Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 54




"Hộc, hộc!!!"


Thanh niên giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng của chính mình.


Giơ tay lên lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán, thanh niên ưu nhã đứng dậy đi từ từ đến bên cạnh cửa sổ.


Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh, hắn khẽ khép đôi mắt trong vắt đầy nhu hoà của mình lại mà ngẫm từng hình ảnh.


Cho tới hình ảnh cuối cùng, năm con ấu xà màu sắc sặc sỡ lại có thể nói cười vui vẻ đến ngốc nghếch nào đó.


Khoé môi hắn nhất câu, lẩm bẩm nói thứ gì đó.


"Lại gặp nhau rồi, các ấu tể bé nhỏ ạ!!"


————————————————————————


Lúc này, vị áo choàng đen muôn thuở vẫn đen nào đó bỗng nhiên bật dậy hù doạ đám người bên cạnh sợ đến không nhẹ.


Hắn nhìn về một phía nào đó mà thì thầm gần như là nỉ non.


"Trở về rồi, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi sao?!"


————————————————————————


Còn các vị nào đó hôm qua say bí tỉ, hôm nay vừa tỉnh lại liền bị một tin tức động trời oanh tạc cho rớt não luôn.


"Ni mã~ lão tứ thế mà được gả ra ngoài rồi?!"


"Đờ phức~ còn trong lúc bọn ta ngủ li bì?!"


"Mịa kiếp~ gạo nấu thành cơm luôn rồi?!"


"Moá nó~ có cần nhanh đến thế không?!"


"Aizzz, đời quả thật là vô thường!!!"


"..........."


Ai đó đang câm như hến mà nhìn đám kia đang lộn xộn trước mặt. Càng nghĩ càng lo tương lai sóng gió của mình làm sao!


Đại ca nhà mình lâu lâu lại lên cơn, trưng ra cái mặt lạnh tanh doạ người kia. Các ấu long cũng ứ thèm quan tâm hắn luôn.


Cả chục con mắt hiện tại đang đổ dồn lên người của hai tên nào đó. Còn là hai tên mặt liệt nữa chứ, một kẻ ngẩng đầu nhìn trời kẻ còn lại cúu đầu nhìn đất.


Phải nói cả hai quả nhiên có tướng phu phu sao, đây là phu xướng phu tuỳ?!


Nhưng mà cái tình cảm này diễn biến có phải quá nhanh rồi không?! Còn ếu biết bọn hắn thích nhau từ lúc nào đâu?!


Chưa thổ lộ đã nhào lên giường, đây là quá hiện đại rồi sao?!


Quả nhiên bọn họ sống ở cổ đại lâu lắm, nên tư tưởng cũng thoái hoá rồi!!


Cả đám xuân thu bi thương mà khóc than trong âm thầm, não bổ trong lặng lẽ.


Trong khi cả hai nhân vật chính lại đang cố gắng khởi động lại não đã chết máy của mình.


Tuy bọn họ quả thật là rượu vào loạn tính nhưng nếu không có chút yêu thích nhau thì họ sẽ không lăn tới trên giường cùng nhau đâu.


Dục vọng nảy sinh khiến tầng sương mù trong lòng cả hai được chọc thủng, bắt họ phải nhìn thẳng vào mầm rễ cảm xúc đã nảy sinh trong tâm mỗi người.


Cuối cùng, cả hai thử chấp nhận nhau. Nói cách khác chính là sống thử trước hôn nhân đó.


Trong khi cả hai âm thầm quyết định cùng nhau thì bên kia chính là tạc mao một lũ.


Ngữ Ngôn đang khóc đến lăn lê bò lết, Phong Vũ đang khóc đến không thấy nước mắt đầu mà quắn thành cục với tiểu tam đang khóc hăng say kia.


Ngự Thiên rốt cuộc đã nhịn hết nổi bọn họ lầy lội "Có cần quá đến thế không?!"


Nói rồi, hắn giơ chân đạp lên lưng của tên nào đó đang giả bộ khiến hắn té ập mặt xuống đất.


Phong Vũ ôm cái mũi bị đập đến chua sót của mình mà mếu máo nhìn tên đại lão nhà mình đang dùng mắt khinh bỉ hắn.


Nháo đủ, cả đám bắt đầu nghiêm túc lại.


Hắc Sát cả khuôn mặt đều cực kỳ nghiêm nghị mà moi từ không gian ra một tấm..... bản đồ thế giới....


Vũ Hàn "........." chuyện gì đang xảy ra vậy?!


Ngự Thiên cũng là như vậy, cơ mặt đều căng cứng mà bước đến nhìn bản đồ. Cả căn phòng rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới có người lên tiếng.


Giọng nói tràn đầy nghiêm túc nhưng còn nội dung của nó thì ha hả.


"Kế hoạch chu du của chúng ta bị gián đoạn từ lúc đó rồi!!"


