Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 123: Yêu Đương






Meme Tần Trầm trong miệng Đường Ly, cũng chỉ có hai tấm, một tấm là vẻ mặt hắn nhàn nhạt nhìn máy quay:
Ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn mi tinh tướng.

Một tấm đúng lúc cố định hình ảnh hắn đang giơ chảo bơi thuyền, dòng chữ là:
Mi có tin ta cho mi một cái chảo không?
So với nội dung meme hết sức kỳ quặc của Hứa Giản, Tần Trầm có vẻ lạnh lùng cứng rắn hơn rất nhiều, chắc hẳn có liên quan đến tin đồn tính tình không tốt của hắn.

Nhìn meme Tần Trầm giơ chảo hơi buồn cười, Hứa Giản che miệng cười một trận, sau đó nhanh chóng lưu ảnh.

Sau này có thể dùng khi trò chuyện với Tần Trầm!
Tưởng tưởng biểu cảm của Tần Trầm khi nhìn thấy meme của mình, tâm trạng Hứa Giản rất tốt, eo không mỏi, chân cũng không chuột rút.

Sau khi chương trình phát, weibo Tần Trầm và Hứa Giản náo nhiệt hai ngày, sau đó dần yên lặng trở lại, fan của Hứa Giản cũng hơn ba triệu.

Khi sức nóng gần như giảm xuống, super topic của Thỉnh Giản cp hoạt động trở lại, ăn đường trong chương trình.

Hai ngày trước mức độ bàn tán quá cao, sợ sẽ làm người qua đường thấy phản cảm về hai người, fan cp cũng không dám xuất hiện, chờ tiếng gió qua mới thể hiện sự phấn khích của bản thân được ăn cơm chó và tìm người cùng sở thích.

Là người dẫn của super topic, để tiện quản lý fan couple, Tiểu Nam còn cố ý mở một nhóm fan, nghĩa là:
Không tiện thảo luận bên ngoài, có thể vào trong nhóm thảo luận.

Lúc Hứa Giản lướt weibo, trong lúc vô tình ấn vào nhóm fan, kết quả chưa tới mấy phút đã mặt đỏ tới mang tai, luống cuống tay chân nhanh chóng thoát ra.


Lượng fan trong nhóm rất đông, vẽ, viết truyện ngắn cũng có, nhưng nội dung quy mô lớn, nếu như phát ra ngoàu sẽ bị bộ chống nội dung khiêu dâm loại bỏ.

Cậu thực sự không nghĩ tới, bề ngoài những người hâm mộ trông nhã nhặn, vẻ đẹp tâm hồn, sau lưng lại là như vậy...!
Thật là chuyện gì cũng dám nói, cũng không biết mấy cô nàng hiểu nhiều như vậy.

Quấy rầy quấy rầy.

Trong lúc (Kẻ sát phạt) công chiếu nhận được lời khen ngợi như nước thủy triều, sau khi công chiếu đạo diễn nhắn trong nhóm chế tác, nói sẽ đưa bộ phim đi liên hoan phim Bách Kim.

Từ diễn viên đến thành viên chế tác của (Kẻ sát phạt) đều rất xuất sắc, có một không hai, bản thân đạo diễn cũng đang gấp rút giành giải thưởng, lúc Phan Mẫn khuyên Tần Trầm nhận bộ phim này đã nói, nếu như hắn lấy được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim Bách Kim lần này, vậy hắn đã đạt được mọi giải thưởng trong đời, từ song kim ảnh đế thăng cấp trở thành tam kim ảnh đế.

Nguyên văn của Phan Mẫn là, cho dù sau này hắn lui về kế thừa gia nghiệp, cũng coi như không còn tiếc nuối.

Đối với chuyện nam diễn viên chính xuất sắc nhất này, Tần Trầm không ôm hi vọng lớn bao nhiêu.

Hắn năm nay mới hai mươi bảy, mặc dù ra mắt sớm, nhưng vẫn chưa thể so sánh được với một số tiền bối trong ngành, liên hoan phim Bách Kim rất danh giá, đừng nói nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cho dù là diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng cạnh tranh khốc liệt.

