Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 87: Trị mặt




Edit: ༄༂Mun༉

Lòng bàn tay Bích Hoàn che lại máu chảy không ngừng, nghe Mục Chỉ Lan nói vội vàng gật gật đầu sau đó nhanh chóng đứng dậy nói: “Được, tiểu thư, ta lập tức đi liền.” Sau khi nói xong vội vàng xoay người rời đi, Mục Chỉ Lan không thấy Bích Hoàn lúc xoay người trong nháy mắt trong mắt lạnh lẽo cùng trào phúng.

Phong Yên đem tờ giấy nhỏ trong bồ câu đưa thư của Mân di giao cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca không cần xem liền đã biết là nội dung gì, Phong Yên cũng đoán được liền hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự phải trị mặt nàng sao?”

Mục Thanh Ca giơ lên một tia ý cười, ý bảo Phong Yên đem ngọn nến lại đây, sau đó đem tờ giấy nhỏ để trêи ánh nến thiêu đến không còn một mảnh, “Có tiền không kiếm cũng không phải là tính cách của ta.”

“…” Này tiểu thư, thật sự không phải vấn đề tiền được không?

Thanh Tuyền cung.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở ghế trêи chậm rãi phẩm trà, mà Phượng Nguyệt Minh lại tùy ý ngồi ở trêи giường, Hoàng Hậu nhìn mắt nhi tử nói: “Chuyện ở tiệc mừng thọ Mục tướng, mẫu hậu cũng đã nghe nói.”

“Hài nhi thật là…biết vậy chẳng làm, không nghĩ tới Triệu di nương cư nhiên là loại người này, còn…Mục Chỉ Lan.” Hắn chỉ cần tưởng tượng đến mặt Mục Chỉ Lan, liền cảm thấy ghê tởm đến không được, có đôi khi nằm mơ gặp ác mộng, mình ôm Mục Chỉ Lan có một khuôn mặt như vậy, mỗi khi đều bừng tỉnh dậy.

Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ mấy chục năm, làm sao lại nhìn không thấu Tướng phủ diễn trò gì, chỉ cần suy nghĩ tinh tế liền biết cái này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Triệu Mẫn Thanh bất quá chỉ là tự làm tự chịu, mà mặt Mục Chỉ Lan…ánh mắt Hoàng Hậu mang theo lạnh lẽo, “Mẫu hậu đã sớm nói với ngươi, cách Mục Chỉ Lan xa một chút, ngươi dù cho cưới không được Mục Thanh Ca, cũng không cần vọng tưởng cưới Mục Chỉ Lan, nàng không xứng.”

“Nhi thần tuân theo mẫu hậu dạy dỗ.”

“Như thế xem ra bản lĩnh Mục Thanh Ca cũng không phải một chút, một nữ nhân như vậy chỉ sợ ngươi khó có thể nắm giữ a, bất quá, Minh nhi, ngươi nhất định phải nghe mẫu hậu, nếu cưới không được Mục Thanh Ca cũng nhất định không thể để cho người khác được nữ nhân này.” Trong lời nói Hoàng Hậu giấu giếm sát ý, Mục Thanh Ca nữ nhân này nếu không thể trở thành người bên này, về sau tất nhiên là mối họa.

Phượng Nguyệt Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu trong mắt sát khí, đột nhiên nghĩ đến Mục Thanh Ca, một nữ nhân như vậy, mình thật sự nhẫn tâm xuống tay sao? Tay phía dưới áo Phượng Nguyệt Minh nắm thật chặt, “Mẫu hậu, nhi thần đã biết, bất quá thời điểm ở tiệc mừng thọ nhi thần phát hiện Mục tướng tựa hồ cố ý đem Thanh Ca dẫn tiến với Dịch Thủy Hàn.”

Nghe được lời này, Hoàng Hậu nguyên bản hơi hợp đôi mắt đột nhiên trợn to: “Ngươi xác định?”

Phượng Nguyệt Minh gật gật đầu, Hoàng Hậu đứng lên suy đoán nói: “Khó trách, khó trách đã nhiều ngày Mục tướng luôn cố ý vô tình mời Dịch Thủy Hàn làm khách, nguyên lai hắn cư nhiên còn có quyết định này, thật là tâm tư không đơn giản a, Mục Nguyên, nhất phẩm trọng thần trong triều, cơ hồ nắm giữ việc lớn nhỏ thích hợp trong triều, mà Dịch Thủy Hàn sinh ra ở tướng môn, nhất môn trung liệt, cò bị phong là thường thắng tướng quân, Nam Sở có thể có an bình như vậy, cũng là dựa vào Dịch gia, nếu Mục tướng cùng Dịch gia liên hôn…”

Hoàng Hậu nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp, nếu như thật sự liên hôn, vậy Mục Nguyên nếu muốn đến thăm quả thực chính là dễ như trở bàn tay, Hoàng Hậu có thể nghĩ đến, Phượng Nguyệt Minh tất nhiên cũng nghĩ đến, “Mẫu hậu, Mục tướng, Dịch Thủy Hàn đều trung thành với phụ hoàng, bọn họ hẳn là sẽ không đến thăm đi?”

Hoàng Hậu lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản, tuy rằng bọn họ hiện tại trung thành với Hoàng Thượng, nhưng về sau bất luận kẻ nào đều không thể tưởng được, càng không có người biết Mục tướng rốt cuộc có tâm đến thăm hay không, bất quá ngươi có thể yên tâm, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh, đế vương trời sinh tính đa nghi, hắn sao có thể đồng ý việc hôn nhân như vậy.”

