Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 27




Sau mấy ngày tìm kiếm, các ấu tể cũng chỉ có thể tìm thêm được một phần máu chân long mà thôi.


Hoàn toàn không đủ cho cả năm người đều dùng, họ liền đem tặng phần máu đó cho Tĩnh Kỳ luôn. Bù lại bọn nó được một công pháp có thể tu luyện thần hồn của mình.


Đợi đến lúc tụi nó độ kiếp liền có thể tự biến thành long chân chính giống như cá chép vượt vũ môn vậy.


So với dùng máu chân long thì tự thân phấn đấu làm các ấu tể vui vẻ và hưng phấn hơn hẳn.


Bọn nó cũng mau quên đi tức giận phía trước rồi, nhưng Ngữ Ngôn và Mặc Uyên thì lại khác, bọn nó cứ canh cánh trong lòng mãi.


Nhưng lại không nói ra, dém nhẹm chuyện này vào lòng của mình. Bọn nó muốn gì thì chỉ có bọn nó hiểu.


Sau khi rời khỏi vùng đất hoang tàn cả đám lại dựa theo bản đồ mà đi kiếm đồ tốt trong bí cảnh.


Tĩnh Kỳ cũng không rời đi mà luôn luôn bên cạnh chăm sóc chiếu cố Hắc Sát. Đám huynh đệ cũng liếc liếc mắt chứ không lo gì nhiều cứ tưởng là bình thường thôi.


Ai bảo Hắc Sát ai cũng có thể thân thân thiết thiết làm gì. Chuyện như vầy cũng không lạ lẫm gì cho lắm.


Cho tới khi phát hiện sự thật thì cả đám khóc ra huyết lệ cũng không còn kịp nữa. Cải thảo đã bị trư củng đi mất rồi a.


Thế là ở trong bí cảnh Ngự Thiên mang cả nhà đi du lịch vòng quanh thuận tiện hái hái nhặt nhặt. Chủ yếu là năm con ấu tể đứng dòm một thằng ngoại lai đi hái.


Tĩnh Kỳ lúc đầu còn bị đả kích, đả kích liên tục riết ròi cũng chai, hắn đã hoàn toàn không thể nói gì với cái trình độ hung tàn của năm tên kế bên mình.


Giàu thì giàu nứt vách vậy mà thứ gì cũng thích giành giật với người khác, giành được rồi thì lại không thèm mà ném cho hắn.


Bộ hắn giống với mấy người đi thu nhặt rác phế phẩm sao?! Tĩnh Kỳ gào thét trong lòng, tâm tình hắn càng lúc càng vặn vẹo một cách điên cuồng.


Đi lòng vòng rồi cũng chán, cả đám ấu tể quyết định ở rừng hoa lam tĩnh định cư chờ cho đến khi bí cảnh đóng thì thôi.


Tĩnh Kỳ lại một lần nữa trố mắt với độ xa hoa của năm tên trước mặt. Hắn quả thật là muốn chửi thề dữ lắm rồi.


Hắn vừa xây xong cái căn nhà bằng gỗ thì bọn kia mỗi người mỗi toà cung điện long la lóng lánh chói mù mắt choá người nhìn luôn.


Nhìn năm toà cung điện nguy nga bên cạnh, lại nhìn nhìn căn nhà gỗ liêu xiêu của mình. Đè ép điên cuồng sắp trào ra dưới đáy mắt cùng khuôn mặt vặn vẹo của mình.


Tĩnh Kỳ mím môi đến bật máu, âm thầm hạ lời thề trong lòng, muốn đứng bên cạnh người kia ít nhất cũng không thể thua kém hắn.


Các ấu tể hoàn toàn không quan tâm về việc khoe của của bản thân. Hớn ha hớn hải đi ngủ, mặt trời chỉ vừa đứng bóng mà đã lăn ra ngủ.


Không biết tụi nó là nguỵ long hay là trư long nữa.


Ngủ cho say, tới tối lại không ngủ được, cứ trằn trọc mà lăn tới lăn lui trên giường. Một hồi lại tức tối trong người quyết định bắt chước Lý Bạch lết ra ngắm trăng sao chép thơ.


Đi đi ra chỗ đồng hoa lam tĩnh màu xanh trong trẻo kia, buổi tối nó lung linh còn rực rỡ hơn ban ngày vạn vạn lần.


Hắc Sát hai mắt không khỏi đầy say mê mà nhìn cánh đồng hoa huyền diệu đó. Bỗng nó phát hiện giữa cánh đồng có một nam nhân thần sắc đầy trầm ngâm mà nhìn trời kia.


Nhìn một lát, đang do dự có nên tiến tới chỗ đó chào hỏi hay không liền bị cặp mắt âm tàn của tên kia doạ cho chân mềm nhũn.


