Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 61: 61: Mắt Thấy Chưa Chắc Là Thật 1






Khấu Đông mơ hồ cảm thấy mình đang nắm được một sợi dây cực kỳ quan trọng trong màn sương mù bao la ấy.
Y cuộn tờ giấy lại rồi nhét vào túi.
Kỳ quái là, trong lúc mơ màng hình như y còn nghe được vài chữ loáng thoáng, như kiểu ——
Đừng nên tin hệ thống....!gọi em là ba?
.....
Điên rồi chắc, sao hệ thống động kinh kia lại gọi y là ba được!
Khâu Đông suy nghĩ vẫn cứ cảm thấy câu nói kia chẳng có tý logic nào nhưng ôm theo thái độ một lòng muốn tìm chứng cứ, y vẫn gõ câu hỏi vào khung chat: 【Khi gặp tao mày có bị kích động không?】
Thí dụ như, kích động muốn gọi tao là ba chẳng hạn?
Hệ thống bị câu hỏi này của y làm cho bối rối, nửa ngày sau mới chần chờ gửi lại một dấu chấm hỏi.
【?】
【Ý cậu là gì?】
Khấu Đông đổi giọng, uyển chuyển nói: 【Hay là mày muốn làm con trai tao?】
Hệ thống: 【.....】
Hệ thống gửi cho y một loạt dấu chấm lửng, rõ ràng là đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người này bị làm sao vậy? Làm gì có chuyện nó gọi Khấu Đông là ba chứ?
Khấu Đông: 【Tao cũng nghĩ thế.】
Chuyện này nghe ảo ma lắm luôn.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Khấu Đông lại thấy hơi thất vọng.
【Thật ra là làm con trai tao cũng tốt mà,】Y hạ giọng, 【Tao tốt với con mình lắm.....】
Hệ thống lạnh lùng nói: 【Vấn đề ở đây không phải là được hay không.】
Mà vấn đề ở đây là chúng ta không thành ba con được.
Khấu Đông: 【.........】
Haiz, được rồi.
Giấc mộng có đứa con thứ hai cứ thế mà tan vỡ.
Y không thể làm gì khác hơn ngoài việc chạy đến xem đứa con đầu lòng của mình, Diệp Ngôn Chi vẫn đang ngủ trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Nếu chỉ nhìn mặt mày thì hắn vốn cũng đẹp trai, mặt thanh mày tú.
Chỉ tiếc là kích cỡ chỉ to bằng lòng bàn tay, mỹ nam mạnh mẽ lập tức chỉ gói gọn trong hai từ dễ thương, y như con búp bê nhỏ.
Dù sao thì đối với Khấu Đông, mỗi lần y nhìn hắn đều dùng ánh mắt thể hiện tình thương của cha dạt dào như núi và đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Nếu là bình thường thì Diệp Ngôn Chi đã mặt lạnh mắng y cả vạn lần rồi, nhưng lúc này hắn đang ngủ nên cũng không quản được, Khấu Đông được nước lấn tới bắt đầu nghịch ngợm chọc chọc.

Sau khi thỏa mãn thu tay về y mới nhận ra mình giống như mấy tên biến thái hơn chứ không phải cha già thương con nữa.
Diệp Ngôn Chi còn đang ngủ, không hề có bất kỳ dấu hiệu mở mắt ra.
Khấu Đông đành phải tự kiếm việc làm, không có nhãi con giúp đỡ y sẽ không đi rút thưởng, một đứa chỉ số may mắn E như y không có cách nào tự mình ra trận, như vậy quá mạo hiểm.

Nghĩ thế, y nằm uỵch xuống giường, đắc ý uống trà ăn khoai tây, trải qua những tháng ngày làm trạch nam ăn hại.
Nhưng đối với Khấu Đông thì khoảng thời gian này được cho là thời gian nghỉ ngơi đáng quý.
Từ lúc tiến vào game đến giờ y toàn bị đám thần kinh kia yêu thương, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng hiếm có.

Không dễ gì có cơ hội được xả hơi như thế này, thời gian cứ như được kéo dài vô hạn.

Hệ thống nửa ngày cũng không hé răng, nhãi con nhà y vốn có thể ngồi tâm sự cùng thì lại đang ngủ khò khò, miệng Khấu Đông không có gì làm bắt đầu kéo hệ thống ra cằn nhằn, không dưới mấy lần y làm cái khung chat hệ thống muốn vỡ vụn, rung lên không ngừng.
Khấu Đông cực kỳ ngứa đòn, hỏi: 【Nếu mày là người thì mày có muốn đánh tao không?】
Hệ thống trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: 【Không.】
Khấu Đông ngạc nhiên: 【Chẳng lẽ mày còn muốn chửi tao?】
Thật ra y cũng không muốn nói như thế, nhìn qua thì hệ thống cũng không giống như cái loại sẽ đi mắng chửi người khác....
Nó ngay ngắn khiến người ta phải đau đầu.
Hệ thống lại gửi cho y một dòng dấu chấm dài dằng dặc, cuối cùng lại gửi cho y hình ảnh mặt trời rực lửa.
Khấu Đông nhìn chằm chằm một hồi lâu, nhìn không hiểu, 【Có ý gì?】
Hệ thống: 【Không có gì.】
Khấu Đông: 【Nhưng tao cảm thấy có gì không đúng.】
【Có gì không đúng?】 Hệ thống lạnh nhạt nói, 【Không đúng chỗ nào?】
Trong đầu y nảy ra một suy đoán.
Chẳng lẽ ý của hệ thống là, nếu nó là người.....
Nó sẽ ham muốn [1] y sao?
[1].

