Dịch Trạch Duyên mua phòng cưới ở gần nhà chị cô, cách gần cũng thuận tiện cho hai chị em qua lại. Anh mua một căn nhà hai tầng rất lớn, còn thuê hai người giúp việc để chăm sóc cô.
Sau khi về nhà mới, Lâm Thanh Thanh không còn được thoải mái như ngày trước nữa, bởi vì đi ra ngoài đều có hai vệ sĩ đi theo. Lâm Thanh Thanh cũng không phản đối, bởi vì dù sao giá trị của con trai Dịch Trạch Duyên cô cũng không thể tính toán được, anh để hai vệ sĩ đi theo bảo vệ cô cũng dễ hiểu thôi.
Thời gian dưỡng thai hơi nhàm chán, cũng may thỉnh thoảng chị sẽ đến thăm cô. Bình thường Dịch Trạch Duyên rất bận, hầu như đều không có nhà, nhưng sau khi trở về kiểu gì cũng đến nhìn cô.
Chỉ là Lâm Thanh Thanh cũng không muốn quá gần anh. Khi cô bước vào căn nhà này, lần đầu tiên anh đưa cô đến xem phòng, cô đã không thèm khách sáo nói với anh: “Anh không cần hỏi tôi những vấn đề như ở đã quen chưa, hay có chỗ nào không thoải mái không. Tôi ở rất quen, cũng rất thoải mái, cần gì tôi sẽ nói với người giúp việc, về sau anh cứ làm chuyện của anh, không cần phải để ý đến tôi.”
Khi đó, cô dựa vào đầu giường cầm tạp chí đọc không nhìn anh. Anh đứng cạnh giường, hai tay đút túi, hỏi cô: “Vì sao không thể hỏi? Bây giờ em là vợ tôi, tôi quan tâm em là điều đương nhiên.”
Lâm Thanh Thanh ném tạp chí qua một bên, ánh mắt ngước nhìn anh, khí chất của anh quá mạnh, cô không dám đối mặt với anh nên hơi tránh mắt đi: “Tôi nhớ tôi đã nói với anh, nghĩ đến chuyện mình đã từng xảy ra quan hệ với anh khiến tôi buồn nôn, cho nên, tốt nhất là anh nên cách xa tôi một chút. Chúng ta kết hôn chỉ là vì đứa bé này, trừ chuyện đó ra thì không còn gì hết.”
Cô không làm anh tức giận, nhưng sắc mặt anh xìu xuống rõ ràng, cười tự giễu nói: “Vậy thì thực sự xin lỗi.”
Lâm Thanh Thanh cho rằng anh xin lỗi vì tất cả chuyện xảy ra trước đó nên cô không nói gì.
Dịch Trạch Duyên nói tiếp: “Thật sự xin lỗi đã khiến em nhìn thấy tôi liền cảm thấy buồn nôn, nhưng mẹ tôi sinh tôi ra đã như vậy rồi, tôi không thể thay đổi được.”
Anh nói xong liền quay người rời đi, chỉ còn lại mình cô ở trong căn phòng yên tĩnh ngột ngạt.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình nên làm một người xấu. Ngoại trừ chị ra, cô không nên đối tốt với bất kỳ người nào cả, tốt với người khác mà công cốc khiến cô mệt mỏi rồi. Cô nghĩ, về sau đằng nào cũng ly hôn, cho nên cô không muốn tình cảm giữa mình và anh có tiến triển, chẳng bằng ngay từ đầu vạch rõ ranh giới. Nhưng không hiểu sao, khi nghe anh nói câu đó, lòng cô lại quặn đau, còn có một chút khổ sở khó nói ra.
Nhưng cô nhanh chóng bỏ chúng ra khỏi đầu, không phải khó chịu gì hết, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, cứ như vậy đi.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng anh vẫn đến nhìn cô, nhưng lại cố tình duy trì một khoảng cách nhất định, hỏi cô tình hình, hỏi cô còn gì không quen không. Nếu anh đi công tác, chắc chắn sẽ mua quà, đồ ăn, đồ chơi cho cô. Mỗi quý, anh cũng mua quần áo và túi xách mới cho cô, chỉ là Lâm Thanh Thanh đều không quan tâm, anh đưa quà cho cô cô sẽ ném qua một bên, không nhìn và cũng không hỏi đến.
