Được Mộc Vĩnh Diệp cung cấp thức ăn, quãng đường đi cũng thú vị hơn nhiều, tám ngày tựa hồ trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã tiếp cận Tinh Linh đảo. Truyện "Ngự Đạo "
Mộc Vĩnh Diệp đứng ở mũi thuyền nhìn về phía hải đảo xa xa, Tinh Linh đảo không khác so với ghi lại trong điển tịch ở Thủy gia là bao, xa xa là một cây đại thụ cực lớn cao ngút tầm mắt, vô số cành lớn vươn ra khắp bốn phía, che phủ cả đảo.
Đây chính là đặc trưng của Tinh Linh đảo, nơi sinh ra vô số tinh linh, sinh mệnh chi thụ. Chỉ là lúc này, lá trên cây đều héo rũ.
“ Tinh Linh đảo quả nhiên xảy ra đại sự, sinh mệnh chi thụ vốn không thể khô héo như thế sao lại biến thành dạng này?”Lão đầu ngạc nhiên kêu lên. Truyện "Ngự Đạo "
“Trước kia thì như thế nào vậy lão đầu?”Thủy Vũ nghi hoặc hỏi.
“Trước kia? Trước kia sinh mệnh chi thụ không giống như thế này, lúc trước nó vô cùng tươi tốt, bốn phía không ngừng phát tán mộc hệ năng lượng, mà các loại năng lượng khác cũng vô cùng dày đặc, dày đặc tới nỗi ánh mặt trời chiếu vào cũng phản chiếu ra màu sắc”Lão đầu nói.
“Một động thiên phúc địa như thế không phải có rất nhiều cường giả muốn chiếm làm của riêng sao? Ở chỗ này tu luyện hẳn sẽ tốt hơn bên ngoài vô số lần?”Hòa Tuyên hai mắt sáng rực nói.
“Chiếm làm của riêng?”Lão đầu nhìn về phía Hỏa Tuyên như thể đang nhìn một tên nguy hiểm nhất thế gian.
“Địa phương tốt như vậy chẳng nhẽ không ai muốn chiếm sao?”Hỏa Tuyên không phục hỏi lại.
“Ngu còn tỏ ra nguy hiểm, Tinh Linh đảo có vô số tinh linh mà tinh linh có thiên phú trời sinh với ma pháp, vô số năm tháng sinh hoạt ở đây sản sinh ra vô số tinh linh biến thái, ngay cả ba đại tông môn cũng không dám đắc tội, ngươi nghĩ còn ai dám tới chiếm?”Lão đầu trừng mắt nói,
“Như vậy chúng ta làm thế nào để đục nước béo cò? Đến đại bản doanh của người ta dựa vào chút tu vi của chúng ta còn không bị họ đánh thành bã sao?”Thủy Vũ có chút khó hiểu hỏi.
“Tinh linh tộc cũng không phải ham chiến đấu, chỉ cần chúng ta làm việc không quá phận, bọn họ sẽ không có địch ý với chúng ta”Lão đầu nói.
“Chẳng lẽ tinh linh tộc chỉ có tâm tính thuần hậu không có tà ác tinh linh sao?”Mộc Vĩnh Diệp nghi hoặc hỏi lại, rốt cục tại thế giới tôn sùng lực lượng một người hiền lành chắc chắn sẽ sống không quá lâu huống chi là cả chủng tộc.
“Ta còn chưa có gặp qua tà ác tinh linh”Lão đầu liền trả lời.
“ Tà ác tinh linh tất nhiên là có, nhưng tất cả tinh linh đều do sinh mệnh chi thụ sinh ra do đó vẫn duy trì tính cách của cây cối là vô vi, chỉ khi thực lực đạt tới thoát ly khỏi cây cối khi đó tâm lý sẽ thay đổi, tà ác , thiện lương mỗi loại tính cách sẽ chầm chậm phát triển trong mỗi tinh linh”Dạ Anh đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”Lão đầu kinh ngạc nhìn Dạ Anh, hiển nhiên hắn cũng không biết điều này.
“Chẳng qua mọi người yên tâm, ít nhất nơi này cũng không có tà ác tinh linh”Dạ Anh liền bổ sung thêm.
Dạ Anh tuy nói chuyện rất bình thường, giống như là cơ sở tri thức thường thấy vậy nhưng là Mộc Vĩnh Diệp nghe xong lại càng thêm kinh ngạc, đối với lai lịch của Dạ Anh càng thêm hiếu kỳ.
Trong lúc mọi người nói chuyện, thuyền đã cập bờ Tinh Linh đảo, cả đám liền nhanh chóng nhảy lên bờ, Thủy Văn đem hải thuyền cố định trên mặt nước, rồi cùng mọi người đi vào bờ.
