Khấu Đông thật ra không ngủ say. Y chôn người trên chiếc giường như mây, gương mặt kề sát vào chăn đệm mềm xốp. Cảm nhận được tên quản gia sinh đôi kia thổi tắt ngọn nến, đi ra ngoài.
Bóng tối là lớp vải tơ nặng nề, ánh trăng là sa mỏng, treo lơ lửng từng tầng ở trên cao. Khấu Đông ôm lấy chăn, nhẹ nhàng trở mình.
Y đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Trong ký ức, Khấu Đông được chủ nhân của tòa trang viên này nuôi lớn. Y không nhớ rõ mình sinh ra ở đâu, nói chung mở mắt ra đã thấy mình ở chốn này, một nơi thần bí, không rõ lai lịch của chủ nhân nó. Người làm trong trang viên cũng chưa một lần giải thích cho y lai lịch của người nọ, những tôi tớ kia luôn thoải mái với mọi sự đòi hỏi từ y, chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì, nhưng nhắc đến người đàn ông ấy thì họ sẽ bắt đầu thận trọng.
"Những thứ đó ngài không nên nghe từ chúng tôi," lúc y truy hỏi, cặp song sinh kia sẽ đáp lại như vậy, "Ngài còn quá nhỏ, sẽ có một ngày, khi ngài lớn lên, chủ nhân sẽ chủ động nói cho ngài biết."
Khấu Đông không hiểu từ "lớn lên" trong lời họ có nghĩa là gì, y cảm thấy mình đã sớm qua cái thời kỳ trẻ người non dạ mà họ hình dung. Nhưng có vẻ những người làm ở đây lại không nghĩ thế, bọn họ dịu dàng trìu mến chăm chú nhìn vào y, cứ như đang nhìn một con chim nhỏ đang lảo đảo bước đi, chỉ hận không thể cho đồ ăn vào miệng nhai nát rồi mớm từng chút cho y.
Ánh mắt của bọn họ tập hợp tại người y, Khấu Đông cũng lớn lên trong những ánh nhìn đấy, lâu dần cũng đã quen những cái nhìn nhiệt tình của người khác. Y không biết phải hình dung ra sao —— cứ như sứ mệnh của người này chính là y, họ sinh ra là vì y.
Có một lần Khấu Đông tỉnh dậy lúc nửa đêm, đứng dậy muốn tự rót cho mình cốc nước, tay còn chưa chạm tới ấm trà thì trước cửa đã nhẹ nhàng vang lên tiếng động như có ai đó đẩy ra.
Bóng dáng của cặp song sinh xuất hiện ở đó.
"Ngài cần gì?" Cặp song sinh bước vài bước tới, cầm lấy cốc trà trước mặt y, "Ngài muốn uống trà ư? Tôi sẽ pha trà cho ngài ngay đây."
Khấu Đông có cảm giác khó mà tin nổi, y thật sự không hiểu.
Y đột ngột đứng dậy, không báo trước cũng chẳng rung chuông.
Sao cặp sinh đôi kia lại có thể nhận ra y đã tỉnh?
Nghi vấn này ngày một lớn trong lòng y, chẳng biết vì sao nhưng y cũng không nói ra. Mấy phút sau y ngồi trên giường uống trà, dưới sự quấy phá của tâm tình, y ngồi dậy một lần nữa, thở hết sức nhẹ nhàng để nghe động tĩnh trước cửa.
Không ngoài dự đoán, cặp song sinh lần thứ hai kéo cửa ra, như thường ngày tao nhã đi về phía y. Người anh cầm chân nến trên tay, ánh nến làm bóng của họ bị kéo dài ra trông cứ như hai con rối gầy gò cao cao bị người ta điều khiển, ngay ngắn đứng trên mặt đất.
"Thiếu gia còn cần cái gì sao?"
Khấu Đông mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, sau khi người đàn ông trở về, y thắc mắc hỏi người nọ.
"Bọn họ không ngủ ạ? —— Cả đêm, cả đêm cứ đứng trước phòng em canh giữ?"
Tay người đàn ông đang chỉnh góc áo cho y dừng một chút, giống như hơi hoài nghi về câu hỏi của y.
"Sao lại không ngủ chứ," người đàn ông đáp, "Chắc là khi đó vừa đúng lúc tuần đêm qua phòng em thôi."