Anh biết cô như vậy, nhưng vẫn thường xuyên mua cho cô.
Thời gian dần dần trôi qua, Lâm Thanh Thanh nhận ra tình cảm của mình cũng thay đổi một chút.
Ban đầu, cô chỉ muốn nhanh chóng sinh đứa bé ra rồi trở lại trường học tập. Nhưng càng ngày bụng càng lớn, cô nhận ra mình bắt đầu nảy sinh tình cảm đối với đứa bé này, càng ngày càng không muốn bỏ. Nghĩ tới chuyện sau khi sinh xong sẽ rời xa đứa bé, lòng cô không kìm được khổ sở, đôi khi đau đến không ngủ được, thậm chí còn rơi nước mắt.
Cô cảm thấy mình rất nực cười, nhưng lại không kìm được. Cô cũng không rõ rốt cuộc mình bị làm sao, vì sao lại trở nên như vậy, cảm giác này như xuất phát từ bản năng, không có cách nào khống chế được.
Cứ thấp thỏm như vậy, cuối cùng ngày sinh cũng tới.
Trước khi sinh mấy ngày, cô được đưa đến bệnh viện. Trước ngày dự tính sinh mấy ngày, Dịch Trạch Duyên đã từ chối tất cả các công việc, đến bệnh viện chăm sóc cô. Ngày đó, Lâm Thanh Thanh sinh trước ngày dự tính một ngày, cũng may bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì Lâm Thanh Thanh thường xuyên rèn luyện nên tố chất cơ thể cô cũng không tệ lắm, sinh rất thuận lợi, không bị đau quá nhiều.
Nhưng cô vẫn rất mệt, khi sinh xong, cả người như được giải thoát. Dịch Trạch Duyên đi tới hỏi cô: “Sao rồi, còn ổn không?”
“Con đâu rồi?”
“Con được bế đi tắm rồi, em mệt thì ngủ một giấc đi.”
Lâm Thanh Thanh thở phào, ngủ một giấc say sưa. Đến khi cô mở mắt thì đã thấy một cục bột nhỏ quấn tã lót nằm trong ngực mình.
Cục bột nhỏ trắng nõn đang nhắm mắt, miệng hơi hé. Lâm Thanh Thanh vừa nhìn thấy con, trái tim liền mềm nhũn. Cô cẩn thận ôm con lên, mắt chăm chú nhìn bé, nhìn rất lâu. Đột nhiên cô bật cười vui vẻ, giống như có được thứ quý giá nhất trên đời này vậy.
“Cục cưng, con là cục cưng của mẹ.”
Thật không thể tin nổi, đứa bé đáng yêu này lại do cô sinh ra. Bé thật đáng yêu, yếu ớt cần người bảo vệ. Cô hận không thể biến mình thành một tấm áo giáp cứng cáp để bảo vệ bé.
Cục bột nhỏ nằm trong tã lót đột nhiên mở mắt. Vừa mới chào đời, đôi mắt của bé hơi sưng, chăm chú nhìn cô.
Lâm Thanh Thanh bị bé nhìn như thế, trái tim mềm nhũn thành một vũng nước.
Bé cứ nhìn cô như vậy một lúc, đột nhiên miệng méo xệch òa khóc. Lâm Thanh Thanh luống cuống, không biết con mình bị làm sao. Nhìn thấy con khóc, lòng cô thắt chặt, nhưng không có kinh nghiệm nên tay chân luống cuống, thực sự không biết phải làm gì.
“Có thể là con đói bụng, phải cho con bú.”
Không biết từ lúc nào, Dịch Trạch Duyên xuất hiện sau lưng, lên tiếng nhắc nhở một câu. Anh nói xong liền định bế con đi cho bú, không ngờ còn chưa bế được thì cô đột nhiên vén áo lên, sau đó đưa đầṳ ѵú vào miệng đứa bé.
Cơ thể Dịch Trạch Duyên cứng đờ, im lặng quay đầu sang một bên.
Có lẽ bé con quá đói, sữa vừa đến miệng thì lập tức ngừng khóc, bú ừng ực ừng ực.
Lâm Thanh Thanh lau mồ hôi trên trán cho bé, dịu dàng nói: “Bú chậm một chút.”
