Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 59: Không mất mặt




Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca bế cậu bé lên, “Tỷ tỷ sao có thể không thích Khang nhi chúng ta được, Khang nhi về sau nếu nhớ tỷ tỷ, để cho Nguyên cữu cữu đưa Khang nhi tới Lá Rụng cư được không?”

Khang nhi vui vẻ gật gật đầu, tối hôm qua hắn đã năn nỉ cữu cữu mang theo hắn đi gặp tỷ tỷ, nhưng hạ nhân một bên nói, Lá Rụng cư không phải ai cũng có thể đi vào, đại tiểu thư không thích bị quấy rầy, Lý Nguyên liền chặt đứt cái tâm tư này, chỉ an ủi Khang nhi, tỷ tỷ ngày mai liền sẽ tới gặp hắn.

“Tỷ tỷ.” Mục Chỉ Lan dịu ngoan kêu, nhìn thấy Khang nhi không hề băn khoăn vui vẻ nhào vào Mục Thanh Ca như vậy, mà thời điểm đối đãi với mình lại quạnh quẽ, Mục Chỉ Lan ánh mắt mang theo khinh thường.

“Đại tiểu thư.” Thất di nương kêu.

“Thất di nương kêu Thanh Ca là được.”

Thất di nương ôn hòa gật gật đầu, đối đãi vị đại tiểu thư được sủng ái như thế này nàng vừa không nịnh nọt cũng không lạnh đạm, Mục Thanh Ca ôm Khang nhi ngồi xuống, nói với Mục Chỉ Lan bên cạnh: “Nghe nói Chỉ Lan muội muội rất bất mãn về việc ta đem người trong viện ngươi bớt đi?”

Mục Chỉ Lan thật cẩn thận đổ một ly trà cho Mục Thanh Ca, sau đó ôn nhu nói: “Không thể nào, Chỉ Lan chỉ là cảm thấy kỳ quái còn tưởng rằng tỷ tỷ bực bội Chỉ Lan, cho nên mới…bất quá hiện giờ Chỉ Lan đã biết, vì Chỉ Lan không hiểu chuyện nên xin lỗi tỷ tỷ.” Nói nâng chung trà lên đưa cho Mục Thanh Ca thành khẩn nói.

Mục Thanh Ca không nhìn ly trà nói thẳng: “Chỉ Lan muội muội biết là tốt, ít nhiều là do nương ngươi nên hiện tại Tướng phủ là thời kỳ rất căng, muội muội nếu tiền nhiều không ngại trực tiếp giao ra đây cũng coi như là đóng góp cho Tướng phủ chúng ta, còn tốt hơn so với cho người ngoài.”

Mục Chỉ Lan sắc mặt trắng bệch, nàng không nghĩ tới Mục Thanh Ca nhanh như vậy liền biết tin tức nàng đem tiền cho cữu cữu, chỉ là xấu hổ cười cười nói: “Tỷ tỷ, rất xin lỗi, thật sự là cữu cữu bên kia…”

“Chỉ Lan muội muội, ta không ngại nói thẳng cho ngươi, ngươi họ Mục không phải họ Triệu, đương nhiên nếu ngươi muốn đổi dòng họ ta tin tưởng Thừa tướng cha cũng sẽ thập phần vui vẻ.”

“Tỷ tỷ, ta không có……” Mục Chỉ Lan nước mắt lưng tròng.

Thất di nương nhìn bộ dáng Mục Chỉ Lan rất thông minh lựa chọn không mở miệng, cái này ai đúng ai sai cũng không cần người đi phán đoán liền biết, mấy năm nay Tam di nương đối với mình làm như vậy tuy rằng không thể trả thù lại, nhưng không thể nói nàng hoàn toàn không ngại, cho nên đối đãi với nữ nhi nàng, Thất di nương sao có thể không hề khúc mắc.

Mục Thanh Ca đút một cái điểm tâm cho Khang nhi, Khang nhi há miệng nhỏ ăn, Mục Chỉ Lan thấy Mục Thanh Ca không cho mình bậc thang đi xuống cắn cắn môi, sau đó đứng lên nói: “Tỷ tỷ, Thất di nương thực xin lỗi, Chỉ Lan còn phải chăm sóc nương, liền cáo lui trước.”

“Đi đi.” Thất di nương nhìn mắt Mục Thanh Ca sau đó nói.

Mục Thanh Ca nhìn Lý Nguyên đang viết chữ, liền đem Khang nhi buông xuống trực tiếp đi qua, nhìn thấy sách trêи bàn nói: “Kinh Thi? Xem hiểu không?”

Lý Nguyên buông bút đứng lên gật đầu: “Ân.” Hắn biết người trước mặt này có thể quyết định mạng sống của mình.

Mục Thanh Ca cầm lấy giấy Tuyên Thành hắn viết, chữ viết trêи giấy rất đẹp, tuy rằng không tính là hồn hậu, nhưng rất ôn hòa, thấy chữ như gặp người quả nhiên không tồi, “Ngươi thích sách gì nhất?”

“Tính kinh.”

Mục Thanh Ca kinh ngạc nhìn về phía Lý Nguyên, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ nói Kinh Thi lại không có nghĩ đến cư nhiên là tính kinh, hiện tại nói cách khác là toán học, “Tính kinh ngươi xem xong rồi sao?”

“…Chỉ nhìn khúc dạo đầu.” Không có sách.

Mục Thanh Ca gật gật đầu nói: “Không tồi, chút nữa sẽ ta để người đem tính kinh đưa lại đây, về sau thích đọc sách gì trực tiếp đi thư phòng xem.” Nói xong liền nhìn về phía Thất di nương, Khang nhi chạy đến bên chân mình, ôm đùi Mục Thanh Ca nói: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn đọc sách, ta cũng muốn đọc sách.”

