Sau khi nói chuyện với Mạc Tử Hiên, Shizuka không khỏi lắc đầu bất lực trước cậu em này. Nhưng khi nghĩ tới sắp phải về nhà đối mặt với những con người đó, quả thật cô rất nhức đầu.
- Cô chủ! Có cần gọi trước về biệt thự nói người ở đó chuẩn bị trước không ạ? - Tài xế lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
- Không cần thiết! - Shizuka chỉ đơn giản nói ra 3 chữ, giọng điệu lạnh lùng so với lúc nói chuyện điện thoại quả như 1 con người khác.
Tiếng chuông điện thoại đổ lên. Shizuka nhấc máy. Cô chưa kịp lên tiếng thì từ đầu bên kia đã vang lên 1 giọng nói lanh lảnh mà dịu dàng - Chị hai!
- Tử Ngọc? - Shizuka lên tiếng hỏi và cũng như đang khẳng định rằng đó là em gái của mình Mạc Tử Ngọc.
- Chị, chị đang ở đâu thế? Em vừa về nước. Em nhớ chị lắm đó. Chị có nhớ em không? Đố chị em mua quà gì cho chị đi? Em biết chị sắp đi rồi, em không lỡ rời xa chị, em muốn gặp chị!
Trước một Mạc Tử Ngọc đang thao thao bất tuyệt, Mạc Tử Ninh vẫn rất kiên nhẫn:
- Chị đang trên đường về biệt thự. Chị cũng rất nhớ em. Còn về quà chắc lại 3 cái thứ nước hoa, mĩ phẩm chứ gì! Còn nữa chẳng qua chị chỉ là đi Trung Quốc 1 thời gian, em có cần phải làm như chị đi chiến trường không vậy!
- Hì hì, em vừa từ Nhật về Mĩ, thì chị lại đi Trung Quốc. Ôi! Thật là! Mà sao chị tài vậy? Biết được em sẽ mua mĩ phẩm cho chị.
- Chị đi guốc trong bụng em rồi. Muốn gặp chị thì về biệt thự, 9h chị phải lên máy bay rồi.
- Dạ! Em về ngay.
Kết thúc cuộc gọi thì xe cũng vừa lúc lăn bánh bào sân biệt thự. Một căn biệt thự màu trắng quen thuộc hiện ra trước mắt Shizuka. Cô hít thở thật sâu rồi bước xuống xe đi vào biệt thự.
- Cô chủ đã về - Thím Lê từ biệt thự chạy ra cung kính chào hỏi cô rồi than vãn - Thật lâu cô mới trở lại biệt thự. Haiz! Đã 3 năm rối mà.
- Chào thím, thím vẫn khỏe chứ? - Shizuka mỉm cười hỏi lại. Đối với vị quản gia này cô luôn nhất mực kính trọng như đối với bố mẹ vậy.
- Khỏe!Khỏe! Khỏe. Nhìn thấy cô tôi đang ốm cũng khỏe ra. Ha ha. Mau vào nhà đi.
- Vâng!