Sau đó lúc Khấu Đông mở cửa ra kiểm tra cũng không thấy bóng dáng cặp sinh đôi, chỉ có hai con thú bông yên lặng ngồi trên đầu giường y, vai sóng vai, đầu dựa đầu, con mắt đen thui nhìn y —— đó là món quà người đàn ông tặng y lần này. Đúng như người ấy đã nói, đêm đó chắc có lẽ là vô tình, trên đời làm gì có ai không cần nghỉ ngơi cơ chứ.
Nếu là không cần thật thì chắc chắn không phải con người.
Khấu Đông rất ỷ lại người đàn ông, dưới cái nhìn của y, đây là điều hiển nhiên.
Quỷ thần xui khiến y nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy người nọ, tuy rằng người đàn ông từng cười bảo sự sợ hãi là tự y tưởng tượng nhưng Khấu Đông kiên quyết cho rằng đó là sự thật, dù cho khi đó là y mới vừa sinh ra chưa được bao lâu, ký ức hồi còn trẻ con cũng không có.
Y hồi tưởng lại cặp mắt đen kịt nọ, lông mi dày đặc rủ xuống, gương mặt tỏ ra thái độ không thể nào tả rõ — cứ như là bi thương mang theo chút cứng rắn. Lúc ôm lấy y người đàn ông dùng sức khá nhiều, thậm chí còn khiến y cảm thấy đau đớn nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.
Y ngửi được mùi hương trên cơ thể người đàn ông, rất nhẹ nhàng, thanh tao.
Giống như tuyết, tựa cây tùng.
Y rất thích mùi hương này, vì thế mới tiến gần hơn, cắn góc áo người ấy.
Cái cắn hồi nhỏ ấy cứ như nền móng vững chắc, tạo thành dấu ấn khó phai kể cả sau khi cả hai ở bên nhau, người đàn ông rất chuyên tâm nuôi nấng y, y cũng không ngoài dự liệu, rất ỷ lại người này.
Loại ỷ lại ấy cũng giống như chim non đối với con chim đã nuôi nấng mình, không nhìn thấy đối phương sẽ chíp chíp gọi. Tuy rằng sau khi lớn lên Khấu Đông cũng ý thức được sự dựa dẫm, gần gũi như vậy có phần xấu hổ, nhưng dù sao sự ràng buộc tình cảm cũng đã phát triển từ nhỏ tới giờ, hủy đi không được, tháo ra cũng không xong.
Kể cả y có mạnh miệng thừa nhận mình không nhớ hắn, trong lòng cũng biết mình đang nói dối.
Vậy nên y chỉ đơn giản chấp nhận sự thật.
Lúc mười hai tuổi, y mới biết tên người đàn ông.
"Diệp Ngôn Chi."
Người nọ dạy Khấu Đông từng chữ một, tay hắn to hơn tay Khấu Đông một vòng, ngón tay đương nhiên cũng nhỏ dài hơn rất nhiều, đủ để nắm thật chặt tay y, dạy y cách điều khiển đầu bút.
Diệp – Ngôn – Chi.
Ba chữ nhìn rất ưa nhìn, ngay cả hướng hạ bút cũng đẹp mắt.
Sau đó y không chỉ gọi hắn là "anh" nữa mà thêm hai chữ trong tên hắn vào, gọi thành "anh Ngôn Chi". Mỗi một lần y gọi như vậy, con ngươi vốn đã đen của người đàn ông lại càng thêm thâm trầm, người ấy sẽ ôm y ngồi trên đùi mình, dạy y cách ngồi lên đó ra sao, vuốt ve trán y rồi cùng hôn môi.
Đại khái là một loại biểu hiện của tình yêu, Khấu Đông cảm thấy như vậy.
... Mãi tới sau này y mới biết, đấy là biểu hiện cho thấy rằng người đàn ông ấy không muốn làm người nữa.
Thiếu gia nhỏ được nuông chiều trong trang viên xa hoa hẳn là không có phiền não gì, tôi tớ sẽ giải quyết hết thảy ý muốn của y. Đợi tới lúc cơ thể trổ mã, sau khi cơ thể đâm chồi, Khấu Đông cũng trải qua cảm giác buồn phiền lần đầu tiên.
Chẳng biết tại sao, anh Ngôn Chi của y không thân thiết với y nữa.
