Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 158: Thế giới hiện thực (1)




Tích

Tắc

Tích

Tắc

Tiếng đồng hồ lặp đi lặp lại nhàm chán, y cứ như vừa có một giấc mộng rất dài.

Ban đầu trong giấc mơ có người đàn bà thong thả đi qua, y bị ai đó nắm tay, tốn không ít sức mới loạng choạng bước qua bậc cửa. Cửa lớn màu son rộng mở, mùi đàn hương theo sương trắng xộc thẳng vào mặt ——

Sương mù kia sắp chạm vào gò má y thì đột ngột tan đi, thay vào đó là chiếc xe chạy như bay, chiếc xe nọ phát ra tiếng kêu chói tai như sáo trúc lao thẳng về phía y, xẹt qua xẹt lại để dấu vết trên đường lớn rồi phóng tới trước mặt y.

Thế giới rơi vào bóng tối mơ hồ, y nghe thấy âm thanh điện tử lành lạnh của hệ thống.

"Cậu đã chết."

Khấu Đông nhất thời hoảng hốt, y hỏi: "Bao giờ?"

"Không lâu sau khi sinh nhật thứ mười tám của cậu," Hệ thống đáp, "Cậu đáng ra không chết mà chỉ bị bắt cóc."

Mục tiêu của kẻ bắt cóc không phải Khấu Đông mà là một tên con nhà giàu thân quen với y, Khấu Đông là người bị kéo theo. Y vốn muốn nhân cơ hội mang tên kia chạy trốn, ai mà ngờ tên nhà giàu kia phản bội y, nó nói kế hoạch của y cho bọn bắt cóc.

Trong quá trình bị truy đuổi Khấu Đông đã bị tên tài xế lái xe tải uống rượu say đâm chết.

Khấu Đông không nghĩ rằng bản thân mình không chết vì bệnh tật mà lại chết vì cái bánh xe chết tiệt kia.

"Là do Tử Thần sửa lại vận mệnh của cậu," Hệ thống nói, giọng điệu của nó tới giờ mới hơi lên xuống, "Chẳng biết có phải do vị nào hãm chân hắn lại, dùng kế khác —— quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định mà."

Khấu Đông không biết có nên hỏi cái người chưa từ bỏ ý định đó là ai không, là Tử Thần vẫn luôn muốn để y chết đi hay là Diệp Ngôn Chi mãi kiên trì cứu y sống sót...

Không có mấy vấn đề tiêu cực ảnh hưởng, âm thanh của hệ thống nghe ôn hòa hơn rất nhiều, không còn chất chứa ý xấu như trước nữa. Nó cứ như đang ở ngay bên người y, chẳng khác gì người bạn thân thiết qua lại đã lâu. Nó dùng từ "vị nào" để nhắc tới Diệp Ngôn Chi chứ không gọi thẳng tên húy —— theo suy đoán của Khấu Đông thì có lẽ do Diệp Ngôn Chi là người sáng tạo ra nó.

"Vị nào đó lúc chạy tới chỉ kịp giấu đi linh hồn của cậu."

Nó chỉ vào mình.

"Vị đó giấu cậu ở chỗ của tôi."

Khấu Đông: "Thế nên đây cũng là lý do mà cậu được tạo ra?"

Chỉ vì muốn giấu tôi đi ư?

Chẳng rõ tại sao, âm thanh của hệ thống tự nhiên trở nên quái lạ.

"Không," nó trả lời, "Vị ấy cùng lắm cũng chỉ góp nửa công tạo ra tôi thôi."

Khấu Đông không hiểu lắm.

"... Một nửa? Vậy phần còn lại..."

"Còn lại đều đến từ tưởng tượng của cậu."

Hệ thống 《 Vong Nhân 》 nói.

"Cậu, chính là một trong hai người tạo ra tôi."

Vùng tăm tối ban nãy nhìn tay cũng không xong lập tức biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng. Khấu Đông nhìn thấy mình hồi còn nhỏ ngồi trước bàn, trên bàn là một quyển sổ da màu đỏ.

Người y hơi run rẩy, đứng yên hồi lâu rồi mới chậm rãi tiến lên phía trước. Xuyên qua đỉnh đầu đen thui của đứa bé, y thoáng nhìn thấy vào hàng chữ ngay ngắn.

