Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 28




Không biết mấy cái ý nghĩ thất loạn bát tao trong đầu của tiểu thiếu niên nhà mình. Tĩnh Kỳ bình tĩnh cầm lấy tay của Hắc Sát lôi về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình.


Lôi người vào nhà, đóng sầm cửa lại. Tim Hắc Sát đập "bang bang" thiếu điều nhảy hẳn ra ngoài luôn.


Nó như con nai vàng ngơ ngác mà đỏ mặt cả người uốn éo uốn éo như không xương trong cực kỳ doạ người. Tĩnh Kỳ liếc mắt một cái, nén tiếu ý sâu trong mắt lại một tay ôm người một tay kéo chăn lên bao gọn cả hai rồi đi ngủ.


Ừ chỉ là đi ngủ như hình thường mà thôi nha, trong sáng tý đê.


Hắc Sát nằm mê mang trên giường, trong lòng nam nhân kế bên mình cả người tràn đầy bối rối vô biên.


Ớ, hắn kéo ta vào đây làm gối ôm hả trời!!! Vậy thì đừng làm cái biểu cảm như sắp hấp diêm ta như thế chứ!!! Làm ta chờ bị cưỡng muốn chết à, hu hu!!


Mang theo tâm tình bi thương lệ rơi lã chã vì sự hấp dẫn của mình quá thấp không được người coi trọng kia. Hắc Sát thương tâm một chốc mà lăn ra ngủ luôn tại chỗ.


Trong khi bên này hai người ngủ đến chăn ấm nệm êm không còn gì hạnh phúc hơn thì bên kia đã có thể nói là long trời lở đất rồi, gà bay chó sủa rồi.


Ngự Thiên ôm một bụng lửa giận không chỗ trút mà gào rống ầm ĩ. Các nguỵ long khác đều phải bắt buộc mình nhanh chóng thanh tỉnh để nghe hắn nói.


Sau khi nghe Ngự Thiên kể hết từ đầu đến đuôi thêm mắm thêm muối lặt lẹo đủ đường để bôi nhọ tên Tĩnh Kỳ xấu số kia, thì các nguỵ long rất thành công mà tiếp thu câu chuyện đến mức hai mắt tối sầm rất có tư thế tức tới sắp sùi bọt mép mà xỉu.


Cả đám liền hăng hái mà bình luận suốt một đêm cho tới sáng sớm mới thống nhất ý tưởng thành lập đội phòng sói, phòng lang như thế nào cho an toàn.


Trời vừa hừng sáng cả bốn người liền như bị ma nhập mà lao về phía phòng ngủ của Hắc Sát như điên dại. Xong, khi họ chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình thì mặt người nào người nấy đen hơn cả đít nồi nữa.


Giường nệm của đệ đệ chúng lạnh buốt không có một tia hơi ấm nào cả chứng tỏ nơi này không có người ngủ suốt cả một đêm.


Tiểu đệ đệ ngu xuẩn của bọn hắn cư nhiên một đêm không về, đi theo trai lạ suốt một đêm!!!!! Fuck!!!!


Cả đám lửa giận nghẹn tới cổ họng, nhanh chóng phóng như bay qua chỗ căn nhà liêu xiêu kia của tên sắc lang khốn khiếp nọ.


Cả bọn tông sầm cửa mà vào, hai cánh cửa đập mạnh vào tường "RẦM" một tiếng rồi rớt ra luôn, thần tình của cả đám Ngự Thiên cứ như bắt gian kẻ thông dâm vậy. Dưới ánh mắt mơ màng mờ mịt chưa tỉnh ngủ của Hắc Sát cùng ánh mắt siêu cấp vô tội của tên kia.


Và điều đó thành công khiến cả bốn người Ngự Thiên nghẹn một cục lửa giận chi đành phải nuốt lửa giận của mình vào bụng tự mình chịu đựng.


Vì thế, hôm nay và mấy ngày kế tiếp trong bí cảnh luôn luôn có một cảnh tượng siêu cấp buồn cười là Hắc Sát trở thành trung tâm của bốn con người ăn no rỗi hơi đằng kia.


Cả bốn người vẻ mặt hung thần ác sát bao bọc xung quanh Hắc Sát không để cho kẻ nào đó có một khe nào để lọt vào cả. Đội phòng sói đã được phát huy mạnh mẽ, lúc nào cũng có người kè kè theo Hắc Sát không dư thừa một tia thời gian nào cả.


Cho nên, cái đội hình như vầy cứ duy trì mãi mỗi khi phải đi đâu đó hay đi dạo gì cũng vậy. Đến cả lúc ngủ, cả bốn người Ngự Thiên đều ôm gối và chăn sang chỗ Hắc Sát ngủ ké, ngủ trên giường không được thì ngủ dưới sàn.


