đang tiếp tục bắn như gió.
[CP nam nam Quảng Điện (*) thật sự cho phát sóng sao?]
(*) Quảng Điện: là nhân vật mà netizen VN hay gọi là Cục
[Phải đó, truyền thông không bảo vệ nổi đâu.]
Viên Hạ sờ mũi, cười: “Mọi người đến lúc đó xem sẽ biết thôi, chúng tôi ở trong chương trình không nói là tình nhân, dù sao cũng rất thú vị.”
[Tình anh em xã hội chủ nghĩa.]
Viên Hạ gật gật đầu, nói: “Phải đó, chính là đi theo con đường tình anh em.”
“Đi con đường gì cơ?” Tống Thần Đông bước vào bếp, tiện tay lấy chai nước ra rót, lập tức chui vào ống kính.
Viên Hạ: “!!!”
Cậu úp cái “bẹp” màn hình xuống bàn, đẩy Tống Thần Đông ra ngoài, thúc giục nói: “Anh mau đi ra đi, anh không thể tùy tiện lên livestream được, catse cho anh em trả không nổi đâu.”
Tống Thần Đông ở lì không đi, nói: “Vậy anh giảm giá cho em.”
Viên Hạ nói: “Giảm giá em cũng nghèo. Mau đi đi ——”
Tống Thần Đông xoay người ôm lấy cậu, cúi đầu xuống.
“Chụt!”
Môi dính một nụ hôn.
Tống Thần Đông hài lòng xoa đầu cậu, khóe miệng không đè xuống nổi, nói: “Xong rồi đấy, chúc mừng em, thanh toán thành công.”
Viên Hạ đỏ mặt cầm điện thoại lên, liền nhìn thấy số người coi livestream tăng theo phương thức lũy thừa.
Tống Thần Đông liếc một cái, cười nói: “Xem ra anh vẫn chưa hết thời, được đấy.”
Tối đó, hotsearch bị Tống Thần Đông và Viên Hạ chiếm lĩnh. Người nào tìm tên Tống Thần Đông, tự động sẽ được gợi ý ba chủ đề:
[Tình anh em của Tống Thần Đông]
[Tống Thần Đông chưa hết thời]
[Tống Thần Đông Viên Hạ]
Đến cả “Tống Thần Đông công bố tình yêu” cũng bị đè xuống, không tạo ra được chút bọt sóng nào. Nghĩ cũng phải, anh không phải minh tinh lưu lượng, bình thường ngoại trừ quay phim và quảng cáo đại diện phát ngôn thì cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, người yêu của anh là nam hay nữ, lớn hay nhỏ, mọi người cũng không có căn cứ xác thực để mà hóng hớt. Người thật sự đau lòng chính là fan Đông Lê, nhưng Hà Văn Lê có con trai lớn vậy rồi Tống Thần Đông mới chịu yêu đương, tỏ vẻ không liên quan gì cả.
Viên Hạ đang nằm sấp trên sô pha lướt weibo, xem rất vui vẻ, chân đung đưa qua lại. Dân mạng đào ra một đoạn livestream trước đó của cậu, chắp vá những chi tiết nhỏ của cậu và “anh trai bánh ngọt”, quá trình từ khi mới quen đến khi hẹn hò, xem ra, thật sự khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Điện thoại rung lên, hiển thị có tin nhắn wechat.
Gnos: [Quay chương trình có vui không? Chắc vẫn thích ứng được mà đúng không.]
Viên Viên không tròn: [Hahaha, vui lắm luôn á.]
Gnos: [Đi tới đâu thế?]
Viên Viên không tròn: [Không nói được đâu, cậu đợi sau này sẽ biết thôi!]
Viên Hạ thỉnh thoảng sẽ nói chuyện cùng gnos, nhưng mà lần nào cũng đều là gnos chủ động nhắn trước cậu mới trả lời. Mới đầu cậu còn để ý chuyện 1314 cái kiss moa moa, cảm thấy có hơi ám muội và gượng ép, sau này nói chuyện dần dần, cậu cảm thấy gnos giống như một anh trai vậy, hàn huyên với nhau cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Gnos: [Khi chương trình được phát sóng, tôi khuyên cậu nên tắt bình luận đi.]
Viên Viên không tròn: [?]
Gnos: [Không cần biết biểu hiện của cậu ra làm sao, cũng sẽ có người nói xấu cậu.]
Viên Viên không tròn: [Hahahahaha, vậy sao, thật ra tôi cảm thấy biểu hiện của mình cũng khá là ổn, tinh túy của việc quay chương trình đó chính là giả ngốc!]
Viên Viên không tròn: [Tôi vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi, cho nên thấy cũng tự nhiên.]
Gnos: […]
Viên Hạ còn muốn trò chuyện với gnos những chuyện đã trải qua trong khi quay chương trình, bô lô ba la gõ chữ trên điện thoại.
Lúc này, Tống Thần Đông từ phòng sách chạy ào ra ngoài, một tay choàng qua nách cậu, một tay móc chân cậu, bế cậu lên.
“Gì thế?” Viên Hạ tò mò nhìn anh.
Tống Thần Đông đặt cậu lên giường ngủ, sau đó anh đè lên, cởi áo ngủ của cậu ra, hôn lên da thịt trắng nõn của cậu.
Viên Hạ “ưm” một tiếng, ôm lấy tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói: “Muốn rồi sao?”
“Ừm, không hề ngốc, rất thông minh.” Tống Thần Đông giống như một con diều hâu ngậm con thỏ, gặm vành tai cậu.
Viên Hạ vừa thở hừ hừ vừa nói: “Em đúng là… rất thông minh…”
Bóng dáng hai người giao triền rồi lại tách ra, Tống Thần Đông lật người Viên Hạ lại, từ đằng sau nắm lấy eo cậu, hung dữ nói: “Không được nói bản thân ngốc, có nghe chưa hả.”
“Ưm… em không có nói…” Viên Hạ đã thoải mái đến độ chỉ biết kêu hừ hừ, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nghe rõ Tống Thần Đông nói gì.
Tống Thần Đông thở dài một hơi, lại nhào nặn lớp thịt non mềm vừa bị anh vỗ đỏ, nói: “Vẫn đúng là một đứa ngốc.”