Bởi vì sinh rất thuận lợi nên ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh liền xuất viện. Mặc dù sau khi xuất viện, Dịch Trạch Duyên vẫn luôn không nói với cô về hợp đồng hôn nhân, nhưng càng ngày Lâm Thanh Thanh càng lo lắng.
Trước khi kết hôn, cô kiên quyết đề nghị hai người ký hợp đồng, chờ sau khi sinh con xong thì lập tức ly hôn.
Vốn chỉ sợ đến lúc đó sẽ dây dưa, nhưng bây giờ cô mới nhận ra, người dây dưa mới chính là mình.
Cô không thể bỏ con lại cho Dịch Trạch Duyên được. Nếu cô muốn đưa con đi, chắc chắn Dịch Trạch Duyên sẽ không đồng ý.
Cô không biết bây giờ phải làm sao, cho nên khi chị đến, cô liền nói nỗi lo của mình cho chị nghe.
“Em nói là em không muốn rời xa thằng bé?”
Lâm Thanh Thanh bế nhóc con cho bú. Khẩu vị của bạn nhỏ rất tốt, mỗi ngày tỉnh dậy đều muốn bú sữa mẹ. Bé rất ngoan, chỉ khi nào đói bụng hoặc buồn đi vệ sinh mới khóc, bình thường đều ngoan ngoãn ngủ yên, buổi tối cũng không ầm ĩ.
Dịch Trạch Duyên nói con giống anh, mặc dù cô tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng lại thầm thừa nhận, bởi vì nghe nói khi còn nhỏ cô rất khó chiều, cho nên chắc chắn bé con sẽ không giống cô.
“Em bỏ đi thì thằng bé phải làm sao?” Cô nhìn cục bột nhỏ, vừa nghĩ đến chuyện rời đi, lòng cô lại quặn đau.
“Trạch Duyên biết không? Em đã nói với cậu ấy chưa?”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu.
“Nếu không em trao đổi với cậu ấy một chút, nói em không muốn ly hôn, muốn sống tốt cùng cậu ấy.”
Sống tốt cùng với Dịch Trạch Duyên ư?
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Dịch Trạch Duyên đối với cô rất tốt. Ngay từ lúc đầu, đúng là cô không ưa anh bởi vì chuyện xảy ra đêm đó. Trong thời gian này, những chuyện anh làm không phải cô không nhìn thấy, anh quan tâm cô, chăm sóc cô, thực sự rất chu đáo. Có lẽ anh cũng biết cô ghét mình, nên mua cho cô thứ gì cũng không dám tự tay đưa mà nhờ chị đưa cho cô.
Thật ra, khi mang thai được 6 tháng thì cô đã chẳng ghét anh nữa, chỉ là ngại nói cho anh mà thôi. Ngay từ đầu, thái độ của cô đối với anh gay gắt như vậy, nếu như đột nhiên nói với anh, Dịch Trạch Duyên, tôi đã không còn ghét anh, anh đừng cẩn thận như vậy nữa, anh có thể tùy ý tới gần tôi. Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để nói ra những lời này.
Bây giờ, sau khi sinh con xong, cô không thể bỏ được con, mà cũng không còn bài xích cuộc hôn nhân của hai người như ban đầu nữa. Có đôi khi, cô cảm thấy cứ như vậy mà sống cũng rất tốt, dù sao về sau cô cũng không muốn lấy chồng nữa.
“Em ngại nói lắm. Chị cũng biết đấy, trước đây thái độ của em đối với anh ấy không được tốt lắm. Cũng không biết anh ấy có trách em không nữa.”
Lâm Trân Trân nói: “Em đã thấy mình đối xử không tốt với cậu ấy, vậy thì về sau bồi thường nhiều một chút. Nếu em ngại nói thì để chị nói giúp cho.”
“Đừng! Vẫn nên để em tự nói thì hơn!”
Lâm Trân Trân kéo tay của cô vỗ vỗ, nói một câu đầy ý tứ: “Trạch Duyên đúng là một người đàn ông tốt hiếm có. Cậu ấy đối với em rất tốt, chuyện này chúng ta đều nhìn thấy rõ, mà trong tiệm cơm của chị thường xuyên có người đến ầm ĩ, nhiều lần đều là cậu ấy xử lý giúp chị, cho nên khi chị nghe em nói muốn tiếp tục chung sống với cậu ấy, chị thực sự rất vui.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu: “Em biết rồi.”
