Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 107: Bay Dấm Chua






Hầu hết người trong đoàn phim đều không ưa nổi Lữ Chi, những người bị ả la hét sai bảo không lên tiếng, Nghiêm Vĩ hay đạo diễn cũng không muốn vô duyên vô cớ vạ lây, Lữ Chi lại không thể hiện qua bề ngoài, cho nên ít một chuyện, thì coi như không nhìn thấy.

Tần Trầm thì ngược lại, đến đoàn phim một câu đơn giản Cô là ai? Không quen biết, đã giẫm tự trọng mà Lữ Chi quan tâm nhất.

Lữ Chi là một tài nguyên cà phê, so với Tần Trầm là song kim ảnh đế, rõ ràng không thể nhìn, huống hồ người thực lực, trình độ, chỗ dựa cũng có, cho dù có ngày ả tức điên lên cũng không dám đối đầu với Tần Trầm, chỉ kìm nén tức giận chạy trối chết.

Nhìn Lữ Chi ăn quả đắng, người đoàn phim mừng thầm trong bụng, ngoài mặt còn muốn làm ra điệu bộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhịn cười rất khổ cực.

Hứa Giản lặng lẽ giơ ngón cái với Tần Trầm, Phan Mẫn bên cạnh thấy vậy, ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở hai người chú ý tình hình.

Trước mặt mọi người, đừng có mà đầu mày cuối mắt!
Hứa Giản đi hoá trang thay quần áo, Tần Trầm cùng vào phòng hóa trang, thế nhưng lại bị Phan Mẫn kéo ra ngoài.

Phan Mẫn nhìn hắn: "Chừng nào cậu về Nam Phong?"
Kể từ khi biết hai người hẹn hò, bây giờ nàng nhìn Tần Trầm và Hứa Giản chụm lại với nhau, giống như đang nhìn một quả bom không hẹn giờ.

Tình yêu của hai người họ, không biết bao giờ sẽ phát nổ.

Nhìn Phan Mẫn căng thẳng như vậy, Tần Trầm buồn cười: "Em mới đến hôm qua."
Phan Mẫn: "Sao em không đến công ty? Chú để em xử lý chuyện của công ty mà?"
Tần Trầm: "Công ty rất tốt."
Thấy hắn quyết định không rời đi trong thời gian ngắn, khóe miệng Phan Mẫn giật một cái: "Vậy định khi nào cậu về?"
Tần Trầm đảo mắt lướt qua phòng hóa trang, không nhanh không chậm mở miệng: "Hai ngày nữa đi."
Nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt hắn, Phan Mẫn: "..."
Người độc thân bẩm sinh bỗng hết FA đúng là ngậy phát gớm.

Đáng sợ.

......!
Bây giờ khí trời từ từ ấm lên, tất cả mọi người trong đoàn phim đều mặc áo khoác mỏng, có buổi trưa thậm chí mặc áo ngắn tay, ngoại trừ Hứa Giản Chu Thiến và những diễn viên khác.

Bởi vì là phim cổ trang diễn, trên người Hứa Giản quấn lấy ba, bốn lớp vải, khắp toàn thân ngoài mặt và tay, cũng chỉ có cổ lộ ra bên ngoài, những chỗ khác đều che kín đến mức gió thổi không lọt.

Cố tình là những cảnh diễn sáng nay của cậu, đều là cảnh hành động.

Vừa giữa trưa lại tiếp tục gây sức ép, mồ hôi đầm đìa.

Lúc nghỉ ngơi, Tần Trầm cầm ly nước đi về phía Hứa Giản, nhưng mà còn không đợi hắn đến gần, Chu Thiến không biết từ nơi nào ló ra, một tay một cây kem, bước đến bên cạnh Hứa Giản.

Khi bạn nóng đến nỗi hận không thể trần truồng mà chạy, một cây kem lạnh lẽo ngon miệng xuất hiện trước mặt bạn, hiệu quả của việc đưa kem lúc này, không thua gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Nhìn cây kem đưa tới trước mắt mình, Hứa Giản nói một tiếng cám ơn sau đó tiện tay nhận lấy, phát hiện trời nóng như vậy mà không hề tan ra chút nào, vì vậy hỏi Chu Thiến:
"Ở đâu vậy?"
Chu Thiến cười hì hì: "Trong RV của tôi có đặt một cái tủ lạnh mini."
Trong tủ lạnh chất đầy kem, đồ uống có ga và trà sữa đóng chai.