Đứa nhỏ thường rất mẫn cảm với vui buồn của người khác, đứa nhỏ được cưng chiều lại càng như vậy. Tần suất trở về của Diệp Ngôn Chi ít hẳn, chuyện này Khấu Đông lập tức nhận ra, cũng bắt đầu hiểu.
Đương nhiên, trong đó cũng có một nguyên nhân rất lớn bởi vì việc người nọ trở về là thứ duy nhất mà y chờ đợi. Hiện tại sự nhớ nhung ấy trở nên xa không thể với, Khấu Đông không tiếp thu nổi.
Cũng có lúc y cảm thấy bản thân thật là kỳ quái, rõ ràng là được cưng chiều từ nhỏ nhưng bấy giờ lại xuất hiện sự cẩn thận khó mà lý giải —— sau khi phát hiện điều kia, y không quậy cũng không khóc, lẳng lặng nghĩ thầm "Anh Ngôn Chi không thích mình nữa rồi", cũng chẳng kiềm chế được bản thân để rồi bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ không biết mình đã làm sai cái gì.
Kết quả càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, không muốn trở về, một mình chui vào phòng thú bông ôm lấy những con gấu bông, thỏ bông với bộ lông mềm mại. Đám thú bông mềm mại trước nay luôn là có thể an ủi y ít nhiều, thiếu niên bất tri bất giác cuộn mình lại thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ tỉnh giấc y nghe thấy tiếng nói chuyện, là người ấy nói chuyện với cặp song sinh.
"Sao lại ngủ ở đây?"
"Ban nãy không tìm thấy thiếu gia..." Cặp song sinh nhỏ giọng thì thầm gì đó, có vẻ là kể lể với người đàn ông rằng hai ngày nay Khấu Đông không mấy vui vẻ.
Diệp Ngôn Chi nghe xong chợt cúi người, bế y từ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng nâng trên khuỷu tay. Cẳng chân trần trụi lộ ra sau lớp áo ngủ rộng thùng thình, mắt cá chân bị người đàn ông nắm lấy, hắn chạm tay vào rồi vuốt ve phần xương ấy.
Tay người đàn ông rất lạnh, hơi thở hắn cũng vậy, không có chút nhiệt độ.
"Cẩn thận bị cảm lạnh."
Bên trong lời nói còn mang theo sự thương tiếc.
Loại thương tiếc ấy tưởng như đã tiếp thêm sức mạnh cho Khấu Đông, y lập tức vươn tay ôm lấy cổ hắn. Có vẻ là dùng sức khá nhiều nên cơ thể người đàn ông cũng hơi lung lay, giật mình nhìn xuống y.
"Bé ngoan?"
Khấu Đông thầm nghĩ chết mất, y không thể nào chịu nổi người nọ gọi mình như thế —— giọng điệu ấy cứ như là, như là y thực sự là châu báu, là bảo vật quý giá được người nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng mẹ nó, tất cả đều là giả dối, làm gì có người nào dễ dàng bỏ rơi báu vật của mình như vậy chứ?
Tính tình thiếu gia cũng trồi hẳn lên chỉ vì suy nghĩ này, y câu lấy cổ người đàn ông, hỏi hắn tại sao lâu như vậy mới về. Trên người Diệp Ngôn Chi hôm nay có một mùi hương ngai ngái rất kỳ quái, y không biết nó là cái gì, tóm lại là y không thích —— sau khi chất vấn xong, thế mà y lại thấy người nọ mỉm cười.
"Sao hả," Diệp Ngôn Chi nhẹ giọng nói, "Nhớ tôi ư?"
Khấu Đông thật thà thừa nhận.
Y không hiểu mình nhớ người này thì có gì là sai, chỉ là vì sự dính người quá mức của mình mà sinh ra chút ngại ngùng. Nhưng bấy giờ sự xấu hổ be bé ấy cũng bị cơn giận ấn lại, không thể nào ngóc dậy nữa, chỉ có thể ướt đẫm chìm xuống bên dưới làn nước.
Người đàn ông nói: "Xử lý một vài chuyện nhỏ ấy mà."
Khấu Đông tin, người này chưa bao giờ nói dối y. Cơ mà y cũng không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, y biết chỉ cần người này muốn thì nhất định sẽ trở về gặp mình.
Nói thẳng ra là người nọ chưa muốn.
Y bị Diệp Ngôn Chi đặt lên giường thế nhưng tay vẫn cố chấp ôm lấy cổ người đàn ông. Người ấy cũng không rời đi mà thuận thế ngồi bên giường.
