Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 118: Rượu Giả






Nhảy dây mười lần, Lăng Phi kẹt ở chỗ Tần Trầm mười mấy phút mới qua ải, lúc ra khỏi thảm mát xa rồi mang giày, Lăng Phi âm thầm liếc mắt nhìn sau lưng Tần Trầm, khẽ mài răng.

Vừa đau vừa tức, cuối cùng y chỉ có thể an ủi mình đau chút thôi, không sao, đến khi cắt nối biên tập chắc chắn Tần Trầm rất nhiều thời lượng, y đứng cùng Tần Trầm, có thể thêm vài giây lên hình.

Cũng không tính là thiệt thòi.

Lăng Phi trì hoãn thời gian quá dài, sau đó đạo diễn thêm một yêu cầu, một người thất bại thử thách liên tiếp ba lần, sẽ phải chờ lượt sau.

Là người tiếp theo, Hứa Giản áp lực rất lớn.

Tần Trầm và Khổng Chiêu Trạch đội Nguyệt Lượng là đội được đề xuất đoạt giải quán quân, ngay khi Hứa Giản buộc túi cát, Tiết Dịch đội Tinh Tinh lại gần tìm hiểu tình báo, muốn biết đội trưởng là ai.

Khổng Chiêu Trạch nhìn Tiết Dịch: "Bí mật thế này làm sao nói cho ông, ông ngốc hay là ông tôi ngốc?"
Đồng đội Hứa Giản là Tào Thiêm cũng qua tham gia trò vui, dùng vai đụng đụng Tiết Dịch, vô cùng thần bí hỏi chuyện liên quan tới đội trưởng.

Trong game ngày hôm nay, chơi trò chơi đều là phụ, chủ yếu nhất chính là trăm phương ngàn kế tìm hiểu đội trưởng đội đối phương là ai, sau đó cướp đoạt thời gian, trực tiếp loại bỏ đội họ.

Đây là cách giành chiến thắng đơn giản nhất.

Thế nhưng căn cứ theo quy tắc trò chơi, giai đoạn an toàn là khi chơi trò chơi, toàn bộ thời gian của người chơi đều tạm dừng không thể cướp đoạt, có thể cướp thời gian của người khác, chỉ khi trên đường đi đến địa điểm trò chơi tiếp theo.

Dĩ nhiên, đội trưởng là ai mọi người cũng không thể nói, cho nên chờ Hứa Giản chuẩn bị xong, những người kia còn đang thăm dò lẫn nhau, đến khi nhân viên đưa những hình ảnh động tác mà lát nữa Hứa Giản phải hoàn thành thì mọi người mới tản ra.

Tào Thiêm đi đến ấn vai Hứa Giản đang chuẩn bị xuất phát, thấp giọng nói:

"Khi nãy tôi đi nhìn xem sao, mấy động tác cậu phải hoàn thành ngoại trừ nhảy một chân ra, thì đều đơn giản hơn so với Lăng Phi."
Hứa Giản nghe xong mờ mịt: "Nhảy một chân?"
Tay phải Tào Thiêm nắm chặt cổ chân trái đặt lên đùi phải trước, sau đó khom lưng dùng sức, nhảy một cái.

Làm mẫu cho Hứa Giản một lần xong, Tào Thiêm thả chân của mình xuống, nói: "Đây gọi qua cửa sắt."
Xem xong động tác của Tào Thiêm, Hứa Giản: "..."
Qua cửa sắt hay không phải sắt cậu không biết, nhưng cậu đã có thể tưởng tượng được lúc dậm xuống đau đến mức nào.

Hứa Giản híp mắt ngẩng đầu nhìn, phát hiện lần này Tần Trầm đứng vị trí thứ hai đếm ngược, nhưng mà khoảng cách quá xa, không thấy rõ trong tay hắn cầm hình gì.

.

truyện xuyên nhanh
Thuận theo ánh mắt Hứa Giản nhìn, nhìn thấy Tần Trầm sau đó Tào Thiêm cười nói:
"Nhưng mà còn may, nhảy một chân ở chỗ Tần Trầm, quan hệ hai người tốt, có thể để hắn nương tay."
Như là trả lời Tào Thiêm, Tiết Dịch quay đầu nhìn về phía sau Tần Trầm, nửa đùa nửa thật nói:
"Tần Trầm, anh và Hứa Giản là anh em cùng nhà, cũng không thể cố ý nương tay cho cậu ta."
Tần Trầm giương mắt nhìn Hứa Giản chuẩn bị vào thảm, cười cười nhìn Tiết Dịch:
"Cậu cảm thấy tôi là loại người công tư không phân minh sao?"
Lời này Tiết Dịch không thể nào đáp lại, dù sao gã và Tần Trầm không quen.

