Ngủ Dậy... Anh Sẽ Cưới Em!

Chương 12: Em bảo vệ tôi?




Sau tất cả mọi chuyện, cuộc sống của tôi lại quay trở về quỹ đạo cũ. Nó như một vòng tuần hoàn, cứ lặp đi lặp lại theo một cách có quy tắc.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, tôi lại cùng nhỏ Thư ngồi trên con xe yêu dấu để tới trường. Khác với những ngày trước, chúng tôi không duy trì không khí im lặng, u ám nữa. 

Và tất nhiên, người mở lời trước là Trần Khả Thư. Nhỏ nói:

"Ngày mai mình sẽ đính hôn."

Nhỏ Thư thản nhiên thông báo. Ánh mắt nhỏ vẫn dán chặt trên đoạn đường dài. Tay cầm vô lăng không chút dao động, bẻ lái thành một góc 45 độ. 

Biểu hiện của nhỏ như thể chuyện đính hôn nhỏ vừa nói chẳng liên quan gì đến bản thân nhỏ cả. Tôi có cảm tưởng chúng tôi đang tán gẫu về một chuyện của người nào đó.

"Hôn nhân thương mại hả?" Tôi trầm tĩnh. 

Tôi biết với thân phận một đại tiểu thư danh giá như vậy, việc phải đối mặt với hôn nhân thương mại là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên nhìn thấy sự xót xa trong mắt nhỏ, tôi lại không đành lòng. 

Tôi và nhỏ tuy không hợp nhau nhưng tính ra chúng tôi cũng đã làm bạn được hơn bảy năm. Tính cảm có thể nói còn thân thiết hơn chị em. 

Vẻ mặt không tự nguyện của nhỏ làm tôi liên tưởng đến tình tiết trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà tôi hay đọc.

Nhưng tôi biết, đời thực là đời thực. Hôn nhân thương mại vĩnh viễn đều không có kết cục tốt.

"Là hôn nhân thương mại. Nhưng anh ta theo đuổi mình hai năm." Trần Khả Thư cười khá tự nhiên.

Từ nhỏ đã được gia đình dạy che giấu cảm xúc rất tốt nên tâm trạng nhỏ thế nào tôi cũng đoán không được.

"Theo đuổi? Vậy hẳn là hắn rất yêu cậu. Nói thử xem hắn là ai." 

"Huỳnh Lực." Nhỏ bình thản nói lên cái tên hai chữ.

Nhỏ thì bình thản là thế nhưng tôi lại nhảy dựng lên. Tôi thậm chí còn nghĩ tai mình đã nghe nhầm. Nhưng khi thấy nụ cười mỉa mai trên môi nhỏ, tôi biết tôi không nhẩm.

Chính là hắn, Huỳnh Lực. 

"Vì sao ba mẹ cậu có thể gả cậu cho hắn? Tôi thực sự không hiểu nổi gia đình cậu nữa. Theo tôi nhớ ba năm trước, hắn dùng JR* để uy hiếp ba cậu giao tài liệu mật cơ mà."

*JR: Là tập đoàn tư nhân thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trần.

"Đúng vậy. Lần này anh ta lại dùng chiến thuật đó. Dùng JR để bắt mình đính hôn. Sau khi mình tốt nghiệp sẽ đến Mĩ tổ chức đám cưới."

Khả Thư cười. Nhỏ không nghĩ sẽ có một ngày thiên kim tiểu thư Trần Gia này cũng bị người khác uy hiếp. Nhỏ lại càng không nghĩ người uy hiếp nhỏ lại là người mà hai năm trước nhỏ đã yêu rất nhiều.

Ông trời cũng thật biết trêu người. Lúc nhỏ theo đuổi hắn, hắn ngay cả nhìn cũng chẳng thèm. Ấy thế mà một năm sau, khi nhỏ đã quyết định từ bỏ thì hắn lại tìm đến và nói hắn yêu nhỏ.

Nhỏ tổn thương một lần, không muốn tổn thương lần nữa. Nhưng lần này, vẫn thủ đoạn cũ, hắn lại dùng JR để ép buộc nhỏ.

Nhỏ không thể không đồng ý.

"Tên khốn Huỳnh Lực. Nhưng hắn sao lại theo đuổi cậu?"