"Ước mơ của mình," y hồi còn nhỏ viết từng chữ lên giấy, "Là có thể tự tay tạo ra một trò chơi..."

Phía dưới còn phác họa qua loa kết cấu, xây dựng tuyến nhân vật. Y nhìn thấy trong những nét viết vẽ bừa bãi phòng thí nghiệm, thấy cả công tước, huyết tộc, quỷ anh, y còn nhìn mình cắn bút suy tư làm thế nào để bố trí các cửa ải làm khó người chơi.

Khấu Đông thậm chí thấy cả tờ thiết kế đơn giản, trong hộp thí nghiệm đựng đầy chất lỏng xanh nhạt, nhân ngư vừa cường tráng vừa duyên dáng đang ngồi bễ nghễ ở đó...

Hệ thống nói không sai.

Tất cả đến từ câu chuyện của y.

Diệp Ngôn Chi xóa đi ký ức liên quan tới âm dương của y, biến y trở thành đứa nhỏ đơn thuần qua lại với hắn, hắn biến những thứ kinh tâm động phách trở thành trò chơi trốn tìm ngây thơ rực rỡ.

Thế nhưng, một số thứ đã thay đổi. Khấu Đông mất đi những ký ức này vẫn si mê đem sự sống cái chết nặng ngàn cân này rồi chuyển hóa thành trò chơi, mà những nhân vật dưới ngòi bút của y ít nhiều đều mang bóng dáng của Diệp Ngôn Chi.

Nơi đình viện kia, đứa nhỏ nhẹ nhàng che tai y lại. Hắn che chở đứa bé mà hắn yêu thương trong lòng, thoát khỏi ám ảnh dài lê thê của Tử Thần.

"Đừng sợ..."

Lần thứ hai y nghe được giọng nói này, lần này nó khiến cho nước mắt y trào dâng.

" —— đừng sợ."

"Đây chỉ là một hiệp chơi trốn tìm thôi."

Thế giới sụp đổ, lại được dựng lại.

"Cậu có biết chết —— là cảm giác gì không?"

Đó là câu mà Diệp Ngôn Chi đã từng nói với y. Bây giờ nhớ lại, Khấu Đông chợt nhận ra là mình biết.

Bị đâm thành những mảnh vỡ đau nhói, những ký ức xẹt qua nhanh như đèn bão cùng với vướng bận khó nói thành lời, cứ như là chìm trong biển sâu tĩnh lặng.

Thế giới xung quanh trở nên yên ắng. Nó tĩnh lặng đến đáng sợ, y thậm chí còn nghe được nhịp tim dần đình trệ của mình, nhìn thấy vệt lưỡi hái đen thui bao phủ lấy cơ thể. Tử Thần đứng bên cạnh nhìn y không chớp mắt, gã chỉ chờ để cướp lấy linh hồn này.

Sau đó y từ trong biển lớn bay lên không, từ từ cao hơn, cao hơn –

Mãi cho tới khi biến thành bọt biển cuồn cuộn.

Khấu Đông từng nghĩ bản thân không sợ chết.

Y giãy dụa đã lâu, hồi cuốn tã đã bắt đầu uống thuốc, sau đó tới bệnh viện điều trị đủ kiểu. Có mấy lần bác sĩ đâm vào làn da y cái kim tiêm dài bằng bàn tay, truyền vào cơ thể y những chất lỏng ngỡ như không bao giờ hết, cơ mà nó vẫn không thể giảm bớt cơn đau của y.

Khấu Đông từ hồi còn rất nhỏ đã không khóc. Kể cả là đêm muộn, y vì cơn đau đớn tỉnh giấc, co ro trên giường bệnh, đau đớn túm lấy chăn run rẩy y cũng cố gắn cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu.

Y không nỡ quấy rầy mẹ mình. Bà hôm nào cũng chạy hết tầng này tới tầng khác, quá mệt mỏi rồi, lúc nằm nhoài bên giường y nghỉ ngơi trên mặt bà vẫn không bớt được vẻ mệt mỏi.