Nguyên văn là 就日 (tựu nhật):ẩn dụ cho sự ngưỡng mộ hoặc khao khát.

Nhật ở đây cũng có nghĩa là mặt trời =))) đại khái thì nó như kiểu chơi chữ ấy
Ý nghĩ này làm người ta sởn cả tóc gáy, Khấu Đông nguyện tin tưởng đối phương muốn làm con trai mình còn hơn.
Y nằm xuống giường, trong lòng không nhịn được ngẫm nghĩ: y ở trong game lâu như vậy không biết ở ngoài thực tế có ai nhớ đến y không, có ai vì y mà báo cảnh sát không....
Ở ngoài đời, Khấu Đông cũng được cho là có tiếng tăm lừng lẫy trong giới streamer.

Bản thân y mang theo một loại ma lực kỳ quái, bất kể là NPC dạng gì, tính cách tốt hay xấu cũng đều bị y thu phục — đương nhiên, NPC mà y nhắc đến là ở trong game tình cảm.

Sau này thì lĩnh vực game mở rộng, ngay cả NPC trong game kinh dị cũng điên cuồng si mê y, vì yêu mà đòi giam cầm y lại, nhưng cái này không phải là thứ mà Khấu Đông muốn.
Các em gái hay gọi y là Đông thần, thứ nhất là bởi vì các thao tác quyến rũ NPC rất có mị lực, hai cũng là bởi giọng nói của y khá dễ nghe, làm người ta liên tưởng tới người ở đầu bên kia là một anh chàng đẹp trai chứ không phải kiểu thấp lùn nghèo xấu.
Các cô nàng còn rất thích ghép đôi y với các streamer cùng nền tảng hay với mấy quản lý cao cấp của các công ty.

Nghe các nàng cô nàng nói vậy, streamer Đông thần từ đầu đến chân tỏa ra bốn chữ: cực kỳ khinh bỉ.
Chỉ là công ty mà Khấu Đông ký hợp đồng streamer khá có trách nhiệm, chưa bao giờ hùa theo cái loại drama này, mỗi lần nhìn thấy bài đăng kiểu vậy thì đều âm thầm hô biến nó thành 404.

Hơn nữa sau khi mất trí nhớ Khấu Đông bắt đầu không thích ra ngoài, cho tới bây giờ thì y vẫn là một đóa hoa trắng trong sạch thuần khiết trong giới streamer.
Khỏi cần nói là gặp mặt, người lạ nhìn thấy được y cũng đếm trên đầu ngón tay.

Tại cái giới streamer vẩn đục, y là kiểu ở trong bùn mà không bị nhiễm bẩn, một tấm thân sạch sẽ trong sáng.
Khấu Đông mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy khổ sở.

Y nhọc nhằn kiếm tiền mà cơ hội tiêu tiền còn chưa có đã bị ném vào cái game rách này rồi....
Nhớ lại đã cảm thấy hối hận không kịp.

Tại sao hồi đó y không khắc kim nhỉ! [2]
Nếu lúc đó mà khắc kim thì ít ra —— y cũng xây được bể bơi trong game rồi!
[2] mình không rõ ý nghĩa từ này, chắc là kiểu ghép tiền thành vàng gì gì đó trong game.
Cẩu thả đến ngày thứ bảy thì Khấu Đông không nhịn nổi nữa.

Thời hạn nghỉ ngơi mà game cho y cũng chỉ có bảy ngày, bất luận y có nguyện ý hay không thì cũng phải vào phó bản.
Y mở ra khung tổ đội mới phát hiện avatar của Tống Hoằng và A Tuyết đều không sáng.
"Được rồi," Khấu Đông lẩm bẩm nói, "Đành phải vào trước vậy...."
Lời còn chưa dứt đã thấy avatar của Tống Hoằng nhảy nhảy, login rồi.
Avatar cô gái nhỏ cũng lập tức sáng lên, hai người cũng bị thời hạn bảy ngày ép vào game.
Khấu Đông nhìn xong thì vui vẻ hẳn, có thêm hai đồng đội quen thuộc đáng tin dù sao cũng hơn là đám người lạ không biết rõ.

Huống hồ cô gái kia còn có một loại năng lực đặc biệt nhận diện được cái ác, tương đối hữu ích.
Còn không đợi y nhắn tin trước thì tin nhắn của Tống Hoằng đã gửi đến.
【Có vào phó bản không?】
Khấu Đông: 【Có chứ, hai ngày nay hai người không lên game hả?】
Tống Hoằng đáp lại qua loa, 【Tôi ở bên ngoài tìm kiếm chút thông tin.】
Anh như đang không muốn nhắc nhiều tới chuyện này, chỉ nói: 【Chờ chúng ta vào phó bản rồi nói tiếp.】
Tổ đội ba người bắt đầu tiến vào phó bản đoàn đội.