"Sao vậy?"
Y không nói gì, Diệp Ngôn Chi cũng hiểu, hắn khẽ cười.
"Bé ngoan," hắn thở dài, nói, "Em không thể bắt tôi làm nhiều như thế được đâu."
Trong lòng Khấu Đông lại càng thêm bất bình.
Thân phận của hai người đã như vậy rồi, sao còn không được?
Không thể thì thế nào mới là có thể?
Người đàn ông kiềm hơi thở lạnh như băng lại. Đôi mắt của hắn có màu tối như nhung thiên nga bị bầu trời bao lấy, cực kỳ bắt mắt.
Người nọ khiến y rung động hơn cả bóng tối.
"Tiếp tục làm bé ngoan của tôi, tôi vẫn sẽ yêu em nhưng em sẽ không được đòi hỏi nhiều hơn nữa."
Hắn chầm chậm nói.
"Làm người tình của tôi, từ thể xác tới linh hồn của tôi đều sẽ thuộc về em."
Diệp Ngôn Chi dừng lại một chút, vài sợi tóc rủ xuống mặt thanh niên.
"Bé cưng."
Hắn cứ như đang dụ dỗ, nhìn xuống đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, thuần khiết chẳng khác nào tờ giấy trắng. Người nọ bị đống thú bông mềm mại vây quanh, lộ ra cần cổ tinh tế mà yếu ớt, giống như vầng trăng giấy mông lung uốn lượn trong nước.
"Em muốn trở thành cái nào?"
—— Từ thể xác tới linh hồn, không thứ cám dỗ nào động lòng người hơn cái này.
Hắn biết thừa đứa bé này không hiểu ý nghĩa của hai chữ "người tình" nhưng vẫn ném mồi nhử ra. Những ngày lạnh nhạt như có như không đã làm đứa nhỏ này dựng gai rồi, bấy giờ đang run rẩy chui vào lồng ngực hắn, siết thật chặt áo hắn. Áo của người đàn ông bị y nắm chặt trong tay hơi nhăn lại, một cái khuy áo cộm lên ở trong lòng bàn tay tạo ra dấu đỏ nho nhỏ.
"Anh Ngôn Chi..."
"Cái sau."
Trời đất chứng giám, thề là khi ấy Khấu Đông vẫn không hiểu "lựa chọn" này trong miệng Diệp Ngôn Chi có ý nghĩa gì, y chỉ đơn thuần làm nũng, muốn người đàn ông ở bên cạnh mình nhiều hơn.
—— Thế nhưng Diệp Ngôn Chi đã sớm có ý định không làm người nữa, hắn xoay mình đẩy y ép vào đống đồ chơi, dựa vào lựa chọn này của thanh niên mà không thèm kiêng dè nữa, trực tiếp ra tay.
Sau đấy Khấu Đông mới hiểu, thứ gọi là "cái sau" này hóa ra lại là cái có thể làm mình khóc.
Nếu như song phương có thể xem như thuyền đóng ván thì y cùng lắm cũng chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ, đối phương lại là một con tàu khổng lồ mười nghìn tấn —— ngay cả lượng từ so sánh cũng không chung cấp bậc. Người kia có thể ầm ầm rẽ sóng tung tóe thì y chỉ có thể lắc tới lắc lui trên đầu sóng, mái chèo bị từng cơn sóng lớn đập vào run rẩy, boong thuyền cũng ọp ẹp vặn vẹo, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Chờ tới khi thật sự đối đầu, song phương đâm vào nhau thì thuyền nhỏ Khấu Đông cũng chỉ biết chịu trận, chấp nhận kết cục thảm bại tan xương nát thịt, bị nghiền thành vụn rồi lênh đênh chìm nổi trong nước.
Đáng giận nhất chính là cái tàu khổng lồ kia không phải Titanic —— nó không chìm!
Y nức nở kêu mấy hồi mà vẫn không thoát được, mềm giọng gọi anh Ngôn Chi cũng không có hiệu lực, người đàn ông chỉ còn lại vẻ ngoài dịu dàng. Khấu Đông lần nữa cảm thấy người nọ không giống như đang lái thuyền dẫn y tới chân trời góc bể mà giống như sắp dẫn mình xuống Hoàng Tuyền...