Hứa Giản nghe xong thoáng nhướn mi: "Thông minh."
Chu Thiến cười xong cắn một miếng kem, rồi thở dài: "Nhưng mà chị Tương không cho tôi ăn nhiều, chị ấy còn khoá tủ lạnh lại!"
Chị Tương chính là người đại diện của Chu Thiến, nói chuyện dịu dàng, rất thân thiện.

Hứa Giản kinh ngạc: "Khoá?"
Tủ lạnh còn có thể khóa?
"Anh biết chị ây lấy gì khóa không?" Nói đến chuyện đau lòng, Chu Thiến hơi giận, giơ tay múa máy với Hứa Giản:
"Anh có tin chị ấy dùng xích sắt không? Quấn quanh tủ lạnh một vòng, nhìn tủ lạnh to hơn hẳn."
"Vấn đề là chị ấy chỉ giữ một chiếc chìa khoá duy nhất, vì hai cây kem này, tôi suýt chút nữa mài hỏng cả lưỡi, miệng cũng khô rồi chị ấy mới đồng ý cho tôi lấy."
"Suốt quá trình nhìn chằm chằm tôi, chỉ sợ tôi lấy thêm một cây!"
Bây giờ nói đến, Chu Thiến vẫn cảm thấy nhân phẩm của bản thân bị nghi ngờ, chị Tương không hề có tí tín nhiệm nào với nàng!
Cũng rất tức giận.

Hứa Giản không ngờ để có được cây kem này lại khó khăn đến vậy, mở bao bì ra xong, đàng hoàng trịnh trọng nhìn Chu Thiến, biểu thị mình nhất định sẽ đối xử tốt với cây kem này, để nó chết một cách ý nghĩa.

Kết quả Hứa Giản há miệng còn không có cắn xuống, kem trong tay và cả bao bì, bị một bàn tay duỗi ra bên cạnh cướp mất.

Hứa Giản sững sờ, quay đầu nhìn lại, thấy Tần Trầm không biết đứng bên cạnh cậu từ bao giờ.

Lấy lại que kem rồi đưa nước cho Hứa Giản, sau đó nói với hắn:
"Em mới vừa toát mồ hôi, bây giờ không thích hợp ăn lạnh thế này, uống nước trước."
Sau khi nói xong, Tần Trầm còn bình tĩnh liếc nhìn Chu Thiến, còn Chu Thiến giàu biểu cảm bị hắn quét qua như thế, ngay lập tức thành chim cút, hô một tiếng chào thầy Tần, như học sinh tiểu học ăn kem, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Chu Thiến chỉ kém Tần Trầm bốn tuổi, nhưng Tần Trầm đã ra mắt sớm hơn nàng vài năm, hơn nữa nghe đồn Tần Trầm không dễ ở chung, khí thế cũng đáng sợ, cho nên Chu Thiến nhìn thấy hắn liền sợ hãi.

Chu Thiến có thể cười đùa với Hứa Giản, có Tần Trầm ở đây lại rất ngoan ngoãn, giống như học sinh bị thầy chủ nhiệm kiểm tra.

Gật đầu với Chu Thiến, Tần Trầm quay đầu nhìn Hứa Giản:
"Cơm trưa đưa tới rồi, anh ở trên xe chờ em, hai người tiếp tục đi."
Tần Trầm cố ý kéo dài bốn chữ cuối cùng, ý vị thâm trường nhìn Hứa Giản và Chu Thiến, quay người đi còn không quên nhét kem vào trong tay Hứa Giản.


Nhìn bóng lưng Tần Trầm, Hứa Giản: "..."
Biểu hiện rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra anh đang tức giận biết không?!
Hứa Giản cảm thấy trên tay mình không phải một cây kem lạnh lẽo, mà là một củ khoai lang bỏng tay.

