Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận




Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca thận trọng gật gật đầu, nàng nếu vẫn luôn không trở về người Tướng phủ nhất định sẽ phát hiện, lúc ấy họ sẽ phái người cứu.

Mà liền ở cùng một thời gian, người ở Cửu vương phủ đã biết được tin tức.

Phượng Tuyệt Trần vẻ mặt âm trầm, trêи người hơi thở lạnh băng đều tản ra toàn bộ Cửu vương phủ, làm người Cửu vương phủ nơm nớp lo sợ, mà ở bên trong thư phòng quỳ gối trước mặt Phượng Tuyệt Trần Phong Yên sắc mặt tái nhợt không hề huyết sắc, vừa mới nàng nhìn thấy một cái bàn bên cạnh chủ tử ra tay nháy mắt hóa thành tro tàn.

Phong Ngâm đứng ở bên cạnh cũng vì Phong Yên dẫn theo một hơi, thấy Vương gia vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, Phong Ngâm liền dẫn theo lá gan nói: “Vương gia, ngài đừng lo lắng, chúng ta đã phái người đi tìm…” Nhìn thấy ánh mắt Vương gia lạnh băng uổng phí nhìn qua, Phong Ngâm một câu “Tin tưởng rất mau liền sẽ có tin tức” nháy mắt bóp chết bên trong yết hầu hắn, thiếu chút nữa làm hắn nghẹn nội thương.

“Phong Yên.”

Phong Yên nghe được thanh âm Vương gia uổng phí, thân thể không tự giác cong về phía trước, cái trán cơ hồ muốn chống sàn nhà lạnh băng, chỉ là lúc này tâm nàng càng thêm lạnh băng, sau đó liền nghe được thanh âm Vương gia lạnh băng không có độ ấm khẽ biến vang lên, “Ngươi đi theo bổn vương đã bao nhiêu năm?”

“Mười…mười năm” Phong Yên, Phong Ngâm, Phong Ảnh còn có Phong Viên đều là từ mấy ngàn ám vệ trong danh sách trúng tuyển chọn ra, mà Phong Yên còn là nữ tử duy nhất, thời điểm nàng tiến vào đội ám vệ chỉ có năm tuổi, bản lĩnh ngây thơ hồn nhiên tràn ngập đồng thú, lại ở bên trong âm u giết chóc máu tươi vượt qua.

Nàng vĩnh viễn không quên thống khổ lần đầu tiên giết người, lúc ấy mình ba ngày ba đêm không cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ hiện lên khuôn mặt người chết, sau lại một lần một lần giết người, làm tâm nàng cũng dần dần lạnh băng, thẳng đến lâu sau đã chết lặng, hai năm sau nàng đã trưởng thành rất xuất sắc, năm đó Cửu vương gia chỉ tuyển bốn ám vệ xuất sắc nhất, nàng trúng cử, cho đến hôm nay.

“Trong nháy mắt đã mười năm, bổn vương cho rằng ngươi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, lại không có nghĩ đến một người ngươi cũng nhìn không được, bổn vương dùng ngươi làm gì.” Một câu sau càng đằng đằng sát khí, nháy mắt làm sắc mặt Phong Yên trắng bệch.

Phong Yên đã biết Vương gia động sát ý, biết hôm nay khó thoát kiếp chết, trải qua lễ rửa tội nhiều máu tươi như vậy, trải qua nhiều giết chóc như vậy, nàng đối với sinh tử đã đạm nhiên, nhưng thời điểm một khắc bây giờ vẫn sợ hãi, thân hình mảnh khảnh nho nhỏ ngăn không được run rẩy, lại không có mở miệng cầu tình.

Mà Phong Ngâm bên cạnh thời điểm nghe đến một câu cuối cùng của Vương gia sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như sương, sau đó đột nhiên quỳ xuống cầu tình: “Vương gia, chuyện này thật là Phong Yên sai, nhưng còn thỉnh Vương gia nghĩ ở nàng mười năm đi theo, nghĩ ở nàng nhiều năm như vậy vẫn luôn vì Vương gia làm việc, còn thỉnh Vương gia xử lý nhẹ.” Hắn vẫn luôn biết Vương gia rất coi trọng Thanh Ca tiểu thư, nhưng lại không có nghĩ đến Vương gia cư nhiên chỉ bởi vì Phong Yên không bảo vệ tốt Thanh Ca tiểu thư, để cho người hiện tại không rõ tin tức liền muốn xử tử Phong Yên, phải biết rằng Phong Yên theo Vương gia mười năm, hơn nữa lập được vô số công lao.

Đám người Phong Ngâm vẫn luôn đem Phong Yên đối đãi như muội muội mình.

Phượng Tuyệt Trần không nói nữa, nhưng mà có thể xác minh làm người cảm nhận được hơi thở giết người trêи người hắn càng thêm nùng liệt, Phong Ngâm không màng Phong Yên đưa mắt ra hiệu với mình, đôi mắt một bế dứt khoát liền trực tiếp bất cứ giá nào, “Vương gia, Thanh Ca tiểu thư vẫn luôn tâm địa Bồ Tát, nếu biết ngươi dễ dàng xử tử thủ hạ đi theo mình nhiều năm như vậy, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không khoẻ.”