Khi Dịch Trạch Duyên trở về, Lâm Thanh Thanh đang bế con chơi ở phòng khách. Cục cưng của cô đã biết cười, sau khi uống sữa xong, Lâm Thanh Thanh sẽ bế bé, vừa rong vừa trêu. Bé con đã lớn hơn một chút, đôi mắt không còn sưng như trước nữa, bé nhìn cô chằm chằm, thỉnh thoảng sẽ cười với cô.
Bé con đã có tên, do Dịch Trạch Duyên đặt, gọi là Dịch Bắc Uyên.
“Tiểu Uyên, Tiểu Uyên, Tiểu Uyên, cục cưng.” Cô thích gọi tên bé con như vậy.
Lâm Thanh Thanh càng nhìn càng cảm thấy bé rất đáng yêu, làm cô yêu thích không muốn buông tay, cứ ôm bé như vậy.
“Em cứ ôm như vậy sẽ rất mệt.”
Lâm Thanh Thanh nghe có người nói liền quay đầu lại, liền thấy Dịch Trạch Duyên đang đứng ở cửa, không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt cô nhìn anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Anh về rồi.” Cô chào anh một câu.
Dịch Trạch Duyên bước tới vươn tay ra: “Để tôi bế một chút.”
Lâm Thanh Thanh liền đưa con cho anh. Anh ôm bé con ngồi xuống ghế sofa. Một người đàn ông cao lớn nhưng tư thế bế con còn chuẩn hơn cô. Anh bế con, cúi đầu nhìn bé cười hiền lành.
“Ba là ba con đây, nhận được ba không?”
Bé con cũng nhìn anh chằm chằm, tò mò quan sát anh, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé nắm cằm anh, bàn tay anh liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Thật ra cô cảm thấy rất lạ, vì sao một người đàn ông hung dữ như vậy lại có thể dịu dàng như thế. Anh không hề cảm thấy bé con phiền phức, mỗi lần trở về đều sẽ bế bé một lúc, thậm chí đôi khi còn thay tã nữa.
Cô cảm thấy anh thực sự rất dịu dàng, dịu dàng khiến cô cảm thấy anh thực sự mê người.
Lâm Thanh Thanh vội vàng dời mắt đi, đột nhiên cô hơi mất tự nhiên.
“Đúng rồi, ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, có thể phải hai ngày nữa mới về được.”
Đột nhiên anh nói khiến Lâm Thanh Thanh hoàn hồn, cô liền gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đợi anh trở về rồi trao đổi với anh chuyện không ly hôn cũng được.
Ngày hôm sau, Dịch Trạch Duyên liền đi.
Hiện giờ, Lâm Thanh còn đang ở cữ, sợ gió lạnh không dám đi ra ngoài, cho nên mỗi ngày đều ở trong nhà.
Trưa nay, lúc cô dỗ bé con đi ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ. Cô đang muốn ra ngoài xem xảy ra chuyện gì thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, mấy người bên ngoài hung hăng đi vào.
Lâm Thanh Thanh biết người đi đầu tiên, là mẹ của Dịch Trạch Duyên. Trong lúc cô mang thai, mẹ Dịch Trạch Duyên cũng đã tới mấy lần. Mặc dù có thể nhìn ra bà không thích Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh cũng không thích bà, nhưng mỗi lần ở cùng đều khách sáo với nhau. Thế nhưng lần này, vẻ mặt Trương Thục Hỉ không hề thân thiện, mà rất lạnh lùng.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Lâm Thanh Thanh khó hiểu hỏi.
Trương Thục Hỉ không quan tâm tới cô, ánh mắt bà nhìn sang đứa bé đang ngủ bên cạnh cô, sai mấy người phía sau: “Mang thằng bé đi.”
Mấy người phụ nữ to khỏe phía sau liền xông lên muốn ôm bé con đi. Lâm Thanh Thanh thấy thế, gần như ôm bé vào người theo bản năng.
Lúc này, cô mới nhận ra bất thường, không thèm khách sáo như vừa rồi nữa: “Các người có ý gì? Tại sao muốn đưa tiểu Uyên đi?”
