Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 33




Khung cảnh cung quanh bỗng thay đổi khiến tiểu ngư đáng yêu của chúng ta ngơ ngác một hồi lâu.


Sau khi nhìn thấy các vị chủ nhân của mình sau một thời gian thật lâu thật lâu, tiểu ngư không nhịn được mà oà khóc ngay tại chỗ khiến cả năm người bối rối không thôi.


Tiểu hắc miêu thì mở to hai mắt mà nhìn cái con cá quái dị trước mắt.


Tiểu ngư tuy khóc không ngừng nhưng cũng chú ý lắng nghe các chủ nhân của mình biện lý do.


Cuối cùng dưới kỹ năng được ảnh đế truyền thừa kia, các nguỵ long thành công lừa gạt được tiểu ngư đáng thương có chỉ số IQ không cao kia.


Tiểu ngư dưới sự an ủi của các chủ nhân liền rất nhanh hồi phục tinh thần hoạt bát ngày nào. Sau đó, nó phát hiện trên người của chủ nhân có một con gì đó là lạ đen xì lì toàn lông không kia.


Nó hiếu kỳ không thôi, khẽ bước lạch bạch lạch bạch đến trước mặt Ngữ Ngôn àm ngẩng đầu cá mở to mắt mà nhìn hắc miêu.


Ngữ Ngôn cũng rất vui vẻ bỏ hắc miêu xuống để chúng có thể dễ dàng giao lưu và kết bạn.


Ai ngờ, tiểu hắc miêu vừa xuống liền tặng cho tiểu ngư một cước làm tiểu ngư lăn lông lốc vài vòng mới ngừng lại.


Ngự Thiên thấy vậy liền nổi giận đùng đùng mà phóng khí lạnh oanh tạc hang động.


Ngữ Ngôn thấy tình hình không xong liền ôm tiểu hắc miêu chạy biến đi. Chỉ còn mỗi giọng nói còn vọng lại mà thôi, quả là chạy nhanh hơn cả sóc.


"Đại ca, ta đi kiếm gì ngon ngon về cho ngươi với mọi người nhé!!!! Ha ha, không cần tiễn đâu!!"


Ngự Thiên cả khuôn mặt lạnh tanh hoàn toàn một bộ dáng chai lì cảm xúc mà vuốt ve đầu lành lạnh của tiểu ngư.


Mấy người còn lại cũng bó tay rồi, mèo với cá là thiên địch của nhau thì phải.


Hắc Sát thấy cũng không có gì làm nên đi đến con suối quen thuộc khi xưa mà tắm sẵn tiện đem tiểu ngư về thăm nhà cũ của nó luôn vậy.


Tới gần con suối kia, tiểu ngư đã không chịu nổi mà nhảy khỏi tay của Hắc Sát lao thẳng xuống suối mà bơi tung tăng rồi lặn mất.


Hắc Sát cũng chỉ cười cười rồi cởi quần áo mà bước xuống. Nước suối vô cùng mát mẻ bao quanh lấy cả người hắn làm hắn nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể mình.


Nhưng Hắc Sát lại không để ý gần gần đó có một nam nhân cũng đang ngâm mình trong con suối này.


Tĩnh Kỳ vốn đang tắm ở đây, liền nghe thấy một ít động tĩnh. Y liền căng người phòng bị, đang chăm chú lắng nghe y liền thấy một loại yêu thú kì lạ chạy băng băng đến rồi nhảy xuống suối.


Sau cùng là người mà y ngày nhớ đêm mong xuất hiện, hắn cười cười mà nhìn yêu thú quái dị vừa nãy rồi đem quần áo của mình lột sạch bước xuống suối.


Hắc Sát cũng nhận ra một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình liền lập tức phản ứng lại. Khi nhìn thấy người tới là ai thì hắn liền ngẩn người ra.


TRONG MỘT PHÚT GIÂY, ĐÔI TA TRẦN TRỤI TƯƠNG PHÙNG!!!


Dưới ánh mắt như xâm chiếm kia, cả người Hắc Sát cứng đờ ra. Động cũng không dám động, cứ như sợ vừa động đậy sẽ lập tức phá vỡ thứ gì đó ngay.


Cả hai người cứ im lặng mắt to nhìn mắt nhỏ như vậy cho đến khi tiểu ngư nổi trở lên lại kêu kêu vài tiếng mới phá vỡ bầu không khí rùng rợn nãy giờ.


Vẻ non nớt của thiếu niên trên người của Tĩnh Kỳ đã rút đi thay vào đó là vẻ tuấn mỹ thành thục của nam nhân. Cơ bụng sáu muối cũng thành tám muối rồi a.


Thấy ái nhân cứ nhìn chăm chú vào từng thớ thịt trên bụng mình, Tĩnh Kỳ nén cười mà chằm chậm lại gần hắn.