Tôi không hiểu vấn đề cho lắm. 

Chuyện của ba năm trước tôi có biết. Lúc đó Khả Thư mới 16 tuổi, nhỏ rất thích hắn, Huỳnh Lực chính là tổng giám đốc đẹp trai, tài ba của Huỳnh Trạch. Sau đó, tôi nghe nói nhỏ bị hắn cự tuyệt. Tôi còn nghe người ta đồn Khả Thư dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người yêu của hắn khiến hắn nổi trận lôi đình.

Cũng vào lúc đó, hắn dùng JR uy hiếp ba của Khả Thư, buộc ông giao ra tài liệu mật. Mục đích của hắn chính là muốn Trần Gia hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng ai ngờ, Trần Minh Triết lại ngồi vào chiếc ghế CEO của JR, lật lại tình thế. Cũng nhờ vậy mà Trần Gia mới thoát khỏi đại nạn.

Từ đó, Khã Thư hoàn toàn chết tâm đối với Huỳnh Lực. Nhưng không hiểu sao, một năm sau, Huỳnh Lực lại dùng thế lực của mình, chủ động tìm Khả Thư.

Hắn ngang nhiên ở trước mặt mọi người công bố Khả Thư chính là bạn gái của hắn. Sau đó, hắn dùng hai năm để theo đuổi Khả Thư. Và thời điểm sau hai năm đó chính là bây giờ.

Tôi cũng chỉ biết sơ sơ như vậy.

"Nghe nói bạn gái của hắn bị người ta hãm hại đến chết. Hắn nghi ngờ mình cho nên..."

"Cho nên hắn mới điều tra rồi tìm cách trả thù lên người cậu. Chết tiệc, tên khốn kiếp này." Tôi cảm thấy tức giận thay cho Khả Thư. Trên đời này sao lại có loại đàn ông như vậy chứ.

Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Tôi phát tiết lên chiếc balo trên tay mình.

Tôi hiện tại thật muốn chửi thề vài cái. "Loại đàn ông này đừng để mình nhìn thấy. Nếu không mình đánh cho hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ."

Nhìn tôi như vậy, nhỏ Thư cười lớn. 

"Tới rồi chị hai."

Lúc này tôi mới biết chiếc xe của chúng tôi đã dừng lại trong gara của trường. 

Tôi cùng nhỏ Thư bước xuống xe. Đúng lúc đó, một chàng trai đi đến và đứng trước cửa xe của chúng tôi.

Nhận ra tên khốn kiếp trước mặt, tôi tức giận đến trợn tròn mắt. Nếu như tôi nhớ không lầm thì người này chính là CEO 25 tuổi của Huỳnh Trạch, Huỳnh Lực. Người đã làm tổn thương đứa bạn thân duy nhất của tôi, tôi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. 

"Anh còn đến đây làm gì?" Tôi dùng ánh mắt căm ghét nhìn Huỳnh Lực. 

Mà hắn ta lại chẳng thèm để ý đến sự tức giận của tôi. Hắn đến trước mặt tôi, mỉm cười như thể tôi thân thiết với hắn lắm.

"Em là Phục Quân?"

Tôi gật đầu, hất mặt thách thức.

"Đúng vậy. Anh làm gì tôi?"

Tôi cứ ngỡ khi tỏ thái độ như vậy với hắn, hắn sẽ vô cùng tức giận. Đối với thủ đoạn của hắn, tôi nghĩ hắn là một người nóng nảy. Nhưng tôi lầm rồi.

Khác với suy nghĩ của tôi, hắn vẫn mỉm cười. 

Một người đàn ông 25 tuổi thâm trầm, nham hiểm, không từ thủ đoạn lại có thể dùng nụ cười hoàn mĩ như vậy đối đáp với tôi. Tôi đã hiểu vì sao Khả Thư 16 tuổi thích hắn. 

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ thích hắn. Nhưng với điều kiện Lãnh Thiệu Huy không xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

"Tôi cũng chỉ muốn chào hỏi bạn thân của vị hôn phu mà thôi."

Tôi nhếch môi khinh thường.

