Chap 1: Yêu đến cùng, nhớ cả đời.
Cuối cùng, tôi đã trải qua một buổi học kéo dài hàng vạn thế kỉ. Tôi thực sự chán ngấy cái cảnh hiện tại.
Trần Minh Triết ngồi bên cạnh liên tục dùng ngôn ngữ của cậu ta để đầu độc tôi. Hơn nữa, suốt tiết học, tôi cứ có cảm giác một ánh mắt nào đó theo dõi mình. Tôi biết có lẽ mình bị ảo tưởng, bị thần kinh nhưng tôi nghĩ Lãnh Thiệu Huy đang âm thầm quan tâm tôi.
Ok, tôi thừa nhận, tôi thực sự có chút để ý đến hắn. Thực sự chỉ một chút thôi. Nhưng cái một chút ấy ngay tức khắc biến mất khi tôi tận mắt thấy hắn từ chối một nữ sinh học lớp A7.
Chuyện là vào giờ ra chơi, tôi đang cùng Trần Minh Triết thảo luận về vấn đề 'quyền tự do' của đối phương thì đột nhiên từ bên ngoài cửa, một nữ sinh 'e thẹn' lặng lẽ bước vào.
Tôi chắc chắn nhận ra cô nàng vì đó là hoa khôi rất nổi tiếng của A7 tên Nguyễn Kỳ Vi. Vấn đề không phải ở chỗ cô nàng là ai mà ở chỗ trên tay cô nàng đang cầm một bó hoa hướng dương to chà bá.
Thấy cô nàng, nam sinh lớp tôi ồn ào náo nhiệt cả lên. Trong đó không thể không kể đến nam sinh Thành Anh.
Cô nàng chậm rãi tiến về phía cuối lớp, nơi 'mĩ nam an tĩnh' lớp tôi đang làm bạn với quyển sách toán cao cấp.
Tôi thấy cô nàng đứng trước mặt 'mĩ nam an tĩnh' Lãnh Thiệu Huy rồi đưa bó hoa hướng dương ra trước mặt hắn. Tuy vậy, ngay cả một cái nhìn hắn cũng chẳng thèm bố thí cho cô nàng.
Tôi vẫn tiếp túc quan sát. Tôi thấy cô nàng giựt phắt quyển sách trên tay hắn rồi hét lớn:
"Lãnh Thiệu Huy, em thích anh."
Lúc đó, lớp tôi cùng với toàn thể khối 12 có mặt tại đó đã "ồ" lên một tiếng với công suất cực đại.
"Anh làm bạn trai em được không?" Kỳ Vi như được tiếp thêm động lực, cô nàng gan dạ nở một nụ cười tỏa nắng, đề nghị.
Mà mọi người nghe lời đề nghị đó lại càng phấn khích hơn. Đỉnh điểm là bọn họ đã cổ vũ, hét lớn:
"Đồng ý đi."
Người nhiệt tình nhất vẫn là tên chó chết Thành Anh.
Tôi khó chịu, chẳng muốn nhìn thêm cảnh này một lần nào nữa.
Tôi biết Lãnh Thiệu Huy sẽ đồng ý. Tôi nói thật, có ai lại không thích mĩ nữ chứ. Tôi tuy muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền nhưng tính cách quả thật rất giống đàn ông. Đứng trước Lãnh Thiệu Huy, tôi luôn luôn đánh mất sự tự tin cao ngất trời.
Lãnh Thiệu Huy dường như bị tiếng ồn làm cho bực mình.
Hắn vứt quyển sách xuống bàn tạo thành một tiếng động lớn. Cũng vì đó mà ai nấy đều nín bặt, không còn một tiếng động nào. Mọi người vẫn luôn theo dõi từng hành động của hắn, không ngoại trừ Kỳ Vi.
Lúc này, hắn đưa mắt nhìn cô nàng Kỳ Vi. Bộ dạng lười nhác của hắn khiến cô nàng chó chút bối rối.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là trước khi hắn nhìn Kỳ Vi, hắn đã nhìn sang tôi trước... Và tôi không nghĩ đó là ảo giác.
Tim tôi đập thình thịch chỉ vì cái nhìn của hắn.