Trương thục Hỉ không trả lời, mà mấy người phụ nữ kia đã bước đến, không hề khách sáo cướp lấy bé con. Có lẽ là bị giằng co không thoải mái, tiểu Uyên đang ngủ liền oa oa khóc. Lâm Thanh Thanh sợ bé bị thương nên đành buông tay ra.
“Mẹ có ý gì? tại sao mẹ muốn đưa tiểu Uyên đi?” Lâm Thanh Thanh lại hỏi tiếp.
Trương Thục Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn đưa cháu mình cho một người phóng hỏa gϊếŧ người nuôi.”
“Phóng hỏa gϊếŧ người?”
“Đừng cho là tôi không biết chuyện cô đã làm một năm trước. Nếu như ban đầu biết cô là người như vậy, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý cho Trạch Duyên kết hôn với cô.”
“Con không phải là người phóng hỏa gϊếŧ người. Khi ấy người nhà đó đã thừa nhận là đã đổ oan cho con, là họ muốn dựa vào con để lừa một khoản tiền mà thôi.”
“Oan? Lúc ấy là Trạch Duyên đã mua truyền thông để tẩy trắng giúp cô, dưới áp lực lớn của dư luận, người nhà kia mới chữa lại, nói là đã đổ oan cho cô.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh liền sững sờ, Dịch Trạch Duyên mua truyền thông để tẩy trắng giúp cô? Khi đó bọn họ còn chưa gặp mặt.
Tiểu Uyên còn đang khóc, Lâm Thanh Thanh rất đau lòng, nước mắt tràn ra từ khóe mắt. Cô vội vàng nói: “Vụ cháy đó không phải do con làm, con vì cứu người mà thậm chí cổ họng còn bị hỏng. Mẹ, Tiểu Uyên đang khóc, mẹ trả thằng bé lại cho con trước được không?”
Trương Thục Hỉ nói: “Tiểu Uyên để cho cô nuôi cũng không tốt, tôi sẽ đưa thằng bé đến Kỳ Châu. Về phần cô, tôi sẽ thuyết phục Trạch Duyên ly hôn với cô. Người có tính cách ngang ngược cố chấp như cô, Dịch gia chúng tôi không chọc nổi.”
Trương Thục Hỉ nói xong liền đưa bé con đi. Lâm Thanh Thanh cuống cuồng, vừa khóc vừa cầu xin: “Mẹ, cầu xin mẹ trả lại tiểu Uyên cho con, con cầu xin mẹ có được không? Không được đưa thằng bé đi, cầu xin mẹ.”
Nhưng Trương Thục Hỉ không thèm để ý đến cô, sai người đưa bé con đi. Tiểu Uyên còn đang khóc, mỗi tiếng khóc của bé như bóp chặt lấy tim Lâm Thanh Thanh, tuyệt đối cô sẽ không cho bọn họ đưa bé con đi.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy, quýnh quáng hét lên: “Đứng lại cho tôi.”
Lâm Thanh Thanh tiến lên, lập tức có mấy người giữ cô lại. Trước đây, Lâm Thanh Thanh đã từng tập võ, cơ thể thoăn thoắt, tránh thoát đột kích cũng không khó. Cô tránh khỏi hai người này, chạy lên phía trước, không khách sáo túm tóc Trương Thục Hỉ. Trương Thục Hỉ bị đau, kêu lên một tiếng sợ hãi, bà ta bị cô kéo lùi về sau hai bước, Lâm Thanh Thanh liền nhân cơ hội vọt đến trước mặt giữ chặt cổ bà ta.
Người phụ nữ trung niên đang bế Tiểu Uyên cũng bị hành động của Lâm Thanh Thanh dọa sợ, bà ta dừng chân lại, không biết nên đi hay dừng lại.
Ánh mắt Lâm Thanh Thanh lạnh lùng, cô bóp chặt cổ Trương Thục Hỉ, nói với mấy người kia: “Trả lại con cho tôi, nếu không tôi sẽ b.óp chết bà ta.”
Vì tiểu Uyên, cô không quan tâm gì hết.