Chu Thiến cũng không ngốc, chờ Tần Trầm đi xa rồi mới cẩn thận ngẩng đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nghi hoặc mở miệng:
"Hứa Giản, sao tôi cứ có cảm giác thầy Tần đang giận vậy?"
Hứa Giản nghĩ thầm không phải cô cảm thấy, mà người kia giận thật.

Không cần đầu óc suy nghĩ, Hứa Giản cũng biết tại sao Tần Trầm tức giận, nói một tiếng với Chu Thiến rồi đuổi theo người lòng dạ hẹp hòi người nào đó.

Khi Hứa Giản đến xe bảo mẫu, Tần Trầm đang ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy cây kem không mất miếng nào trong tay cậu, thoáng nhướn mi, biết rõ còn hỏi:
"Sao không ăn?"
Trở tay đóng cửa xe, Hứa Giản ngồi xuống bên cạnh hắn, lắc đầu thở dài:
"Ngài Tần, ngài như vậy không được rồi."
Toàn bộ đoàn phim, cậu chỉ có thể nói chuyện với Chu Thiến, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, loại dấm chua bay xa cuối chân trời mà Tần Trầm cũng có thể nhảy dựng lên để ăn được, cũng vậy...!
Rất giỏi.

Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm giương mắt nhìn cậu: "Anh có được hay không, tối hôm qua em đã biết rồi mà?"
Vừa nói Tần Trầm vừa nhìn lướt qua nơi nào đó của Hứa Giản, dùng giọng điệu thản nhiên như nói Thời tiết hôm nay rất đẹp bổ sung:
"Ngược lại là ngài Hứa, thể lực hơi kém."
Đột nhiên bị Tần Trầm kéo lên xe, sau đó còn bị hắn đột ngột đổi chủ đề.

Hứa Giản đỏ cả cổ, như con mèo xù lông nhìn Tần Trầm, cật lực che giấu vẻ xấu hổ của bản thân: "Em đang nói nghiêm túc với anh!"
Tần Trầm hỏi ngược lại: "Anh có chỗ nào không nghiêm túc?"
Nhìn Tần Trầm đàng hoàng trịnh trọng, Hứa Giản phục rồi, ban ngày ban mặt, cũng chỉ có người này có thể mặt không biến sắc đùa giỡn lưu manh.

Khả năng chém gió thượng thừa, Hứa Giản vội ho một tiếng, cố gắng kéo đề tài méo sẹo trở về:
"Vừa nãy có phải anh ghen không?"
Tần Trầm nhìn cậu, cũng không phủ nhận: "Vậy vẫn không tính là ngốc."
Không phải Tần Trầm ghen tinh linh, chuyện vô căn cứ hắn sẽ không phản ứng đến mức này.

Chỉ là ánh mắt Chu Thiến nhìn Hứa Giản, mặc dù chưa thể nói là thích, nhưng tuyệt đối là có tình cảm với Hứa Giản.

Giới giải trí có vô số ví dụ về đóng phim sinh tình tiến tới với nhau, mắt nhìn người của Tần Trầm luôn chính xác, là cho cảnh báo trước cho cậu.

Hắn thoải mái thừa nhận như vậy, một bụng lời trêu ghẹo mà Hứa Giản chuẩn bị kỹ càng trước đó không còn tác dụng, yên lặng vài giây mới bất đắc dĩ mở miệng:
"Em và Chu Thiến không có gì cả, anh ghen cái gì?"
Tần Trầm không hề thương tiếc nói thẳng: "Đó là em chậm chạp không nhận ra được."
Cuối cùng nhớ tới cảnh vừa nói vừa cười của Hứa Giản và Chu Thiến ban nãy, Tần Trầm tức giận bổ sung một câu: "Trên phương diện tình cảm, em vẫn luôn thiếu gân rễ*."
*Thiếu gân rễ: có thể hiểu là lời nói không đi qua não, thiếu cân nhắc, và đôi khi phản ứng chậm.

Theo quan điểm sinh học, nó có nghĩa là cung phản xạ quá dài, không linh hoạt để làm những điều ngu ngốc.

Thiếu khả năng suy nghĩ về vấn đề, làm mọi việc không xoay chuyển tình thế, họ quá bộc trực.