"Tôi không biết bạn là ai." Hắn lười biếng nói.
Tôi vui mừng khi nghe câu nói của hắn. Nam nhi như vậy mới có khí phách chứ.
"Em tên là Nguyễn Kỳ Vi." Cô nàng mỉm cười nhìn hắn.
Có lẽ cô nghĩ hắn đã chú ý đến cô, đã muốn tìm hiểu cô. Nhưng cô sai rồi, hắn đang cảm thấy rất phiền.
"Chỉ có tên thôi thì không tính là quen biết chứ?" Hắn nhíu mày, có chút không hài lòng với cô gái trước mặt.
Nhìn cô có vẻ rất ngốc.
Là cô không biết thức thời hay câu nói 'Tôi không biết bạn là ai' của hắn chưa đủ nhẫn tâm.
Chỉ là lời của Lãnh Thiệu Huy vừa nói ra càng làm cho cô nàng phấn khích hơn.
Người khác nghe đều hiểu Lãnh Thiệu Huy đang cho cô nàng một đường rút lui. Nhưng cô nàng lại nghe thành hắn đang muốn làm quen cô.
"Chúng ta hẹn hò trước. Anh từ từ tìm hiểu em là được."
Hắn đưa tay xoa xoa thái dương. Thực sự cô gái này không phải ngốc bình thường.
"Nguyễn Hy... Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt. Tên bạn là gì nhỉ?"
Phụt...
Tôi và Thành Anh không nhịn được bật cười.
Có lẽ khi còn ở Roma, đã có rất nhiều cô gái tỏ tình với hắn. Vì thế mà trình độ từ chối con gái không hề tầm thường chút nào.
Cho dù đứa con gái đó có ngốc như thế nào cũng nhận ra người ta đang từ chối mình. Mà Kỳ Vi cũng vậy.
Cô nàng ngượng ngùng cúi đầu, thì thầm:
"Tên em là Nguyễn Kỳ Vi."
Nghe câu này, Lãnh Thiệu Huy tài giỏi cuối cùng cũng bị hạ gục.
Cho xin đi, cô nàng Kỳ Vi này đã triệt đường sống cuối cùng của mình rồi.
"Xin lỗi, cái tên rất khó nhớ. Tôi không nhớ được. Tôi nghĩ bạn sẽ không cần một người bạn trai đến cái tên của mình cũng không nhớ chứ?" Lãnh Thiệu Huy chịu không nổi liền thẳng thừng từ chối.
Mà cô nàng Kỳ Vi lại chẳng hề từ bỏ ý định. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại nụ cười tự tin vốn có, nói:
"Một giờ không nhớ được thì hai giờ. Hai giờ không nhớ được thì ba giờ. Cho dù có một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em cũng có thể khiến anh nhớ tên em. Em không tin cả đời này ngay cả cái tên em, anh cũng không nhớ nổi."
Lúc này, tôi đã hiểu tình yêu của bọn con gái là gì rồi.
Là kiên trì, kiên trì yêu đến cùng.
Cho dù cô nàng có ngốc đến đâu, tôi cũng rất khâm phục ý chí đó của cô. Muốn có được thứ mình muốn thì nhất định không thể ngồi một chỗ chờ đợi. Mà phải tự mình đứng dậy, tự mình đoạt lấy.
Tình yêu đó của cô khiến Nguyên Phục Quân tôi sống trên đời 18 năm phải ganh tỵ. Bây giờ, tôi lại đứng về phía cô nàng. Tôi cảm thấy cô gái này là để yêu, để nâng niu. Tôi nghĩ Lãnh Thiệu Huy nên đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lãnh Thiệu Huy làm bạn trai Kỳ Vi, tôi lại thấy tim mình nhói lên.
Tôi mặc kệ, tôi ủng hộ Kỳ Vi.
Nghĩ là làm, tôi hét lớn:
"Đồng ý đi."
Mọi người nghe vậy cũng liền cổ động theo tôi.
"Đồng ý đi."
"Đồng ý đi."
...
"Cho dù bạn có dùng cả đời, tôi cũng sẽ không để ý đến bạn. Ba tôi đã từng dạy tôi, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải tới nơi tới chốn."
