Ngự Đạo

Chương 124: Phù quang lược ảnh






Không phải không thể tiếp tục hấp thu mà là bản tôn không muốn tiếp tục hấp thu, nếu tiếp tục hấp thu hiển nhiên tu vi sẽ tăng thêm, nhưng là đấy là thủy tính năng lượng, nó sẽ triệt để áp chế những loại năng lượng khác. Truyện "Ngự Đạo "



Bản tôn không nghĩ bản thân chỉ tu luyện năng lượng một hệ, hắn muốn tất cả các hệ bình hành hơn.



Hiện tại, tuy thủy linh lực nhiều hơn một ít, nhưng sau một đoạn thời gian điều tiết, hấp thu linh lực các hệ khác, linh lực sẽ chầm chậm trở lại bình hành, cũng ở phạm vi không chế, hiện tại đã đến mức hấp thu thủy linh lực cực hạn.



Bản tôn chậm rãi mở tròng mắt ra, trong lòng một trận vui sướng, chỉ trong chốc lát, chân nguyên trong thân thể lớn gấp đôi, lần này thu hoạch lớn rồi, hắn nhanh chóng thu lại Vạn Quỷ U Hồn phiên, giờ phút này hắn dùng chân nguyên phòng hộ đã còn không phí sức nữa rồi.



Hắn nhìn một chút hai trăm thước phía trước, đám người Thủy Như Trọng cách đó không xa, bản tôn không khỏi khẽ cảm khái, huyệt hàn băng này quá lợi hại rồi, đám người Thủy Như Trọng cũng chỉ có thể dừng nơi cách một trăm thước, đó đã là cực hạn của họ, không thể tiếp tục tiến lên phía trước được nữa.



Nhưng tám người không có chút nào buông bỏ, vẫn tiếp tục nỗ lực tiếp về phía trước.



Bản tôn chậm rãi đi về phía trước, tu vi tăng thêm làm cho bản tôn có thể thích ứng âm hàn lực nơi này, chân nguyên biến thành phòng hộ tráo hoàn toàn có thể ngăn cản hàn khí từ bốn phía.



“A, tốt rồi, lão gia, quá tốt rồi, làm Địch Nhi vội muốn chết”Tiểu tinh linh lập tức không ngừng bay múa bên người bản tôn nói.



“Đi thôi”Bản tôn nói.




Một khắc sau, một người, một tinh linh lập tức bay về phía trước.



Đám người đáng nỗ lực tiến lên ở phía trước những nhìn thấy bản tôn, thật quái dị, lúc trước hắn còn bị bức cho không dám tiến lên, hiện tại lại chậm rãi bước, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lúc trước là giả bộ sao?



Bản tôn đi đến cách miệng hố một trăm thước cũng đột nhiên dừng lại, bởi vì, bản tôn biết, đây đã là cực hạn của mình rồi, dù cho tu vi đột nhiên tăng mạnh. Mà bản tôn cũng không muốn tiếp tục hấp thu thủy hệ linh lực, hay sử dụng Vạn Quỷ U Hồn phiên nữa, bởi thế, khi đạt đến ngang hàng đám người, bản tôn đột nhiên thúc giục chân nguyên, chầm chậm nâng mình lên, làm cho có thể xem được hàn động phía xa.



Mọi người nhìn thấy động tác của bản tôn cũng chầm chậm học theo bay lên trên cao.



Bản tôn bay lên đủ cao để nhìn rõ, đường kính hố lên đến cả vạn thước, bốn phía vách hố tràn đầy băng tinh, mà lượng lớn huyền hàn chi khí bao phủ trắng xóa miệng hố.



“Lão gia, ta cảm thấy bên trong có mấy thứ ăn rất ngon, ta có thể đi ăn không?”Tiểu tinh linh đột nhiên nói với bản tôn.



“Ăn ngon?”Bản tôn kỳ quái hỏi.



“Đúng a, cùng với thứ ta ăn trước khi đi ngủ không kém nhiều, hình như có sáu cái nha”Tiểu tinh linh chăm chú nói.



“Thứ ngươi ăn trước khi đi ngủ?”Bản tôn kinh ngạc hỏi. Hiển nhiên hắn cũng biết được giá trị của những thứ kia, nhưng bản tôn còn chưa có năng lực chống đỡ hàn khí nơi này, phải làm sao đây?



“Đợi lát nữa đã, đợi không có ai, ta giúp ngươi lấy đi”Bản tôn nói khẽ, hiện tại, hắn không thể để lộ Khốn Tiên thằng trước mặt mọi người được, đành đợi lát nữa xem thế nào.



“Địch Nhi tự mình có thể lấy a”Tiểu tinh linh cũng nhìn ra được bản tôn lúng túng, nàng lập tức nói.