Diệp Ngôn Chi trông chẳng hề mệt mỏi, dưới cái nhìn của Khấu Đông, mặt hắn nhuộm vài tia ửng hồng, thay đổi hoàn toàn bộ dáng điềm tĩnh hàng ngày mà pha thêm vào đó chút tươi sáng rạng rỡ.
Hắn nằm vật xuống bên cạnh Khấu Đông, thậm chí còn có vẻ nếm trải sự đời, dùng tay bao người nọ lại, ngón tay thon dài lúc có lúc không chạm vào cánh tay nho nhỏ trắng trẻo của thanh niên trong lòng.
Thanh âm của thanh niên hơi run rẩy, y cuộn người thành một cục, dưới thân là một con thỏ với lỗ tai ướt đẫm. Đuôi thỏ bị tay y bóp biến dạng, con mắt bằng cúc áo đen xì chằm chằm nhìn y, hắn nghe thấy thiếu gia của mình nhẹ giọng oán hận, nói: "Em chết quách đi cho rồi."
Hô hấp của người đàn ông nặng nề, vỗ về y.
"Nói bậy."
Thiếu niên sau đó vì buồn ngủ quá mà ngã vào trong đống thú bông, không nói nữa.
Y rất nhanh đi vào giấc ngủ say, thậm chí còn không chú ý đến việc đôi mắt của con gấu Teddy ở đầu giường vừa lóe lên, nghiêng đầu về phía mình.
Thật ra sự thay đổi thân phận này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, trong tòa nhà này cũng chỉ có hai vị chủ nhân, quan hệ của hai người ra sao, vừa là cha vừa là anh trai hay lại vừa là tình nhân thân mật cũng chẳng thay đổi là mấy. Thế giới nhỏ bé độc lập này dù trái hay phải thì cũng chỉ bao quanh bọn họ. Điều duy nhất thay đổi chính là số lần người đàn ông trở về ngày càng nhiều, thời gian ra ngoài lại rất ít.
Cặp song sinh là người trung thành, nhìn thấy những dấu vết trên người thiếu gia cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn cứ tận tụy phục vụ trước sau như một.
Mà bảy ngày trước, người đàn ông lại muốn ra ngoài.
Khấu Đông rất ít khi phải đối mặt với ly biệt, khi hắn rời đi thì y bắt đầu cảm thấy vô vị, chẳng còn hứng thú, lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi. Cặp song sinh thấy y rầu rĩ không vui mới nghĩ ra một biện pháp, họ bảo muốn mời một vài người mới tới chuẩn bị tiệc sinh nhật, dỗ dành vị thiếu gia rụt rè nọ vui vẻ.
May mắn là cuối cùng thì điều này cũng làm Khấu Đông sinh ra chút hứng thú —— cho tới bây giờ y chưa từng gặp ai bên ngoài tòa nhà, huống chi còn nhiều người như vậy tới cùng lúc. Y nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn đám người lạ đang lục đục đi tới, mang theo hơi thở ẩm ướt và mới mẻ từ bên ngoài, giống như rót thêm chút gì đó khác lạ cho căn nhà.
Sức sống.
Khấu Đông lại trở mình trên giường, y không ngủ được. Phần lớn nguyên nhân là do y đã quen ngủ trong lồng ngực người đàn ông, ngửi mùi hương như tuyết như tùng.
Nhưng đương nhiên điều này không có nghĩa là y muốn làm cái chuyện kia kia trước khi đi ngủ.
Khấu Đông kiên định tự nhủ.
—— Tuyệt đối không.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới động tĩnh, cứ như có tiếng bước chân của ai đó ở trước cửa, ngay sau đó bước chân dần trở nên nhanh hơn. Tiếng vải ma sát vào sàn nhà vang lên, Khấu Đông thấy lạ nên đi xuống giường, đưa tay đẩy cửa.
Y chỉ đẩy cửa ra một khe hở be bé, nhìn qua khe hở đó y thấy một bóng người cao gầy đang nơm nớp lo sợ trốn ở góc tối.
Vóc dáng người đó khá cao, tóc dài màu nâu đỏ, thoáng nhìn cũng có thể nhận ra cơ thể cô ta có lồi có lõm. Nhưng có vẻ như cô ta đang bị thương, còn đang ôm lấy một cánh tay, giữa kẽ tay thấm đẫm màu máu.