Khổng Chiêu Trạch đứng cuối cùng, nghe vậy cười xen mồm: "Tiết Dịch ông yên tâm, chúng tôi không phải loại người như vậy."
Tần Trầm cười cười, ánh mắt chuyển đến Hứa Giản ở vạch xuất phát.

Sau khi dẫm lên thảm, Hứa Giản đứng yên vài giây, từ từ thích ứng rồi mới đi đến phía trước.

Động tác của Hứa Giản nhanh hón Lăng Phi, chỉ sẩy chân đạp bể bóng bay màu đỏ một lần, sau đó thuận lợi đến trước mặt Tần Trầm.

Tiểu Nam ở bên cạnh nhìn vậy lắc đầu, anh Hứa chơi rất nghiêm túc, muốn qua ải trong thời gian ngắn nhất có thể, tốc độ nhanh, đúng quy đúng củ, không có gì để cười.

Nói tóm lại, chơi game show quá nghiêm túc, thiếu hụt cảm giác giải trí.

Tần Trầm nhìn Hứa Giản bỏ ra không tới mấy phút đã đến trước mặt mình, nhịn không được ngoắc ngoắc khóe miệng:
"Muốn lấy vật phẩm đặc biệt?"
Trước khi chơi đạo diễn có nói, đội đạt được thời gian hoàn thành nhiệm vụ ngắn nhất sẽ đội có thưởng, là vật phẩm đặc biệt.

Hứa Giản đứng run run rẩy rẩy, nghe vậy nhìn hắn: "Lẽ nào anh không muốn?"
Nhìn cậu đau đến mức cau mày, Tần Trầm giơ tay đỡ lấy cánh tay cậu, hỏi:
"Em nhảy một chân được không đó?"
Dựa vào Tần Trầm, Hứa Giản thở phào sau đó hít sâu một hơi, điệu bộ anh dũng chịu chết: "Đến đây đi."
Tần Trầm đỡ Hứa Giản không buông tay, Tiết Dịch nhàn rỗi, chỉ vào cánh tay hai người bọn họ haiz vài tiếng, vẻ mặt khoa trương:
"Ai nói sẽ không công tư không phân đâu?"
Tào Thiêm tất nhiên là nói giúp đồng đội mình: "Thế nào là phải công tư không phân minh, tiền bối chiếu cố hậu bối là điều nên làm!"
Lăng Phi cũng lại gần, trên mặt mang theo nụ cười, đúng lúc lấy lòng: "Chỉ là đỡ chút thôi không sao."
Tiết Dịch quay đầu nhìn Lăng Phi, đùa giỡn đến vỗ vai y: "Oa, Lăng Phi rốt cuộc cậu chung đội với ai vậy, sao lại vứt bỏ đồng đội?"
Xung quanh trong nháy mắt trở nên náo nhiệt, sợ Tần Trầm giúp mình sẽ khiến cho người khác bất mãn, Hứa Giản nhanh chóng buông tay hắn ra.

Hứa Giản cong mắt cười nói với Tần Trầm: "Em có thể."
Cũng không phải không chịu nổi, nếu đã chơi thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi.


Tần Trầm nghe xong gật gật đầu, cũng không nói gì.

Hứa Giản cắn răng nhảy một chân, chạm xuống đất trong chốc lát cậu đau đến mức muốn mắng ekip chương trình, quá độc ác.

Bởi vì đau, lúc chạm xuống đất, người Hứa Giản lệch đi nhào tới bên cạnh, may thay Tần Trầm đỡ lấy cậu, giúp cậu đứng vững, dịu dàng hỏi:
"Vẫn được chứ?"
Đại não thoáng chốc trở nên trống rỗng, bình tĩnh lại Hứa Giản mới gật gật đầu với Tần Trầm: "Không sao."
Động tác của Tần Trầm quá nhanh, Tào Thiêm làm đồng đội vốn định đi dìu Hứa Giản, kết quả chậm một bước, nâng tay lên đơ giữa không trung vài giây rồi thả xuống, bắt đầu hoài nghi nhân sinh ——
Đồng đội của Hứa Giản rốt cuộc là mình hay là Tần Trầm?
Vào giờ phút này, Tào Thiêm cảm thấy mình rất rất không xứng với cái danh đồng đội này.

