Đường Blue Ridge Parkway, quận Carolinas và Virginia, nước Mĩ.
Blue Ridge Parkway là con đường đẹp nhất nước Mĩ, bắt đầu ở công viên quốc gia Shenandoah, thuộc tiểu bang Virginia kéo dài xuống tận công viên quốc gia Great Smoky Mountains của tiểu bang North Carolina. Nó nổi tiếng về cảnh đẹp tự nhiên. Blue Ridge Parkway đẹp nhất là đi vào mùa lá đổi màu. Thường thường mỗi năm chỉ khoảng chục ngày là đỉnh điểm của các màu lá khác nhau.
Rất may là Tư Đồ Lăng Tuyết lại đi qua đây đúng vào thời điểm đó.
Trời đã nhá nhem tối nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn sáng rõ. Gió thu mát mẻ thổi qua, lùa vào trong xe, khiến cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vốn dĩ có một hợp đồng mua bán vũ khí của nhà Tư Đồ đã trì trệ khá lâu chưa được giải quyết, nay Tư Đồ Lăng Tuyết vừa vặn quay trở lại Mĩ liền đích thân xuất trận xử lí. Hai bên đối tác hẹn gặp nhau ở Carolina, ngồi họp ba tiếng đồng hồ mà kết quả vẫn chưa đi đến đâu.
Bây giờ được hòa nhập trong thiên nhiên thế này khiến cho tâm tình cô thả lỏng không ít.
Bất ngờ, điện thoại của cô trong túi rung lên. Tư Đồ Lăng Tuyết lấy ra, lại nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì không tự chủ được khẽ cười.
"Liệt, em đây!" Vâng, giọng điệu của những kẻ đang yêu nhau mặn nồng là đây.
"Ừm, em sắp đi hết địa phận Virginia rồi. Có lẽ hơn nửa giờ nữa sẽ về tới Washington. Được rồi, sẽ về..."
Đoàng!
Một tiếng nổ khiến cho Tư Đồ Lăng Tuyết giật mình. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc này chính là...
Có sát thủ!
Quả nhiên, từ trong gương chiếu xuất hiện ba chiếc xe đen đang lao tới đây.
Đầu kia điện thoại dường như cũng nghe thấy tiếng súng, dồn dập hỏi có chuyện gì. Tư Đồ Lăng Tuyết nói dối chấn an hắn rồi nhanh chóng cúp máy.
"Thần Thâu, bật bản đồ định vị, chuyển sang chế độ tự động lái. Còn có, lấy súng cho ta." Tư Đồ Lăng Tuyết cao giọng nói với siêu máy tính của mình.
"Vâng thưa chủ thượng!" Siêu máy tính vừa dứt lời, chế độ tự động lái đã được khởi động. Trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết đã xuất hiện một khẩu súng ngắn Kimber Custom 1911. Cô nhanh chóng lắp đạn. Cả thân trên nhoài qua cửa sổ.
"Chủ thượng, hiện tại gió đang ngược hướng bắn của ngài. Khả năng trúng mục tiêu không cao đâu. Hơn nữa khoảng cách của chúng cũng khá xa, ngài lại không có ống ngắm. Chủ thượng, hay là chúng ta chạy trước." Siêu máy tính lo lắng kêu lên.
"Không cần. Ngươi giữ chắc tay lái. Hôm nay đích thân ta sẽ xử lí chúng." Tư Đồ Lăng Tuyết giữ vững trọng tâm. Mắt trái nhắm chặt lại, để cho mắt phải trở thành ống ngắm. Tay nhanh chóng mở chốt súng. Và...
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên. Hai bánh trước của chiếc xe dẫn đầu bị Tư Đồ Lăng Tuyết bắn trúng, khiến cho cả chiếc xe mất lái, đâm sầm vào hàng rào bảo vệ. Rồi bắt đầu bốc cháy.
Hai chiếc xe phía sau vượt qua nó, tiếp tục truy đuổi.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhếch môi hừ lạnh.
Sát thủ không hổ là sát thủ. Đồng đội bị nạn cũng không thèm quan tâm ngó ngàng, bản tính máu lạnh ngàn năm cũng không đổi được.
"Thần Thâu, bật camera phía sau lên. Tập trung tránh đạn của chúng."
Sát thủ trong hai chiếc xe lại tiếp tục ngắm bắn. Tuy nhiên, người thì sao có thể so với máy. Thần Thâu điều khiển chiếc xe tránh né tất cả những viên đạn kẻ địch bắn tới. Trong khi đó, Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục bắn chết hai tên sát thủ trong chiếc xe thứ hai và thứ ba.
Cô im lặng nhìn hai tên sát thủ đã chết trong hai chiếc xe ấy.
Sát thủ chính là như vậy. Là những kẻ giúp người trong hắc đạo có được quyền lực. Nhưng cũng là những con cờ để họ mặc sức sai bảo, dù sống dù chết thế nào cũng không ai quan tâm.
Tư Đồ Lăng Tuyết thu người dựa vào ghế lái. Bụng dưới lúc này đột nhiên quặn đau.
Không phải chứ, lẽ nào là bà dì đến? Đừng đùa, lại chọn đúng lúc này mà đến sao?
Đoàng!
Trong lúc Tư Đồ Lăng Tuyết còn đang khó chịu thì một tiếng nổ nữa lại vang lên.
"Chủ thượng, không xong. Chúng ta bị tập kích." Siêu máy tính đột nhiên kêu lên.
Ngay sau đó, chiếc xe cũng bị mất lái, bắt đầu chao đảo.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn ra bên ngoài. Trong rừng cây vàng rực lóe lên một tia chấm đỏ.
Khỉ thật, vậy mà lại còn có cả bắn tỉa!
Chỉ là...
Rầm!
Chiếc xe lao thẳng vào hàng rào bảo vệ. Va đập rung chấn làm trước mắt Tư Đồ Lăng Tuyết hoa lên. Cả người trong chốc lát chìm vào vô thức. Máu từ trên thái dương chảy xuống.