Tần Trầm cảm thấy lần này mình có may mắn được vào danh sách đề cử, cũng nhiều nhất là cho đủ số lượng.

Thế nhưng ngoại trừ liên hoan phim Bách Kim ra, đạo diễn còn có thể đưa phim nhựa đi liên hoan phim bình chọn khác trong nước có chất lượng thấp hơn, theo đạo diễn và Phan Mẫn tiết lộ, phía ban tổ chức đã ngỏ ý với bọn họ.

Sau đó Phan Mẫn cũng phân tích cho Hứa Giản và Tần Trầm, trước tiên không nói tới nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Bách Kim, dựa theo độ nổi tiếng của (Kẻ sát phạt), nhận được giải thưởng liên hoan phim trong nước hoàn toàn không thành vấn đề.

Còn có chính là đạo diễn rất xem trọng Hứa Giản, chuẩn bị đưa thông tin của cậu đi tham gia bình chọn diễn viên mới xuất sắc nhất.

Bỗng bị tóm, Hứa Giản thụ sủng nhược kinh: "Phần diễn của em ít như vậy, cũng chưa thể lọt vào danh sách đâu?"
Tần Trầm nhìn cậu: "Thể hiện của em trong phim rõ như ban ngày, trước khi quay kẻ sát phạt quả thật là người mới đến không thể mới hơn, đủ điều kiện tham gia bình chọn, nhưng có thể mang cúp về hay không, còn phải xem kết quả."
Nghe hắn, Hứa Giản ban đầu không hi vọng chút gì mơ hồ có chút mong đợi, nghĩ thầm ——
Lỡ như thì sao?
Coi như không thể nhận được giải thưởng, nhưng có thể vào danh sách đề cử cũng không tồi!
Tuy nhiên liên hoan phim còn khá lâu, Tần Trầm và Hứa Giản vẫn phải tiếp tục công việc.

Sau khi có kinh phí, (Hắn và violong của hắn) nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi, chuyện hai người vào đoàn quay phim dần được đưa lên nhật báo.

Cũng ngay khi quay (violong), cuối cùng Hứa Giản đã có cảm giác Cuối cùng mình không còn là người tra không ra tên trong giới giải trí.
Cụ thể là lúc bọn họ đến sân bay, thậm chí có fan giơ bảng viết tên cậu.

Số lượng fan đến sân bay tuy không nhiều, nhưng Hứa Giản cũng rất thỏa mãn.

Sau khi lên máy bay ngồi xuống chỗ của mình, Tần Trầm quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Giản cách vách, thấy người này từ khi nãy đã cong khóe miệng không nguôi.

Âm thầm lắc đầu cười, Tần Trầm cũng không quấy rầy Hứa Giản, mặc cho một mình cậu đắm chìm trong vui vẻ.

......!
Quá trình quay phim (Hắn và violong của hắn) trong vòng 120 ngày, vốn dựa theo tiến trình ban đầu, sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Hứa Giản trải qua trong đoàn phim, kết quả bọn họ quay chụp thuận lợi đến kỳ lạ, đóng máy sớm hơn nửa tháng.


Tháng bảy hơ khô thẻ tre, mà Hứa Giản lại sinh ra vào tháng nóng nhất trong năm.

Trong bữa tiệc hơ khô thẻ tre, Hứa Giản ngoại trừ mời rượu đạo diễn sản xuất và những người khác, còn cố ý mời cố vấn đặc biệt cho bộ phim một ly.

Hứa Giản diễn vai nam chính là thiên tài violong, Tần Trầm là nam thứ cũng tương tự, cho nên trong phim có phần lớn liên quan đến kiến thức nhạc lý về violong và chơi các đoạn nhạc ngắn, với thái độ nghiêm túc, đạo diễn mời nghệ sĩ violong nổi tiếng trong nước tới làm cố vấn.

Cố vấn đặc biệt tên đầy đủ Lâm Linh, trạc tuổi với Tần Trầm, lại được mệnh danh là Thần sinh ra để dành cho violong, tất cả mọi người gọi anh là Lâm Thần.

