Fan Thỉnh Giản cp như mặt trời ban trưa, Phan Mẫn lo lắng xảy ra chuyện, nên muốn mua thuỷ quân áp bình luận, nhưng Tần Trầm cảm thấy không cần thiết, thuận tiện còn nói ngay trước mặt Chu Lượng.
Tần Trầm kéo Hứa Giản đi, để lại Phan Mẫn và Tiểu Nam thu dọn tàn cục, bảo Chu Lượng không nên nói chuyện này ra ngoài.
Phan Mẫn nhìn Chu Lượng: "Cậu là trợ lý của Hứa Giản, gia nhập đoàn đội của chúng ta cũng đã một thời gian, chuyện gì nên nói, chuyện gì không chị tin trong lòng cậu biết rõ."
Chu Lượng vội vàng gật đầu, tất nhiên cậu ta biết Tần Trầm có thể nói chuyện này ngay trước mặt mình, là bởi vì tin tưởng cậu ta, cậu ta không thể nói ra chuyện quan trọng như vậy được.
Mà fan bự của Thỉnh Giản cp Tiểu Nam lại rất lý trí phân tích cho Phan Mẫn và Chu Lượng:
"Fan thời buổi này vừa nhiều và nhạy cảm, nếu chúng ta gọi thuỷ quân dẫn dắt, bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta giấu đầu hở đuôi, nói không chừng còn có thể phản tác dụng."
Phan Mẫn nghe xong cảm thấy cũng có lý, trong giới bây giờ ship cp nam nam rất nhiều, nhiều nhất là trêu chọc một chút, cũng sẽ không nghĩ là thật.
Nếu bọn họ thật sự áp bình luận, bị người khác cho rằng là chột dạ thì phản tác dụng, còn không bằng như Tần Trầm nói không quan tâm.
Một bên khác, Hứa Giản đập cánh tay Tần Trầm, không đồng ý mà nhìn hắn:
"Sao anh lại nói chuyện này ra ngoài."
Tần Trầm: "Đâu có người ngoài."
Hứa Giản nghĩ cũng phải, Chu Lượng là trợ lý của cậu, chuyện của cậu và Tần Trầm có thể giấu giếm được những người khác, nhưng Chu Lượng mỗi ngày đều ở bên cạnh họ, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Thay vì để Chu Lượng đoán mò nhận ra có gì đó không ổn, còn không bằng tìm cơ hội thích hợp trực tiếp nói cho cậu ta biết.
Sau khi hiểu rõ gật đầu, Hứa Giản lại hỏi Tần Trầm:
"Kẻ sát phạt được công chiếu rồi, tiếp đến anh có kế hoạch gì?"
Sau khi quay xong (Kẻ sát phạt), (Loạn bước phi kiếm) của Hứa Giản cũng đóng máy, mặc dù Tần Trầm thường hay đọc kịch bản, nhưng vẫn chưa nhận bộ nào.
Tần Trầm: "Còn đang chọn, phù hợp thì nhận."
Đương nhiên Tần Trầm không thiếu phim, phim tìm đến hắn đều có giá cát-xê cao, nhưng hắn với Phan Mẫn đều là thà thiếu không ẩu, cho nên loại bỏ lời mời hết lần này đến lần khác.
Hứa Giản tò mò: "Anh vẫn nhận phim điện ảnh hả?"
"Không nhất định." Tần Trầm lắc đầu: "Nếu có phim truyền hình hay cũng được, không bắt buộc là phim truyền hình hay điện ảnh."
Sau khi nói xong Tần Trầm lấy cùi chỏ đụng đụng Hứa Giản: "Nếu có kịch bản hay, em nhận vai nam chính, anh tới làm nền cho em."
Song kim ảnh đế làm nền cho mình, Hứa Giản không nhịn được cười, đùa giỡn mở miệng: "Được đó, trực tiếp đi lên đỉnh cao cuộc đời, rất tốt."
Tần Trầm hơi thoáng nhướn mi: "Được, vậy anh sẽ để ý cho em, nếu có kịch bản thích hợp anh sẽ nói với em."
Thấy Tần Trầm đùa giỡn còn nghiêm túc như vậy, Hứa Giản cảm thấy mình cũng không thể thua, vì vậy cũng một mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn, ý vị sâu xa:
"Vậy anh để ý kỹ nha, em cảm ơn."