Trong không khí là mùi mồ hôi trộn lẫn với nước khử trùng, cực kỳ gay mũi. Ánh đèn mờ căm, âm thanh mơ hồ của xe cứu thương lúc gần lúc xa.

Mồ hôi lạnh chảy đầy người lẫn mặt y, nó ướt đẫm thấm xuống cả ga giường xanh trắng, y khóa chặt hàm răng. Hận không thể đập đầu một cái thật mạnh vào tường, cảm giác như vậy còn tốt hơn so với việc chịu đựng cơn đau xé da xé thịt này ——

Không đau.

Y sờ lồng ngực, nhỏ giọng lừa gạt bản thân.

Không đau...

Không được kêu đau.

Vì mẹ sẽ đau lòng.

Những khoảng thời gian khác, phần lớn y sẽ nằm trên tấm lưng đơn bạc hay trong lòng của người phụ nữ. Con đường dài đằng đặng tựa như chẳng bao giờ tới điểm dừng, bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, đi tới vùng nông thôn hẻo lánh, uống vào thứ thuốc mà người đời gọi là cổ truyền nhưng cuối cùng chẳng có kết quả đành trở về bệnh viện —— đây dù sao cũng là một ngõ cụt mà y không bao giờ thoát được.

Y đương nhiên rõ ràng tất cả, bởi vì y là thứ duy nhất mà mẹ mình có. Người nhà duy nhất, huyết mạch duy nhất. Y là cánh tay duy nhất để người phụ nữ ấy nắm lấy, có lẽ vì vậy mà người phụ nữ nọ mới gắng sức sinh y ra, liều lĩnh giữ y lại chốn này.

"Ngoan nhé, Đông Đông phải nghe lời nghe chưa."

Thế nên y nghe lời.

"Đông Đông phải sống... Đông Đông phải cố gắng sống đấy..."

Thế nên y gắng gượng tới giờ.

"Đứa nhỏ này thật là kiên trì," có rất nhiều bác sĩ nói vậy, "Phần lớn bệnh nhân đều không thể trị liệu tới bây giờ mà trực tiếp buông bỏ... khổ tâm lắm."

Người phụ nữ trẻ tuổi ấy lại xoa xoa đầu y, nói: "Đông Đông phải sống lâu trăm tuổi nha."

Khấu Đông biết đây chẳng phải cái chuyện gì đáng để kiêu ngạo cho cam. Nhưng y hiểu được, y phải cố gắng chịu đựng.

Y chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ nhiều như vậy.

Sống lâu...

Trăm tuổi.

Ba mươi nghìn sáu trăm năm mươi ngày là khoảng thời gian khủng bố khiến người ta sợ hãi biết bao nhiêu, cứ như sắp phải bước vào một cái đường hầm tối mịt, nơi đó không hề có ánh sáng và y vĩnh viễn không ra được nữa.

Mãi tới sau đó y tới Diệp gia mới được trải qua mấy năm dễ chịu. Thế nhưng sau khi rời khỏi đó, bóng ma quen thuộc trong quá khứ lại dần dần bao phủ lấy y, ác mộng đột kích lần thứ hai.

Y không biết có phải tất cả mọi người sinh ra đều như vậy không, có lẽ là y từ đầu đã không giống người khác rồi. Khi mà bước chân của Tử Thần không xa không gần phát ra ở phía sau lưng, y có thể nghe được trái tim trong cơ thể chậm chạp nhảy lên —— đó là một loại hoảng sợ gần như là tê dại. Thanh âm ấy cứ mãi mãi theo sau y, nhắc nhở, chằm chằm đổ xuống đầu, nó kéo căng dây thần kinh của y ra như muốn trêu đùa ——

Thanh âm đó!

Nó mãi mãi không dừng lại!

Y không thể thoát khỏi, không có cách nào né tránh, cơ hồ đó là một kiểu tuyên án mang theo cơn đau đớn, nói rằng y phải chịu kết cục đó.

Chúng nó gào thét, kéo dài giọng. Chúng nó tuyên án:

Mày phải chết.

Đi ——

Chết ——

Đi chết đi.

Sau này nghe nhiều cũng thành quen, y không còn sợ hãi với âm thanh ấy nữa.