Trương Thục Hỉ nhíu mày đau đớn, nhưng vẫn phất tay với mấy người kia: “Đưa thằng bé đi mau lên!” Sau đó lại nói với hai người đang ngây ngốc kia: “Còn ở đó làm gì, mau tới kéo nó ra!”
Trái tim Lâm Thanh Thanh đều đặt trên người con mình, nhìn thấy mấy người kia bế bé con đi, cô không để ý Trương Thục Hỉ nữa, nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng hai người sau lưng đã kịp hoàn hồn, vội vàng nhào tới giữ chặt cô.
Trương Thục Hỉ được giải thoát, sửa lại mái tóc bị Lâm Thanh Thanh kéo rối. Bà ta vuốt cái cổ bị đau, ho khan vài tiếng mới nói Lâm Thanh Thanh: “Một đứa ranh con mà dám vô lễ với người lớn như vậy!”
Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Bà là người lớn nhưng cũng có chỗ nào tốt hơn đâu.”
Trương Thục Hỉ tức giận, bà ta đi lên tát cô một cái, đánh xong vẫn còn chưa thỏa mãn, trở tay tát một cái nữa.
“Cô xem dáng vẻ của cô hiện giờ đi, có chỗ nào xứng với Trạch Duyên? Một năm trước, Dịch Trạch Duyên có thể giúp cô một kiếp nạn, tôi cũng lười đưa cô vào lại tù. Nhưng người như cô, tuyệt đối tôi sẽ không phép cô ở lại bên cạnh Trạch Duyên, tự cô giải quyết cho tốt.”
Bà ta nói xong liền quay người rời đi. Lâm Thanh Thanh bị hai người giữ không thoát được, mặt đau rát, cộng thêm nỗi đau mất đi đứa con, cô mất hết lý trí, nhìn theo bóng lưng Trương Thục Hỉ nói: “Bà già đáng chết, mau trả lại thằng bé cho tôi! Nếu không trả lại, tôi sẽ khiến bà phải trả giá, nhất định sẽ khiến bà phải trả một cái giá rất lớn! Bà già đáng chết, bà nhớ kỹ đấy!”
Trương Thục Hỉ đã đi xa, hai người đang giữ cô cũng buông ra. Lâm Thanh Thanh như bị rút đi hết sức lực, cô ngồi sụp xuống đất, dì Tuệ vội vàng tiến đến đỡ cô lên, nói bên tai cô câu gì đó, nhưng lúc này cô không nghe được gì cả.
Giọng Trương Thục Hỉ vang lên rõ bên tai cô.
Cô xem bộ dạng của cô hiện giờ đi, có điểm nào xứng với Trạch Duyên?
Tuyệt đối tôi sẽ không để thằng bé lại cho một người như cô nuôi dạy.
Mặc dù rất chối tai, nhưng lại làm cô tỉnh táo. Đột nhiên cô nhận ra, hi vọng xa vời muốn tiếp tục cùng anh duy trì cuộc hôn nhân này buồn cười biết bao.
Cũng phải, người không có gì trong tay, không làm nên trò trống gì, lại là một người xấu giống như cô có tư cách gì để ở bên một người ưu tú như Dịch Trạch Duyên, có tư cách gì để ở bên con của anh đây?
Quả nhiên, làm một người xấu vẫn tốt nhất. Tàn nhẫn một chút thì không phải lo lắng gì hết, như vậy mới không đau khổ.
Ngày hôm sau Dịch Trạch Duyên trở về. Lúc anh trở về, Lâm Thanh Thanh đang nằm trên giường, nhưng cô không hề ngủ. Cô nghe thấy tiếng bước chân, còn có tiếng ngọ nguậy của bé con.
Lâm Thanh Thanh đưa lưng về phía cửa. Anh đặt con nằm bên cạnh cô, nói: “Tôi bế con về rồi. Xin lỗi, là tôi không bảo vệ tốt hai mẹ con em.”
Lâm Thanh Thanh từ từ ngồi dậy, cô không nhìn bé con mà chỉ lạnh lùng nói: “Bế nó ra đi.”
“Sao vậy?”
“Nó không phải con của tôi, bế nó ra đi.”
“Em nhìn lại xem, thằng bé là Tiểu Uyên mà.”
“Bế ra đi.”