Vì trận địa này, mà bốn người Ngự Thiên phải nói là hy sinh mãnh liệt, từ thân thể cho đến tinh thần đều luôn trong trạng thái đề phòng dê xồm cùng dâm tặc.


Đề phòng lang phải đề phòng mọi lúc, mọi nơi, mọi chỗ. Khi Hắc Sát đi vệ sinh thì cả đám rỗi hơi kia cũng bám theo thiếu chút nữa làm nó tạc mao trở mặt ngay tại chỗ rồi.


Tĩnh Kỳ thấy thế cũng không nhịn được mà buồn cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ "cái đám ca ca kia quả thật là đám dở hơi mà!!". Nhưng như vầy cũng rất đả kích hắn, bởi vì hắn đánh không lại bốn tên kia a.


Tĩnh Kỳ tuy tiếc nuối không thôi, nhưng nên chia ly với Hắc Sát lúc này rồi. Đợi không lâu nữa khi hắn trở nên thật sự cường đại thì cho dù là thần tiên đi chăn nữa cùng không thể ngăn cản hắn đến bên cạnh y được nữa.


Ôm theo tâm lý như vậy, Tĩnh Kỳ không một lời cáo biệt liền rời đi, bọn Ngự Thiên thấy vậy thì cực kỳ đắc ý vênh váo mà thảnh thơi nằm trên cây rung đùi nhìn.


Hắc Sát cũng không nói gì cả, chỉ là nó cảm thấy lòng mình hơi trống trải một chút mà thôi.


Cả đám ấu tể nguỵ long lại tiếp tục cuộc sống ăn không ngồi rồi của mình, nếu buồn chán liền đi xung quanh mà tìm mấy tên tu sĩ để phá phách bọn họ khiến cho bí cảnh không một ngày yên ổn.


Ở vùng đất hoang tàn, một nữ nhân đầy kiều mị nhưng cả người chật vật đầy vết thương vừa tỉnh lại, ả ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt tràn đầy oán độc mà nhìn về một phía của chân trời.


Cuối cùng dưới sự chờ mòn mỏi con mắt choá của đám ấu tể thì bí cảnh cũng tới lúc kết thúc, các ấu tể mừng rỡ như ong vỡ tổ mà chạy tán loạn ra khỏi bí cảnh. Không có dư thời gian để ngốc nữa, thèm đồ ăn sư phụ làm lắm rồi nha!!


Nếu để mấy tên tu sĩ cùng vào bí cảnh mà biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này nhất định sẽ phun ra một ngụm máu lăng tiêu mà thăng đi. Mấy tên đã thăng thì nhất định sẽ đội mồ sống lại rồi ói máu mà chết tiếp.


(Tu sĩ-chan: bọn ta liều mạng sống chết vì thứ gì a!!!!!)


Hoàn Ưu ở ngoài bí cảnh cũng lo lắng sốt vó lên, sợ các tiểu bảo bối phá nát bí cảnh rồi không ra được luôn thì nguy to.


Phải nói, Hoàn Ưu cực kỳ hiểu thấu về trình độ phá hoại cùng lực tàn phá của các đồ đệ yêu quý nhà mình rồi. Bọn nó mà im lặng hay yên tĩnh gì thì đó mới là nguy a, tu chân nát như chơi à!!


Rốt cuộc cũng thấy các bảo bối của mình xách hành lý lon ton chạy về, tảng đá chà bá trong lòng Hoàn Ưu rốt cuộc cũng được thả một cái đùng mà rơi xuống.


Trời phật phù hộ!!! Trời phật phù hộ a!!! Mong là không có quá nhiều người trúng phải độc thủ của các ấu tể nhà mình a!!


Hoàn thành mục đích của mình, Hoàn Ưu dắt các ấu tể từ biệt bằng hữu già của mình, rời đi Đạo Tông đi về phía Bắc nơi lãnh địa của các giao nhân và long tộc.


Đi thì đi, lão cũng đem các ấu tể của mình ra trải nghiệm thêm sự đời nhưng không được bỏ phế tu luyện a.


Đi ngang Bế Tư thành, nơi có hội đấu giá lớn nhất nhì tu chân, lão dự định cho các ấu tể đem vài thứ tụi nó không xài ra mà đấu giá vài lần cho biết này biết nọ với người ta. Cái gì cũng nên thử một lần cho biết nha, cho có kinh nghiệm đời.


Sẵn tiện, có thứ gì hợp mắt thì gom về luôn một thể, lão không thiếu tiền, các đồ đệ của lão càng không hề thiếu tiền.