Nhìn hắn, tôi cảm nhận được cái giá rét bao trùm trong đôi con ngươi kia. Tôi hấy hắn hiện giờ mới đáng sợ nhất.
Lúc này, hắn quay sang nhìn tôi, nói tiếp:
"Tôi sẽ không yêu bạn. Người tôi đã yêu, đang yêu và sẽ yêu, TÔI YÊU ĐẾN CÙNG."
Tim tôi nhói lên.
Tôi yêu đến cùng... tôi yêu đến cùng... tôi yêu đến cùng...
Lời nói đó của hắn cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi.
Hắn có ý gì đây? Ánh mắt hắn nhìn tôi có ý gì? Tôi không hiểu.
"Tôi nhớ tên người nào, tôi sẽ nhớ cả đời. Bởi vì người đó mới là người quan trọng. Tôi xin lỗi, tôi không nhớ tên bạn."
Tôi xin lỗi, bạn không quan trọng với tôi.
Ai cũng biết ý này mới là ý hắn muốn đề cập đến.
Mà khoan, hắn nói gì? Tôi nhớ tên người nào, tôi sẽ nhớ cả đời. Bởi vì người đó mới là người quan trọng.
Nghe câu này, tôi lại liên tưởng đến một sự kiện nào đó.
"Phục Quân."
/
"Phục Quân."
/
"Phục Quân, tôi trở về rồi, bất cứ ai cũng không thể động đến em."
/
"Nguyên Phục Quân."
/
"Sinh nhật vui vẻ."
Tôi đờ người.
Hắn nhớ tên tôi. Nhớ cả họ lẫn tên của tôi. Nhớ cả ngày sinh nhật của tôi.
Mà hắn như phát hiện ra sự bất thường của tôi, ánh mắt hắn mỉm cười nhìn tôi, khóe môi hắn cong lên, rất đẹp.
"Thiệu Huy, em thực sự rất thích anh."
"Tôi không thích bạn."
Hắn nhẫn tâm để lại bốn chữ. Sau đó liền mất hụt.
Chap 2: Tổn thương.
Còn tôi, tôi lại cảm thấy hắn rất vô trách nhiệm. Con gái người ta đã thích hắn, đã yêu hắn đến vậy. Thế mà.
Nhìn cô nàng Kỳ Vi như người mất hồn ngồi thụp xuống ghế, tôi rất xót xa.
Thật may mắn, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc. Đám đông nhanh chóng giải tán.
Mà cô nàng Nguyễn Kỳ Vi vẫn không có dấu hiệu đứng dậy trở về.
Tôi thấy Lãnh Thiệu Huy cho con gái người ta một đòn như vậy quả thật rất đáng sợ. Tôi quên mất, hắn vốn là người nhẫn tâm như vậy, độc ác như vậy.
Tôi không hiểu sao tình yêu của con gái luôn bị hắn chà đạp thảm hại. Vậy mà vẫn có người tình nguyện yêu hắn.
Thế giới điên đảo hết rồi.
Thôi trở về vấn đề chính, hiện tại tôi đang cùng Thành Anh đi ra nhà xe. Vì chúng tôi được nghỉ sớm hơn một tiết nên tôi cùng Thành Anh đi về trước.
Lát nữa Khả Thư sẽ tự đi xe về sau. Còn Minh Triết, hắn nói hắn có việc, không thể đưa tôi về.
Mà tôi cũng chẳng cần hắn đưa về. Đi cùng Thành Anh là được rồi.
Ngồi trên con Mazda 6 màu đỏ, tôi và Thành Anh lại xoáy trong chủ đề Lãnh Thiệu Huy từ chối tình cảm của Kỳ Vi.
"Anh thấy Thiệu Huy rất cool ngầu."
Thành Anh hơn tôi 2 tuổi nên chúng tôi thống nhất gọi như vậy.
"Có gì mà cool ngầu chứ. Em thấy hắn quá nhẫn tâm. Trông Kỳ Vi rất đáng thương." Tôi lắc đầu, rất chán ghét khi nghĩ đến tên mặt than Lãnh Thiệu Huy.
"Từ chối con gái cũng phải có nghệ thuật. Anh cảm thấy mình nên học hỏi cậu ấy nhiều." Thành Anh cười.