Mục Thanh Ca bế Khang nhi lên cười nói: “Được, về sau Khang nhi muốn đọc sách gì thì cứ kêu người đưa tới được không a?”

“Được.” Khang nhi cười tủm tỉm nói rất lớn tiếng.

Lúc Mục Thanh Ca đi vào nhà kho Minh thúc liền đem sổ sách đã tính xong đưa qua, Mục Thanh Ca nhìn liền đau đầu trực tiếp đặt ở một bên, Minh thúc tựa hồ nhìn ra Mục Thanh Ca không thích: “Đại tiểu thư, quản sự chính là như vậy.”

“Nhìn ra được ta không phải giỏi làm cái này.” Mục Thanh Ca xoa xoa huyệt Thái Dương, “Đúng rồi, ngươi cảm thấy Lý Nguyên thế nào?”

Minh thúc kinh ngạc ngẩng đầu, hắn có thể nhìn ra đại tiểu thư tựa hồ rất vừa lòng Lý Nguyên, muốn bồi dưỡng Lý Nguyên, “Lý Nguyên làm người cẩn thận, có tài có mạo, thật là nhân tài không tồi.”

“A thúc hẳn là nhìn ra được ta muốn bồi dưỡng hắn.” Mục Thanh Ca thấy Minh thúc gật gật đầu, đứng lên nói: “Thất di nương nhân từ nương tay, người như vậy quản không được tướng phủ to như thế này, Khang nhi mới bốn tuổi, khó bảo toàn về sau sẽ không bị người khi dễ, mà ta…” Nói đến cùng cũng chỉ là nữ nhi, về sau vẫn là sẽ gả ra ngoài, “Cho nên ta muốn bồi dưỡng Lý Nguyên để hắn xử lý Tướng phủ, về sau trở thành cây trụ Khang nhi.”

Minh thúc gật gật đầu, “Vẫn là đại tiểu thư suy nghĩ chu đáo, Lý Nguyên thật là nhân tài trong phương diện này.”

Sau giờ ngọ.

Thất hoàng tử nghênh ngang đi vào tướng phủ, trực tiếp đi vào Lá Rụng cư, Mục Thanh Ca vừa vặn ngủ trưa xong đang nghĩ ngợi ra ngoài đi một chút, liền nhìn thấy thân ảnh Thất hoàng tử, Thất hoàng tử nhìn thấy Mục Thanh Ca bay nhanh đến bên người Mục Thanh Ca: “Thanh Ca, ngươi muốn đi đâu?” Thấy nàng tựa hồ chuẩn bị muốn đi ra ngoài liền hỏi.

Mục Thanh Ca đã một đoạn thời gian chưa gặp Thất hoàng tử, liền cười nói: “Đi ra ngoài một chút.” Gần nhất đều xử lý việc vặt vãnh ở Tướng phủ, làm thể xác và tinh thần nàng mỏi mệt.

Thất hoàng tử cũng nghe nói Mục Thanh Ca mấy ngày nay đều quản sự, hơn nữa người Triệu gia tới Tướng phủ nháo đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hắn nghĩ lúc này Mục Thanh Ca hẳn là rất phiền, liền đề nghị: “Nếu không chúng ta đi cưỡi ngựa đi?”

Cưỡi ngựa? Mục Thanh Ca ánh mắt sáng lên, đúng vậy, nàng nếu học được cưỡi ngựa liền không cần ngồi xe ngựa tốn công như vậy, “Được nha được nha.”

Thất hoàng tử thấy Mục Thanh Ca hai con mắt sáng lấp lánh nhìn mình, tức khắc trong lòng mềm cực kỳ, “Vậy đi thôi.”

Mục Thanh Ca không để Phong Yên cùng Lăng Phong đi theo, một đường Thất hoàng tử mang mình đi chọn ngựa sau đó tìm nơi cưỡi ngựa, Mục Thanh Ca lựa chọn một con ngựa trắng cao lớn thành niên, Thất hoàng tử nhìn Mục Thanh Ca bộ dáng tò mò cười nói: “Ngươi chưa từng cưỡi ngựa à?”

Mục Thanh Ca sắc mặt chưa biến, “Làm sao? Chưa từng cưỡi ngựa rất mất mặt sao?”

Thất hoàng tử hơi hơi kinh ngạc nhìn Mục Thanh Ca, phải biết rằng ở kinh đô rất nhiều nữ tử đều biết cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi đến độ không kém nam tử, huống chi nữ nhi đại quan quý nhân đều được yêu cầu học cưỡi ngựa, Tướng phủ nhị tiểu thư Mục Chỉ Lan ở phương diện này cũng rất xuất sắc, nhưng hắn không nghĩ tới thân là đại tiểu thư Tướng phủ Mục Thanh Ca cư nhiên không biết cưỡi ngựa, “Không, không mất mặt, cùng lắm thì ta dạy cho ngươi.” Thất hoàng tử nhìn Mục Thanh Ca trừng hai con mắt, rất có bộ dáng ngươi nói mất mặt liền trực tiếp xúc động bay lại cắn chết ngươi.

Mục Thanh Ca vừa lòng thu hồi tầm mắt, ở hiện đại nàng chưa từng cưỡi ngựa, gần nhất là do quá phiền toái, cưỡi ngựa còn phải chạy rất xa, thứ hai là bởi vì nàng đã có bảo mã (BMW), còn cần cưỡi ngựa làm gì, mà ở nơi này là nơi giao thông không phát đạt, nàng căn bản là không được lựa chọn.