"Thủ đoạn của anh quả thật cao siêu. Khó trách ba năm trước Khả Thư lại yêu anh đến như vậy. Nhưng xin lỗi, tôi không phải là Khả Thư."

Hắn vẫn duy trì nụ cười. Nhưng đôi mắt lại hiện lên tia lạnh lùng. 

Cái nhìn của hắn khiến sự tự tin của tôi bỗng chốc hạ xuống còn con số không.

Tôi thừa nhận, tôi có chút sợ hắn. Thực sự chỉ có chút mà thôi. Tôi tin hắn sẽ không làm gì tôi. Tôi lại càng tin tưởng ở phía sau lưng tôi, "người ấy" vẫn đang âm thầm bảo vệ tôi, nửa bước không rời.

"Nếu như tôi nói tôi thật lòng yêu Khả Thư, em có tin không?" 

Đột nhiên Huỳnh Lực hỏi một câu như vậy khiến tôi đơ người lại. Tôi biết hắn nói câu này không phải để hỏi tôi mà là muốn không báo cho người bên cạnh tôi biết hắn rất yêu người đó.

Nhưng Khả Thư ở cửa bên kia lại chẳng hề vui vẻ gì. Bằng chứng là cô nàng cũng cứng đờ người. Tôi còn thấy ánh mắt Khả Thư nhìn hắn không hề động đậy. Tôi biết nhỏ đang rất ngạc nhiên. Bởi vì ba năm trước, người trước mặt đã không từ thủ đoạn ép nhỏ rời khỏi hắn, ép gia đình nhỏ đến bước đường cùng. 

Giờ đây hắn nói những lời như vậy có phải đã quá dư thừa rồi không.

"Huỳnh tổng giám đốc, anh đùa tôi vui lắm sao?" Câu này không phải của tôi mà là của đương sự, Trần Khả Thư.

Lúc này, Huỳnh Lực mới dời ánh mắt về phía Khả Thư. Hắn thu lại nụ cười, cả người nghiêm túc đến lạ thường.

Tôi bất ngờ, thật sự bất ngờ khi phát hiện trong ánh mắt của Huỳnh Lực ngoài đau đớn ra thì chỉ có yêu thương và cưng chiều. Lần này, tôi đã có chút niềm tin vào tên Huỳnh Lực này. 

Tôi tin hắn thực lòng yêu Khả Thư. Bởi vì tôi đã từng cảm nhận được ánh mắt Lãnh Thiệu Huy nhìn tôi giống Huỳnh Lực hiện tại. Bởi vì tôi đã từng biết thế nào là nhận được sự yêu thương, cưng chiều từ ánh mắt của một người khác giới.

"Phải, anh rất vui. Rất vui vì bắt đầu từ ngày mai, em là của anh. Em nghĩ anh đùa em cũng được, em nghĩ anh thật lòng cũng được. Chỉ cần em vui, cho dù em nghĩ anh xấu xa đến mức nào anh cũng chấp nhận."

Câu nói này của Huỳnh Lực hết sức chân thành. Nó làm tôi rơi nước mắt.

Nhưng giọt nước mắt này lại là vì tôi nhìn thấy Lãnh Thiệu Huy ở trong Huỳnh Lực. Tôi thấy một con người cố chấp yêu. Cố chấp đến mức có thể vì thế giới nhỏ của mình mà đánh đổi tất cả. Tôi biết tôi không nên như vậy. Nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được mình nữa. Tôi nhớ Lãnh Thiệu Huy. Tôi nhớ hắn đến điên rồi.

Hiện tại tôi có một ý nghĩ rất ngu ngốc. Tôi muốn nhìn thấy Lãnh Thiệu Huy. Cho dù có đánh đổi bằng cái gì, tôi cũng muốn nhìn thấy hắn.

Chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi sẽ không chần chừ ôm chầm lấy hắn, nói với hắn sáu chữ...

Có ai nhéo má tôi đi. Có ai nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi. Bởi vì ước muốn của tôi đã trở thành hiện thực. 

Bóng dáng tuấn dật của người mà tôi ngày đêm mong nhớ đnag từ từ tiến về phía tôi. Tôi không muốn đây là một giấc mơ. Nếu là giấc mơ, tôi càng không muốn tỉnh lại.