Phó bản lần này có nhân số là 8 người, thành tựu tổng là 430 điểm.
Phó bản có tên: Mắt thấy chưa chắc là thật, nhiệm vụ là thành công sinh tồn qua tám ngày.
(gốc là 6 người, thế nhưng mấy chương sau tác giả lại nói là 8, có lẽ do tác giả sai số nên bọn mình sửa luôn từ đây nhé.)
...........
Mắt thấy chưa chắc là thật, đây không phải là chuyện khiến người ta thấy an tâm.
Tống Hoằng sau khi đọc xong dòng chữ này cũng thấy hơi chột dạ, anh nhìn qua người bên cạnh, thấp giọng nói: "Vào chứ?"
A Tuyết đang đứng ngay cạnh anh, tóc đen mắt đen, thanh tú lại xinh đẹp nhưng trên mặt lại không có biểu hiện dư thừa nào.
Cô lạnh nhạt đáp: "Vào đi."
Tống Hoằng hơi gật gật, chính thức đi vào game.
Khấu Đông nâng nhãi con nhà mình từ trên giường dậy, cực kỳ cẩn thận mà bỏ vào trong balo.
Y bấm chấp nhận lời mời tổ đội vừa hiện ra trước mặt.
Ba người bị một nguồn sức mạnh kéo xuống, sau đó lại ngã vào vật gì đó cứng rắn.

Đúng lúc này, trước mặt vang lên một giọng nam cùng với một cái vỗ mạnh vào đầu: "Làm gì thế hả! —— Đã sắp lên đến lớp 12 rồi mà sao vẫn chưa chịu chuyên tâm học hành?!"
Câu mắng quen thuộc khiến cả ba người run lên, trong lòng tự sinh ra cảm giác sợ hãi không tên.
Bọn họ theo bản năng cúi đầu xuống, một viên phấn bị ném ra cứ thế bay vụt qua đỉnh đầu lao về phía sau.
Phía sau Khấu Đông là một cậu nam sinh có vóc dáng cao hơn bình thường một chút, đúng lúc này bị viên phấn đập thẳng vào mặt.

Cậu ta kêu đau, ngón tay vô thức túm lấy viên phấn màu vàng đang xoay xoay trên bàn, vẻ mặt đau khổ.
Người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng, lão mặc áo sơ mi bên trong, bên ngoài mặc thêm một cái áo len cổ tròn, bụng hơi phệ ra, trông chẳng khác gì với hình tượng giáo viên bình thường.
Trên bàn giáo viên đặt một bình giữ nhiệt màu đen, lão cầm bình lên uống một hớp, vẻ mặt không có gì là áy náy, lão nhăn mặt, mắng: "Tên gì."
Cậu nam sinh tự nhiên bị ném phấn vào mặt tức giận mà không dám hé nửa lời, chấp nhận mình vừa gặp xui.
Khấu Đông nhìn thầy giáo không hiểu sao cảm thấy thân thiết cực kỳ.

Y cũng chẳng hiểu tại sao mình có cảm giác này, cứ như y đã từng được một người như vậy dạy dỗ suốt mấy năm, kí ức sống động như thật.
Tống Hoằng nhẹ nhàng ho hai tiếng, môi cố gắng không mấp máy, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể đoán được câu tiếp theo của ông ta, khóa này của mấy anh chị là khóa dốt nhất mà tôi từng dạy...."
Lời còn chưa dứt, thầy giáo trung niên kia đã cầm cái thước kẻ gõ bang bang lên bảng đen, vẻ mặt nhăn nhó.
"Khóa này của mấy anh chị!" Lão đánh giá, "Là cái khóa dốt nhất mà tôi từng dạy!"
Khấu Đông muốn nằm bò ra cười ha ha, y cố gắng lắm mới kiềm nén lại được.

Thầy giáo lại gõ cộp cộp bên bảng đen, giáo huấn: "Cái này không biết cái kia không biết! Mấy anh chị đang học hộ tôi hay gì? Tôi nói cho mấy anh chị biết, kết quả học tập của anh chị có nát bét đi chăng nữa thì lương tôi cũng chẳng thiếu một đồng....."
Mấy câu này cũng chẳng phải lần một lần hai lão dùng để dạy dỗ học sinh.

Học sinh phía dưới nghe xong vẻ mặt cũng chẳng thèm thay đổi, vài người biếng nhác đáp lại một tiếng.
Khấu Đông cũng có phần trong đó, y cực kỳ nghiêm túc gật gù, thật lòng cảm thấy lời nói này rất hay.
Thầy giáo mắng mỏ xong thì quay lên bảng bắt đầu giảng tiếp.

Lão vẽ một hình tròn lên bảng đen dễ dàng như không, dường như thầy giáo dạy toán nào cũng có cái bản lĩnh thần kỳ này, tay lão cầm phấn lấy cùi chỏ làm tâm hình tròn, dùng đúng một nét quẹt thành hình đẹp đẽ.
Vẽ xong bắt đầu nói về hình học.
Học sinh đứa thì chép bài, đứa thì đờ người ra ngồi nhìn, cũng có những đứa thì mắt không mở nổi ngồi tại chỗ làm con gà mổ thóc, gật gật gù gù —— dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì cũng không khác gì các lớp học bình thường.
Bởi vì nó bình thường như vậy nên đi chung với cái tiêu đề Mắt thấy chưa chắc là thật và nhiệm vụ sống qua tám ngày không hề có liên quan gì, thậm chí có thể nói là không nhất quán.
Trong lòng ba người đều có chút nghi hoặc.
Khấu Đông không thèm nghe giảng, y cẩn thận quan sát xung quanh.

Y nhìn thấy xung quanh có bốn người ngồi chếch chếch bọn họ, động tác cầm bút viết cứng đơ, hiển nhiên là đã lâu chưa làm học sinh.
Những người này hẳn là người chơi tiến vào phó bản với họ.
Khấu Đông liếc qua trao đổi ánh mắt với Tống Hoằng.
Xem ra lần này, bảy người tiến vào trò chơi đều chung một lớp.

Như vậy thì rất có thể đầu mối của phó bản tập trung ở lớp này.
Chỉ là sau khi nhìn xong ngoại hình của bốn người kia làm y không biết nên cảm thán ra sao.