Hứa Giản không vui, bĩu môi: "Quá đáng."
Người này nói thì nói, sao còn công kích người ta chứ?
Tần Trầm xới cho cậu một chén cơm, nhìn cậu: "Nếu không phải thiếu gân rễ, vậy làm sao em nghĩ rằng anh bị Đỗ Tắc Chu bao nuôi?"
Việc này quả thực là lịch sử đen tối của Hứa Giản, vừa nghe đã hận không thể xuyên không trở lại đào hố, đem bản thân hết sức ngu ngốc khi đó chôn xuống.


Nhét một đũa thịt bò hầm vào trong miệng Tần Trầm, Hứa Giản xin tha: "Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa."
Quá mất mặt.

Tần Trầm nhìn Hứa Giản xấu hổ không còn chỗ trốn, chuẩn bị tạm thời tha cho cậu.

Lúc ăn cơm Tần Trầm thấy Hứa Giản thỉnh thoảng lại xoa xoa quai hàm, mở miệng hỏi:
"Sao vậy? Mặt đau?"
"..." Hứa Giản vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái gì mà mặt đau, đây là răng khôn đang thể hiện sự tồn tại của nó!"
Tần Trầm rất nhanh phản ứng lại: "Đau răng khôn?"
Có câu nói, "đau răng không phải bệnh, đau rồi thật sự muốn chết", Tần Trầm để đũa xuống nhìn Hứa Giản:
"Em mọc răng khôn?"
Hứa Giản thở dài: "Mọc hồi năm ngoái."
Hai tay Tần Trầm nâng mặt cậu lên, đến gần nhìn: "Mọc lệch? Há miệng anh xem nào."
Hứa Giản nghe lời há miệng: "A ~ "
Một phút sau, Tần Trầm buông mặt Hứa Giản ra, cau mày: "Mọc lệch, phải nhổ."
Vừa nghe nhổ răng, Hứa Giản lắc đầu như trống bỏi: "Không cần nhổ, em uống vài viên metronnidazole là được rồi."
Tần Trầm nhìn cậu: "Sợ đau?"
"Dĩ nhiên không phải." Hứa Giản không chút do dự phản bác, sau đó xoa xoa quai hàm dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trầm, một mặt phiền muộn:
"Nhổ răng khôn, mặt sẽ sưng..."
Lúc răng khôn mới vừa lộ đầu, Hứa Giản đã lên mạng tìm hiểu, sau đó bị những hình ảnh sưng phù cả mặt sau khi nhổ răng của dân mạng khuyên lui.

Có người kia, mặt sưng thành cái đĩa rồi!
Quan trọng nhất là chỉ sưng một bên, trông...!vô cùng thê thảm.

Không nghĩ tới câu trả lời này, Tần Trầm có chút bất ngờ, cười trêu ghẹo: "Không ngờ em lại mang gánh nặng thần tượng đến vậy."
Hứa Giản nhìn hắn: "Anh còn cười!"
Quá đáng! Cậu cũng đâu thể quay phim với cái mặt sưng phù được?
Tần Trầm nghe xong không cười, hỏi: "Cho dù muốn nhổ cũng phải chờ hết đau mới được, em mang thuốc không?"
Hứa Giản: "Trong nhà trọ có, Tiểu Chu mua."
Uống thuốc sớm mới tốt, cho nên cơm nước xong Tần Trầm liền lái xe đến tiệm thuốc gần đó xem có hay không, nếu không có thì về nhà trọ để lấy.

Về phần kem Chu Thiến cho, Tần Trầm nói nếu răng khôn đau cũng không nên ăn đồ lạnh, lúc rời đi còn cực kỳ tự nhiên cầm cây kem đã sớm chảy thành nước đi, nói để hắn lo.

Xử lý chút chuyện nhỏ, Tần Trầm không nói, Hứa Giản cũng không hỏi.

Buổi chiều quay phim không nhìn thấy Tần Trầm, Phan Mẫn còn có chút khó hiểu, kết quả biết hắn đi mua thuốc trị đau răng cho Hứa Giản, ngay lập tức:
"..."
Loại chuyện nhỏ này, nào cần phải Tần Trầm tự mình đi một chuyến?
Phan Mẫn bây giờ nghi ngờ Tần Trầm là tên mụ mị tình yêu, đồng thời có chứng cứ..