Khấu Đông từng gặp rồi, người này hình như ở trong đám người mới vào.
Nhưng điều khiến y không hiểu là tại sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này.
Cùng lúc ấy, có vẻ người nọ cũng thoáng nhìn qua y. Lồng ngực của cô chợt chập trùng, có vẻ hơi hoang mang, tiện đà run sợ liếc qua một bên —— nơi đó có hai cái bóng của cặp song sinh phản chiếu lên cầu thang, cặp song sinh đang bước tới gần.
Khấu Đông biết cặp song sinh chưa bao giờ để người khác tới gần mình, cho dù là những tôi tớ ở đây cũng không được. Có thể tới lầu này, ngoại trừ chủ nhân ra thì cũng chỉ còn hai người đó.
Nếu như bị phát hiện thì người mới trước mặt này nhất định sẽ bị phạt.
Hiển nhiên người mới cũng nghe thấy.
Cô cắn răng, ánh mắt đảo loạn đầy vẻ bất an, cuối cùng hình như đã hạ quyết tâm mà đột nhiên ngước mắt lên nhìn Khấu Đông.
"Này," cô nhanh chóng nói, giọng khàn khàn, "Cậu... để tôi trốn nhờ một chút được không?"
- ---
Lâm Manh Manh từ khi bắt đầu bước lên hành lang này đã có cảm giác không ổn. Lúc trước không phải cô chưa từng hoài nghi ý đồ của Lục Nhiên nhưng Lục Nhiên thực sự là một tên có thể khiến người ta bị kích động mà cô cũng rất cần tiền. Bị Lục Nhiên nói dai nói dẳng dụ dỗ thực sự rất dễ lung lay.
"Cô đến cửa phòng tên thiếu gia kia nhìn thử," Lục Nhiên nói, "Không chừng có thể phát hiện gì đó... Hiện tại có thể thành công hay không phụ thuộc vào tên thiếu gia kia, nếu không chủ động thì đám NPC cũng không cho đi, lẽ nào chờ chết ở đây?"
Gã lại nhấn mạnh.
"Không chỉ mình cô mà tôi cũng sẽ ra ngoài tìm manh mối. Chúng ta phân công nhau đi tìm thì hiệu suất sẽ cao hơn."
Lâm Manh Manh hỏi gã sao lại không đi, Lục Nhiên nghe xong cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
"Không phải cô là nữ à!" Gã ồn ào, "Cô bảo một thằng đàn ông như tôi tiếp cận tên thiếu gia đó kiểu gì?"
Gã thô bỉ vươn tay làm một động tác tục tĩu giống như đang đo phần bên dưới, "Chẳng lẽ bảo tôi đi so với nó ai dài hơn, ai "cẩu" xa hơn chắc?"
Nói cũng rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể nào phản bác nổi.
Lâm Manh Manh không thể làm gì hơn là nhắm mắt đi lên tầng trệt, nơi bị nhắc nhở là không thể tới gần, địa điểm vốn dĩ đã chẳng thể làm người ta yên lòng bỗng nhiên xuất hiện một con gấu bông có cái bóng dài ngoằng chẳng biết chui từ đâu ra, và rồi cô bị nó truy sát, bất luận cô có trốn tới đâu nó cũng tìm ra được, hình ảnh chẳng khác nào phim kinh dị, ít nhất có thể làm cô ta gặp ác mộng ba ngày ba đêm. Chân, cánh tay của cô ta đã bị con thú bông làm bị thương, đến giờ cũng không rõ hàm răng được phân bổ ở đâu mà nó có thể xé rách da thịt như vậy, tí tí tách tách chảy ra rất nhiều máu.
Vất vả lắm mới trốn được đến một góc lại thấy cánh cửa trước mặt bị kéo ra. Phút giây ấy, trái tim Lâm Manh Manh như bị treo lên cao, cô nghĩ thầm mình sắp xong đời rồi.
Bên trong kia mà có một con thú bông khác thì cô có cố ra sao cũng không chống cự nổi.
Cô không muốn bỏ mạng tại lần đầu vào game đâu.
Trong lòng cô ả ôm ý niệm như vậy rồi run rẩy liếc khe cửa nhưng sau đó mới thấy một khuôn mặt xa lạ thuộc về con người.
Không phải thú bông!
Trong lòng cô hơi vui vẻ nhưng sau đó lại phát lạnh ——
Cho dù không phải thú bông thì cũng sẽ là một NPC, nếu như cũng mang ác ý...