Hai trong bốn người đã có tuổi, mặc dù hệ thống đã ngầm thừa thận độ tuổi hiện tại của họ là tầm mười sáu mười bảy nhưng cũng chỉ sửa lại có 80%, có những chỗ không được thay đổi.

Ví dụ như hai người kia, một người có mái tóc hoa râm, người còn lại là đầu địa trung hải [3] điển hình, cực kỳ nổi bật.
[3] Đầu địa trung hải là đầu trọc.
Học sinh trong lớp giống như nhìn mãi cũng quen, không có ai quan tâm đến cái đầu sáng bóng của người nọ.

Đầu địa trung hải cầm quyển sách toán học lên nhìn, vẻ mặt như đang đọc thiên thư.
Lúc này, thầy giáo bắt đầu giao bài tập.

"Mời hai bạn học sinh ở dưới lên giải cho tôi cái đề này." Ánh mắt lão quét một vòng quanh lớp dò xét, "Bạn nào xung phong không?"
Đám học sinh bên dưới không hẹn mà cùng cúi gằm đầu xuống tránh khỏi ánh mắt dò xét của thầy giáo.

Khấu Đông cũng nhanh chóng cúi xuống miễn tiếp xúc ánh mắt với đối phương, không cẩn thận còn bị túm lên trên.
Tuy rằng trong lòng y vẫn còn hơi hoài nghi làm cách này có thể trốn được vụ độ thiện cảm gần đầy không.
Vài giây sau, thầy giáo không tìm được con mồi đành liếc đến Khấu Đông.
"Vậy bạn kia....!thứ tư từ trái sang hàng thứ ba."
Khấu Đông đếm đếm, đằng trước có hai người bên trái có ba người.
"......."
Thời điểm như thế này linh cảm của y chưa bao giờ sai, quả nhiên y chính là thứ tư từ trái qua hàng thứ ba.
Khấu Đông ngẩng đầu lên nhìn đề bài, chẳng khác gì nhìn thiên thư.
Y không biết kết quả học tập của mình hồi cấp ba ra sao nhưng y có thể xác nhận được là kể cả vẫn giữ được kí ức thì giờ y cũng chẳng làm nổi bài kia.
Dù sao thì ký ức học tập cũng chẳng còn, từng chữ trên bảng với Khấu Đông bây giờ chẳng khác gì bùa vẽ quỷ, chẳng hiểu dù nửa chữ.

"Nhanh lên nào," Thầy giáo lại thúc giục, "Là em đó, hàng thứ ba, thứ tư từ bên trái đếm sang, đeo kính, học sinh chuyển trường mới tới...."
Bạn học cùng bàn cũng thấp giọng nhắc nhở y, "Nói cậu đấy."
Khấu Đông sờ mặt, quả nhiên chạm thấy cái kính mắt gọng vàng được lắp hai mắt kính mỏng, có vẻ độ cận cũng không cao.
Mắt kính này không giống của các học sinh giản dị bình thường khác, nhìn qua có chút gượng – gạo.
Y nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn: "Cậu làm được không?"
Bạn học cùng bàn của y đáp: "Đương nhiên, cũng không khó mà...."
Khấu Đông bỗng nhiên hoài nghi IQ của mình.
Cũng không khó á?
Tại sao y cảm thấy cái này còn khó hơn lần đoán người với quỷ lần trước nhỉ....
Không nói hai lời, Khấu Đông tháo kính mắt xuống đeo cho bạn cùng bạn rồi ngồi xổm xuống.
Bạn học cùng bàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, "....?"
Thầy giáo trên bục giảng: "???"
Thầy giáo cũng bối rối, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Em làm gì thế?"
Khấu Đông không hề cảm thấy có lỗi, thò đầu ra sau cái bàn, thành thật đáp: "Ném nồi." [4]
[4].

Ném nồi: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc trốn tránh trách nhiệm, cố gắng chuyển mâu thuẫn của bản thân sang chỗ khác và để người khác nhận lỗi.
Thầy giáo: "........."
Khấu Đông: "Không sai, cậu ta bây giờ đang ngồi ở hàng thứ ba, thứ tư từ trái qua, còn đeo cả kính mắt, thầy ơi, thầy cứ hỏi cậu ấy là được ạ."
Thầy giáo: "........"
Lão dạy học nhiều năm như thế đây là lần đầu gặp được một học sinh dám làm trò hề ngay trước mặt mình kiểu này.
Nói thật thì đám học sinh giở trò quỷ không hề ít, trốn học cũng đào được ra không ít lý do, có nhiều đứa còn dám lôi ông bà ra để xin nghỉ, chẳng biết nhà nó đã tổ chức được mấy đám tang ——
Nhưng ít nhất thì chúng nó còn biết tìm lý do để tạo cảnh thái bình giả tạo.
Chứ ai như Khấu Đông! Trắng trợn bắt bạn đổ vỏ như thế, khiến người muốn giả mù cũng không xong.
Thầy giáo mấp máy môi, tính mắng mỏ nhưng còn một phần lão vẫn chưa giảng xong, theo quy tắc thì lão đúng là không có căn cứ xử phạt, không thể làm gì khác ngoài việc hạ hỏa rồi mời bạn học ngồi cùng bàn Khấu Đông lên bảng.
Bạn học cùng bàn của y là một cậu nam sinh nhỏ người, kết quả học tập khá tốt, cậu chàng bị Khấu Đông chơi xấu mà vẫn cười hì hì, cậu nhanh chóng quẹt quẹt vài dòng chữ dưới đề bài, viết ra đáp án chính xác.
Vẻ mặt của thầy giáo sáng hơn một chút, lão không làm khó dễ những người khác nữa, chỉ giảng lại cách làm bài rồi thôi.