Thứ mà thực sự làm y sợ sệt là con dao kia không đủ sắc bén, nó không thể xuyên qua cổ họng y chỉ với một nhát cắt.

Y bị con dao găm cùn đó giết chết từng chút một, rất nhiều lúc Khấu Đông còn tự hỏi mình còn sống hay không.

Có lẽ thể xác thì còn.

Nhưng y đã không còn là y nữa rồi.

Thời gian sau khi mẹ qua đời, cuối cùng Khấu Đông cũng có dũng khí để lên sân thượng. Khoảnh khắc đứng ở bên rìa sân thượng y còn có đôi chút lưỡng lự, y nhìn kỹ dòng người nhỏ bé như kiến bên dưới, chậm chạp mãi mới bước về trước một bước.

Chỉ cần thêm một bước nữa.

Nhảy xuống từ nơi này, y sẽ được giải thoát khỏi mọi thống khổ và cả cảm giác bồi hồi. Y sẽ không phải đau đớn giãy dụa để gồng gánh sức nặng của cuộc sống, cũng chẳng còn bị dày vò trong bóng tối ngày qua ngày nữa. Y đã không còn người thân, những người bạn thân thiết cũng dần rời bỏ y vì dáng vẻ thần kinh này, bây giờ y chỉ là một kẻ cô độc, vốn dĩ y còn đứng ở đây suy nghĩ là vì không muốn tổn thương tới những người vô tội bên dưới mà thôi.

Không bằng cứ lao đến cái chết thơm ngọt.

Nhưng y vẫn chưa chết. Trong lòng chất đầy ý muốn chết đi thì y lại bị kéo lại.

Chỉ là bấy giờ đây người nắm chặt tay y không phải là mẹ.

—— mà là Diệp Ngôn Chi.

Diệp Ngôn Chi tới, sự tồn tại của hắn làm cho khát cầu sự sống trong Khấu Đông một lần nữa trỗi dậy.

Y phải sống, phải có thời gian thì mới có thể làm bạn với người ấy.

Có thể yêu một người.

Y mãi không dám thốt chữ "yêu" này ra khỏi miệng, đây là điều xa vời biết, chẳng khác nào xa xỉ phẩm được trưng bày trong tủ kính, mà y chỉ là một người bệnh. Khấu Đông đã nghĩ từ rất lâu rồi, y nên nhanh chóng cắt đứt liên hệ thân mật với người khác, chỉ có như vậy thì ngày nào đó y chết đi thì sẽ không có ai vì y mà đau lòng.

Cho nên y vẫn cứ như có như không, chẳng dám tới gần cũng không yên nổi lòng đề phòng. Khi mà y gọi "anh Ngôn Chi" giọng điệu đã không còn như ngày còn bé, chẳng mang chút ách tắc nào.

Mà khoảnh khắc y ngã nhào trên mặt đất thấy Diệp Ngôn Chi hốt hoảng chạy tới, hắn ôm chặt lấy thân thể y. Y còn có thể cảm thấy hắn run rẩy không thôi, người đàn ông vốn luôn trầm ồn bĩnh tĩnh trong nháy mắt ấy lại trở nên hoang mang tựa như đứa nhỏ nhìn thấy trời sập không bằng.

Ấy cũng là lần đầu và lần cuối Khấu Đông có cảm giác hối hận vô cùng tận.

Nếu như y có thể làm chủ sinh mệnh...

Nếu như trời cao còn quan tâm tới y, cho y nhiều hơn một ngày để sống.

Y tưởng tượng mình là một người bình thường yêu người ấy như bao cặp đôi khác, hai người dắt nhau trên đường đi dưới ánh mặt trời.

Y thử đưa tay chạm vào đuôi lông mày đang nhíu chặt của người đàn ông.

Diệp...

Diệp Ngôn Chi.

Em yêu anh.

...

Tôi yêu em.

Sau đó, Diệp Ngôn Chi vì y mà xoay chuyển sinh tử, mang linh hồn y giấu vào《 Vong Nhân 》.

Vườn Địa Đàng vốn được sinh ra cho y lại bị sự xuất hiện của bóng tối biến thành nơi trốn chạy, tàn sát đẫm máu.

