Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 87




Một tuần lễ cứ thế nhanh chóng trôi qua, mỗi ngày buồn chán liền chỉ cần đi ra khỏi nhà liền có người đến bồi. Cuộc sống của Ngự Thiên liền trở nên an bình đến lạ kì.


Y nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cho dù là chờ đến 20 năm sau chắc có lẽ y cũng có thể chờ. 


Trong vô thức, có một mầm cây nhỏ bé đang ngày một lớn dần lên nơi đáy lòng của Ngự Thiên sâu trong điểm mềm mại nhất nơi tim y nhưng y vẫn chưa hay biết gì về sự tồn tại của nó.


Nhưng thời gian lại không hề thong thả mà tha cho y, vào đêm cuối tuần khi Ngự Thiên đang ôm mấy miếng bánh tráng nướng do Tề Quân mua cho, đang chuẩn bị thong thả gặm cắn bỗng nhiên tầm mắt y tối sầm lại.


Cả người liền nặng nề thiếp đi, vừa chìm sâu vào bóng tối đôi chút, Ngự Thiên lại lần nữa nhìn thấy ánh hào quang, ánh hào quang chói mắt cực kỳ cũng làm cho y ngứa tay cực kỳ.


Hóa ra là đã đủ một tuần, nên các vị long đần trên tiên giới lại có thể một lần nữa thi pháp. Cho nên, vừa biết mình có thể lôi kéo đại ca nhà mình vào mộng lần nữa thì các con long đần não ngắn nhà chúng ta cứ thế mà vô cùng hưng phấn đâm đầu vào chỗ chết.


Không nhìn thấy nét mặt của đại ca nhà bọn hắn đang chuyển sang màu đen hay sao, bọn nó gần như không hề chú ý đến không khí xung quanh đang lạnh xuống mà cứ cười ha hả như đang hút lá thúi địt vậy.


Rốt cuộc Ngự Thiên cũng nhịn xuống được cơn tức đang dâng trào của mình, y còn cần nhờ bọn nó hỗ trợ hồi phục thực lực nữa cơ mà. Bằng không thì bọn mày chết với ông.


Ngự Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn cái đám nhoi nhoi hệt con dòi "Giỡn đủ chưa!! Vui quá hả?!!"


"Ặc, cũng không có gì!!! Gặp lại được huynh xem như cũng là một chuyện đáng vui đi!!!" Hắc Sát có chút chột dạ, lén lún quan sát nét mặt của Ngự Thiên, sau khi nhìn thấu được rằng y đang buồn bực thì cậu liền quyết đoán ngậm miệng mình lại luôn.


Ha hả, nói đùa . . . Lỡ có gì lửa cháy lan tận mông của cậu thì ai dập được a. Thôi cứ dùng định luật bảo toàn tính mạng trước rồi tính đi, dẫu sao cũng tử bần hữu bất tử bần đạo mà.


Nghĩ xong, Hắc Sát liền quăng cho ba tên còn lại một ánh mắt đồng tình vô bờ bến.


Mặc Uyên vô tình nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy ẩn ý của Hắc Sát, không kìm được tò mò, y bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân và sau đó rất nhanh y liền hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt đó.


Nghĩ đến suy nghĩ ngây thơ của mình lúc nãy, Mặc Uyên suýt chút nữa mềm nhũn cả hai chân, hiện tại y đang lặng lẽ lết đến bên cạnh Hắc Sát và dùng gương mặt vô cảm của mình để che giấu đi tâm tình đang gợn sóng của y.


Phong Vũ và Ngữ Ngôn vẫn hồn nhiên như con điên mà nói cười ha hả mãi, còn Hắc Sát và Mặc Uyên thì đã co rúm lại một chỗ, hít thở cũng chẳng dám thở mạnh trong lòng thầm mắng hai kẻ ngu si kia.


Ngự Thiên chứng kiến hai mảnh đối lập kia xong cũng rất hào lòng với thái độ thức thòi của hai đứa em nhỏ nhất của mình, còn hai đứa lớn hơn thì ha hả, chúng nó nếu rảnh quá thì thôi vậy, y đành phải kiếm chút việc vặt để tụi nó làm, không thì mắc công tụi nó rảnh quá cũng tội tụi nó lắm.


Nghĩ nghĩ, Ngự Thiên liền nở một nụ cười hết sức điềm nhiên nhưng trong mắt của Hắc Sát cùng Mặc Uyên thì đó lại là nụ cười hết sức man rợ, cả hai người nhìn thấy liền không nhịn được mà bắt đầu sợn tóc gáy.


"Phong Vũ a, ta bị người khác hạ phong ấn. Hiện tại không thể sử dụng được bất kỳ pháp lực gì cả, ta thực rất tức giận a nên đệ mau chóng tìm cách giải phong ấn cho ta nhá!!"


"Còn Ngữ Ngôn này, đệ nếu rảnh quá thì mau đi tra hành tung của cái tên quỷ dị kia cho ta. Dù phải đào hết mồ mả tổ tiên của người khác thì cũng nhất định phải lôi tên đó ra cho bằng được, hiểu chứ ~~~~"


Ngữ Ngôn cùng Phong Vũ đều bị ngữ điệu ôn tồn của Ngự Thiên dọa cho ngu người rồi, hu hu ai đến nói cho bọn nó biết rằng bọn nó làm sai gì đi, nếu không sao biểu tình của đại ca giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó vậy chứ.