Đến một ngã tư, lúc chúng tôi đang chờ đèn đỏ, một thân ảnh quen thuộc từ trong P.Club bước ra. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nhận lầm người mà tôi ghét nhất, Lãnh Thiệu Huy.
Theo sau hắn là bốn người đàn ông tầm 25 đến 35 tuổi, khoác trên người vest đen, ngoài ra còn gắn máy liên lạc chuyên dụng ở tai. Nhìn sơ qua cũng biết họ không phải dạng người tầm thường rồi.
Dường như Thành Anh cũng nhận ra điều bất thường đó. Cậu ta cho xe nép sát vào lề, cẩn thận kéo kính xe xuống rồi cùng tôi quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Chúng tôi không thể nghe thấy Lãnh Thiệu Huy cùng bốn người đàn ông kia nói gì. Nhưng nhìn qua biểu hiện, tôi dám chắc rằng Lãnh Thiệu Huy chắc chắn là ông chủ của bọn họ.
Bởi vì cái kiểu cung kính đó chỉ dành riêng cho người cấp cao.
"Bây giờ thì có thể khẳng định Lãnh Thiệu Huy đúng như lời đồn. Là điệp viên của Artan." Thành Anh ngồi ở ghế lái đưa hai tay lên vuốt cằm, khẳng định.
"Có lẽ đó là vệ sĩ bảo vệ của cậu ta. Anh lấy gì đảm bảo Lãnh Thiệu Huy chính là Artan?"
Chỉ như vậy liền khẳng định hắn là Artan, có vẻ chưa thuyết phục lắm. Nhưng câu nói tiếp theo của Thành Anh chắc chắn thuyết phục được tôi.
"Em có thấy vùng cổ bên trái của họ có hình con dơi không?"
Tôi gật đầu.
"Đó chính là dấu hiệu của tổ chức Artan." Thành Anh cười nhìn tôi. Sau đó, cậu ta lại tiếp tục phân tích.
"Trước kia anh có tìm hiểu một chút về tổ chức Mafia ngầm, trong đó có Artan. Nếu anh nhớ không nhầm thì Artan là một tổ chức sát thủ tại Italia. Trước năm 19xx, bọn họ chuyên đào tạo sát thủ cấp 1, buôn bán vũ khí hạng nặng. Sau này, họ từ một tổ chức chém giết thành tổ chức bảo vệ chính phủ. Bọn họ còn là nhà cung cấp vũ khí duy nhất cho chính phủ thời bấy giờ."
"Đáng sợ vậy sao?"
Nghe Thành Anh nói, tôi bất giác rùng mình. Tôi đã đối mặt với nhầm người rồi.
"Em yên tâm. Theo anh thấy thì Lãnh Thiệu Huy chẳng qua chỉ là một gián điệp nhỏ mà thôi. Chẳng thể làm hại gì đến chúng ta đâu." Thành Anh lại cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh chàng, tôi chẳng thấy lo lắng gì nữa.
Tôi cứ vậy nhìn Thành Anh, lại chẳng biết Lãnh Thiệu Huy từ lúc nào đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi.
Hắn từng bước, từng bước tiến về xe chúng tôi. Hắn đưa tay, gõ gõ vào kính xe ở chỗ tôi.
Thành Anh không chút do dự mở cửa bước xuống. Tôi cũng vậy.
Khi cả ba giáp mặt, Lãnh Thiệu Huy hai tay cho vào túi quần, lãnh đạm nhìn Thành Anh rồi lại nhìn tôi, hỏi:
"Đang theo dõi tôi sao?"
Tôi im lặng, Thành Anh không trả lời mà dùng một câu hỏi khác đối đáp với Lãnh Thiệu Huy.
"Cậu là Artan?"
Lãnh Thiệu Huy ngay tức khắc gật đầu.
Tôi vô cùng ngạc nhiên đưa hai tay che lấy miệng mình. Trong vô thức, tôi lùi lại vài bước, cách hắn rất xa.
Mà hắn lại vì hành động đó của tôi, nhíu mày. Tôi có thể thấy một tia xót xa xẹt qua mắt hắn, rất nhanh.