Hóa ra nguồn gốc căn nguyên của thứ phá đi tất cả đó, cũng chỉ vì một chữ "tình" mà thôi.

Vì thế mà sinh sợ, vì thế mà sinh dại, cũng vì thế mà sinh ưu ——

Trước chữ này, người người bình đẳng, kể cả thần linh cao cao tại thượng cũng nào có phải ngoại lệ.

"... Anh ấy thế nào rồi?"

"Không ổn lắm."

Giọng nói của nó không vui mừng cũng chẳng lãnh đạm, chỉ trần thuật sự thật: "Người ấy vì cậu giết Tử Thần, gánh vác phần nhân quả này nên cũng không được như xưa nữa."

Nếu không vì như thế thì cũng để cho thứ ở trong bóng tối kia nheo mắt thừa cơ lợi dụng, đánh chủ ý vào chốn này.

Nếu Khấu Đông thực sự bị mê hoặc, thực sự ra tay với Diệp Ngôn Chi trong《 Vong Nhân 》thì có lẽ hắn sẽ không tồn tại được nữa.

Khấu Đông không nói gì.

Sau một hồi y mới lên tiếng, hỏi: "Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?"

Trước mặt y đột ngột xuất hiện một cánh cửa lớn màu đỏ thắm. Cửa có vẻ đã lâu năm, mặt sơn loang lổ, tay cầm bằng đồng bị mài bóng loáng —— ngẩng đầu lên là thấy hai chiếc lồng đèn làm bằng giấy trắng treo lơ lửng, ở trên có một nét mực rõ ràng ghi chữ "Diệp".

Cánh cửa rất cao, mặt đá kết đầy rêu xanh. Cỏ dại mọc thành bụi, quỷ hỏa lốm đốm.

Khấu Đông đưa tay ra đẩy cánh cửa, dùng sức một chút mới có thể mở nó ra. Nương theo tiếng "kẽo kẹt", phía sau dần hiện ra con đường mòn uốn lượn ẩn trong sương mù.

"Đông Đông phải nghe lời nhé, lát nữa gặp được người kia nhất định phải ngoan đấy..."

Trong thoáng chốc, hình ảnh người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay y vượt qua ngưỡng cửa hiện lên trước mắt.

Y hít sâu một hơi, bước chân đi vào.

Diệp gia trong ký ức của y với Diệp gia này rất khác nhau. Khi y còn nhỏ cũng là thời điểm cường thịnh của Diệp Gia, đèn nhang khắp nơi hương khói lượn lờ, ngọc ngói lưu ly. Bấy giờ thứ còn sót lại chỉ là một mảnh hoang dại, vô số loại cỏ cây an cư nơi ấy, đã chẳng thấy đâu cảnh phồn hoa ban xưa.

Mãi sau này, ký ức của y đối với nơi này vẫn rõ ràng chẳng khác nào ngày ấy. Y chậm rãi đi về phía trước, vòng qua miếu thờ thấy được tiểu viện hồi xưa mình từng ở.

Một tòa tiểu viện nho nhỏ đóng chặt cửa, cứ như chưa từng có ai đi tới.

Cho tới khi ngón tay Khấu Đông đặt nhẹ lên cửa nó mới kèn kẹt mở ra, y nhìn thấy những thứ quen thuộc, nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì.

Y ở chốn này dưới sự che chở của thần linh trải qua bảy năm ngây thơ không buồn không lo. Nó như một ngày nắng đẹp sáng chói trong những ngày âm u đen tối, quãng đời còn lại y cũng chỉ có thể dựa vào chút nhiệt độ sót lại ấy kéo dài hơi tàn.

"Diệp Ngôn Chi."

Y nhẹ nhàng cất giọng.

"Diệp Ngôn Chi?"

Trong phòng không ai đáp lại, Khấu Đông ngẩn người xác nhận với hệ thống một lần nữa, y nhận được câu trả lời như đinh đóng cột của nó: "Vị ấy ở chỗ này."

Khắp nơi trống rỗng, duy chỉ có màn che trên giường nhô lên một đường cong tròn trịa.

Khấu Đông không tìm được người, y thuận tay lật chăn lên, lập tức rơi vào trầm mặc: "..."