Vừa tới bờ, mọi người chưa kịp đứng vững đột nhiên Mộc Vĩnh Diệp cảm thấy có gì đó nhanh chóng tiếp cận mình, tốc độ vô cùng nhanh khiến không khí bị ma sát phát ra những âm thanh chói tai. Truyện "Ngự Đạo "
Sau đó một khắc, mọi người đều cảnh giác với vô số âm thanh từ rừng rậm truyền tới, chính là lúc mọi người đã chuẩn bị chiến đấu thì lão đầu đột nhiên nói: “Đừng động thủ, không nên phản kháng”.
Khi mọi người còn đang nghi hoặc không hiểu thì Mộc Vĩnh Diệp liền bị một thứ gì đó bay qua mà ngay cả bản tôn có nhãn lực biến thái cũng không thể nhìn rõ đó là vật gì trong khoảnh khắc chạm mặt.
Mỹ nữ, tuyệt đối là một mỹ nữ đây là ý niệm duy nhất của bản tôn khi nhìn thấy nàng, diễm lệ nhưng lại cực kỳ thuần khiết. Làm cho bản tôn không tự giác nghĩ đến ‘Lạc Thần Phú’ của Tào Thực, chỉ có bài phú này mới có thể miêu tả hết nhìn ảnh trước mặt.
Hình nàng,
bay bổng như chim hồng,
uyển chuyển như rồng lượn,
rờ rỡ thu cúc,
xanh tươi thông xuân,
mơ màng như dải mây mỏng lướt qua ánh trăng.
Bồng bềnh như hoa tuyết trong làn gió.
Từ xa mà nhìn, trắng mịn như ráng sớm khi mặt trời lên;
Lại gần mà ngắm, chói ngời tựa phù dung đu đưa sóng biếc.
Không mập, không gày, chả lùn, chả ngẳng, vai tựa vòng cung, lưng như lụa nõn.
Thon thon cổ gáy, mịn màng màu da.
Không cần thoa xuyến,
không cần hương thơm.
Tóc mây óng ả,
mày liễu đẹp dài – ngoài hồng môi đỏ, trong mịn răng ngà …
Mà mỹ nữ này chính là đang bay rất nhanh về phía Mộc Vĩnh Diệp, vội vã giống như là lâu ngày không gặp qua người thân vậy. Hơn nữa lại biểu hiện ra vô cùng cấp thiết.
Nhưng đại mỹ nữ này lại chỉ to hơn đầu ngón tay cái của hắn một chút, phải biết ngón tay của Mộc Vĩnh Diệp vốn không lớn cho nên có thể hình dung mỹ nữ này nhỏ tới mức nào.
Mỹ nữ mặc một bộ y phục màu xanh rất nhỏ, phía sau lại có đôi cánh trong suốt giống như cánh chuồn chuồn, chỉ thấy đang vẫy rất nhanh từ trong rừng rậm hỏa tốc bay tới bên Mộc Vĩnh Diệp.
“Tinh linh, đây là tinh linh?”Thủy Vũ chậm chạp nói, hiển nhiên là lần đầu nhìn thấy tinh linh.
Mà tinh linh kia từ trong rừng rậm bay ra, ngay lập tức bay tới bên phía Mộc Vĩnh Diệp, nàng bay quanh mọi người một vòng rồi đột nhiên bay tới bên tay của bản tôn.
“Không nên chống trả, tinh linh sẽ không tổn thương ngươi, nhưng nếu ngươi tấn công nàng thì sẽ chịu sự tấn công từ vô số tinh linh trên Tinh Linh đảo”Lão đầu đứng bên cạnh lập tức nói.
Mà ngay tại lúc lão đầu nói xong tiểu tinh linh không biết lấy từ đâu ra một cái kim gỗ, tiến tới bàn tay của bổn tôn đâm vào một cái, máu tươi từ ngón tay bản tôn tí tách chảy ra, điều này diễn ra quá bất ngờ mà ngay cả lão đầu cũng chỉ biết há mồm, hiển nhiên là không biết nên giải thích thế nào.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay tại khi bản tôn vốn muốn dùng chân khí để ngăn chặn kim gỗ của tiểu tinh linh lại nghe lão đầu nói vậy liền từ bỏ ý định đó, mà cũng không nghĩ tới kim gỗ có thể dễ dàng đâm qua làn da đã được linh khí tôi luyện bao năm của hắn.
Chú thích: Bài Lạc Thần Phú nổi tiếng của Tào Thực tả mối tình với Chân thị. Chân thị nguyên là con dâu Viên Thiệu, sau khi Tào Tháo phá Ký Châu thì đem gả cho Tào Phi, mặc dù Tào Thực cũng xin được lấy nàng. Về sau Phi trúng gian kế của Quách phi mà bức tử Chân hậu, nhưng rồi ân hận, nên đem tặng Thực chiếc gối của Chân hậu. Tào Thực dạo chơi bên dòng sông Lạc rồi nghỉ đêm tại đó, ôm gối nằm mộng thấy Chân thị, tỉnh giấc làm ra bài phú này, tả giấc mơ gặp nữ thần sông Lạc. Với sự tưởng tượng thần kỳ và từ chương hoa lệ, tình cảm tha thiết chân thành, bài phú trở thành một kiệt tác tình yêu trong văn học Trung Quốc