Thấy mấy cái múi đầy đặn kia ngày càng gần mình, Hắc Sát không nhịn được mà giơ tay ra mò mẫm lấy nó.


Nghe thấy tiếng cười trầm thấp trên đầu mình, Hắc Sát bất động thanh sắc mà đem cái tay ngứa đòn kia của mình rút về.


Có đánh chết hắn cũng không thừa nhận, cái tên nhìn bụng người ta đến chảy nước miếng kia mới không phải là hắn đâu.


Hắn là kẻ rất "trong sáng và thuần khiết" đó, nhất định phải tin tưởng hắn a. Hắc Sát lừa mình dối người mà suy nghĩ.


Nhìn người đang thất thần trước mắt, Tĩnh Kỳ nheo mắt lại trông cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác được nguy hiểm Hắc Sát liền thanh tĩnh trở lại, nhìn cái người trước mắt này, hắn lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.


"Đã lâu không gặp rồi a!!" Cố gắng rặng ra một nụ cười để xoá bỏ cảm giác xấu hổ trong đây.


"Ú ú ú!!" Tiểu ngư đang yên lặng cũng hướng về phía Tĩnh Kỳ lên tiếng cứ như đang chào hỏi y vậy.


Tĩnh Kỳ cũng không trả lời, mà chỉ lẳng lặng nhìn một người một thú trước mắt. Rồi y tiến lên đem người tham nhập vào lòng mình.


Ngửi ngửi hương vị quen thuộc của người nọ, nhìn hồi lâu vẻ mặt nom nớp, thấp thỏm của người nọ, y mới đặc xá mà lên tiếng.


"Vì sao lại ở nơi nguy hiểm này?!" Một câu hỏi đầy sự bá đạo chui thẳng vào tai của Hắc Sát làm hắn không nhịn được mà ngượng ngùng.


"Ta về thăm nhà thôi!!"


"Nhà?!!"


Nhìn thấy vẻ mặt giật mình cùng nghi hoặc trong mắt của Tĩnh Kỳ, Hắc Sát bỗng nhiên cảm thấy mắc cười lại không dám cười.


"U ú ú!!" Tiểu ngư lại một lần nữa lên tiếng báo hiệu sự tồn tại của mình. Và tất nhiên, cả hai người kia không ai thèm để ý tới nó luôn rồi.


Tiểu ngư liền buồn bực mà trèo lên bờ đi te te trở về hang, hứ ta giận!


Còn hai người kia cứ trần trụi với thiên nhiên mà ôm nhau say đắm. Hắc Sát dưới ánh mắt nghi hoặc của Tĩnh Kỳ cũng không nghĩ ngợi gì mà khai luôn.


Cứ tưởng thân phận của mình sẽ hù doạ người này không nhẹ, ai biết được tên này vừa nghe xong liền thở nhẹ một cái.


Xoa xoa đầu hắn rồi bỏ đi mất tiêu, trước khi đi còn dặn dò một câu.


"Ngày mai lại gặp nhau ở đây!!"


Tuy chỉ là một câu nói nhưng lại tràn đầy sự bắt buộc cùng uy hiếp. Trên mặt của y thiếu chút liền hiện lên mấy chữ "Em dám không đến xem" khiến Hắc Sát ngứa răng không thôi.


Buông ra thân thể mềm mại trong ngực, ánh mắt của Tĩnh Kỳ loé lên một tia điên cuồng cùng nhẫn nại. Y luyến tiếc hơi ấm trong ngực mình không thôi mà rời đi.


Bây giờ chưa phải lúc, thêm một ít lâu nữa thì em có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát!


Hắc Sát đang nghẹn một họng khí liền rùng mình một trận ác hàn bao vây lấy hắn, làm gì còn tâm trạng tắm rửa nữa.


Hắc Sát leo lên bờ mặc quần áo vào, rồi xách kiếm lết vào sâm lâm tìm kiếm mấy con yêu thú xấu số nào đó mà làm thịt trút giận.


Ở một góc tối, nơi mà Hắc Sát không thể nhìn tới được. Có một ánh mắt tràn ngập chiếm dục đang nhìn hắn không chớp mắt.


Nhìn cảnh các yêu thú sợ hãi hăn một cách tột cùng, nhìn hắn thuần thục làm thịt loài yêu thú mà ai ai cũng run sợ.


Rồi nhìn hắn vác yêu thú đi về, y cũng đi theo hắn cho đến khi thấy hắn đi vào hang động của mình thì y mới chân chính rời đi.


Ngự Thiên bỗng có cảm giác cả người đều không hảo, ác cảm trong lòng nảy sinh tràn lan mà không hiểu mô tê gì hết.


Hắn một bên ngẩn người suy nghĩ, một bên nhìn Phong Vũ cùng Mặc Uyên mần thịt con mồi mà Hắc Sát vác về kia. Mong rằng cái dự cảm không hảo kia là hắn lầm thồi.