"Còn không phải tại tên điên kia sao!! Cô hồn các đảng mà, trù hắn cả đời không cương được!!!!!"


Tất cả nam nhân trong phòng vừa nghe xong liền không nhịn được mà kẹp chân lại cảm nhận bộ phận nào đó vẫn còn yên ổn của mình.


Câu kia cũng quá doạ người đi!!


"Đủ rồi, chuyện gì xảy ra củng đã xảy ra rồi! Hiện tại chúng ta lên kế hoạch một lần nữa vậy!!!"


"Đi du lịch vòng quanh thế giới đi!! Mặc dù bị tang thi bao trùm thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu nhể!!!!"


"Ân, thế lại phải lên lịch lại từ đầu à!!!!"


"Aizzz!!"


Cả đám cứ thế mà nháo nhào gạch gạch vẽ vẽ loạn xạ lên tấm bản đồ nọ.


Vũ Hàn đứng một bên chứng kiến tất cả mà đáy lòng hắn nặng trịch. Liệu hắn có thể buông bỏ gia gia mình cùng sự an nguy của nơi này hay không.


Hắn bỗng dưng rất muốn nở một nụ cười tự giễu. Tất nhiên là hắn không thể rồi, đáy lòng đã có sẵn một đáp án rồi thế mà hắn chẳng muốn chấp nhận tí nào cả.


Tình yêu của hắn chỉ vừa chớm nở thôi vậy mà giờ lại sắp phải lụi tàn rồi sao?! A~


Một tiếng thở dài nhỏ bé đến không tưởng như có như không mà tràn ra khỏi miệng hắn rồi chìm đi trong tiếng cười đùa của các ấu long.


Nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ không nhận ra nhưng mấy tên ở đây là ai a~ là đám hồ ly tu luyện cả trăm năm đạp trên thi thể cùng máu mà chui ra đó.


Cho nên cả đám hồ ly cứ thế mà quyết định hành hạ giày vò tên nào đó đi. Ôm người đi dễ dàng thế à~ mơ tưởng không đỳ chết ngươi bọn ta liền đổi tên đổi họ.


Cho nên, chuỗi ngày bị dằn vặt của Vũ Hàn cứ thế mà nối tiếp nhau.


Đám người Ngự Thiên cứ thế lại tiếp tục vui đùa với nhau, nào hay phong ba bão táp lại ập tới.


Nơi nào đó trong căn cứ, ở một toà nhà cao ốc. Một nam nhân tuấn mỹ đang ngồi trên ghế sofa tay cầm một ly rượu.


Màu rượu đỏ như màu mắt của hắn vậy, màu mắt đỏ tươi như màu máu. Đôi mắt vốn đỏ lại tràn đầy bi thương khiến người đau lòng.


Không ai biết hắn đang nhìn gì cũng chẳng người biết đôi mắt của hắn lại là màu đỏ cả.


Hắn cứ ngồi như thế, không động đậy dù chỉ một chút mà nhìn về một nơi xa xăm cứ như muốn nhìn xuyên qua mọi thứ cao to để nhìn tới thứ hắn muốn nhìn vậy.


Lại một hơi thở dài phiêu tán trong không khí.


Trong căn cứ nơi nhân loại sống sót, một màn đêm u ám đang bao trùm cả nơi này.


Nặng nề không sức sống....


Nhưng chỉ có một nơi là không bị bầu không khí nặng nề, u ám đó ảnh hưởng.


Hiện tại, các ấu long đang đánh nhau trên bàn ăn chỉ vì hai trái dâu biến dị to bự mọng nước.


Vốn có tận mười trái, mỗi trái đều hệt như trái dừa thậm chí vị còn ngon ngọt hơn cả bình thường.


Mỗi người ăn một trái liền chỉ còn hai trái còn lẻ loi nằm trên bàn, thế là biến cố đã xảy ra.


Vì ăn mà đám ấu long gần như không cần mặt mũi lẫn tiết tháo nữa, cả đám lao vào đánh nhau thành một đoàn loạn hết ra.


Chỉ có mỗi người phàm như Vũ Hàn là phải trốn chui trốn nhũi khỏi trận chiến này.


Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà!!


Vũ Hàn u buồn ôm đầu gối trốn trong góc kẹt mà âm thầm nuốt lệ.


Còn bên kia đại chiến đến bay luôn cái nóc nhà rồi mà vẫn chưa phân thắng bại.


Sau đó cả đám lại quánh loạn xà ngầu lên chẳng cần biết đéo gì cũng đem ra chọi loạn hết.


Sau đó, kết thúc bằng chiến thắng của ba người.


Ngự Thiên đầu bù tốc rối ôm một trái dâu.


Hắc Sát và Tĩnh Kỹ quần áo xộc xệch, có vài chỗ rách trên quần áo của bọn họ. Nhưng cũng thắng lợi, ôm trái dâu trong lòng mà thở hồng hộc.


Cả ba ôm quà chiến thắng thoả mãn mà chui trở về phòng.