Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 1: Trả thù




Đêm tối thật là lạnh lẽo. Bóng đêm rộng lớn bao trùm lên khắp khu rừng hoang vắng. Thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú vang lên làm cho người ta cả thấy sợ hãi không thôi. Thế nhưng, điều đó vẫn chưa phải là tất cả . Trong một cô nhi viện gần đó, một cảnh tượng khủng khiếp và kinh hãi hơn thế đang diễn ra.


Trong một căn phòng tồi tàn nhỏ bé ở cô nhi viện, mùi máu tươi lan tỏa khắp không khí. Cảnh tượng kinh khủng trong phòng khiến người ta không rét mà run. Một đám trẻ con tầm chín, mười tuổi, có vài đứa lớn hơn đang sợ hãi co rúm trong một góc phòng. Chúng đưa đôi mắt kinh hoàng nhìn vị bảo mẫu của mình. Bảo mẫu của chúng, một người đàn bà trung niên béo mập đang nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, vật vã vì đau đớn. Trên bụng bà ta xuất hiện một vết rạch lớn, cực sâu, làm cho máu chảy ra không ngừng, phun đầy lên mặt đất. Miệng bà ta run cầm cập. Đôi mắt hoảng sợ nhìn người trước mặt.


Đứng trước bà ta là một cô bé tầm tám tuổi. Nếu nhìn vào cô bé này thì từ đầu tiên để hình dung cô chính là...cực kỳ xinh đẹp. Cô sở hữu mái tóc dài ngang lưng đen nhánh, khuôn mặt trái tim, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng như tuyết và đôi mắt lam thanh thuý. Trông cô bé ấy tựa như một thiên sứ đáng yêu.


Chỉ là, trên khuôn mặt thiên sứ này lại là một nụ cười ma quỷ, lạnh lẽo đến thấu xương. Trên đôi tay bé nhỏ là một con dao găm sắc nhọn, sáng loáng dính đầy máu tươi. Cô cúi người xuống , đưa tay nâng cằm người bảo mẫu lên. Thấy được khuôn mặt sợ sệt của bà ta, ý cười trên môi cô càng đậm, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Dì Dung yêu quý của tôi, hai năm này, những hành hạ của dì cùng đám nhóc ngu xuẩn kia đối với tôi, em trai tôi và cả Linh Linh nữa, chắc cũng đã đến lúc hoàn trả đầy đủ rồi nhỉ?"


"Mà...mày muốn là...làm gì?"


Người bảo mẫu gắng gượng hỏi lại, một tay đè lên vết thương đang không ngừng chảy máu, vẻ mặt nhăn lại vì đau đớn. Bà ta thật không dám tin rằng, đứa trẻ luôn ngoan ngoãn cam chịu mọi hành hạ cùng sai khiến của bà ta cũng có lúc đáng sợ như vậy. Con nhóc cầm một con dao găm nhọn hoắt, không chút lưu tình mà đâm vào bụng bà ta. Bà ta đã nuôi nó hai năm lại tuyệt không thể phát hiện ra nó ngoan tuyệt và đáng sợ như thế này. Ngoan cường ẩn nhẫn, ra tay tuyệt tình. Nó cư nhiên có thể giết người mà mặt vẫn không đôi sắc.


Mặt của người bảo mẫu càng ngày càng trắng bệch, ý cười trong mắt của cô bé cũng càng ngày càng sâu. Cô cúi đầu xuống , giọng nói lạnh băng, từng chữ từng chữ vang lên bên tai bà ta: "Tôi muốn bà dùng mạng để trả cho những đau đớn mà chúng tôi phải chịu. Đau đớn của tôi, của Linh Linh và của Tiểu Vũ - em trai tôi. Hôm nay bà phải hoàn lại tất cả những thứ đó."


Cô bé gằn từng tiếng: "Tôi sẽ giết bà."


"Đừng, dì xin con. Tiểu Tuyết, con đừng làm vậy. Dì sẽ không đối xử với các con như vậy nữa. Dì hứa đấy!" Bà ta khẩn thiết cầu xin cô. Bà ta còn chưa muốn chết đâu.


"Hối hận sao?" Tiểu Tuyết cười mỉa mai. Đáy mắt lạnh lẽo y như Tu La địa ngục.


"Đúng vậy. Dì hối hận rồi. Con tha cho dì đi." Bà ta nắm lấy tay cô. Ánh mắt thảm thương nhìn cô để cầu xin một chút lòng nhân từ của cô. Nhưng đáng tiếc là bà ta cầu xin nhầm người rồi. Vốn dĩ bản chất máu lạnh, lại hành hạ không thể phản kháng mấy năm nay , đau đớn phải chịu đựng đã biến Tiểu Tuyết thành một ác quỷ đội lốt người. Mà ác quỷ thì làm sao có tình người được đây. Tuy vậy, Tiểu Tuyết vẫn mỉm cười rực rỡ với bà ta, nói: "Dì Dung à, người làm sai mà biết hối hận là rất tốt. Nhưng mà..."


Nói đến đây, nụ cười của cô tắt ngấm: "Hối hận cũng đã muộn rồi."


Dứt lời, cô vung dao lên. Một phát chém xuống chặt đứt yết hầu của người bảo mẫu. Máu từ cổ bà ta phun ra tung toé. Hai mắt trợn lên rồi tắt thở. Tiểu Tuyết dẫm lên thi thể to béo của bà ta, đi về phía đám trẻ đang co rúm lại trong góc phòng...


Sau đó, chỉ thấy những tiếng hét thê lương của trẻ con vang vọng khắp khu rừng. Tiểu Tuyết bước ra khỏi căn phòng đầy xác chết kia. Cô dựa lưng vài cánh cửa đã đóng, đôi mắt lặng lẽ nhìn con dao nhỏ từng giọt máu xuống nền gỗ mục.


Ác mộng suốt hai năm trời cuối cùng cũng kết thúc rồi!


Hai năm chịu đựng cũng có ngày tự do!


[...]


Diệp Lăng Tuyết đẩy cửa một căn phòng cuối hành lang. Bên trong phòng là hai đứa trẻ, một trai một gái đang ngồi. Đứa bé gái có mái tóc nâu đen, khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt đen to tròn. Đó là em gái nuôi của Diệp Lăng Tuyết – Tô Linh Linh. Còn đứa bé trai thì sở hữu một khuôn mặt với ngũ quan giống Diệp Lăng Tuyết như đúc. Đứa bé này chính là em trai sinh đôi của cô – Diệp Dạ Vũ.


Thấy Diệp Lăng Tuyết vừa bước vào, Diệp Dạ Vũ liền hỏi:


"Chị, bọn họ sao rồi?"


"Đều đã chết cả rồi." Diệp Lăng Tuyết đáp lại trong khi đang thu dọn một số thứ cần thiết vào trong một chiếc balo.


"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lần này lại là Tô Linh Linh hỏi.


"Trước mắt thì cứ phải dời khỏi đây đã. Đừng quên là ngày mai đám người kia sẽ đến lấy hàng. Hơn nữa chị tin là ba đã có sắp xếp rồi." Diệp Lăng Tuyết kéo khoá balo lên. "Đi thôi." Cô quay sang nói với Diệp Dạ Vũ và Tô Linh Linh.


Ba người rời khỏi phòng, băng qua hành lang dài, đi khỏi cô nhi viện. Nhưng khi vừa ra đến cửa thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng họ:


"Những người trong kia là do cháu giết?"