Cô quan sát đối phương. NPC này trông có vẻ không lớn tuổi, da thịt rất trắng, là cái kiểu trắng vì không thấy mặt trời, làn da bị ánh nến hành lang chiếu vào trông trơn bóng rất nổi bật, cứ như sương mù mênh mông uốn lượn, nhu hòa tựa mặt trăng giấy. Người nọ rất đẹp, hơn nữa cái vẻ đẹp này hoàn toàn bất đồng với cặp sinh đôi kia, trông không có tính xâm lược, cũng có lẽ là do mắt đen tóc đen quen thuộc xuất hiện tại chốn trang viên u ám trông thân thiết lạ thường, rất dễ dàng khiến người khác dỡ xuống phòng bị.
Có vẻ là một người hiền lành.
Cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, cặp song sinh đang tới gần.
Lâm Manh Manh cắn chặt răng, nhớ mục đích của mình xong mới có thêm chút dũng khí.
"...Cậu để tôi trốn một chút được không?"
Thiếu niên cau mày như đang suy tư. Dạ dày Lâm Manh Manh quặn đau, cô ả sốt sắng lo lắng chỉ sợ y không đồng ý.
Cũng may, một giây sau thiếu niên mở cửa phòng, không hề đề phòng nói: "Mau vào!"
Lâm Manh Manh mừng thầm, nhanh chóng lao đầu vào.
Ngay lúc cô đi vào thì cánh cửa cũng được khép lại nhẹ nhàng. Bên ngoài vang lên giọng nói nhỏ nhỏ cứ như là cặp sinh đôi đang hỏi ai đó cái gì.
Chợt, một bàn tay gõ cửa phòng Khấu Đông, lễ phép.
"Thiếu gia?"
Lâm Manh Manh trợn to mắt quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
Trong phòng không có người trả lời, hô hấp của Khấu Đông vẫn bình thường.
Người bên ngoài chưa từ bỏ, sau vài giây lại gõ gõ.
"Thiếu gia?"
Âm thanh trầm thấp của cặp sinh đôi.
"Ngài tỉnh rồi sao?"
Khấu Đông ngậm chặt miệng, một tiếng cũng không rên lên. Cặp sinh đôi nghĩ y đã ngủ say nên lại rời đi.
Lâm Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, cô đang muốn nói chuyện lại bị thiếu niên dùng sức đẩy, ra hiệu cô núp trong đống đồ chơi.
Người cũng đi rồi, cần gì núp?
Cô khó hiểu nhưng vẫn nghe lời chui vào, lần thứ hai bị đám thú bông bao trùm khiến cả người run cầm cập. Đúng lúc ấy tay nắm cửa chợt bị ai đó kéo ra, bóng của cặp song sinh xuất hiện ở cửa.
Khấu Đông đã nằm trên giường, chăn đã đắp lên gọn gàng như cũ. Cặp sinh đôi đi tuần tra một lần, ánh mắt chậm rãi rơi vào đống gấu bông chồng chất trong góc.
Bọn họ đến gần.
Tim Lâm Manh Manh lại đập bùm bụp, gần như muốn lao thẳng ra ngoài. Cô trừng mắt nhìn ra phía bên ngoài, cảm nhận được tay của cặp sinh đôi đã chạm vào con thú bông trên cùng ——
Lúc này thiếu niên quay người.
Y hừ khẽ hai tiếng, chợt mở mắt, giọng ngái ngủ như mới bị đánh thức.
"Hai người đang làm gì thế?"
Động tác của cặp sinh đôi dừng lại, sau đó họ cung kính cúi người khom lưng với thanh niên trong bóng tối.
"Thiếu gia."
"Tôi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa," thiếu gia lẩm bẩm, "Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì." Bọn họ trả lời, con ngươi xanh biếc như dòng sông ngầm.
"Chỉ là... có vài con sâu bọ không nghe lời thôi."
Chỉ là sâu bọ ấy mà.
Sâu bọ thì không nên quấy nhiễu mộng đẹp của thiếu gia.
[24/04/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Điềm Điềm: tui muốn báo cáo nhãi con nhà tui, người tốt không làm cứ muốn đâm đầu vào làm cầm – thú!
Diệp Cầm Thú: Ừ. Dù sao cũng thoải mái.
Khấu Điềm Điềm:...