Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 63




Phong Vũ mờ mịt mở mắt ra, cảnh vật xung quanh xa lạ đến mức khiến hắn phát lạnh liên tục.


Cả người hắn đầy đất cát nhưng một thân trường bào đỏ lại không hề có một tia dơ bẩn nào, đất cát trên người theo cử động của hắn mà rơi hết xuống dưới đất.


Một thân đỏ rực như lửa vẫn sạch sẽ như vậy, cứ như không có bất cứ thứ gì có thể vấy bẩn hắn.


Nhưng nếu để những tên bị bề ngoài của Phong Vũ đánh lừa mà biết trong đầu của hắn nghĩ gì thì nhất định tam quan sẽ bị phang đến không còn hình dạng mất.


Đây là đâu vậy, ông trời ơi, sao ông tàn nhẫn hết phần của thiên hạ vậy!!! Ông chơi vậy rồi ai thèm đụ ông!!! 


(Thiên đạo: (°ㅂ°╬) ha ha, làm như lỗi của tao ấy!! Với lại tao có vận mệnh đòi đụ rồi nha mày!!



Vận mệnh:........ ( ̄_ ̄)・・・)


Than thân trách phận đủ rồi, Phong Vũ liền nhắm mắt ngồi đả tọa kiểm tra thân thể mình một phen, sau khi xác định mọi thứ vẫn ổn thỏa, không có gì bất thường sau, hắn mới chậm rãi dùng huyết mạch tìm mấy tên huynh đệ khốn nạn kia của mình.


Kết quả không tốt như mong muốn cho lắm, nhưng biết rằng bọn kia vẫn an ổn là đủ rồi. Hắn cũng không tin có người có thể khiến cho mấy tên kia chịu thiệt được.


Suy nghĩ nhởn nhơ sau, Phong Vũ bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh mình.


Nơi này hoàn toàn là một mảnh rừng rậm, hàng cây cao chọc trời, thỉnh thoảng xung quanh truyền tới tiếng dã thú gầm rú vang dội.


Càng quan sát, cả người Phong Vũ càng cảm thấy không ổn. Mụ đản, không phải hắn xuyên về thời kỳ đồ đá rồi chứ hả?! Hu hu, người ta không muốn ăn lông ở lỗ đâu mà hu hu!!!


Trong lúc người nào đó đang uất ức, xuân thu bi thương mà cắn cắn ống tay áo cứ như chó cắn giấy thì tiếng dã thú truyền đến ngày càng lớn kèm theo vô số tiếng bước chân đang chạy loạn khắp nơi.


Nhưng phía chạy chính xác của bọn họ thì lại rất ư là đồng lòng, tất cả đều đồng loạt hướng về phía của Phong Vũ mà phi như bay tới.


Phong Vũ "..........." (҂`ロ')凸 Ông trời, mày chơi tao à!!!!


(Thiên đạo: đã bảo đéo phải tao, tao dám chơi mày thì tao bị chơi liệt giường lâu rồi con ạ! Còn nữa, có cần hở chút là gọi hồn tao không?! Quả nhiên là anh em, gọi tao tha thiết mãi!!


Vận mệnh: ........ (ノ_<。) 


Bốn con ấu long nào đó : ắt xì!! Ngứa mũi quá!!!)


Phong Vũ đứng yên thâm thâm chấp nhận số phận, nhìn từ phía xa kia truyền tới những trận khói đất bay mịt mùng kia, hắn có cảm giác ác ý của cả vũ trụ đang bao vây lấy hắn.


Nhìn đám người nào đó đang vừa tấn công cái loài sinh vật lạ nào đó vừa chạy về phía hắn, hắn liền sâm sâm cảm nhận được sự ác ý kia một lần nữa.


Cả đám người mặc đồ quái dị, rách rưới hơn cả cái bang giang hồ nữa, toàn thân chật vật chẳng biết mặt mũi ra sao để mà dòm nữa!! Aizz, coi như làm phước tích đức cho mai sau đi!!


Nghiệp tụ rất nhanh, nghiệt quật rất lẹ. Nghiệp chẳng chừa một ai, nghiệp chẳng nể mặt bất kỳ một đứa nào, đặc biệt là mấy đứa ngu ngu mà còn thích tỏ ra nguy hiểm như cái mặt hàng ở trên này.


Tuy nó ngu ngu nhìn thì nguy hiểm nhưng nó nguy hiểm thật chứ đéo đùa, cái thứ hố nhau hố bạn bè hố huynh đệ hố luôn bản thân như hàng này thì cả đời toàn hố bự với hố nhỏ thôi.


Cho nên kẻ ngu Phong - còn tỏ ra nguy hiểm - Vũ đang cố gắng giả ngầu từng phút từng giây. Treo lên một nụ cười mà hắn tự cho là thần bí cùng cao ngạo đã bắt chước được ở chỗ Ngự Thiên ra, hai mắt lạnh lùng mà nhìn về phía rối loạn kia.


(Ngự Thiên: ắt xì!! Dm, không lẽ tao bị cảm!!! Không thể nào!!)


Cái nhóm quần thể chẳng khác nào ăn mày hội tụ trong mắt của Phong Vũ đang ngày càng đến gần, bọn họ cũng nhìn thấy được hắn nhưng lại không có ý tứ muốn nói gì mà rào rào chạy sượt qua Phong Vũ.