......!
Doanh thu phòng vé vé ngày thứ hai lại tăng cao, nhà đầu tư kiếm bộn, đạo diễn cũng cười tươi rói cả ngày chỉ thấy răng không thấy mắt, còn đang phát hơn chục bao lì xì trong nhóm thể hiện niềm vui của bản thân.
Hứa Giản cũng canh nhận bao lì xì, sau đó cậu chú ý tới một trong số diễn viên chính Thẩm Tịch vẫn luôn không nói gì.
Mở hộp trò chuyện với Thẩm Tịch, Hứa Giản nhận ra lịch sử trò chuyện dừng lại ở lần cuối cùng ăn lẩu với Trần Đậu Đậu, Thẩm Tịch hỏi cậu có biết Khương Lâm Tà ở đâu hay không.
Thời gian thoáng chốc đã qua lâu như vậy rồi, cũng không biết hai người bọn họ bây giờ thế nào rồi.
Mím môi, Hứa Giản thoát khỏi giao diện với Thẩm Tịch, gửi một tin nhắn cho Khương Lâm Tà:
[Giám đốc Khương, bây giờ anh đang ở đâu?]
Từ sau khi giải thể Đắc Cổ, Hứa Giản cũng rất ít liên lạc với Khương Lâm Tà, bởi vì Khương Lâm Tà nói, bọn họ không cùng một thế giới, sau này nên ít liên lạc hơn mới phải.
Cũng là từ lần nói chuyện đó Hứa Giản mới nhận ra, Khương Lâm Tà vẫn luôn ý thức giữ khoảng cách với con người, còn nguyên nhân...!
Tần Trầm phân tích với cậu, tuổi thọ Khương Lâm Tà dài hơn con người, thay vì nhìn người thân bạn bè từng người từng người già đi, sau đó rời xa mình, còn không bằng ngay từ đầu giữ một khoảng cách, không nên thiết lập mối quan hệ thân mật.
Ít đi chút ràng buộc, khi chia xa lại ít đau khổ hơn.
Hứa Giản nghĩ Khương Lâm Tà sống nhiều năm như vậy, về chuyện luôn giữ khoảng cách với con người, liệu có phải Thẩm Tịch là sai lầm duy nhất của anh hay không.
Hoặc nói...!Là bởi vì Thẩm Tịch, cho nên anh mới tự đưa ra quy tắc đó cho bản thân.
Khương Lâm Tà bên kia chưa trả lời tin nhắn, ngón tay Hứa Giản vô thức nhẹ nhàng gõ màn hình điện thoại di động, suy nghĩ lung tung ——
Giám đốc Khương cứu mình lại không nói rõ sự thật cho cậu ngay khi đó, nguyên nhân lớn nhất chắc cũng là muốn giữ một khoảng cách với cậu?
Đợi mấy phút không đợi được tin nhắn của Khương Lâm Tà, Hứa Giản thử thăm dò gửi thêm mấy tin nhắn, kết quả tất cả đều là đá chìm biển lớn.
Trong lòng hồi hộp, Hứa Giản nghĩ thầm giám đốc Khương thật sự mất tích rồi sao?
Đến tối còn chưa nhận được tin nhắn của Khương Lâm Tà, Hứa Giản cau mày đem lo lắng trong lòng mình nói với Tần Trầm.
Tần Trầm nghe xong giơ tay dí trán cậu: "Hắn cần em lo lắng?"
Hứa Giản nghe ra ý trong lời nói của Tần Trầm, Khương Lâm Tà là một yêu tinh, thần thông quảng đại, không có khả năng mất tích, quả thật là không tới phiên một người bình thường như cậu bận tâm.
Mà Hứa Giản nhíu chặt mày lại không giãn ra: "Cũng không biết thầy Thẩm liên lạc với anh ấy không."
Thấy cậu bận tâm, Tần Trầm thuận miệng nói:
"Nếu lo lắng, không bằng em đi hỏi Thẩm Tịch xem."
"Vậy được không?" Hứa Giản giương mắt nhìn Tần Trầm, có chút do dự: "Nếu hắn cũng không liên lạc được với giám đốc Khương, em đi hỏi như vậy, không phải xát muối vào vết thương của hắn hả?"