Sau khi Hứa Giản qua được chỗ Khổng Chiêu Trạch, nhanh chóng tháo chạy khỏi thảm như mèo, ngay khi cậu nhìn xung quanh tìm giày của mình, Tần Trầm cầm giày thể thao và tất của cậu đến.

Hứa Giản bỗng cảm thấy phấn chấn, nhanh chóng nhận giày trong tay hắn: "Em tự làm được mà."
Nói chuyện, Hứa Giản có chút sốt sắng nhìn về phía người quay phim, hi vọng cảnh Tần Trầm lấy giày cho mình không bị quay lại, coi như quay lại cũng không thể phát, nếu không...!
Tần Trầm lấy giày cho cậu, Hứa Giản sợ bị nước bọt của fan Tần Trầm làm chết đuối.

Mấy người Khổng Chiêu Trạch và Tào Thiêm ở bên cạnh cũng chú ý tới Tần Trầm lấy giày cho Hứa Giản, trên mặt mỗi người không thể hiện ra, nội tâm lại đều sóng lớn mãnh liệt:
Wtf, Tần Trầm đích thân xách giày cho Hứa Giản, rốt cuộc Hứa Giản có lai lịch gì? Hay là hôm nay Tần Trầm uống rượu giả? Tại sao tốt xử tốt với hậu bối đến vậy?
Đừng nói mấy người Tào Thiêm, ngay cả Phan Mẫn và Tiểu Nam nhìn thấy tình cảnh này đều rất bất ngờ, các cô biết Tần Trầm rất tốt với Hứa Giản, nhưng không ngờ tới có thể tốt đến nước này.

Có thể xách giày cho Hứa Giản trước mặt nhiều người như vậy.

Người không biết chắc chỉ coi Tần Trầm là tiện tay, nhưng biết quan hệ hai người như Phan Mẫn lại biết hành động của Tần Trầm có ý nghĩa gì.

Không quan tâm người xung dậy sóng to gió lớn thế nào, bản thân Tần Trầm rất bình tĩnh, nhìn Hứa Giản ngồi bên cạnh, luống cuống tay chân chuẩn bị mang tất, đột nhiên vươn tay rút tất ra khỏi tay cậu.

Trong tay trống trơn, Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm, ý trong mắt là ——
Chuyện gì xảy ra, còn chưa mang tất?
Ngay khi Hứa Giản không rõ, Tần Trầm không biết từ đâu lấy ra một đôi tất mới đưa cho cậu, mở miệng nói:
"Mang đôi này, đôi cũ lau chân."
Hứa Giản nghe xong theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn lòng bàn chân của mình, ngoại trừ hồng một một chút ra, sạch sành sanh, cũng không bẩn.

Trước ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản mới nhớ tới, người này ngoại trừ là cuồng lông trầm trọng ra, còn có cuồng sạch sẽ nhẹ, ráp trải giường cũng không để cho dì thay giúp.

Vì vậy Hứa Giản đành phải lấy tất cũ lau chân, thay tất mới Tần Trầm đưa, đồng thời không nhịn được hiếu kỳ:
"Sao anh lại mang tất theo bên mình?"
Tần Trầm giơ tay kéo Hứa Giản từ đệm lên, giải thích: "Lúc nãy hỏi Tiểu Nam lấy."
Hứa Giản theo bản năng nhìn về phía Tiểu Nam, chỉ thấy người sau hớn hở, một mặt Khen em đi vẫy vẫy tay với mình.

Nhìn Tiểu Nam cười cười, sau đó Hứa Giản chân thành đặt câu hỏi: "Tiểu Nam trong túi đeo lưng đến cùng chứa những gì?"
Xem ra chỉ có cậu không nghĩ ra, không có gì mà trong túi Tiểu Nam không có.

Quả thực là túi vạn năng.

Sau Hứa Giản là Khổng Chiêu Trạch, hình ảnh của anh không khó, nhưng sau khi anh đi lên phát ra tiếng kêu thảm thiết còn lớn hơn người khác.

