Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 67: Uyên ương tắm




Edit: ༄༂Mun༉

“Một người cái gì cũng có thể che giấu, nhưng duy nhất con mắt lại làm sao cũng không che dấu được.” Uẩn Cơ nói, “Đương nhiên lúc ấy ta cũng hoài nghi mà thôi, sau này ta liền cẩn thận quan sát dì Mân, phát giác chỉ cần có người tìm ngài chữa bệnh, dì Mân liền sẽ bồ câu đưa thư cho ngươi, ta theo bồ câu trắng liền đi tới cửa sau tướng phủ, như vậy sẽ không khó để suy đoán thân phận thật sự của Bán Hạ công tử.”

Mục Thanh Ca không khỏi nắm đôi tay, “Uẩn Cơ cô nương thật là thông minh, bất quá ngươi mượn cái này cũng nhắc nhở ta một việc.” Lặp đi lặp lại nhiều lần có người nhìn ra thân phận của nàng, xem ra nàng càng thêm tiểu tâm cẩn thận, nàng để dì Mân tìm phòng ở cho mình chính là vì che giấu càng tốt thân phận mình, dù sao bồ câu đưa thư tiến vào Tướng phủ vẫn là sẽ khiến cho người khác chú ý.

Mục Thanh Ca nhìn Uẩn Cơ, sau đó duỗi tay nâng Uẩn Cơ dậy nói: “Ta cũng không phải là là hạng người nhân từ nương tay, một khắc Triệu Mẫn Thanh động thủ với dì Vân bà ta cũng đã không có tương lai.” Trong mắt chợt lóe mà qua sát ý làm người lạnh, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Ta sẽ không thủ hạ lưu tình với các nàng.”

“Ta chỉ là muốn nàng trước khi chết nhìn thấy ta sống tốt như cũ, không có đau khổ thất vọng.” Uẩn Cơ yêu cầu kỳ thật rất đơn giản, nàng tin tưởng Triệu Mẫn Thanh nhìn mình sống tốt, nhất định sẽ chết không nhắm mắt, mà nàng muốn chính là kết quả này.

Mục Thanh Ca gật gật đầu.

“Cảm ơn.” Uẩn Cơ chân thành nói lời cảm tạ.

“Bất quá, ta nếu biết người khác từ chỗ ngươi biết thân phận ta…” Mục Thanh Ca còn chưa nói xong, Uẩn Cơ liền lắc đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta có thể ở nơi luyện ngục sinh hoạt nhiều năm như vậy, đã không có gì đủ để cho ta sợ hãi, ta đã hai bàn tay trắng không có gì sợ hãi thất vọng.”

Mục Thanh Ca thật sâu nhìn mắt Uẩn Cơ, nàng cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng một khắc này lựa chọn tin nàng, Mục Thanh Ca chậm rãi xoa ngực mình, nguyên lai lòng nàng đang bất tri bất giác ngoan độc lên, cũng bất tri bất giác mềm mại xuống.

Hiện giờ Triệu gia nghiễm nhiên không có phong cảnh như dĩ vãng, so bất luận thế gia nào đều đến khốn cùng thất vọng, không có Tướng phủ cứu trợ rất mau liền phải chống đỡ không nổi, mà lúc này lại có người phơi ra năm đó Triệu Mẫn Kính giết đệ đệ mình, dí con đệ đệ vào chỗ chết hơn nữa là trẻ nhỏ mới ba tuổi cũng không buông tha, còn đem nữ nhi đệ đệ bán vào kỹ viện.

Trong khoảng thời gian ngắn Triệu gia lại lần nữa bị đẩy vào sóng gió, ngay cả tổ trạch đều bị người hủy đi, mà Triệu Mẫn Kính cũng bị người quan phủ bắt đi, Triệu Mẫn Kính nghĩ mọi cách để người đi cầu cứu Tướng phủ, nhưng Mục Nguyên lại bỏ mặc, dù sao muội muội hắn chỉ là di nương trong phủ cũng không phải là phu nhân, Triệu Mẫn Thanh hiện tại tự thân đều khó bảo toàn, một lòng đều trị liệu mặt nữ nhi.

“Tiểu thư, Triệu Mẫn Kính đã được phán quyết, lưu đày biên quan, vĩnh viễn không được triệu hồi.” Phong Yên hả giận nói.

Mục Thanh Ca gật gật đầu, lưu đày biên quan nói thật dễ nghe là bảo vệ một cái tánh mạng, nhưng ai biết trêи đường đi lưu đày sẽ phát sinh việc gì, Phong Yên tiếp tục nói: “Nghe nói mấy ngày này Triệu Mẫn Thanh đã đem của hồi môn trang sức của mình từ từ đều buôn bán hết, nhìn dáng vẻ rất mau là có thể gom góp mười vạn lượng.”

Năm đó Triệu gia gả nữ, tuy rằng kẻ hèn chỉ là một di nương nhưng của hồi môn cũng rất phong phú, lại nói mấy năm nay Mục Nguyên sủng ái Triệu Mẫn Thanh, cho đồ tất nhiên không ít, trừ một bậc vẫn là có thể có được mười vạn lượng, bất quá lần này táng gia bại sản chỉ sợ làm nàng khóc vài ngày đi, “Lý Nguyên học quản sự như thế nào?”

“Quản gia nói Lý Nguyên là trời sinh giỏi quản sự, thoạt nhìn rất vừa lòng đồ đệ này.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, “Nửa tháng sau là đại thọ 40 của Thừa tướng cha, ngươi đi chuẩn bị một chút.”