“Ngươi cũng có thể lấy sao?”Bản tôn trầm mặc nói, dù sao, đây chính là hàn khí, bản thân mình cũng không chịu được, tiểu tinh linh nàng làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ thân thể nàng có đặc thù gì sao?



“Đúng a, lão gia, ta đi đây”Tiểu tinh linh lập tức vội vàng bay đi, hiển nhiên nàng coi sự trầm mặc của bản tôn là đồng ý.



Tám người còn lại nhìn thấy tiểu tinh linh đột nhiên không sợ băng hàn bay về hố sâu phía xa, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chuyện gì thế này? Tại sao tiểu gia hỏa này có thể bay vào? Chẳng lẽ nàng là cường giả thuế phàm cảnh? Rốt cuộc, những người ở đây đều là thánh cấp đỉnh phong, cũng chỉ có thể dừng ở chỗ này, mà nàng có thể vượt qua, vậy nhất định phải siêu việt thánh cấp rồi.



Y như vậy, bản tôn cũng kinh ngạc nhìn vào tiểu tinh linh đang bay xa, trong lòng cực độ chấn động,



“Phốc” Đám người không ngờ lại nghe được thanh âm rơi xuống nước, sao có thể chứ, lạnh như vậy mà còn có loại nước không đóng băng sao?



Chỉ có bản tôn hiểu rõ đấy chính là huyền hàn chi thủy, đợi khi hắn đạt đến Kim Đan kỳ, cũng có thể dùng pháp thuật ngưng luyện một ít, bởi vậy hắn không có chút kinh ngạc nào, chỉ là không ngờ tiểu tinh linh nàng lại chịu được nhiệt độ thấp như vậy.



Ngay khi tiểu tinh linh nhảy xuống hố, bốn phía mặt hố phát sinh biến hóa lớn, hàn khí xung quanh miệng hố không ngừng xoay tròn bốc lên.



“Địch Nhi ngươi không sao chứ?”Bản tôn thông qua khế ước hô hoán tiểu tinh linh.




“Không sao đâu lão gia, hố nước này thật sâu a, ta chìm xuống lâu như vậy còn không thấy đấy a”Tiểu tinh linh tức giận nói, mà bản tôn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng chu miệng nhỏ đầy tức giận của nàng.



Lúc này, hàn khí càng lúc càng xoay nhanh, chậm rãi bay lên giữa không trung, bạch sắc hàn khí chậm rãi biến thành lam sắc, rồi lại chầm chậm biến thành trong suốt.



Một khắc này, từ khi hàn khí biến thành lam sắc, đám người đã có thể ẩn ẩn thấy một hình ảnh trong đó, đến khi hàn khí hóa thành trong suốt, họ có thể thấy rõ được một thiên tằm vô cùng to lớn, xung quanh là ngọn lửa lam sắc yêu dị.



Nhìn thấy thiên tằm khổng lồ này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng là rất nhanh, họ đều phát hiện ra được, đấy chỉ là một ảo ảnh mà thôi, cũng không phải là thiên tằm thật, nhưng tại sao tự nhiên lại có ảo ảnh xuất hiện?



Thiên tằm, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng lại sinh ra uy áp cực đại đến chúng nhân, thậm chí uy áp này còn mạnh hơn thiên sứ khô lâu rất nhiều.



Chuyện gì vậy? Chỉ là một ảo ảnh mà thôi, sao có thể có uy áp lớn như vậy chứ?



Trong ảo ảnh, thiên tằm không ngừng đong đưa thân thể khổng lồ, di động tời lui, bốn phía thiên tằm đi qua, đều là băng thiên tuyết địa, đại tuyết không ngừng rơi xuống càng làm tăng thêm vẻ cô đơn của nó.



Thiên tằm cứ bò, bò, cho đến cuối cùng, nó đột nhiên dừng lại, một mảnh băng tơ trắng khiết được thổ ra từ miệng nó, quấn quanh người nó.



Càng lúc càng nhiều băng tơ bao bọc lấy nó, cho đến khi bao bọc thiên tằm lại thành một cái băng kén khổng lồ, mà băng kén không ngừng hấp thu hàn khí xung quanh.



Vô số hàn khí chầm chậm tụ về băng kén, ở nơi xa bắt đầu trở nên nóng bức, hiển nhiên tất cả hàn khí đã bị rút sạch, làm cho hỏa hệ năng lượng trong nháy mắt áp chế năng lượng các hệ khác.



Mà ở nơi có băng kén, lại cố vô tận hàn khí, nóng lạnh so đối, làm cho băng tinh không ngừng từ trên trời rơi xuống, nhìn qua vô cùng tráng lệ.



Một khắc này, đám người đều chấn kinh, không hiểu vì sao lại có ảo ảnh này, nhưng bản tôn có thể đại khái đoán được vì sao.