Rõ ràng tên Tĩnh Kỳ kia tu vi nhỏ nhoi lại yếu ớt, thứ gì cũng đếch có mà. Tại sao vừa nhìn nó một cái liền có thể hù doạ nó được chứ.


Trong đầu Hắc Sát liền chạy ra một dòng nhạc "Chọn con tim hay là nghe lý trí~~"


Tuy không cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng Hắc Sát vẫn nghe theo con tim mách bảo đi. Lý trí, lý trí là gì? Ăn được không? Bao nhiêu tiền một cân?


Trong lòng cũng thuận tiện khinh bỉ chính mình không có tiền đồ một chút. Nó đây là tội nghiệp nên mới qua đây thôi chứ không phải nó sợ đâu!! Thiệt đó, tin nó đi!!


Thấy thiếu niên kia cà thọt cà chòi, lết a lết a lết tè tè về phía mình với tộc độ mà huyền quy cũng phải cúi lạy kia.


Tĩnh Kỳ rất không nể mặt mà cười khẽ một tiếng, đi nhanh về phía trước kéo người thẳng vào lòng mình.


Hắc Sát bị kéo đột ngột mặt đập vào cơ ngực của người ta, rất không tiết tháo mà cọ cọ một chút cho đỡ thèm rồi mới ngẩng đầu tức giận.


Ai dè, liền bị một ánh mắt đầy biến thái của ai đó doạ cho nghẹn lời vào cổ họng. Xém chút nữa tự mình nghẹn chết mình rồi.


Tiểu nguỵ long của nhà chúng ta liền cứ thế mà cứng đờ cho người ta ôm trong lòng có cho vàng cũng ứ dám phản kháng lại.


Cảm nhận cơ ngực cùng cơ bụng của người nào đó, Hắc Sát cố gắng kiềm chế nụ cười ngu của mình lại, miệng cũng bậm chặt lại chỉ sợ sơ ý liền chảy nước miếng ra làm mất mặt tổ tông dòng họ nhà nguỵ long thôi.


(Tổ tông nhà nguỵ long: tụi bây còn mặt để mất hả!!)


Hai người cứ im lặng mà ôm ấp nhau như thế không để ý tới thời gian hay không gian nữa.


Cũng không hay biết gì, ở một gốc cây gần đó có một nam nhân cả khuôn mặt âm trầm, hai mắt toả ra sát khí hừng hực.


Vẻ mặt không một tia biểu tình kia mà miệng lại cắn chặt ống tay áo của mình mà nghiến răng nghiến lợi.


Mụ đản, dám câu dẫn đệ đệ nhà ông!!! Á à, mày gan!! Mày chờ đó cho ông, quân tử báo thù mười năm chưa muộn a!!


Ngự Thiên cả khuôn mặt như muốn đóng băng mà nhìn cái cảnh trước mắt.


Trời mới biết, hắn bỗng dưng nổi hứng muốn đi tè ngoài trời cho mát liền gặp phải cái cảnh chói loà mắt cẩu này!!


Nhìn thế nào cũng là tên kia câu dẫn đệ đệ nhà mình mà, nhìn mặt muốn phản kháng lại không dám phản kháng của nó kìa!!


Đệ đệ nhà ta thật đáng thương mà, vì mặt mũi đệ đệ hắn mới không xông lên, nếu không nãy giờ tên khốn nạn kia bị hắn phanh thây ra trăm mảnh cho heo ăn rồi.


Không đúng, heo cũng không thèm ăn loại người như hắn a!! Đệch, còn ôm nữa, mau bỏ bàn tay thối của ngươi ra!!


Rốt cuộc nhìn không nổi nữa, Ngự Thiên nhanh chân chạy trở về. Lôi mấy đứa còn ở trong chăn kia ra, nhanh chóng thành lập đội phòng sói mới được.


Sẵn tiện đập con sói kia liệt giường luôn càng tốt, phải mau chóng truy cập lại kiến thức cho tiểu Hắc mới được.


Ôm mớ bòng bong trong đầu Ngự Thiên xông thẳng lại chỗ của Phong Vũ mà nắm đầu hắn xoay như dế.


Còn hai đương sự trong cuộc thì chẳng biết chuyện gì sắp và sẽ ập đến cả. Bị ôm đến cả người nóng hôi hổi, Hắc Sát cả người đều không hảo.


Giãy dụa vài lần, dưới ánh mắt tiếc nuối của Tĩnh Kỳ rốt cuộc nó cũng được giải phóng khỏi cái nói săn chắc mê người kia rồi.


Thiệt là thử thách người ta quá mà, chưa quen gì hết đã ôm ấp rồi. Người ta có nói mình dễ dãi quá không trời.


Nhưng mà nam nhân bá đạo này ta thích a, về kêu sự phụ đóng gói mang theo cho mình a.