Lão vừa dứt lời thì chuông hết tiết cũng vang lên, thầy giáo kẹp sách vở mang đi, đến lúc ra đến cửa thì ngoảnh đầu lại nhắc nhở: "Đúng rồi, thầy âm nhạc các em có chút việc, tiết âm nhạc tự học."
Trong lớp học lập tức bùng nổ ra một trận ca thán.

Có đứa gan to mở miệng kháng nghị: "Thầy ơi, nãy em còn thấy thầy ấy ở dưới sân mà, thầy ấy có tới trường mà!"
Không phải có chuyện rồi đấy chứ?
Thầy giáo không quay đầu lại, chỉ trả lời qua loa: "Thầy ấy có chút việc.

Lát nữa tôi sẽ phát đề thi cuối kỳ của một trường khác cho các em làm.

Cả lớp hoàn thành xong thì tan học nộp lại cho tôi."
Tiếng ai thán lại vang lên thêm lần nữa.
Bọn họ cùng lắm cũng chỉ là học sinh lớp 11 chuẩn bị lên 12, còn chưa ôn thi mà đã phải bóp chết mộng tưởng phát triển toàn diện đức trí thể mỹ [5] rồi hay sao?
[5] Đức trí thể mỹ: đại khái là mấy môn phụ như âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, v v...
Đám học sinh tiếp tục kêu than, lúc hết giờ học có mấy đứa lôi điện thoại di động giấu dưới gầm bàn ra, lén lút lướt lướt.
Khấu Đông nhìn bàn trước mặt, trên bàn không biết bị ai dùng bút nước vẽ ra mấy ô vuông còn có mấy dấu x o như kiểu đã từng chơi cờ ca rô trên đó.

Y vuốt vuốt mặt bàn, chợt phát hiện ở dưới bàn còn khắc một dòng chữ nho nhỏ.
Khấu Đông sờ sờ, chỉ nhận ra được vài nét bút tương đối rõ ràng nhưng lại không đoán ra được chữ gì.

Y trực tiếp ngồi xổm xuống, cả người núp dưới bàn, cố gắng nhìn kỹ.
Nhìn một hồi lâu cuối cùng Khấu Đông cũng biết được trên đó viết gì.
Là một chữ Đông
—— Trùng hợp thay, là tên của y.
Y ngó đầu ra đã thấy Tống Hoằng đứng bên cạnh mình.

Trong phòng học toàn người là người, hai người nói chuyện cũng phải bí mật cẩn thận từng li từng tí một, "Có đồ gì hả?"
Khấu Đông gật gù, nói ra chữ kia.

Tống Hoằng suy nghĩ một chút nhưng cũng không ra được cái gì.
"Ý là sao? —— Tức là đáng ra cậu nên ngồi ở vị trí đó?"
Anh thử sờ sờ bàn mình, không có chữ được khắc như bàn kia, "Trống không."
Khấu Đông không nói nữa, trong lòng mơ hồ cảm giác mọi chuyện chẳng hề đơn giản như thế.

Lúc y chạm vào chữ được khắc ra kia tựa hồ có chút xúc động nho nhỏ.

Chỉ là hiện tại y không có cách nào nhớ ra được loại xúc động không tên kia.
Nghỉ giữa giờ có mấy người lục đục đi ra ngoài rửa tay, mấy cô gái cầm theo bình ra ngoài lấy nước nóng.

Bốn người chơi còn lại cũng đi tới góp mặt, thấp giọng hỏi: "Mấy người tổ đội hả?"
Tống Hoằng gật gật đầu.
Cô gái đứng giữa chỉ vào lão đàn ông đầu địa trung hải.
"Chúng tôi cũng là một đội đi vào —— vị này là thầy Mạc."
"Aiz, thầy thì tôi không dám nhận đâu." Đầu địa trung hải cười nói rồi móc ra trong túi một tờ giấy lau lau trán ướt đầy mồ hôi, "Chỉ là hơn vài tuổi, văn hóa không sánh được với mọi người."
Nữ sinh lại chỉ qua tên trẻ đầu bạc tóc.
Đây là Đao Ba.
Đao Ba thì âm trầm không nói tiếng nào.

Tuổi tác của gã có vẻ cũng không nhỏ, giữa hai lông mày lộ ra một loại thù địch sâu sắc, hiển nhiên đang buồn bực vì nghe cô gái giới thiệu mình, gã ta không phản ứng gì, mí mắt còn chẳng thèm nhấc lên.
Trở lại tuổi mười bảy mười tám, trên mặt gã chỉ có ít mụn chứ không có sẹo như cái tên Đao Ba cô gái kia vừa nói.

Có lẽ vết sẹo kia là sau khi gã ra trường rồi mới có.
Cô gái bị Đao Ba lạnh nhạt ngẩn cả người, cô không tức giận mà ngượng ngùng cười cười rồi quay mặt sang bên, "Còn người này, người này...."
Cậu nam sinh cuối cùng kia nhìn bọn Khấu Đông gật đầu, chủ động nói: "Đây là bạn gái tôi."
"Đúng." Trên mặt nữ sinh thoáng hồng, "Anh ấy chủ yếu là theo tôi tới đây, mấy người gọi tôi Hiểu Oánh là được —— anh ấy là Tiểu Khải."
Hai người này có vẻ cũng không lớn tuổi, nam sinh kia ôm lấy vai cô, xem ra là vô cùng xứng đôi.
Tống Hoằng cũng giới thiệu sơ lược về ba người cho họ, anh không quên nói rõ từng phó bản mà ba người từng trải qua, đương nhiên từ phó bản được anh nói tránh đi.