Tiếng la hét của Khổng Chiêu Trạch làm cho ekip chương trình cũng hoài nghi, đạo cụ mình chuẩn bị không phải thảm mát xa, mà là đinh thép.


Chờ Khổng Chiêu Trạch thông qua, đạo diễn bắt đầu công bố xếp hạng thời gian, cuối cùng Hứa Giản giành chiến thắng với thời gian nhắn nhất, Lăng Phi thứ nhất từ dưới lên.

Đạo diễn yêu cầu nhân viên đưa ra hai tấm thẻ, nói với Hứa Giản và Tào Thiêm:
"Ở đây có hai tấm thẻ, các cậu là đội chiến thắng, có thể tuyển một tấm."
Tào Thiêm nghe xong lập tức nói: "Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên là muốn hết."
Tào Thiêm nói, đạo diễn không chút lưu tình từ chối: "Mơ đi, chỉ có thể chọn một cái."
Hứa Giản nhìn hai tấm thẻ giống nhau như đúc trước mặt, có chút không rõ, nhìn Tào Thiêm: "Chọn cái nào?"
Nghiên cứu một phen, cuối cùng Tào Thiêm nói: "Dù sao cũng là thẻ ưu tiên, chọn cái nào cũng không thiệt thòi, cậu xem cái nào thích thì chọn cái đó."
Hứa Giản nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Tần Trầm, người sau nhíu nhíu mày, cười: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Thu hồi ánh mắt sau đó Hứa Giản nhỏ giọng thầm thì: "Chỉ là thói quen."
Cân nhắc một chút, cuối cùng Hứa Giản chọn thẻ bên tay phải, mở ra xem, thấy trên đó viết:
Trao đổi thân phận
Đạo diễn đúng lúc giải thích: "Nắm giữ thẻ này trong đội, có thể trao đổi thân phận bất cứ lúc nào, sử dụng một lần sẽ hết hiệu lực."
Nghe đạo diễn nói, trong mắt Khổng Chiêu Trạch tràn đầy ước ao nhìn chằm chằm thẻ trong tay Hứa Giản:
"Nếu đội trưởng của họ bị cướp, trong lúc khẩn cấp trao đổi thân phận thành đội viên, như một cái bẫy."
Coi như đội Thái Dương nhiều hơn bọn họ một cơ hội.

Lăng Phi cũng nói: "Vậy khi cướp của bọn họ phải cực kỳ cẩn thận, không để ý sẽ giẫm phải bẫy."
Tào Thiêm rất vui vẻ, khen Hứa Giản không ngớt.

Đạo diễn cười như cáo: "Những ưu tiên sau màn này sẽ được đưa ra một cách bí mật, mọi người cố lên."
Tiếp đó nhân viên đưa địa chỉ địa điểm trò chơi kế tiếp, đồng thời đạo diễn tuyên bố giai đoạn an toàn kết thúc, toàn bộ thành viên có thể cướp.

Đạo diễn vừa mới nói xong, sáu người còn đang đứng chung một chỗ ngay lập tức giữ khoảng cách với nhau, Hứa Giản giữ chặt huy chương trước ngực mình, chỉ sợ có người xuống tay với mình.

Địa điểm tiếp theo yêu cầu khách mời tự đi, ekip chương trình không dùng xe buýt đưa đón nữa, Tào Thiêm kéo cánh tay Hứa Giản, nói cậu:
"Hứa Giản, đi mau!"
Đến địa điểm trò chơi trước một bước, hoàn thành trò chơi sớm nhận được thẻ ưu tiên, còn tiết kiệm thời gian.

Hứa Giản nghe xong chạy theo Tào Thiêm, đồng thời hỏi:
"Chúng ta đi kiểu gì?"
Địa điểm kế tiếp cách bọn họ không gần, nếu đi bộ tới, quá lãng phí thời gian.

Tào Thiêm đảo mắt một vòng, cuối cùng hai mắt sáng ngời, chỉ tay xe đạp công cộng bên cạnh:
"Đi xe đạp!"
Hứa Giản thuận theo ngón tay của anh nhìn sang, ngừng vài giây sau mới chậm rãi mở miệng:
"Nhưng tôi không biết chạy xe đạp."
Tào Thiêm: "Hả?".