Ngự Đạo

Chương 114: Tù thần điện






“Tù Thần Điện”Áo Đình kinh ngạc thì thầm.



Trên cánh cửa lớn xây bằng bạch ngọc khắc vô số đồ văn, hai cánh cửa ngọc đóng chặt lại.



Mọi người đều có thể cảm nhận được, trên đại môn không khắc chút ma pháp phòng ngự nào, nhưng là, đám người còn chần chừ một lát, cuối cùng do Thủy Như Trọng đến đẩy ra cánh cửa.



Cánh cửa tuy không có lực phòng ngự, nhưng cánh cửa xây từ bạch ngọc, rộng mười thước, cao tám thước, dưới lực đẩy của Thủy Như Trọng, cánh cửa ngọc chầm chậm di động, tạo ra tiếng ma sát lớn.



“Két két két”Cánh cửa cuối cùng được đẩy ra, mà ngày khi cánh cửa được mở ra, trong nháy mắt, vô số bạch quang trùng kích tròng mắt mọi người, bạch quang làm cho đám người trong nhát mắt không thể nhìn thấy gì, mất hơn hai giây, đôi mắt mới khôi phục bình thường.




Bạch quang không những xung kích đám người, mà còn bắn thẳng lên trời, bạch quang phá tan tầng mây phía trên tạo thành một quang trụ nối đại điện với trời cao, mà bạch vân ở bốn phía như chịu lực hút, liều mạng tụ tập quanh quang trụ hình thành vân khuyên, càng ngày càng dày.



Quang trụ bắn lên trời đến cả nửa nén hương mới chậm rãi tiêu tan, mà mọi người thấy dị tượng khổng lồ như vậy thì ngây ngốc không thôi, bởi vì, biến hóa lớn như thế, không một cường giả thánh cấp nào có thể làm được, kể cả thuế phàm, cũng không thể làm được, đây là chuyện gì chứ?



“Còn là đi vào thôi, biến hóa vừa rồi khẳng định sẽ dẫn đến rất nhiều người”Thủy Như Trọng đột nhiên nói.



Mọi người im lặng gật gật đầu, cảnh tượng vừa rồi quá hoành tráng, không hấp dẫn người khác mới kỳ quái. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "



Chính như Thủy Như Trọng nói, quang trụ thông thiên vừa rồi nháy mắt dẫn đến vô số cường giả, tất cả đều bay về phía quang trụ, trong nháy mắt, quang trụ trở thành mục tiêu chung của tất cả cường giả quanh Băng Tằm sơn mạch.



Sau khi quang mang tan biến, mọi người vẫn có thể nhìn rõ tình huống đại điện, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, hàng người cùng nhau bước vào.



Tiến vào đại điện, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây ngốc.



Cả đại điện cũng chỉ có một gian phòng trống trải, phía dưới đất là hai khối bia ngọc khổng lồ cao năm thước rộng mười thước, phía trên khắc đầy chữ.



Nhưng là, lúc này chúng nhân cũng không có thời gian quan sát khối bia, mà hoàn toàn bị đồ vật phía trên nóc đại điện hấp dẫn. Phía trên là một dây xích lớn, những dây xích này khắc đầy ma pháp trận huyền ảo, khóa chặt bốn bộ hài cốt lớn.



Những bộ hài cốt này cao gần ba mươi thước, hình dáng tương tự nhân loại, nhưng là, ở phía sau lưng đều có phần xương cánh, mà hầu hết là hai đôi cánh, chỉ có một bộ là ba đôi cánh.




Những bộ hài cốt này phát ra quang mang cường liệt, chính là vô tận quang minh năng lượng! Giờ phút này, tất cả mọi người đều có thể khẳng định những bộ hài côt này ẩn chứa năng lượng nhiều hơn nhiều những ma hạch quang minh.



Mà, chúng nhân cũng có thể cảm thụ được uy áp mãnh liệt từ những bộ hài cốt này.



Mọi người kinh sợ không thôi, chỉ là hài cốt đã có uy áp như này, chủ nhân của bộ hài cốt này là cường giả như nào chứ?



“Uy áp như này, thuế phàm cảnh giới không có được”Một cường giả thánh cấp đột nhiên nhíu mày nói.



“Không sai, sư phụ ta cũng là thuế phàm cảnh, nhưng là trên người ông không có uy áp lớn như này”Một cường giả thánh cấp khác nói.



“Bốn bộ hài cốt này, hẳn là thiên sứ đi?”Áo Đình vẫn còn trong cơn chấn kinh thật lâu không tỉnh, bất khả tư nghị nhìn lên trên nói.



“Thiên sứ mạnh như vậy còn bị tù cấm, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn cả bọn họ sao?”Một long kỵ sĩ khác đột nhiên nói.



“Xem bi văn đi”Bản tôn đột nhiên nói.



Một tiếng này kéo ánh mắt của tất cả mọi người về hướng bi văn khổng lồ.




Trên khối bia đầu tiên, có ba viết ba chữ khổng lồ: “Tội hành bia”.



Văn tự nhìn qua vô cùng hữu lực, làm người xem có cảm giác cuồng bạo trong lòng không ngừng trào dâng.



Phía dưới viết



“Trong thiên địa, có vô số chủng tộc, nhân loại bản thân ốm yếu, chịu các chủng tộc ức hiếp, truy cứu nguyên nhân, cũng vì nhân loại không có thần, vô số chủng tộc coi nhân loại là lương thực, ăn máu thịt, phệ linh hồn, thu tín ngưỡng, mà ở vị diện này, thiên sứ tộc chưởng quản, tứ thiên sứ tọa trấn, khuyên dưỡng nhân loại, kiến lập giáo đình, lấy người chế người, thu tín ngưỡng, thu linh hồn”



Mà một khối bia khác mặt trên có ghi hai chữ “Tự Cường”.



“Ốm yếu thì sao? Thần thì thế nào? Tộc khác có thể thành, nhân loại cũng có thể thành, trong vô tận năm tháng, nhân loại cuối cùng cũng xuất hiện thiên thần, nhưng là giữa vô tận vị diện trong thiên địa, còn có vô số tộc đày đọa nhân tộc, nhân tộc có thần, là mấu chốt giải cứu nhân loại, ứng theo mệnh của nhân thần, chúng cường giả không ngừng đến các vị diện bao la, không ngừng giải cứu nhân tộc, vô tận năm tháng qua đi, có vô số vị diện được giải cứu, nhưng thiên địa thực quá lớn, chúng thần cũng vô cùng mạnh, cũng chỉ cứu được nhân loại mà thôi. Vị diện này, nằm ở xa tinh thần, mười người hàng lâm, diệt giáo đình, hủy thánh điện, thương thiên sứ, đoạt tâm, tù thân, truyền nghệ, lập thập tông”. Truyện "Ngự Đạo "



Nội dung tuy không nhiều, nhưng đều để lại chấn động thật sâu trong lòng mỗi người, mỗi người trước kia đều tự ngạo vì chính mình sắp đạt đến đỉnh phong, nhưng hiện tại xem ra, chính mình còn như con kiến hôi, còn giãy dụa trong tầng đáy nhất mà đã gật gù đắc ý.



Nhưng là, mọi người lại tử hỏi, thế giới này chỉ có ba tông môn, mà bi văn ghi mười tông môn, có thể nói, trải qua vô số năm tháng, làm thế giới này nảy sinh rất nhiều biến cố, mà kết giới khổng lồ này, hẳn do mười người hợp sức thi triển, chẳng trách mạnh như thế