“…”
Dịch Trạch Duyên im lặng một lúc rồi mới gọi bảo mẫu đến bế đứa bé ra.
“Em đừng tức giận, tôi sẽ gọi mẹ đến giải thích với em.”
“Chúng ta ly hôn đi Dịch Trạch Duyên.”
Dịch Trạch Duyên cau mày: “Vì sao?”
“Trước khi hết hôn chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân đúng không? Bây giờ tôi đã sinh con xong, cũng đã đến lúc nên ly hôn rồi.”
Dịch Trạch Duyên hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy thái dương anh giật giật, một lúc lâu sau mới nói: “Hiện giờ chưa đến lúc ly hôn, con còn chưa cai sữa, chờ thằng bé lớn hơn một chút rồi nói.”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Hiện giờ tôi muốn rời đi.”
“Không thể.” Anh gần như không suy nghĩ, nói rất kiên định.
Lâm Thanh Thanh có thể nhìn ra, người đàn ông này không hề muốn ly hôn.
“Dịch tiên sinh, anh đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân.”
“Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, vì sao em nhất định phải ly hôn với tôi? Nếu bởi vì chuyện mẹ đến đưa tiểu Uyên đi thì chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi sẽ bảo bà đến xin lỗi em, tôi bảo đảm từ nay về sau bà sẽ không đưa tiểu Uyên đi nữa.” Dịch Trạch Duyên dịu dàng nói.
Lâm Thanh Thanh nói: “Còn nhớ tôi đã nói gì với anh không? Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đã từng làm với tôi khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi không thích anh, ở cùng anh sẽ khiến tôi khổ sở. Bây giờ, đứa bé cũng sinh ra rồi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.”
Lời nói thẳng thắn của cô như một nhát dao đâm vào trái tim Dịch Trạch Duyên. Dịch Trạch Duyên, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thành lại bị người khác làm tổn thương như vậy. Người như anh thiếu gì phụ nữ, sao cứ phải trói buộc một người xấu xa ghê tởm như cô ở bên người chứ.
Cho nên Dịch Trạch Duyên, mau đồng ý đi.
“Anh sẽ cố gắng làm tốt hơn.” Anh vậy mà không hề tức giận, chỉ dịu dàng nói: “Cho anh năm năm. Nếu như năm năm mà không thể khiến em thích anh thì chúng ta liền ly hôn. Năm năm này, anh sẽ không hạn chế tự do của em, em muốn làm gì cũng được, thậm chí cũng có thể thích người khác. Nếu em thích người nào đó thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ để em đi. Nhưng nếu không thích ai thì hãy ở cùng với anh, được không?”
Lâm Thanh Thanh không ngờ anh lại nói như vậy. Người đàn ông mạnh mẽ như thế, tại sao phải xuống nước với cô, tại sao phải khiến bản thân ủy khuất như vậy?
Lâm Thanh Thanh tức giận ầm ĩ với anh: “Tốt nhất anh đừng hiểu lầm, tôi không phải một người con gái hiền lành ngoan ngoãn, ngược lại, tôi rất u ám, ý nghĩ muốn trả thù rất lớn, người làm tôi tổn thương nhất định tôi sẽ trả lại hết, dù người đó là mẹ của anh. Cho nên, mẹ anh gây khó dễ với tôi, tôi sẽ khiến bà ta không được sống tốt. Nói chính xác hơn, về sau tôi sẽ ầm ĩ đến long trời lở đất. Người vợ như vậy, anh còn muốn giữ lại à? Giữ lại năm năm, anh xác định mình chịu được sao?”
Anh cười tỏ ra không quan trọng: “Em cứ náo loạn, chỉ cần đừng để mình mệt là được.”
Anh hoàn toàn không để ý, cô cảm thấy lòng mình quặn thắt.
Lâm Thanh Thanh tức giận nói: “Vì sao anh lại như vậy? Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, anh muốn ai mà chẳng được, vì sao lại không chịu ly hôn với tôi?”
Anh cười khẽ một tiếng, hình như lẩm bẩm một câu: “Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy…” Anh ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dừng trên người cô: “Nhưng làm sao đây, anh chỉ muốn một mình em. Cho nên, em cứ việc náo loạn, cứ để anh yêu em, cưng chiều em là được.”
Lâm Thanh Thanh: “…”