Cả hai người cứng ngắc xoay đầu nhìn về phía hai tên còn lại để nhờ đến sự giúp đỡ của bọn nó. Ai ngờ, cả hai người bọn nó một tên nhìn lên trời một kẻ nhìn dưới đất, một bộ ta chẳng nghe thấy gì cả rồi phớt lờ luôn tín hiệu cầu cứu của họ.


Hai người Phong Vũ cùng Ngữ Ngôn rốt cuộc cũng hiểu được mình xui xẻo, nằm cũng trúng đạn rồi. Cả hai rầu rĩ, héo tàn đáp ứng Ngự Thiên đi tra cách giải khai phong ấn cùng với tìm kẻ đứng sau vụ việc này.


Đợi thêm chốc lát, cả bốn bọn nó mới bắt đầu phản ứng lại được Ngự Thiên là đang nói cái gì.


"Ni mã, lão đại cư nhiên trúng độc thủ của một tên lạ mặt!!!"


"Ngọa tào, ai trâu bò dữ vậy chời!!"


"Lão đại còn không chống cự nổi thì làm sao tụi mình chống được!!"


"Ngay cả mặt cũng không biết còn bắt người ta đi kiếm, hu hu kiếm làm sao ra được đây, hu hu!!!"


"Chặc chặc, nói vậy hiện tại sức chiến đấu của lão đại hệt như cọng bún thiêu sao?!"


"Oa, vậy chắc ổng tức tới điên luôn quá!!"


"Bộ đui hay gì mà không thấy ổng điên nãy giờ!!"


"Nhìn đi, nè cái mặt chuyển màu nhanh vê lù ra rồi kìa!!!"


" . . . . . . . "


" . . . . . . . "


"Ha ha, tụi bây ngon nói nữa tao nghe xem!!!!!"


Ngự Thiên sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, sau cùng quy tụ lại thành một màu đen hệt như đáy nồi. Y cắn muốn nát cả hàm răng mà lườm mấy tên đang run sợ tê tái trước mắt này, nhìn bọn nó co lại thành một đoàn rồi chui vô góc tường, đáng thương hề hề mà dòm y.


Cứ hệt như y là tên buôn bán trẻ con vậy, còn bọn nó hệt như vừa bị đánh đập dã man xong ấy.


Ngự Thiên bỗng có ảo giác như mình vừa phạm tội ngược đãi trẻ thiểu năng không trí tuệ vậy, nghẹn một cục xem chút nữa phun ra cả búng máu rồi.


Bỏ qua cái cảm giác tội lỗi kia, Ngự Thiên cười lạnh tiễn người, còn bốn con long ngu ngốc kia thì hệt như được đại xá vậy, ba chân bốn cẳng chạy mất dép, ngay cả khói cũng chẳng lưu lại.


Ngự Thiên tỉnh lại trong mộng mị, liền nhìn thấy bánh tráng nướng của mình đã sớm lạnh ngắt, hương vị cũng chẳng còn giòn hay thơm nữa.


Đáng nhẽ, y nên bỏ chúng nó đi nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng luyến tiếc, nên thôi đành ăn luôn vậy, lãng phí thức ăn chính là một tội lớn a.


Miệng tuy đang nhai bánh, dù cho hương vị của nó sớm đã nhạt nhẽo nhưng Ngự Thiên lại không hề chán ghét, y cũng hiểu ra được hành động kì lạ này của mình.


Y đây là luyến tiếc thức ăn hay là luyến tiếc đồ do người kia tặng vậy?!


Ngự Thiên bỗng cảm thấy có chút không xong, y hình như động tâm rồi.


Trên tiên giới, bọn rồng nhỏ bị đuổi về liền chít chít meo meo đi tìm phu quân nhà mình vừa khóc vừa méc vừa kể lể, nhưng cũng chẳng quên chuyện mà Ngự Thiên vừa nói.


Bọn nó nhanh chóng thu xếp vọt đến chỗ của Hoàn Ưu để tố cáo tên trâu bò chưa biết mặt kia.


Cũng sẵn nhờ sư phụ của bọn nó tìm cách giải cái phong ấn kia luôn, nhưng đời nào đâu như mơ.


Nhìn mấy trăm kệ sách trước mặt, sắc mặt của cả bốn người đều tái đi rồi, quả thật là giết long mà.


Hoàn Ưu không chỉ không giúp mà còn cười tủm tỉm quăng vấn đề phiền não này lại cho mấy đồ đệ bảo bối của lão, còn lão phải về dạy đồ tôn của lão rồi.


Bỗng, Hắc Sát cùng Mặc Uyên đều sực tỉnh, đây đâu phải nhiệm vụ của bọn họ đâu, lo làm ếu gì.


Cả hai bỗng nở một nụ cười tươi rói như hoa hướng dương rồi nắm lấy tay chồng yêu nhà mình lủi đi với vận tốc ánh sáng, bỏ nan đề lại cho hai tên ngu xuẩn kia tự xử lý đi. Chuyện không liên quan đến họ nha, cả hai phủi mông vô cùng nhanh chóng rồi phắn đi ngay lập tức.