Hắn do dự rất lâu liền đi đến chỗ tôi, cả người hắn ép sát vào tôi, miệng thì thầm chỉ có tôi nghe thấy:
"Em sợ tôi sao?"
Câu hỏi đó đi kèm với ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn của Lãnh Thiệu Huy khiến tôi nghẹt thở.
Tôi không đẩy hắn ra. Cứ như vậy nhìn hắn, rất lâu.
Khi tâm trạng đã ổn định, tôi hít một hơi thật sâu, trả lời:
"Tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy cậu thực sự rất ghê tởm."
Nói xong, tôi quay người, kéo Thành Anh rời đi.
Tôi vốn không biết Lãnh Thiệu Huy ở phía sau đau đớn đến mức nào, xót xa đến mức nào khi nghe câu nói đó của tôi. Tôi lại càng không biết hắn vì câu nói đó mà cả đêm chà xát hình xăm con dơi ở trên cổ đến bật máu.
Chỉ là sáng hôm sau, lúc tôi đến trường, nhìn sang chỗ ngồi ở bên kia dãy bàn lại chẳng thấy hắn đâu. Tôi thú thực, tôi có chút hụt hẫng. Có lẽ vì đã quen với sự tồn tại của hắn.
Thất thần một lúc tôi mới chợt nhớ ra hôm nay chính là ngày kiểm tra định kì môn tiếng anh. Tôi nhanh chóng tập trung tinh thần, cầm lấy quyển sách anh cao cấp, đọc đến 'tẩu hỏa nhập ma'.
...
Kết thúc kì thi tiếng anh, tôi bỏ lại tất cả mọi thứ, ngay tức khắc trở về lớp học. Nhưng, tôi hụt hẫng nhìn gian phòng trống. Không có Lãnh Thiệu Huy.
Hắn có lẽ đã không trở về nữa. Hắn có lẽ đã đi mất. Hắn có lẽ đã giận tôi thật rôi.
Cảm giác chán nản bao trùm lấy cả người tôi. Tôi biết những lời đó có lực sát thương rất lớn. Tôi còn nhớ trước kia hắn đã từng cảnh cáo tôi.
Bất kì ai cũng có thể gọi hắn là Artan nhưng riêng tôi thì không được. Tôi vốn không để ý. Bây giờ tôi mới biết.
Thu lại dòng suy nghĩ của mình, tôi quay người, hướng gara đi đến. Tôi muốn trở về nhà. Tôi muốn đắm chìm trong dòng nước mát để quên hết mọi chuyện.
Lúc đi ngang qua vườn hoa bách hợp bị tôi phá trước kia, tôi ngơ ngác nhìn cảnh vật trong khu vườn.
Từng cây hoa bách hợp đã được thay thế bằng hoa hướng dương. Nhìn hình ảnh này, tôi bỗng nhớ đến ngày đầu tiên tôi chuyển đến A1. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Lãnh Thiệu Huy.
Tôi nhớ mang máng rằng Lãnh Thiệu Huy đã đề nghị Lục Ân trồng hoa hướng dương. Mà tôi rất thích hoa hướng dương.
Còn nữa, sáng nay, khi Nguyễn Kỳ Vi tỏ tình với Lãnh Thiệu Huy, cô nàng cũng tặng cho hắn hoa hướng dương.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Đầu tôi rối bù lên. Bây giờ, tôi đang có một suy nghĩ rất điên rồ. Đó chính là Lãnh Thiệu Huy vì tôi mới thích hoa hướng dương. Và hắn cũng vì tôi mới biến khu vườn thành như vậy.
Tôi biết xác suất là rất thấp. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng.
Tóm lại mọi chuyện là như thế nào? Tôi có nên tìm Lãnh Thiệu Huy để nói rõ không?
Nhưng tôi biết tìm hắn ở đâu? Bây giờ tôi mới chợt nhận ra, tôi chẳng biết gì về Lãnh Thiệu Huy ngoài cái tên ba chữ.
Ngày sinh, nơi ở, gia cảnh, xuất thân, và còn có tình cảm của hắn nữa. Tôi chẳng biết gì cả.
Tôi phải làm gì đây?
Lãnh Thiệu Huy, anh ở đâu?
HẾT CHƯƠNG 10