Lâm Thần tuyên bố rút khỏi giới và từ bỏ violong trong khi phía trước anh là tương lai vô hạn, mai danh ẩn tích mấy năm sau mới lại xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Vì mời anh làm cố vấn, đạo diễn phí công sức của chín trâu hai hổ, nói khô cả mồm, Lâm Thần mới đồng ý.

Sự thực chứng minh, tất cả nỗ lực của đạo diễn đều đáng giá, liên quan đến violong, không có gì Lâm Thần không hiểu, có anh cố vấn, làm ít mà hiệu quả nhiều.

Hứa Giản cố ý mời Lâm Linh một ly, ngoại trừ bởi vì trong quá trình quay chụp Lâm Thần đã giúp đỡ và cho cậu ý kiến rất nhiều, còn có một nguyên nhân:
Mấy năm trước Lâm Thần đã công khai tình cảm, bạn trai anh là ca sĩ phái thực lực nổi tiếng trong nước - Thương Mu.

Không đúng, phải nói là bạn đời, bởi vì cách đây hai năm trước hai người đã ra nước ngoài đăng ký giấy kết hôn rồi.

Cho nên Hứa Giản ngưỡng mộ Lâm Thần không chỉ ở tài năng chơi đàn violong của anh, mà còn vì sự dũng cảm dám công khai tình cảm của anh.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc Hứa Giản và Tần Trầm đi ra, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại bên Lâm Linh cách đó không xa, sau đó một chàng trai cao lớn bảnh bao bước xuống xe.

Hứa Giản chỉ thấy được một Lâm Thần thẩn trọng đoan trang đứng trước mặt bọn họ, nhìn thấy chàng trai bước xuống hơi sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói, bước chân nhẹ nhàng đi về phía chàng trai, cho đối phương một cái ôm ấm áp.

Hứa Giản nhận ra chàng trai kia chính là bạn đời Thương Mu của Lâm Thần.

Thương Mu cũng để ý tới Tần Trầm và Hứa Giản, ôm Lâm Thần từ xa gật đầu chào hai người.

Chờ Lâm Thần lên xe đi xa, Hứa Giản vẫn chưa thu hồi tầm mắt.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của cậu, Tần Trầm quay đầu nhìn cậu: "Ghen tỵ?"
"Phải..." Hứa Giản theo bản năng gật đầu, lập tức rất nhanh phản ứng lại, cười cười với Tần Trầm:
"Đôi Lâm Thần quả là khiến người ta ghen tỵ, mà chúng ta bây giờ như vậy cũng rất tốt."
Bỏ qua những thứ khác không nói, Hứa Giản thật sự rất ghen tỵ với Lâm Thần và Thương Mu, có thể dắt tay ôm ấp trước mặt mọi người, không cần che giấu tình yêu trong lòng.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản thở dài trong lòng ——
Cậu và Tần Trầm đến khi nào mới có thể như bọn họ chứ?
Thu hết thảy biểu cảm của Hứa Giản vào trong mắt, Tần Trầm nghiêng đầu liếc mắt nhìn theo hướng Lâm Linh và Thương Mu rời đi, một mặt suy tư.

......!
Tết trung nguyên mười lăm tháng bảy, còn được gọi là tháng cô hồn, chính là ngày này sinh nhật của Hứa Giản.

Trước đây Hứa Giản chưa từng cảm thấy ngày sinh nhật của mình có cái gì không đúng, mà sau này Khương Lâm Tà cố ý nhắc nhở cậu, nói người sinh ra vào ngày đó có dương khí thấp hơn người bình thường, vào ngày đó cậu sẽ khá khó duy trì dạng người, để cậu chú ý hơn.

Vì vậy sinh nhật còn chưa tới, Hứa Giản đã quyết định lên kế hoạch ở nhà cả ngày.


Buổi tối trước ngày sinh nhật của Hứa Giản, chú của cậu Liễu Định Tương gọi điện thoại cho cậu, trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ, cuối cùng hỏi cậu khi nào rảnh rỗi về nhà một chuyến, ăn tết cậu cũng không về, người trong nhà nhớ cậu.