Nghe thấy con số từ miệng Tống Hoằng, Tiểu Khải trợn to mắt, líu cả lưỡi.
"Thật chứ?" Cậu ta kính nể nhìn Tống Hoằng, "Anh trai, anh đúng là anh hùng mà!"
Trò chơi này cũng không phải là game phổ thông, nhất là từ khi game 《Vong Nhân》 mở ra chế độ đặc thù, tham gia vào chế độ này thì về cơ bản họ phải dùng chính mạng sống của mình để vật lộn.

Bọn họ cũng chỉ là hiếu kỳ nhất thời, hơn nữa nó cũng mới mẻ lạ lẫm nên muốn thử sức một chút, cũng coi như là một kiểu hẹn hò đặc biệt.
Cũng may bây giờ vào đây thấy dễ chịu hơn tưởng tượng, không phải nhìn thấy mấy hình ảnh khủng bố kinh dị.

Trái lại có thêm NPC thầy giáo lải nhải mấy câu thoại không thể không quen thuộc hơn, còn cả bạn bè đùa giỡn vui vẻ, chẳng khác nào những tháng ngày ấm áp bình thản như thường ngày họ vẫn trải qua.
Tống Hoằng đã thấy không ít người trẻ tuổi muốn tìm sự kích thích nên mới đi vào, tuy rằng trong lòng thấy khó chịu nhưng có khuyên thì họ cũng chẳng nghe.

Anh chỉ có thể lấy danh nghĩa người từng trải, uyển chuyển nói: "Vẫn nên cẩn thận."
Tiểu Khải trợn tròn mắt, cậu ta không để trong lòng lời này.
"Trong trường học thì có chuyện gì được chứ?" Cậu ta nói, "Cùng lắm thì là thi trượt hoặc là yêu đương lén lút bị phát hiện, giáo viên gọi lên phòng mắng mỏ....."
Hiểu Oánh cười khanh khách theo, hai người ngã trái ngã phải làm những người khác trong lớp cũng tò mò nhìn qua.
Tống Hoằng: "........."
Dù gì thì cũng là người mới.
Đúng lúc này, có một nam sinh đang cúi đầu chơi điện thoại bỗng nhiên ngẩng dậy nói: "Các cậu xem tin tức chưa? Lại có nữa rồi....."
"Thấy rồi," Một nữ sinh khác nuốt nước bọt, "Miêu tả sợ thật đấy....!cứ như là khoét rỗng cả người, nhìn trắng bệch."
"Vẫn chưa bắt được hả?"
"Chưa bắt được," Nam sinh trả lời, "Chắc chắn không phải là người bình thường làm ra mấy vụ này, vẫn đang điều tra đấy."
Khấu Đông nghe xong thì liếc mắt qua Tống Hoằng.

Hiện tại y cũng có chút kinh nghiệm nên không tiến lên hỏi chuyện NPC luôn, trái lại y nhét tay vào túi, cẩn thận tìm tòi.
Y rất nhanh lấy ra được một cái điện thoại di động màu đen, khá cũ nhưng may là có thể miễn cưỡng lên được mạng.

Khấu Đông mở điện thoại ra xem sơ qua rồi nhanh chóng truy cập vào kênh tin tức địa phương, đập vào mắt y là một bài viết có độ quan tâm cao nhất.
"Vụ giết người liên hoàn vẫn chưa được giải quyết, người thứ mười ba bị hại mất mạng!"
Phía dưới được đính kèm một hình ảnh, nhìn không khác gì xác ve màu trắng.
Khấu Đông cảm thấy có chút kỳ quái, y phóng to bức ảnh lên, lúc này mới thấy rõ được bức ảnh nọ chụp cái gì.
Không phải là xác côn trùng —— thứ màu trắng đó là người.
Thu được cái kết luận này Khấu Đông cảm thấy rất khó tin.
Xưa nay y chưa từng thấy con người nào có bộ dáng như vậy, từ sợi tóc đến ngón chân đều trắng muốt, giống như là tượng thạch cao đông cứng.
Cái màu trắng này không hề mang chút sự sống.

Da của nạn nhân trông cực kỳ mềm mại, và căng đầy, bởi vậy nhìn cô ta gần như trong suốt.
Hình ảnh như vậy nhìn quá lâu sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, Khấu Đông lướt thêm mấy bài mới phát hiện những người bị chết đều giống nhau như đúc, họ đều chết với màu trắng bệch không có chút màu máu.
Thật sự là làm lòng người bàng hoàng, chuyện như vậy nói tới cũng khó tin, sao có thể kiềm được lòng không sợ hãi?
Sợ hãi sinh sôi nhanh nhất là lúc con người đang cảm thấy khủng hoảng.
Y bấm vào xem nội dung bài viết.
"Tin tức sáng hôm nay, phóng viên chúng tôi theo chân các chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm đến hiện trường vụ án mạng trên đường số 3.

Nhân viên vệ sinh tường thuật lại vụ án cho biết, nạn nhân thứ 13 được tìm thấy trên mặt đất khi bà ấy đang chuẩn bị quét dọn, lúc tìm thấy thì nạn nhân đã không còn thở.

Đây là vụ án chết người kỳ lạ thứ 13 trong vòng hai tháng.