Đang lo lắng điều này, cho nên cả ngày hôm nay Hứa Giản chờ tin nhắn của Khương Lâm Tà, nín một buổi trưa cũng không đi hỏi Thẩm Tịch, chỉ sợ nhắc đến chuyện làm anh đau lòng.
Tần Trầm bất đắc dĩ nhìn cậu: "Em đó, nghĩ ngợi quá nhiều, có cái gì thì hỏi trực tiếp, miễn cho em nghĩ bậy nghĩ bạ, nếu em không mở miệng được, anh hỏi giúp em."
Sau khi nói xong Tần Trầm làm dáng muốn lấy điện thoại di động, Hứa Giản nhanh chóng đoạt lấy: "Thôi, hay là để em tự hỏi."
Trong lòng cân nhắc lời giải thích xong, Hứa Giản gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch, sau đó căng thẳng thấp thỏm chờ trả lời.
Làm cho cậu không nghĩ tới chính là, Thẩm Tịch trả lời tin nhắn rất nhanh chóng:
[Cậu tìm Lâm Tà? Hôm nay cậu ấy ra ngoài với tôi, vẫn chưa có thời gian xem điện thoại, có chuyện gì thì cậu nói đi, tôi chuyển lời hộ cậu.]
Vừa đọc tin nhắn này, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm: [Giám Khương đi với anh?]
Thẩm Tịch: [Đúng vậy, tụi tôi đi leo núi.]
Thẩm Tịch: [Hình ảnh]
Thẩm Tịch gửi tới một tấm hình, bối cảnh trong hình là phần cuối bậc thềm không thể nhìn thấy, Hứa Giản không nhận ra hai bên bậc thềm, đã muộn lắm rồi, đèn đường hai bên đã bật, phát ra ánh sáng vàng ấm áp.
Mà ở giữa bức ảnh, là Khương Lâm Tà mặc quần áo thể thao, có lẽ là nhận ra được có người chụp trộm, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn bị ống kính bắt được.
Nhìn thấy bức ảnh, Hứa Giản sững sờ, không vì cái gì khác, cũng vì màu tóc trắng bạc của Khương Lâm Tà trong hình là màu tóc mà cậu và Tần Trầm đã từng thấy.
Hứa Giản nhìn kỹ một lần, xác nhận tóc Khương Lâm Tà không phải camera phản quang, là màu trắng bạc thật.
Lẽ nào Khương Lâm Tà đã nói rõ thân phận thực sự với Thẩm Tịch?
Hứa Giản không chắc chắn gõ chữ hỏi:
[Tóc giám đốc Khương...]
Tin nhắn của Thẩm Tịch nhanh chóng được gửi qua:
[Cậu ấy mới nhuộm, tôi cũng không ngờ cậu ấy thích màu tóc này, thế nhưng bất ngờ lại rất hợp với cậu ấy.]
Hứa Giản:...!
Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch đang leo núi, nếu biết Khương Lâm Tà không có bỗng dưng mất tích, Hứa Giản cũng không quấy rầy bọn họ, dăm ba câu kết thúc cuộc trò chuyện, vừa nhấc mắt liền bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tần Trầm.
Hơi nhún vai, Hứa Giản nói: "Không mất tích, đang leo núi với thầy Thẩm."
Tần Trầm: "Đêm hôm leo núi làm gì?"
"Không biết." Hứa Giản lắc đầu: "Có lẽ đây chính là tình thú."
Mặc dù cậu cũng không biết vầy có tình thú chỗ nào.
Để sách trong tay xuống, Tần Trầm bỏ điện thoại di động trên tay Hứa Giản xuống:
"Vậy em đừng bận tâm, đã trễ thế này, ngủ đi."
Hứa Giản vừa định gật đầu, kết quả là nhận ra bàn tay không đứng đắn của người nào đó đang mò vào trong áo cậu.
Đè lại bàn tay không thành thật của người nào đó, Hứa Giản nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: "...!Nói đi ngủ mà?"
Cúi người cách lớp áo cắn một cái lên vai cậu, Tần Trầm nở nụ cười, không chút hoang mang mở miệng:
"Em ngủ, anh ngủ em, không liên quan."
Hứa Giản: "???"