Đây hẳn là phù quang lược ảnh, là một sinh mạng ấn ký cường đại, trải qua vô số năm tháng ấp ủ mà hình thành. Ảo ảnh chỉ là thi triển lại mà thôi, nhưng chẳng lẽ việc tiểu tinh linh nhảy xuống hố chính là điều kiện xúc phát ảo ảnh?



Trong khi chúng nhân đang xem xét, có thêm hai thánh cấp lang nhân bay đến, tuy cùng là thú nhân, nhưng bản tôn có thể khẳng định đây không phải là những kẻ đến quảng trường giáo đình lúc trước, hẳn cũng vừa mới đến. Truyện "Ngự Đạo "



Hai thánh cấp lang nhân vừa đến cũng học theo bộ dáng của chúng nhân nhìn về ảnh tượng phá xa.



Sau khi băng kén hình thành được một thời gian, ở trên không đột nhiên tụ lại vô số mây đen, thiểm điện không ngừng lóe lên giữa đám mây, uy áp làm cho người ta sợ hãi từ tận xương tủy.



Tuy hết thảy chỉ là ảo ảnh, nhưng là đám người có chút không chịu được, uy áp này quá khủng bố, đây là sao chứ? Trong đám người bắt đầu xuất hiện những người lùi lại phía sau, nhằm giảm bớt áp lực lên bản thân.



Lúc này, bản tôn đầy kinh ngạc, há hốc miệng, tâm lý không ngừng rung đông: “Đây là gì? Kiếp vân? Độ kiếp?”Bản tôn không quá tin tưởng nhìn vào màn này, trong lòng đầy kinh ngạc.




“Ầm!”



Một đạo thiểm điện khổng lồ đánh xuống băng kén, tuy không nghe được thanh âm trong ảnh tượng, nhưng từ vết nứt trên ảnh tượng, mọi người cũng có thể tưởng tượng được đạo thiểm điện kia uy lực lớn như nào.



Nhưng là đạo thiểm điện khổng lồ chỉ lưu lại một vết vỡ nhỏ trên băng kén rồi triệt để tiêu tan.



Đám người không khỏi chấn hãm thật sâu với lực phòng ngự của băng kén.



Tiếp theo, một đạo thiểm điện càng thêm thô to từ trong mây đánh xuống, ảnh tượng một trận đung đưa, làm cho chúng nhân không nhìn thấy được gì, cho đến năm giây sau, ảnh tượng mới chậm rãi xuất hiện.



Mà lần này, một hố càng thêm to trên mặt băng kén, làm cho chúng thầm hút khí lạnh, mà bản tôn cũng kinh ngạc nhìn, thiên kiếp vừa rồi mạnh đến độ phá hoại sinh mạnh ấn ký, làm cho đoạn ký ức này triệt để tan biến.



Tiếp theo, ảnh tượng không ngừng đánh xuống thiểm điện, nhưng là mỗi lần thiểm điện đánh xuống, ảnh tượng đều trở nên mông lung không rõ, dần trở về làm sắc.



Gần hai canh giờ, ảnh tượng mới chầm chậm ổn định lại.



Lúc này, mọi người mới một lần nữa nhìn thấy cảnh sắc bên trong, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, ai cũng có thể đoán được, hai canh giờ vừa rồi, băng kén phải chịu thiên lôi đánh xuống liên tục, đám người cũng không ôm hy vọng với băng kén, dù sao thiên lôi đó quá khủng khiếp rồi.



Cho đến khi ảnh tượng một lần nữa xuất hiện, mọi người không khỏi hít vào thật sâu, trong cảnh tượng, bất kể là băng sơn, hay băng nguyên đều đã bị thiểm điện oanh phá hết, đại địa đầy những vết nứt, từng mảng cháy đen, mà mây đen trên trời cũng biến mất sạch.



Băng kén cũng bị phá hủy không kém, nguyên lúc trước óng ánh đẹp đẽ, giờ phút này tràn đầy vết nứt, mà kèm theo từng mảng cháy đen, như là triệt để báo hỏng.



Ngay khi chúng nhân cho là băng kén triệt để phá hỏng, từ vô số vết rạn nứt toát ra quang mang ngũ sắc mãnh liệt, quang mang trong chốc lát bừng sáng cả thiên không.



Ngũ thải quang mang duy trì một nén hương mới chậm rãi thu liễm, ở trung tâm băng kén, một vứt nứt càng lúc càng lan rộng, mà ngũ thải quang mang cũng chỉ bắn ra từ vết nứt này mà thôi.



Tiếp theo, từ trong khe nứt, đột nhiên vươn ra hai xúc túc ngũ sắc, rồi đến một cái đầu.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, một ngũ thải hồ điệp trải cánh bay lên, quang mang ngũ sắc một lần nữa rọi khắp thiên địa.