Về nguyên nhân của vụ án và hung thủ thực sự đằng sau hậu trường, cảnh sát vẫn chưa thể đưa ra kết luận chính xác.

Ai có hiểu biết vui lòng cung cấp manh mối cho chúng tôi.

ĐT: 139 **** *** 1......!"
Khấu Đông đưa điện thoại cho A Tuyết.

Hai người cúi đầu nhìn, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc.
Đây có lẽ là thông tin có liên quan đến nội dung cốt truyện của phó bản đầu tiên mà họ nhận được từ khi vào đây, cũng là nội dung có thể mang ra kết hợp với nhiệm vụ sống sót qua tám ngày.

Tống Hoằng tỉ mỉ đọc đi đọc lại mấy lần rồi mới trả điện thoại cho Khấu Đông, anh thấp giọng nói: "Như vậy thì nơi này có nguy hiểm."
Khấu Đông gật gù, "Đương nhiên."
Y không tin hệ thống sẽ tốt đến cái độ cho y vào một thế giới không có nguy hiểm gì.
Từ khi vào game tới nay, mỗi phó bản mà Khấu Đông trải qua đều đầy hố nguy hiểm, thậm chí biến nó thành cái hố cho đám chuột đồng chui ra chui vào còn được.
Dù sao thì hố ở khắp mọi nơi mà.
Tống Hoằng: "Đợi tan học chúng ta đi dạo qua đường số 3 xem có gì không."
Ba người tạm thời nhất trí, Khấu Đông nhìn qua A Tuyết thấy cô trước giờ không nói gì, biểu hiện cũng không giống mọi khi, cô đang chằm chằm nhìn vào một hướng, sắc mặt hiếm khi hiện ra chút âm trầm.
Khấu Đông nhìn theo hướng của cô nhưng chỉ thấy Đao Ba, lúc này gã đang gục đầu xuống bàn ngủ.

Khấu Đông nhỏ giọng hỏi: "Thấy gì hả?"
Cô nàng không ngờ Khấu Đông lại nhạy cảm như vậy, ánh mắt đang chăm chú lập tức thu hồi lại, cô lắc đầu đáp: "Không có gì."
Tống Hoằng cũng nhìn sang, anh hơi nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người trẻ đầu bạc tóc kia tuổi tác cũng không ít gì, mặt mũi hung tướng, hẳn không phải là kiểu mà A Tuyết thích.
Vậy sao....!A Tuyết lại nhìn gã nghiêm túc đến vậy?
Tống Hoằng cảm thấy hơi bực mình, y như cha già gả con gái đi.
Anh thấp giọng ho khan một tiếng định nói gì đó thì nghe thấy tiếng chuông vào tiết vang lên.


Đề thi đã được đưa tới, cán bộ trực lớp hôm nay cũng đã đứng lên bục giảng nghiêm túc giám sát mọi người.
Có ai nói chuyện thì sẽ bị ghi tên lên bảng.
Ba người làm việc đều cẩn thận, tuyệt đối không lao đầu vào nguy hiểm không cần thiết.

Nếu NPC không nói chuyện thì bọn họ dứt khoát cũng không mở miệng, chỉ len lén truyền nhau mẩu giấy nhỏ, yên lặng không chút tiếng động trao đổi thông tin.
Đây cũng là chiêu trò trao đổi thông tin kinh điển trong trường học.

Xé một trang giấy trắng trong vở rồi viết chữ lên, lén lút trò chuyện với nhau thông qua tờ giấy.
Đôi tình nhân trẻ kia không quan tâm nhiều, rõ ràng ban nãy đã nghe NPC nhắc đến vụ án giết người nhưng họ chẳng để trong lòng.

Dưới cái nhìn của bọn họ thì sống qua tám ngày là được, mấy cái vụ án giết người gì đó chẳng liên quan gì tới họ cả.

Trường học này đảm bảo nghiêm ngặt như thế chắc chắn sẽ không để hung thủ chạy vào.
Ôm theo tâm tư này, hai người ngồi chung một chỗ nắm tay anh tay em một hồi.

Thỉnh thoảng nắm chặt quá sẽ kêu lên một tiếng đau nho nhỏ.
Lần thứ nhất kêu lên, cán bộ ngồi trên bàn giáo viên nhắc nhở mà trừng mắt nhìn bọn họ.
Tống Hoằng thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói chuyện."
Nhưng lời này họ cũng chẳng thèm nghe vào tai, hai người ở bên ngoài tự nhiên quen rồi, giờ lại còn yêu nhau tha thiết nên khó bỏ khó phân, ngồi yên một chỗ rất nhanh thấy chán.

Không lâu sau cô gái cười cười, tiếng cười vui tươi lanh lảnh không chút nào che giấu.
Cán bộ lớp nhíu mày, lần này không thèm cho họ mặt mũi nữa mà trực tiếp ghi tên hai người lên bảng đen.
Tên được viết lên cũng không phải tên thật mà là nickname của hai người lúc giới thiệu.
Tên bị viết trên bảng đen, đôi tình nhân cuối cùng cũng biết ngậm miệng trừng mắt quan sát.

Cậu con trai lặng lẽ ném cho Tống Hoằng một tờ giấy, cẩn thận hỏi: "Bị viết lên trên đó có sao không?"
Vấn đề này Tống Hoằng thật sự không biết trả lời ra sao.

Tuy nói anh đã trải qua rất nhiều phó bản nhưng điều kiện tử vong trong từng phó bản là không giống nhau, mỗi phó bản đều có một thế giới quan độc lập hoàn chỉnh.