Còn quăng cho hắn ánh mắt kỳ lạ cùng thương hại, cứ như nhìn thấy được cái diễn cảnh hắn sẽ chết trong mồm con quái thú kia vậy.


Khi nhìn thấu cái ánh mắt được quẳng đến kia, không phải nói nhưng Phong Vũ thật sự rất khâm phục đám kia đó có được không?! Co giò lên cổ chạy đéo ngừng nghỉ thế mà vẫn vẫn còn hơi sức mà làm ra một ánh mắt đầy kỹ thuật như thế!


Dư sức quá nhở?! Không sợ hắn tát cho vêu mồm à?! Đúng là điếc không sợ súng a! ╮( ̄~ ̄)╭


Bọn ảo tưởng sức mạnh quả nhiên nơi đâu cũng có thể tồn tại mà!! Sức sống quả nhiên rất mãnh liệt, ngay cả tiểu cường cũng phải ngã mũ chào thua mấy đứa rồi!


Nhún nhún vai, Phong Vũ cũng không thèm nhúc nhích, mặc kệ đám người đó chạy lướt qua người.


Gió thổi qua khiến vạt áo hắn tung bay, cả một khung cảnh vốn rất đáng sợ nay lại vô cùng mị hoặc khó tả.


Cái con quái vật đang rượt tới kia, như có cảm giác được chuyện kinh khủng khó gặp sắp xảy ra với nó, nên nó dừng lại giữ một khoảng cách mà nó cho là an toàn với Phong Vũ.


Nó dùng đôi mắt đục ngầu của mình mà nhìn trừng trừng cái kẻ phát ra hương vị khủng bố trước mặt. Đang do dự xem có nên liều mình để quất nhau với hắn hay không thì tên nào đó đã không cho nó cơ hội để chọn lựa.


Phong Vũ lao đến như một cơn vũ bão, bàn tay thon nhỏ nắm chặt lấy sừng của con thú tội nghiệp nọ, quật một phát thật mạnh khiến con thú nó cảm thấy trời đất như đổi chỗ cho nhau.


Cả người đau điếng khiến cho nó càng thêm cuồng nộ hướng về phía của tên nhân loại đỏ chót gào lên thật to, chấn động cả không gian xung quanh.


"RỐNG RỐNG!! RỐNG RỐNG RỐNG!!!"


"NGAO!!!!!!"


Phong Vũ cũng chả ngần ngại gì mà hướng lên trời rống một tiếng, sau đó hắn rất bất nhã mà chép miệng vài cái.


(Thiên đạo: lại là tao! Mày hết chỗ rống rồi à!! Thiệt điếc lỗ đích!!!


Vận mệnh:....... *bịt mồm lôi thiên đạo đi khuất*)


Cả thế giới đều im lặng, bầu không khí ồn ào náo nhiệt ngày nào giờ lại im phăng phắc. Dã thú nào đang ị cũng chả dám ị tiếp, toàn bộ khu rừng như bị nhấn nút pause, ngay cả lá cũng không dám rơi xuống.


Đám người đang chạy như chó cụp đuôi kia cũng bị hù sợ hết hồn, không ít tên vấp té bò lăn bò càng ra.


Còn con thú quái dị kia cũng đứng hình một lúc, rồi nó lại chuyển động. Phong Vũ híp mắt phượng lại, nguy hiểm mà nhìn nhất cử nhất động của nó.


Nếu nó khiến hắn không vừa mắt thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn, hoa hồng vì sao lại đỏ nhé!!


Ai ngờ, cái loài vốn cực kỳ hung mãnh thiện chiến đéo từ một ai nào đó thái độ lại xoay chuyển 360 độ. Từ một con ngao tây tạng phút chốc trở thành một con ngờ... ao... ngao... sắc... ngáo.


Phong Vũ ".........." (  ̄ー ̄) Đéo tin được?! Chuyện thần bí gì cũng có thể xảy ra mà!!


Quần chúng "............" Σ(°△°|||) Đù má, thiệt hả bây!!! Hồi nãy giờ bộ tụi mình mộng du rồi tự rượt nhau chạy à!! Ai đến nói cho bọn này biết cái thứ kia không phải mấy con chó Husky của cổ đại đi!!


Phong Vũ lại lần nữa cảm giác được sự câm lặng đâu đây, mặt hắn vô cảm nhìn cái con gì đó xấu hơn cả chó đang cos ngáo mà xoay quanh hắn, dùng cái mặt xấu đến ma chê quỷ hờn mà bán manh làm nũng.


Ha hả, ngọa tào mắc ói quá!!!!


Phong Vũ rốt cuộc nhìn không nổi sự mị hoặc của việc buồn nôn mà lao thẳng đến gốc cây gần đó ói đến mặt trắng bệch ra.


Thú biến dị "..........." QAQ tổn thương quá sâu sắc rồi ô ô!!


Sau khi ói xong, Phong Vũ quay đầu lại tát con thú xấu đến quỷ cũng éo chịu nổi kia một tát, trực tiếp giúp nó đi đầu thai lại cho đẹp hơn tý.