“Được.” Phong Yên có một chuyện cũng không biết có nên nói hay không, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn về phía Phong Yên, Phong Yên do dự nhưng vẫn là nói ra: “Tiểu thư, Vương gia đã nhiều ngày thân thể không được tốt, nhưng lại không thể triệu kiến ngự y, ngài có thể hay không…” Phong Yên mím môi, tuy rằng nhìn không ra tiểu thư đối Vương gia đến tột cùng là có tâm ý gì, nhưng Vương gia đối với tiểu thư là một mảnh thiệt tình.

Mục Thanh Ca ngón tay khẽ nhúc nhích, “Sao lại thế này?” Nghĩ cũng chưa nghĩ buột miệng thốt ra, vì thế buồn rầu cắn môi dưới.

Phong Yên nhìn tiểu thư bộ dáng ảo não đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, nếu để Vương gia biết tiểu thư lo lắng cho hắn như thế, chỉ sợ Vương gia đang ngủ cũng tỉnh đi, “Tiểu thư lần đó luyện công tẩu hỏa nhập ma, Vương gia kịp thời đuổi tới liền…” Dư lại lời không cần nói nhiều liền đã biết.

Mục Thanh Ca đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó có cổ chân khí truyền vào trong cơ thể, nếu không có nó nàng đã sớm nổ tan xác mà chết đi, Mục Thanh Ca hơi hơi rũ xuống đôi mắt, trong lòng sớm đã có chủ ý.

Đêm.

Mục Thanh Ca theo Phong Ngâm chỉ thị vẫn luôn đi về phía gian phòng cuối cùng, Phong Yên sắc mặt khẽ biến đang muốn ngăn cản tiểu thư, Phong Ngâm lại một phen giữ chặt Phong Yên kịp thời che lại miệng nàng muốn thốt ra, Mục Thanh Ca đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả từng bước một đi về phía gian phòng kia.

Phong Ngâm kéo Phong Yên đi đến bên ngoài, Phong Yên một phen kéo Phong Ngâm ra nói: “Phong Ngâm, ngươi điên à, bên kia chính là bể tắm, là nơi Vương gia tắm gội, ngươi để tiểu thư đi, trong sạch tiểu thư để ở chỗ nào?”

Phong Ngâm cười nói: “Sợ cái gì, Thanh Ca tiểu thư chú định cũng là nữ chủ nhân chúng ta, chú định chính là Vương phi chúng ta, sinh sôi sớm một chút nấu thành cơm chín cũng không có gì không tốt a.”

Phong Yên vẻ mặt không tán đồng nhìn Phong Ngâm, có vài phần lo lắng nhìn nơi Mục Thanh Ca đến, tuy rằng chứng thực tiểu thư đối Vương gia đều không phải là vô tâm, nhưng mà…

Phượng Tuyệt Trần dựa vào phía trêи bể tắm nhắm mắt dưỡng thần, ngưng thần tụ lực, lại nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân, nơi này không có người dám xông loạn, Phượng Tuyệt Trần tưởng Phong Ngâm liền không có nhiều lưu ý.

Nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần lại làm hắn nhíu mày, bước chân khinh mạn như thế tuyệt đối không phải Phong Ngâm, quen thuộc như thế, Phượng Tuyệt Trần mở một đôi mắt phượng, khóe miệng hơi chọn, lại nghe người sắp lại đây hết sức mình đột nhiên lẻn vào dưới nước.

Mục Thanh Ca đi tới chỉ nhìn thấy bể tắm to lại không có nhìn thấy người, nơi này hẳn là phòng tắm đi, Phượng Tuyệt Trần sẽ không ở chỗ này tắm rửa đi, nhưng không thấy người, Mục Thanh Ca không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cái này là nơi nào Phong Ngâm cư nhiên loạn chỉ đường cho mình, Mục Thanh Ca xoay người liền muốn đi.

Đột nhiên một cái tay ướt dầm dề bắt lấy cổ chân nàng, “A” thanh âm Mục Thanh Ca thét chói tai bao phủ ở trong nước, liên tục uống vào vài miếng nước, Mục Thanh Ca mới thanh tỉnh lại muốn bơi lên, lại bị người chế trụ vòng eo kéo qua dán sát vào thân thể ấm áp người nọ.

Sau đó liền bị lấp kín đôi môi, lửa nóng đôi môi trằn trọc, đối phương lấn nàng ngây người dùng đầu lưỡi cạy ra đôi môi nàng, câu lấy cái lưỡi đinh hương bắt đầu động, Mục Thanh Ca phản kháng thẳng đến vô lực mềm như bông dựa vào trêи người đối phương.

Phượng Tuyệt Trần câu lấy bên hông nàng, bởi vì quần áo ướt nên dính ở trêи người nàng, giữa hai người cũng chỉ cách một tầng quần áo hơi mỏng, Phượng Tuyệt Trần trong mắt mang theo nùng liệt châm hết mọi thứ **, bất tri bất giác cũng đã vươn tay từ cổ áo đi vào, đụng tới da thịt nàng tinh tế, Phượng Tuyệt Trần liền dừng không được cơ hồ muốn cởi bỏ yếm nàng.

Mục Thanh Ca cảm giác được trêи người một đoàn lửa nóng, một bàn tay cách yếm hơi mỏng lan tràn ở ngực nàng, tức khắc đầu đột nhiên tỉnh táo lại, nàng nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp một bàn tay quăng qua, nhưng trong nước áp lực rất lớn, một cái tát này dù cho là cào ngứa đều không đủ, Mục Thanh Ca đột nhiên đẩy ra người trước mặt, sau khi tránh thoát lao ra mặt nước dựa vào trêи bờ há mồm thở dốc.

Phượng Tuyệt Trần cũng đi theo bơi ra mặt nước, nhìn người ghé vào nơi đó há mồm thở dốc, Phượng Tuyệt Trần đáy mắt hàm chứa cười, xuân phong đắc ý, “Uyên ương tắm, không tồi.”