Khấu Đông: "..."

Khấu Đông: "......"

Khấu Đông: "........."

Thế mà lại là một quả trứng.

Màu sắc quen thuộc, độ cong cũng quen nốt, kích thước này không thể nào nhầm được...

Là trứng.

"Sao có thể!" Khấu Điềm Điềm không nhịn được kêu thảm thiết, "Má nó chứ! Tình cảm của tôi biến thành trứng trắng hết rồi!"

Thế quái nào người kia lại biến thành quả trứng!!

Cái loại tâm tình phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được ban nãy bây giờ đã biến thành cạn lời, Khấu Đông nhìn chằm chằm quả trứng to nằm trên giường ngủ say sưa, thái dương nhảy uỳnh uỳnh.

... Lỗ quá.

Tính ra Diệp Ngôn Chi nuôi y lớn có một lần mà lại bắt y nuôi nấng hắn tới lần thứ hai —— đây đâu còn là lỗ bình thường nữa, đây là cực kỳ lỗ luôn ấy!

Hệ thống: "Cậu giết chết một phần của người ta nên người ta phải nhận phản phệ. Chỉ là trước đó tôi chưa xác định được sẽ phản phệ tới mức nào, giờ hóa ra y hệt trong game."

Ý là không phải ngạc nhiên —— mấy cái trước đó chỉ là nháp thôi.

Khấu Đông suýt chút nữa trợn trắng mắt.

Y sầu não không muốn đứng lên, nhìn chằm chằm quả trứng đang ngủ khò khò, khóe miệng giật giật.

"Thế giờ làm gì?"

"Làm gì cơ?" Hệ thống dùng giọng điệu như kiểu chuyện đương nhiên, "Ấp chứ còn sao nữa."

Khấu Đông: "... Tôi có phải gà mái đâu."

Suốt ngày ấp ấp được chắc?

Tuy nói như thế nhưng y vẫn cong lưng ôm lấy quả trứng tròn trịa bóng mượt kia vào ngực.

"Ấp thì ấp," y dùng ngữ khí bất chấp tất cả, "Dù sao thì cũng có phải lần đầu."

Nói xong lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

"Đợi tôi ấp xong thì tôi sẽ bắt anh ta gọi là ba cho bằng được!"

Hệ thống: "..."

Không phải nó khinh bỉ đâu nhưng thực sự Khấu Đông có một chấp niệm điên rồ với vụ làm ba thì phải...

Khấu Đông bắt đầu ấp trứng.

Y không rời khỏi Diệp gia, cũng may mặc dù Diệp gia đã tan hoang cơ mà để sinh hoạt trong tiểu viện này thì cũng không có vấn đề gì, chẳng có mấy thay đổi so với ký ức của y. Cứ như nơi này được năm tháng phá lệ quan tâm, một chút bụi bặm cũng không có. Trong ngăn kéo còn có rất nhiều đồ ăn vặt y được mua cho hồi đó, Khấu Đông cầm lấy một túi, chưa kịp hỏi hệ thống còn ăn được hay không đã nghe nó quả quyết đáp.

Khấu Đông hơi chần chờ, "Thế hạn sử dụng..."

Hệ thống: "Không phải lo."

...

Thoải mái đê, mấy cái đó làm sao mà bằng pháp thuật vĩ đại của thần linh chứ.

Khấu Đông ở trong căn phòng mà mình đã sống hồi nhỏ, chăm chú ấp thần linh không hề rời khỏi Diệp gia một bước.

Y cũng không hỏi tại sao mà Diệp gia trở nên đổ nát thế này, đại gia tộc này suy toàn cũng là chuyện nằm trong dự liệu của y.

Hiện giờ mà hỏi thứ mà Khấu Đông bận tâm nhất chắc cũng chỉ là cách ấp trứng nhanh nhất mà thôi.

Lần này không giống trước kia, hơn hai mươi ngày sau vỏ trứng vẫn không có động tĩnh gì, Khấu Đông thậm chí còn nghi ngờ quả trứng này có phải hỏng rồi không.

Khi y đưa ra câu hỏi về cái này, hệ thống như chịu phải sỉ nhục cực lớn, nó lớn giọng đáp: "Không phải!"