Biết Hứa Giản bận rộn công việc, Liễu Định Tương rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Hứa Giản, sợ quấy rầy cậu làm việc, tuy nhiên sau khi (kẻ sát phạt) lên sóng, ông còn cố ý gọi điện thoại cho Hứa Giản, nói đi cùng mợ của Hứa Giản đến rạp chiếu phim xem phim, khen cậu rất giỏi, còn cho gửi tiền lì xì cho cậu.

Người lớn không thích xem chương trình giải trí, cho nên sau khi chương trình lần trước phát sóng Liễu Định Tương không phản ứng, ngược lại là chị họ Hứa Giản liên tục cue cậu trong wechat, mừng thay cho cậu, bao lâu nay, cuối cùng cũng hết khổ.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Định Tương chuyển cho Hứa Giản một số tiền lớn, để cậu mua ít đồ ăn và quần áo, phần còn lại, để cậu mời đồng nghiệp trong công ty mới ăn cơm, làm quen với các đồng nghiệp.

Nhận tấm lòng, tiền thì Hứa Giản trả lại.

Sinh nhật hàng năm Liễu Định Tương đều cho cậu tiền, Hứa Giản mười mấy tuổi sẽ nhận, bây giờ lớn hơn không chịu nhận, Liễu Định Tương không ép được cậu đành phải coi như thôi, gửi tin nhắn giọng nói để cậu về chơi.

Nghe giọng nói của Liễu Định Tương, Tần Trầm vừa tắm xong, để trần thoáng qua trước mặt Hứa Giản, có lẽ là bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc, lời nói ban đầu của Hứa Giản đến khóe miệng quẹo cua, biến thành:
"Chú, hôm nào cháu dẫn người về được không?"
Hứa Giản vừa dứt lời, Tần Trầm đang mặc đồ ngủ bỗng nhiên dừng tay lại, quay đầu nhìn cậu.

Đối diện tầm mắt Tần Trầm, Hứa Giản không hiểu biết thế nào có chút thẹn thùng khó giải thích được, giơ tay sờ sờ mũi, ánh mắt bắt đầu tự do:
"À thì chỉ là...!Anh có muốn gặp chú em không?"
Từ khi cha mẹ qua đời, Hứa Giản nhìn rõ rất nhiều bộ mặt thật của họ hàng thân thích, đối với cậu mà nói, người thân hiện tại của cậu cũng chỉ có gia đình chú Liễu Định Tương.

Hứa Giản hỏi câu này, chính là đang hỏi Tần Trầm có đồng ý về nhà gặp người thân của cậu không.

Sau khi hỏi xong Hứa Giản còn hơi căng thẳng, bọn họ quen nhau gộp lại cũng chưa tới một năm, việc lớn như gặp người lớn trong nhà thế này, chỉ sợ Tần Trầm không đồng ý.

Nhưng mà khiến Hứa Giản không nghĩ tới chính là, Tần Trầm nhanh chóng gật đầu:
"Ngày mai chúng ta có thể mua vé máy bay về."
Hứa Giản: "?"
Cũng không cần vội vã vậy đâu.

Hứa Giản còn chưa nói, Liễu Định Tương gửi tin nhắn tới, Tần Trầm cách xa như vậy cũng có thể nghe ra sự kích động của giọng ông:
"Tiểu Giản cháu đang hẹn hò? Muốn dẫn bạn gái về?"
"Đây là chuyện tốt mà, có cái gì không được, bao giờ hai cháu về? Để chú nói mợ cháu chuẩn bị trước."
"Không đúng, chuyện dẫn bạn gái về nhà quan trọng như vậy, hay là chúng ta ra ngoài ăn, không thể để bạn gái cháu cảm thấy nhà mình sơ xài."
Liễu Định Tương một câu hai câu là bạn gái, Hứa Giản nhìn Tần Trầm, đột nhiên không biết nên nói gì.

Vì nghĩ cho thân thể của chú, cậu không thể nói thẳng:
Chú ơi, người cháu dẫn về không phải bạn gái, là bạn trai..