Anh không cách nào bảo đảm, đành viết: "Không biết được.

Hai người thử ngồi ngẫm lại xem."
Chờ hai người trải qua vài phó bản lấy kinh nghiệm thì sẽ tự vỡ lẽ thôi, trong cái trò chơi này chẳng có gì tốt đẹp đâu....
Phát động chuyện này tất nhiên sẽ không phải gì hay ho cả.
Tống Hoằng nghĩ xong cảm thấy hơi bực.

Cũng không phải là anh không nhắc nhở hai người này thế nhưng cả đôi chẳng ai nghe, lúc gặp rắc rối thì mới biết hoảng loạn, tật xấu gì không biết nữa.
Anh không nói rõ nhưng trong đầu đúng là đang có ý niệm này.

Lúc anh nhìn qua Tiểu Khải, cậu ta nhìn lại anh như đang nhìn một tên điên.
Tiết học buổi sáng cũng kết thúc, bọn học sinh túm năm tụm ba đi về ký túc xá.
Trường cấp ba với trường cấp hai vốn không giống nhau, hầu như mọi học sinh đều ở lại trường, thỉnh thoảng học sinh mới xin về nhà một hai ngày.

Khấu Đông với hai người còn lại cùng đi bộ về ký túc xá, đến dưới ký túc A Tuyết tách bọn họ ra đi hướng khác.

Nữ sinh được sắp xếp ở một tòa khác, cô chào hai người rồi đi về tòa nhà kia.
"Này, đợi đã," Hiểu Oánh từ đằng sau chạy tới, cười tủm tỉm, "Chị Tiểu Tuyết, hai chúng ta cùng đi nhé? Em nghe bọn họ bảo chúng ta đều là học sinh chuyển trường, có thể cân nhắc ngủ chung phòng."
Cô gái nâng mắt, nhìn lại cô ta từ đầu tới chân.
Cái nhìn này cực kỳ đường đột, không hề có chút phép tắc nào.

Chỉ là A Tuyết trông cũng thanh tú, có nhìn người như thế cũng không lộ ra cảm giác không thích hợp.
Sau khi nhìn xong, cô thẳng thắn lắc đầu.
"—— Không."
Hiểu Oánh bối rối, nhìn cô với vẻ khó tin, cô ta lắp bắp.
"Nhưng....!Nhưng chỉ có hai chúng ta là nữ, có thể chăm sóc lẫn nhau...."
A Tuyết lạnh nhạt nói: "Tôi không tin cô."
Nói xong thì cô cũng chẳng thèm nhìn Hiểu Oánh nữa mà trực tiếp bước lên lầu, vẻ mặt Hiểu Oánh thay đổi mấy lần, cuối cùng cô nàng giậm chân mấy cái không biết nên làm gì.
Rất nhanh, tiếng còi báo hiệu giờ ngủ trưa bắt đầu vang lên, sân trường trống rỗng không một bóng người.
Hiểu Oánh sợ hãi, mơ hồ cảm thấy không nên đứng ở đây quá lâu, cũng nhanh chân đi lên lầu.
Cùng lắm thì ngủ một mình, chẳng sao cả.
Cô ta tự an ủi mình như vậy nhưng lúc chọn phòng thì vẫn ở sát vách A Tuyết, trong đầu vẫn ôm chút vọng tưởng.

Nhỡ xảy ra chuyện gì thì đối phương có thể kịp thời tới cứu mình.
Cô nàng không biết rằng khi có chuyện xảy ra thật thì chẳng ai cứu nổi cô ta nữa cả.
Khấu Đông cùng Tống Hoằng tiến vào phòng ngủ của nam sinh.

Hai người phân nhau ngủ trên giường tầng, Khấu Đông trên Tống Hoằng dưới.
Lúc này trường học cực kỳ yên tĩnh, không có lấy một tiếng động dư thừa.

Khấu Đông trầm mặc một chút, thấp giọng nói: "Trước khi vào đây không phải anh muốn nói gì với tôi sao?"
Y còn nhớ cái tin mà Tống Hoằng định nói lại thôi kia.

Tống Hoằng có vẻ như muốn nói gì với y nhưng lại không thể nói ra, "Anh tra được cái gì à?"
Tống Hoằng chống người lên, nhỏ giọng: "Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu, lật tung diễn đàn lên."
Khấu Đông: ".......?"
Tống Hoằng: "Chúng tôi....."
Bọn họ cuối cùng cũng tìm được tin tức mà A Tuyết trong lúc vô tình lướt qua.

Trong bài viết đó có một người thề thốt son sắt nói lý do mà《Vong Nhân》 mở ra chế độ đặc thù này là vì một cậu thanh niên.
Cậu ta nói: 【Bạn không biết được trò chơi này đối đãi với cậu ấy ra sao.

Cậu ấy tham gia vào tất cả các nội dung cốt truyện của từng phó bản, vĩnh viễn là trung tâm, là một người đặc biệt quan trọng trong game.

Cậu ấy là báu vật của trò chơi, là báu vật mà từng NPC đều quý trọng.】
Nhưng họ lại làm mất đi bảo vật này.
Tống Hoằng muốn nói những câu này ra khỏi miệng nhưng khi vừa chuẩn bị ra tiếng thì anh bỗng nhiên run cầm cập, đầu óc trở nên trống rỗng, không sao nhớ nổi định nói gì.
Khấu Đông còn đang chờ: "Sao thế?"
"......."
Tống Hoằng trầm mặc một lúc lâu rồi lại lắc đầu.
"Không," Anh thấp giọng trả lời, "......!Không có gì.".