Này còn không liên quan? Ngài Tần, mặt mũi anh đâu?
Rất hiển nhiên, ở trên giường người nào đó không cần mặt mũi, dù sao ngủ không cần dựa vào mặt.
Tần Trầm và Hứa Giản cùng nhau ở nhà trải qua mấy ngày nghỉ phép rất lãng phí, trừ ăn cơm đi vệ sinh ra, phần lớn thời giản một ngày của hai người đều là lăn lộn trên giường.
Nghỉ phép mấy ngày Hứa Giản học được nhiều thứ, nhưng lại bị Tần Trầm theo đó làm vài tư thế độ khó cao, mới mẻ và đòi hỏi thể chất.
Hứa Giản có lý do nghi ngờ Tần Trầm lén lút tìm hiểu thêm sau lưng mình, không thì làm sao có khả năng hiểu nhiều như vậy.
Trước lời chất vấn của Hứa Giản, Tần Trầm nở nụ cười, cúi người hôn cậu, cười rất hấp dẫn:
"Anh sẽ xem như em khen anh, dĩ nhiên, em học giỏi như vậy, anh cũng không ngại đi tìm chút tài liệu để luyện tập cùng em."
Ở trên giường, thể lực Hứa Giản không sánh bằng Tần Trầm, ngay cả ngoài miệng chạy tàu hỏa, vẫn thường xuyên bị đối phương bỗng nhiên tăng ga gia tốc rớt xuống xe.
Hứa Giản bây giờ phát hiện, lúc ở trên giường, Tần Trầm không phải đang lái xe, mà là đang lái xe trên đường.
*Lái xe trên giường là chỉ chuyện giường chiếu.
Lão tài xế, không sánh bằng không sánh bằng.
......!
Hứa Giản vốn cho là chuyện Tần Trầm nói làm nền cho cậu, để cậu nhận vai chính là đùa giỡn, cũng không để trong lòng, cho nên chờ Tần Trầm thật sự đưa kịch bản tới trước mắt cậu, cả người cậu đều choáng váng.
Nhìn Tần Trầm rồi lại nhìn Phan Mẫn, Hứa Giản bối rối: "Mấy cái này là có ý gì?"
Tới thật sao?
Thấy Hứa Giản giật mình, Phan Mẫn xoay mặt nhìn Tần Trầm: "Cậu chưa nói với cậu ấy?"
Đối diện ánh mắt của Hứa Giản, Tần Trầm giơ tay xoa nhẹ tóc cậu, giải thích:
"Trước đó đã nói với em, đây là kịch bản, phim Dân quốc, kịch bản thì anh và chị Phan đã xem, nội dung rất hay, đội ngũ sản xuất chuyên nghiệp..."
"Đợi đã đợi đã." Tần Trầm còn chưa nói hết câu đã bị Hứa Giản cắt ngang, cậu có hơi không phản ứng kịp:
"Trước kia không phải đùa thôi hả?"
Tần Trầm thu tay về nhìn cậu: "Anh nói là đùa bao giờ?"
Tần Trầm nghiêm túc, nào có nửa ý đùa giỡn, Hứa Giản phản ứng lại nhanh chóng xua tay:
"Không được không được, em tưởng anh đùa thuận miệng nói, sao anh có thể cho diễn phụ cho em được."
Song kim ảnh đế diễn phụ cho mình, trước tiên không nói fan Tần Trầm sẽ bùng nổ thành ra thế nào, trong lòng Hứa Giản vẫn chưa vượt qua được.
Này là trắng trợn đạp lên vai Tần Trầm mà đi sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Giản đảo mắt nhìn Phan Mẫn, ý trong mắt —— chị Phan, chị cũng mặc kệ Tần Trầm?
Nhìn hiểu ánh mắt Hứa Giản, Phan Mẫn nhìn Tần Trầm, cuối cùng nói:
"Chị cảm thấy rất tốt."
Hứa Giản:!!!
Chị Phan, chị cũng bị Tần Trầm mua chuộc rồi ư?!
Nếu thật sự nhận, Hứa Giản đã có thể nghĩ đến khi quảng bá, fan Tần Trầm sẽ nói cái gì:
Hứa Giản không biết xấu hổ lại bú fame anh tụi này rồi!
Mong người nào đó đừng hút máu anh tụi này!.