Nó thật sự hoạt bát hơn so với hồi bị thứ đen tối kia đeo bám rất nhiều, Khấu Đông phẫn nộ: "Không phải thì thôi..."

Kích động như vậy làm gì!

Để tăng tiến độ, lúc tắm rửa Khấu Đông cũng ôm quả trứng theo, thả vào nước nóng. Thực ra y còn nghĩ tới việc mua cái máy ấp trứng tự động cơ, nhưng nhìn kích thước của cái máy xong thì y cũng đành bỏ qua —— dù sao thì cái quả trứng này còn to hơn cả trứng đà điểu châu Phi, căn bản không thể nào nhét vào trong máy.

Lúc trời tối người yên, y có thể cảm nhận được nhiệt độ yếu ớt trên vỏ trứng.

Diệp Ngôn Chi bấy giờ ấm áp hơn so với hình dạng con người của hắn. Khấu Đông dán mặt vào vỏ trứng, thậm chí còn nghĩ thật ra thần linh cũng không máu lạnh đến thế.

Nhưng mà y hiểu hơn hết đây chỉ là ảo tưởng. Diệp Ngôn Chi thật ra rất lạnh lùng, hắn không coi con người hay cả thế giới này ra gì.

Nếu có thì... chắc cũng chỉ có y là được quan tâm, yêu chiều, được dành trọn tâm tư.

Cũng chỉ có duy nhất bản thân y thôi.

Sự cưng chiều của thần linh cứ cố chấp không quan tâm đến thế sự như vậy đấy, nhưng đáng sợ hơn chính là cho tới khi nhìn lại y mới phát giác bản thân vẫn đang vui vẻ chấp nhận nó ở một mức độ nào đó.

Khi còn nhỏ thì là quá mức tin tưởng ăn sâu bén rễ, y không thể nào sinh ra cảnh giác với Diệp Ngôn Chi. Chỉ khi có vị thần ấy bên người thì dây thần kinh mệt mỏi của y mới được thả lỏng.

Từ đầu tới cuối, trong sinh mệnh này, nơi y có thể nghỉ lại chắc cũng chỉ có ở bên Diệp Ngôn Chi.

"Đúng là cáo già," Trong màn đêm, y dùng âm thanh chẳng ai có thể nghe thấy mà thầm thì, "Anh làm vậy thì em oán hận anh thế nào đây? Sao có thể tìm anh tính sổ chứ?"

Xung quanh vẫn yên tĩnh, không ai trả lời. Khấu Đông cuộn mình càng chặt, thật chặt, ôm lấy quả trứng kia trong ngực.

"Khi còn bé em đã từng nghĩ, nếu như mình có ba thì tốt biết bao."

Y nhỏ giọng nói linh tinh với quả trứng, xé ra lớp vỏ mà y chưa từng cho ai thấy.

"Nếu như em có ba... có khi mẹ cũng sẽ không cố chấp sinh ra em."

"Nhưng bây giờ em lại không nghĩ thế."

Một đứa nhỏ đã định sẽ phải đối đầu với bệnh tật cả đời lấy đâu ra phúc. Từ khi sinh ra y đã phải nghe vô số lời nói như vậy.

"Cô cần gì phải sinh ra nó?"

"Sinh ra cũng chẳng sống được mấy năm..."

"Phí công phí cả tiền."

Tốn tiền vô ích. Y ngày qua ngày tỉnh dậy trong cơn ác mộng về cái chết và sự ruồng bỏ, những thứ đó cũng góp phần tạo ra y của hiện tại.

Nhưng hôm nay, tại cái thời khắc này y cảm nhận nhiệt độ của thần linh, y biết rõ mình là một đứa nhỏ được cưng chiều, được phép ngây thơ, được phép không hiểu chuyện. Được phép yếu đuối trước đau khổ, cũng được phép buông bỏ.

Y xứng đáng để mọi người tốn công vì mình.

Y cũng xứng đáng được yêu chứ.

"...... Em chỉ là muốn sống thôi mà."

Y nhẹ nhàng thủ thỉ với thần linh.

"Sống sót, có đáng sợ tới vậy chăng?"