Phượng Nguyệt Minh gật gật đầu, “Nhưng mà Mục tướng luôn luôn hiểu phụ hoàng nhất, lần này tại sao lại làm như vậy?”

Hoàng Hậu đột nhiên xoay người nhìn về phía Phượng Nguyệt Minh, đúng vậy, nàng cư nhiên đã quên bản chất sự việc, Mục tướng có thể có ngày hôm nay thứ nhất là bởi vì bản lĩnh hắn, thứ hai là bởi vì Hoàng Thượng đề bạt, mười mấy năm qua hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, cũng trung thành với Nam Sở, hắn không có đạo lý sống sờ sờ ở trong lòng Hoàng Thượng cắm một cái cây.

Vậy cũng chỉ có hai cái khả năng, thứ nhất là Mục tướng muốn phản kháng Hoàng Thượng, bất quá khả năng này hẳn là rất nhỏ, thứ hai là…

chuyện này nguyên bản chính là Hoàng Thượng bày mưu đặt kế, Hoàng Hậu đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nếu thật là Hoàng Thượng bày mưu đặt kế, hắn rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?

Hoàng Thượng không có đạo lý dưỡng hổ vì hoạn a, Hoàng Hậu phát hiện gần nhất mấy năm nay nàng càng ngày càng nhìn không hiểu vị đế vương này.

Mà Mục Thanh Ca bên này đã chuẩn bị tốt trị mặt cho Mục Chỉ Lan, nàng tất nhiên sẽ không trực tiếp đến Tướng phủ trị liệu cho nàng, mà để Mục Chỉ Lan đến biệt viện Tướng phủ, Mục Chỉ Lan ngồi ở trong biệt viện khẩn trương đến không được, nàng hỏi: “Bích Hoàn, ngươi nói Bán Hạ thật sự có bản lĩnh trị liệu tốt mặt ta không?”

Bích Hoàn an ủi nói: “Tiểu thư, ngươi yên tâm đi, Bán Hạ công tử này y thuật cao siêu, nhất định có biện pháp, nếu không hắn sao có thể đạp ứng, hơn nữa Bích Hoàn nghe nói chỉ cần là việc Bán Hạ công tử đáp ứng liền không có làm không được, tiểu thư, cứ việc yên tâm.”

Mục Chỉ Lan gật gật đầu, trong lòng thoáng an tâm, nàng nhẹ nhàng phất gương mặt mình, chỉ cần mỹ mạo nàng khôi phục, nàng liền có cơ hội xoay người, tuy rằng nàng không có thân phận cao quý như Mục Thanh Ca, nhưng nàng lại có mỹ mạo mà Mục Thanh Ca vĩnh viễn kém xa nàng.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra.

Lúc Mục Chỉ Lan thấy người tới, hai tròng mắt mang theo chấn động, nàng tự cho là gặp qua mỹ nam vô số, trong đó dung mạo Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần thượng tầng nhất, lại không có nghĩ đến hiện giờ thấy Bán Hạ cư nhiên cũng mê muội, nàng tất nhiên nghe qua trong lời đồn Bán Hạ công tử tuấn mỹ vô song, người bị hắn mê đảo vô số kể, lại không có nghĩ khuôn mặt như vậy cư nhiên có thể hoàn mỹ đến tận đây, hơn nữa tướng hút nam hút nữ, nam trang tuấn mỹ vô song, nếu đổi thành nữ trang sẽ phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành thế nào a.

Thời điểm Mục Chỉ Lan nhìn thấy Bán Hạ nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn là nam tử, nếu là nữ tử, thật là không thể tin được a.

“Ngài chính là trích tiên Bán Hạ công tử sao?” Mục Chỉ Lan được Bích Hoàn nâng chậm rãi đứng dậy, ngữ khí ôn nhu, ánh mắt nhu hòa.

Bởi vì thấy chiến tích ở chung với Mục Chỉ Lan, cho nên Mục Thanh Ca hôm nay cố ý trang điểm một phen, có lẽ Mục Chỉ Lan nhận không ra, nhưng thông minh như Bích Hoàn khả năng sẽ nhìn ra cái gì, mà Mục Thanh Ca không thể đủ tin tưởng Bích Hoàn, cho nên cố ý đem hơi thở trêи người dùng một loại gói thuốc che lấp, cũng không để Phong Yên hoặc Lăng Phong đi theo, hôm nay trợ thủ của nàng là Uẩn Cơ.

Mục Thanh Ca khẽ gật đầu, “Mục tiểu thư.”

Mục Chỉ Lan hơi hơi mỉm cười, “Còn thỉnh Bán Hạ công tử trị liệu mặt cho ta, nếu xong việc tất có hậu tạ, đại ân Bán Hạ công tử Chỉ Lan chắc chắn cả đời khắc trong tâm khảm.” Nếu Mục Chỉ Lan biết người đứng trước mặt chính là Mục Thanh Ca mình hận ngứa răng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

“Mục tiểu thư bắt mạch bên này.” Mục Thanh Ca ngồi xuống, sau đó làm cái thỉnh thế với Mục Chỉ Lan.

Mục Chỉ Lan vui vẻ gật gật đầu, thời điểm thấy người phía sau Mục Thanh Ca sắc mặt khẽ biến, nàng biết Uẩn Cơ, biểu ca nàng chính là quỳ gối ở dưới váy cô ta, nàng còn nhớ rõ biểu ca không ngừng một lần ở bên tai mình nhắc nữ nhân này, nói cái gì mà mạo mỹ thiên tiên, nữ tử như vậy mới có thể là nhị mỹ chi nhất kinh đô, lại không biết chạm đến nghịch lân Mục Chỉ Lan.