Phong Ngâm vừa dứt lời, liền cảm giác một cổ khí tức lạnh lẽo hướng đến phía mình, một cái tay vô hình trực tiếp bóp cổ hắn, Phong Ngâm cố nén cổ họng ngọt tanh: “Vương gia, chuyện này do Thanh Ca tiểu thư dựng lên, sao không để Thanh Ca tiểu thư lựa chọn, nếu Thanh Ca tiểu thư không để bụng Phong Yên, đến lúc đó quyết định không lưu lại Phong Yên, nếu Thanh Ca tiểu thư nguyện ý để Phong Yên lưu lại, về sau Phong Yên cũng có thể bảo vệ Thanh Ca tiểu thư càng tốt.”

Thời gian chậm rãi trôi đi, ở trước mặt tử vong mặc kệ người cường hãn cỡ nào đều sẽ lộ ra sợ hãi, Phong Ngâm biết sinh mệnh kình cũng sắp ở một khắc bị quyết định, mà tay vô hình ở giữa cổ kia bỏ ra, Phong Ngâm liền biết mình cùng Phong Yên không có việc gì, Phong Yên nhìn Phong Ngâm không có việc gì tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng nhìn Phong Yên, “Tự mình đi Chấp Pháp Đường lãnh phạt.”

“Dạ.” Phong Yên cúi đầu đáp.

Sau khi Phượng Tuyệt Trần nói xong liền bước đi ra ngoài, Phong Ngâm vội vàng đứng lên: “Vương gia muốn đích thân đi tìm Thanh Ca tiểu thư sao?” Không có nghe được đáp lại, Phong Ngâm cũng đã biết đáp án, hắn nhìn về phía Phong Yên còn quỳ, sau đó khom lưng đem người nâng lên: “Ngươi nha, lần này thật sự quá không cẩn thận.”

Phong Yên vẫn luôn đi theo Thanh Ca tiểu thư, chỉ là thời điểm Thanh Ca tiểu thư muốn cùng Phổ Không đại sư nói chuyện, nàng bị một cổ nội kình mãnh liệt đẩy ra, Phong Yên lúc ấy liền biết là Phổ Không đại sư không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Phong Yên chuẩn bị rời đi lại bị Lăng Phong phát hiện, Lăng Phong cho rằng nàng là sát thủ ra tay trí mạng, võ công Phong Yên không kịp để Lăng Phong làm bị thương rời đi, lại không có nghĩ đến trong vòng thời gian mình rời đi Thanh Ca tiểu thư cư nhiên bị ám sát, mới có cục diện hiện tại.

“Lần này chỉ có thể hy vọng Thanh Ca tiểu thư có thể bảo vệ ngươi.” Phong Ngâm nói, hắn vừa rồi nói tâm địa Bồ Tát cái gì, ở trong lòng hắn chính là hoàn toàn không tán đồng, nhưng này đây hắn thật là hy vọng Thanh Ca tiểu thư có tâm địa Bồ Tát bảo vệ Phong Yên.

Phong Yên nhàn nhạt cười, tay hơi xoa xoa ngực mình, Lăng Phong một chưởng kia rõ là không lưu tình chút nào, may mắn nàng trốn nhanh, nếu không bị mất mạng trêи đường, nếu không phải bị Lăng Phong phát hiện, nàng thật đúng là không phải thảm như vậy…

Mà dì Vân trở lại trong phủ đã nửa ngày qua, lại vẫn không có phát hiện Mục Thanh Ca cùng Lăng Phong trở về, trong lòng hoang mang rối loạn, cảm thấy việc không đúng, vì thế liền lập tức muốn đi tìm quản gia, lại bị Tam di nương ngăn cản, dì Vân thấy Tam di nương đột nhiên xuất hiện sắc mặt khẽ biến lại vẫn là cung kính hành lễ: “Tam di nương.”

“Dì Vân vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

“Đại tiểu thư còn chưa trở về, nô tỳ lo lắng xảy ra chuyện gì, đang muốn để quản gia phái người đi tìm xem.” Dì Vân hồi.

“Dì Vân không cần lo lắng, đứa nhỏ Thanh Ca này chắc là bị phong cảnh bên ngoài hấp dẫn, dừng lại xem một chút, nói không chừng không lâu sau sẽ trở lại.” Tam di nương doanh doanh cười, tuổi đã không nhỏ nhưng bộ dáng cười rộ lên kiều mị giống như nữ tử hai mươi tuổi, không chút nào hiện lên già nua.

Dì Vân nhíu mày một chút, trong lòng càng thêm hoảng loạn, sắc mặt lại càng thêm trấn định, “Đại tiểu thư từ trước đến nay hiểu chuyện, sẽ không để người lo lắng, nô tỳ vẫn là để quản gia phái người tìm xem, nô tỳ cáo lui.” Nói liền muốn đi về phía trước.

Tam di nương nháy mắt với hai ma ma bên cạnh, hai ma ma lập tức tay mắt lanh lẹ chế trụ cánh tay dì Vân, dì Vân kêu to ra tiếng: “Ngươi muốn làm gì…” Lại bị người chặn miệng, dì Vân sắc mặt tái nhợt, nhìn Tam di nương tựa hồ nghĩ đến khả năng nào đó mắt lộ ra hoảng sợ.

“Đi.” Tam di nương nói liền mang theo hai ma ma cùng dì Vân bị gắt gao chế trụ đi đến phòng chất củi bên kia.