Quả trứng vẫn không trả lời, Khấu Đông rụt chân, người lún sâu vào chăn đệm.

Chúng như nước bao phủ lấy y, ôm trọn thân thể đưa y nổi trên mặt biển —— y từ những câu chuyện buồn giãy dụa thoát ra.

"... Tỉnh dậy nhanh nhé."

Trong bóng tối, âm thanh của thanh niên hơi ngai ngái giọng mũi, "Em..."

"Em hơi nhớ anh rồi đó."

Thật sự.

Khấu Đông nghiêng mặt, y không để ý khi mình nói ra câu này quả trứng chợt có phản ứng nho nhỏ.

Nó nhè nhẹ lắc lư.

Lần thứ hai Khấu Đông tỉnh lại, y mừng rỡ phát hiện quả trứng cuối cùng cũng có động tĩnh. Y nhằm nhoài dựa tai vào vỏ trứng còn có thể nghe được tiếng "bộp bộp bộp" nhỏ bé, cứ như ở bên trong có bọt khí nho nhỏ vỡ ra.

Cuối cùng cũng giống như một vật sống rồi.

Khấu Đông vui mừng khôn nguôi, ăn tới hai bát mì.

Hai ngày sau, trứng bắt đầu nhúc nhích với mức độ mắt thường thấy được.

Sau mười lăm ngày, vỏ trứng bắt đầu vỡ từng mảnh.

Khấu Đông không kiềm chế được bày ra vẻ mặt cha già mỉm cười, y cầm điện thoại di động lên canh, chỉ chờ nhãi con nhà mình phá xác chui ra để chụp ảnh.

Hệ thống cũng nằm nhoài bên cạnh xem với y, thực sự không hiểu niềm vui của người này từ đâu mà ra.

Khấu Điềm Điềm: "Cậu không hiểu đâu."

Từ nhỏ y đã không có ba, ảo tưởng duy nhất cũng chỉ có thể là làm ba người khác – đây là một trong số ít lạc thú của Khấu Đông.

Huống chi Diệp Ngôn Chi to bằng lòng bàn tay trông cực kỳ giống con trai y á.

Lúc đứng ở trên vai trông đáng yêu cực kỳ - Khấu Đông nói chuyện với hắn cũng sẽ không nhịn được mà mềm giọng đi.

Dù sao thì ai có thể chống đỡ được một Diệp Ngôn Chi nhỏ bé đáng yêu chớ?

Nói tới đấy, Khấu Đông lại hơi tiếc nuối: "Haiz, nếu như khi ấy tôi dự kiến được trước, lúc viết nội dung thiết kế mình thành ba của anh ấy —— thì có phải là danh chính ngôn thuận rồi không?"

Không phải đám NPC kia đều là một phần của Diệp Ngôn Chi ư, y chỉ cần làm ba của một người số đó thì cũng chính là ba của Diệp Ngôn Chi rồi!

Logic cực kỳ chặt chẽ, không hề có xíu sai lầm nào!

Hệ thống tỉnh táo: "Cậu quên quỷ anh rồi à?"

Khấu Đông: "..."

Nét cười trên mặt y dần biến mất.

Hệ thống không thể không tàn nhẫn vạch trần bi ai, "Dù cho cậu có là ba người ta thật thì người ta cũng có thể "ngủ" với cậu."

Người ta là thần cơ mà, quyền lực rồi cũng sẽ về tay Diệp Ngôn Chi thôi.

Khấu Đông: "..."

Đờ mờ.

Cùng lúc ấy có tiếng "lạch cạch" nho nhỏ vang lên, Diệp Ngôn Chi cuối cùng cũng phá xác.

Nháy mắt nhìn rõ hình thái của hắn, một người một (hệ) thống hai mặt nhìn nhau.

Sau một lát, hệ thống chầm chầm nói: "...To bằng bàn tay?"

"..."

"Đứng trên vai?"

"..."

Hệ thống thật lòng: "Tôi sợ là đứng không nổi đâu."

Đâu chỉ là đứng không được.

Khấu Đông nhìn vị thần cao hơn mình nửa cái đầu, tự nhiên thấy dạ dày nhoi nhói —— đệt, sao lần này chui ra đã cao lớn như vậy rồi!!!