Nhưng tiếng gọi lớn lại vô tình nhắc nhở tôi rằng, đây thực sự không phải là mơ. Và tôi cũng không cần phải tỉnh lại.

"Nguyên Phục Quân."

Tôi ngơ ngác nhìn Lãnh Thiệu Huy bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình. Lúc này, tôi hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh. Tôi cứ ngỡ trong thế giới này chỉ còn lại tôi và Lãnh Thiệu Huy.

Tôi cứ như vậy nhìn hắn.

Rất lâu...

"Lãnh Thiệu Huy, anh đến rồi."

Cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra sáu chữ tôi muốn nói khi tôi gặp lại hắn. Tôi làm được rồi. Dù mất nhiều thời gian nhưng đứng trước Lãnh Thiệu Huy, tôi đã làm được những gì mình nghĩ.

Tôi đưa tay, muốn ôm lấy thân ảnh của người con trai trước mặt nhưng lại bị hành động của hắn làm cho đứng hình.

Hắn bước lùi về phía sau như để tránh cái ôm của tôi. 

Vào lúc này, tôi có cảm tưởng người trước mặt mình không phải là Lãnh Thiệu Huy của hai tháng trước, là một người hoàn toàn xa cách. 

Tôi rất sợ cái cảm giác này. Cứ như thể những gì tôi cố gắng, tôi mong đợi hai tháng trời đều là hư không. Có phải ý nghĩ hắn thích tôi đã sai rồi đúng không?

Hắn chưa bao giờ nói thích tôi vậy mà tôi cứ lầm tưởng. Tôi ngu ngốc, rất ngu ngốc.

"Phục Quân, có nên giới thiệu bạn em một chút không?"

Huỳnh Lực đứng bên cạnh tôi, nhìn Lãnh Thiệu Huy không chớp mắt.

"Tôi là Lãnh Thiệu Huy."

Chưa để tôi kịp trả lời, Lãnh Thiệu Huy đã giành nói trước. 

Lúc này, ánh mắt tôi vẫn dán chặt trên người hắn. 

Tôi tìm thấy rồi. Tôi tìm thấy Lãnh Thiệu Huy của hai tháng trước rồi. Hắn bây giờ rõ ràng trước mặt tôi đến vậy. 

Ánh mắt của hắn nhìn tôi giống như ánh mắt của Huỳnh Lực nhìn Khả Thư vậy. Có đau đớn, yêu thương lẫn cưng chiều.

Tôi biết mà, biết hắn còn để ý đến tôi mà.

"Lãnh Thiệu Huy? Có phải là Ar..."

Chưa để Huỳnh Lực nói xong câu, tôi đã cướp lời trước. 

"Tôi có chuyện riêng muốn nói với Thiệu Huy. Chúng tôi đi trước."

Nói xong, tôi nắm lấy tay Lãnh Thiệu Huy, kéo đi.

Tôi biết nếu tôi không đưa hắn đi sớm thì khi Huỳnh Lực nói hắn là Artan trước mặt mọi người, sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Tôi cứ như vậy nắm tay Lãnh Thiệu Huy, kéo đi mãi, đi mãi cho đến khi tôi và hắn đã ở trong khu vườn hoa hướng dương.

Lúc này, tôi mới buông tay hắn ra. Tôi lén lút nhìn hắn thì phát hiện ý cười trên mắt hắn hiện ra rất sâu.

Hắn nhìn tôi, nở một nụ cười mãn nguyện. Hắn nói:

"Em bảo vệ tôi?"

Chỉ với bốn chữ đơn giản nhưng hắn lại thành công khiến tôi lúng túng, nói không nên lời.

Tôi biết hắn đang nói chuyện tôi bảo vệ hắn, ngăn chặn không cho Huỳnh Lực nói ra hai chữu "Artan". Lúc đó, tôi cũng không hiểu sao lại sợ mọi người biết hắn là người của thế lực Mafia. Tôi càng rất sợ mọi người sẽ khinh thường hắn, sẽ ghét bỏ hắn.

Tôi như vậy có coi là đang bảo vệ hắn không?

Lãnh Thiệu Huy vẫn duy trì nụ cười. Tiếp tục đặt câu hỏi:

"Có nên giải thích với tôi một chút không?"