Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 23: Đối với em nhất kiến chung tình




Sáng sớm hôm sau, những tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính trong suốt, chiếu lên đôi nam nữ đang nằm trên chiếc giường màu trắng tinh khôi.


Một tia nắng nghịch ngợm chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ Lăng Tuyết.


Cô hơi nhíu mày. Sau đó, đôi mắt lam chậm rãi mở ra.


Tư Đồ Lăng Tuyết dụi dụi mắt, y như một con mèo lười.


Phần thắt lưng có chút nặng, đôi mắt từ từ di chuyển xuống, lại nhìn thấy một cánh tay tráng kiện của đàn ông đặt lên eo. Cô thầm sợ hãi kêu lên, cơ thể lơ đãng dán vào một vòm ngực rắn chắc như pho tượng.


Tư Đồ Lăng Tuyết cả kinh, quay đầu lại, lại bị động tác khép chặt vòng ôm của người đàn ông làm sợ chết khiếp.


Sau khi mắt cô hoàn toàn thu hết gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia, Tư Đồ Lăng Tuyết mở trừng mắt, Hiên Viên Liệt! Sao cô lại nằm trên cùng một chiếc giường với Hiên Viên Liệt?


Đưa tay lên day day hai huyệt thái dương, Tư Đồ Lăng Tuyết liền chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua.


Hôm qua, cô cùng Hiên Viên Liệt đến Hạ gia dự tiệc. Sau đó, vì chuyện của Hạ Kiều Kiều mà cô đòi hắn cùng về. Rồi cô suýt nữa bị xe ô tô đâm phải. Cô được hắn đưa về Hiên Viên gia tộc. Rồi cô đòi hắn ngủ lại với cô...


Càng nhớ lại, khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết càng hồng.


Trời ạ! Bản thân thế mà lại to gan như vậy!


Sao cô có thể làm ra chuyện như vậy hả trời?


Nhưng mà hôm qua chỉ là do bản thân quá sợ hãi thôi mà. Không có gì phải lo cả.


Bình tĩnh. Tuyệt đối bình tĩnh.


[...]


Sau khi an ủi tâm hồn bé nhỏ bằng một lí do rất chính đáng, Tư Đồ Lăng Tuyết liền bình tĩnh trở lại.


Lúc này, cô mới có thể ngắm khuôn mặt của Hiên Viên Liệt thật kĩ.


Nói thật, ngoại hình của Hiên Viên Liệt cực kỳ đẹp trai. Trong sự khôi ngô mang theo vẻ khỏe mạnh cùng cương nghị không thể xem thường. Nhất là đôi mày kiếm, cho dù là hơi nhíu lại cũng thu hút sự chú ý của người ta. Sống mũi còn thẳng hơn giới tính của cô. Đôi môi mỏng hơi mím lại.


Một bộ dáng của hắn chắc chắn sẽ khiến cho phụ nữ thần hồn điên đảo.


Thật đúng là nam nhan họa thủy!


Tư Đồ Lăng Tuyết khẽ thở dài, lại vươn tay sờ lên đôi môi mỏng của Hiên Viên Liệt, thì thầm bên tai hắn: "Người ta thường nói 'môi mỏng bạc tình'. Vậy còn anh thì sao?"


Vừa dứt lời thì đầu ngón tay lại có chút ẩm ướt.


Tư Đồ Lăng Tuyết giật mình, vội vàng rút tay lại.


Đôi mắt hiện lên sự cảnh giác, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ kia.


Hai con mắt của Hiên Viên Liệt chậm rãi mở ra. Đôi môi mỏng câu lên một nụ cười yêu nghiệt.


"Không nghĩ tới, đầu ngón tay của em cũng có vị ngọt ngào như vậy!" Hắn mở miệng trêu chọc cô.


Tư Đồ Lăng Tuyết thoáng đỏ mặt, nhưng ngay sau đó lại chuyển sang giận dữ.


Cô vớ luôn cái gối bên cạnh, nện vào đầu Hiên Viên Liệt: "Ngọt ngào cái đầu anh ấy! Sáng dậy liền chỉ biết trêu chọc người khác thôi."


Hiên Viên Liệt bị đập vào mặt cũng chẳng dễ chịu gì. Khó khăn lắm, hắn mới lôi được cái gối ra khỏi tay Tư Đồ Lăng Tuyết: "Em làm sao thế? Mới sáng đã bày trò mưu sát chồng là muốn gì đây?"


"Đừng vớ vẩn. Ai là vợ của anh chứ?" Tư Đồ Lăng Tuyết thẹn quá hoá giận.


"Chính là em đó." Hiên Viên Liệt chỉ chỉ vào cô.


Tư Đồ Lăng Tuyết tức đến hộc máu. Sao tên này lại có thể mặt dày y chang Hiên Viên Ngạo Thiên vậy trời?


Đúng là cha nào con nấy.


Thấy mặt cô đã đen như đít nồi, Hiên Viên Liệt lên tiếng dỗ dành: "Được rồi. Em cũng đừng tức giận nữa!"


Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn không thèm để ý đến hắn.


Hiên Viên Liệt buồn cười nhìn cô hồi lâu, đang nghĩ xem có cách gì để cô nguôi giận.


Bất chợt, đôi mắt Hiên Viên Liệt lóe lên một tia sáng kiến.


Hắn đem Tư Đồ Lăng Tuyết ôm vào lòng, ở bên tai cô, thì thầm nói: "Vừa nãy em hỏi anh cái gì ấy nhỉ?"


Tư Đồ Lăng Tuyết còn đang tức giận. Nghe hắn nói thế, khuôn mặt liền thoáng đỏ: "Em có hỏi gì đâu?"


"Thật thế sao?" Hiên Viên Liệt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Nhưng mà anh lại nghe rất rõ. Cái gì mà môi mỏng bạc tình, rồi thì anh có như thế không."


Khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết đỏ như quả cà chua chín. Ôi, thật đúng là xấu hổ muốn chết mà! Sao cô lại bâng quơ nói mấy câu vớ vẩn như thế chứ!


Ở trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của Hiên Viên Liệt.


Cằm cô bị hắn nâng lên, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.


"Muốn nghe câu trả lời của anh không?" Hiên Viên Liệt hỏi cô.


Tư Đồ Lăng Tuyết không nói gì, chỉ nhìn hắn trân trân, như trốn tránh, lại như chờ đợi.


Hiên Viên Liệt cũng nhìn cô hồi lâu. Sau đó, liền vùi đầu vào hõm cổ của cô.


Cắn nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp, hắn nói khẽ: "Anh sẽ không bao giờ bạc tình, cũng sẽ không đa tình, mà chỉ có chung tình. Là đối với một mình Tư Đồ Lăng Tuyết em...nhất kiến chung tình."